Tây Du: Ta Nói Bừa Công Pháp, Liền Có Thể Biến Cường!

Tây Du: Ta Nói Bừa Công Pháp, Liền Có Thể Biến Cường! - Chương 99: Chuẩn Thánh đến cũng muốn cúng bái (length: 7930)

Lục Nhĩ Mỹ Hầu không muốn dây dưa, tăng thêm tốc độ hướng phía chỗ Kỷ Hoài ẩn cư mà đi.
Hắc Hùng Tinh theo đuổi không bỏ.
Đột nhiên, Lục Nhĩ Mỹ Hầu dừng lại, nhìn về phía trung tâm thành trì một tòa tiểu viện, hơi kinh ngạc.
"Sao giống như là sân nhà của một người bình thường?"
Lục Nhĩ Mỹ Hầu cẩn thận quan sát mới phát hiện dị thường, lộ ra vẻ mặt khác thường.
Sân tuy bình thường, lại phảng phất có ánh sáng rắc xuống.
Cẩn thận cảm thụ, mơ hồ trong đó có một loại khí tức mênh mông mà hùng vĩ ập đến.
Toàn bộ tiểu viện bị một tầng khí mờ ảo bao phủ.
Lại còn chớp động hào quang, dày đặc phù văn.
"Uy, khỉ hoang, nơi này là địa phương nào?"
Hắc Hùng Tinh cũng cảm nhận được tiểu viện bất phàm, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trầm giọng hỏi.
Lục Nhĩ Mỹ Hầu không phản ứng Hắc Hùng Tinh, bắt đầu hướng phía tiểu viện bay đi.
Trên đường đi, lòng thấp thỏm.
Hắc Hùng Tinh cắn răng, vội vàng theo sau.
. . .
Ngay khi Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Hắc Hùng Tinh đến cửa tiểu viện, Kỷ Hoài đã cảm ứng được.
Nhưng hắn không vội để hai người vào.
Hắc Hùng Tinh, trong nguyên tác là kẻ cướp cà sa, đánh nhau mấy trận bất phân thắng bại với Tôn Ngộ Không.
Quan Âm về sau dùng vòng kim cô thu phục, trở thành thần giữ núi.
Do đó có thể thấy, lai lịch của Hắc Hùng Tinh cũng không tầm thường.
Đương nhiên, so với Lục Nhĩ Mỹ Hầu thì vẫn còn kém xa.
Lục Nhĩ Mỹ Hầu là một trong Tứ đại linh hầu.
Thứ nhất là Linh Minh Thạch Hầu, thông biến hóa, biết thiên thời, biết địa lợi, di tinh hoán đẩu.
Thứ hai là Lục Nhĩ Mỹ Hầu, giỏi Linh Âm, có thể xem xét lý lẽ, biết trước sau, rõ vạn vật!
Thứ ba là Thông Tí Viên Hầu, cầm nhật nguyệt, co rút Thiên Sơn, phân biệt điều hơn lẽ phải, càn khôn ma lộng!
Thứ tư là Xích Khào Mã Hầu, hiểu Âm Dương, biết việc người, giỏi xuất nhập, tránh chết sinh trưởng!
Mà trong Tứ đại linh hầu, Lục Nhĩ Mỹ Hầu có lai lịch thần bí nhất.
Trong Tây Du Ký hắn giả trang Tôn Ngộ Không, cả hai đánh nhau bất phân thắng bại, ngoài Đế Thính, đầy trời thần phật khó phân biệt thật giả.
Cuối cùng vẫn bị Như Lai bắt được, mới bị Tôn Ngộ Không một gậy đánh chết.
Nhưng mọi người đều cho rằng, đó là âm mưu của phương Tây.
Tôn Ngộ Không khó bề kiểm soát, nên mượn chuyện thật giả Mỹ Hầu Vương để trấn sát Tôn Ngộ Không thật, rồi dùng Lục Nhĩ Mỹ Hầu thay thế.
Từ đó, Trư Bát Giới không còn gọi một tiếng Hầu ca, Tôn Ngộ Không cũng không gọi Trư Bát Giới một tiếng đồ ngốc.
Đường Tăng cũng không niệm thêm Khẩn Cô Chú!
Cho nên, người bị đánh chết chính là Tôn Ngộ Không.
Bởi vậy, Kỷ Hoài chặn Lục Nhĩ Mỹ Hầu ngoài cửa, âm thầm tính toán xem hắn có phải là quân cờ do nhị thánh phương Tây sắp đặt.
Sau một hồi suy tính, mới phát hiện chỉ là dính một chút nhân quả.
. . .
Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Hắc Hùng Tinh ở ngoài cửa tiểu viện, kêu khan cổ họng, nhưng không nhận được hồi âm.
Mỗi lần định bước vào thì lại bị một đạo hào quang đánh bật ra.
Hai yêu càng kinh hãi, trong lòng sinh ra một nỗi kính sợ khó hiểu.
"Bái kiến tiền bối!"
Chúng vội vàng cung kính hành lễ, tiểu viện rất thần kỳ, càng nhìn càng thấy khủng bố, mơ hồ có một luồng khí cơ khủng bố muốn trấn áp tới.
"Chi!"
Ngay khi hai yêu thấp thỏm thì cánh cửa tiểu viện mở ra, trước mắt xuất hiện một thân ảnh khôi ngô như núi lớn.
Trong cơ thể hắn ẩn chứa một luồng lực lượng bùng nổ, phảng phất có thể lật núi chỉ bằng một cái giơ tay, khủng bố đến khiến người ta run rẩy.
"Thật đáng sợ, thân hình này quá lớn!"
Dù là đại yêu, chúng cũng rất ngạc nhiên, chưa từng thấy người tộc nào cao lớn đến vậy.
Nam tử đứng trước mặt hai yêu, trong lúc chớp mắt, phù văn như biển, vang lên ầm ầm, khiến chúng ù tai hoa mắt.
"Đệ tử bái kiến tiền bối!"
Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Hắc Hùng Tinh, không chút do dự quỳ xuống lạy.
Đại Nghệ nhìn hai yêu một cái, trong lòng đã đoán được phần nào, nói: "Các ngươi nhận nhầm người rồi."
Hai yêu nghe vậy, cho là tiền bối không muốn thu đồ.
"Tiền bối, đệ tử Lục Nhĩ Mỹ Hầu, là huynh đệ kết bái của Kim Sí Đại Bằng, vì ngưỡng mộ tiền bối, như nước sông cuồn cuộn không dứt, chuyên đến bái tiền bối làm sư phụ!"
"Tiền bối chính là Chuẩn Thánh, ta nhất định không nhận lầm!"
"Chuẩn Thánh?"
Đại Nghệ cười nhạo một tiếng, nói: "Vị tiền bối mà các ngươi tìm kiếm, Chuẩn Thánh đứng trước mặt cũng phải quỳ lạy!"
"Tê!"
Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Hắc Hùng Tinh nghe vậy, hít một hơi lạnh, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Chuẩn Thánh cũng phải quỳ lạy, chẳng phải là — "Thánh Nhân! ! !"
Hai yêu hai mắt trừng lớn, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt.
Giờ khắc này, da đầu chúng tê dại, trong lòng như có sóng lớn dâng lên, không thể bình tĩnh.
Hai yêu tuyệt đối không ngờ, nơi này lại là đạo tràng của Thánh Nhân!
Lục Nhĩ Mỹ Hầu thiếu chút nữa đầu chạm đất.
Vốn, yêu cầu của hắn không cao, tiền bối chỉ cần là Đại La Kim Tiên là được.
Về sau lại nghĩ tiền bối là Chuẩn Thánh, trong lòng đã khó nén kích động!
Bây giờ lại là Thánh Nhân!
Lục Nhĩ Mỹ Hầu cả đời này cũng không dám nghĩ, toàn thân kích động run rẩy.
Lúc này hắn không cần suy nghĩ, liền cầu khẩn: "Tiền bối, đệ tử đến đây bái sư, xin tiền bối cho đệ tử được dẫn tiến!"
Hắc Hùng Tinh lập tức kịp phản ứng, theo sát nói: "Ta cũng vậy!"
Hai yêu thử rất nhiều lần.
Cửa tiểu viện ngay trước mắt, lại giống như cách một con hào trời!
Đại Nghệ lạnh lùng quét mắt nhìn hai yêu một chút, ngay sau đó biến mất.
Vì cuộc chiến vu yêu, hắn vốn đã thù hận yêu tộc, không ra tay bóp chết hai con kiến hôi này đã là quá lắm rồi.
Huống hồ, tiền bối không gì không biết không gì làm không được, chắc chắn đã sớm cảm nhận được hai yêu tới.
Đã không muốn hiện thân, tất nhiên có lý do của Người.
Thấy Đại Nghệ rời đi, Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Hắc Hùng Tinh tuy thất vọng nhưng cũng không từ bỏ.
Chúng có thể tự tu luyện đến Thái Ất Kim Tiên, hiển nhiên cũng là người thông minh.
Thánh Nhân một niệm, thấu rõ tam giới.
Tiền bối không muốn hiện thân nhưng không đuổi chúng đi, hiển nhiên là đang khảo nghiệm.
Nghĩ thông suốt điểm này, hai yêu thậm chí có chút mừng thầm, lập tức quỳ thẳng ở cửa, vừa tu luyện vừa chờ đợi.
Huống hồ xung quanh tiểu viện đạo vận tràn ngập, tu luyện còn tốt hơn động thiên phúc địa.
Đến ban đêm, ngẩng đầu có thể thấy từng sợi thần huy trên trời nghiêng xuống, ánh sao và ánh trăng, tất cả đều rải vào sân nhỏ.
Ánh sáng vô tận, khiến cả tiểu viện sáng bạc mờ ảo, an lành mà thần thánh.
Ngay cả một gốc liễu trước cửa, cũng trở nên khác hẳn, sáng chói xanh biếc, lá cây trong suốt lấp lánh, tràn đầy thần tính.
Không biết qua bao lâu, Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Hắc Hùng Tinh phảng phất nghe được tiếng đại đạo, bỗng mở to mắt, phát hiện trên người có một phù văn cổ xưa lấp lánh, mang theo hỗn độn, vô cùng thần bí.
Hai yêu giật mình, muốn nhìn cho rõ nhưng dù cố gắng thế nào cũng không được, căn bản không thấy rõ.
Lại tĩnh tâm tu luyện, phát hiện khi phù văn lấp lánh, đạo âm ù ù, tu vi lại tăng lên rất nhiều.
Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Hắc Hùng Tinh động dung, đạo tràng của Thánh Nhân quả thật khó lường!
Gió khẽ lay, liễu lay nhẹ, ánh sáng bạc rải xuống, tiểu viện tuy ở giữa chợ nhưng lại tự thành một mảnh thiên địa, vô cùng thần thánh an lành.
Lục Nhĩ Mỹ Hầu và Hắc Hùng Tinh liếc nhau.
Trong mắt cả hai đều lộ ra một vẻ kiên định, phảng phất đang nói, dù quỳ đến chết cũng phải bái vào môn hạ tiền bối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận