Tây Du: Ta Nói Bừa Công Pháp, Liền Có Thể Biến Cường!

Tây Du: Ta Nói Bừa Công Pháp, Liền Có Thể Biến Cường! - Chương 471: Bàn Cổ lấy thân làm mồi (length: 7487)

Nếu quả thật có thể, ta đã sớm làm như vậy, còn có thể đến lượt ngươi?
Kỷ Hoài giơ bình sữa trong tay lên, cười nói: "Đương nhiên không sợ, với lại, ta từ trước đến giờ không đánh những trận không có chuẩn bị, trước đó, ta đã sắp xếp xong xuôi tất cả."
"Thích ăn nhất sữa thú? ? ?"
Khi nhìn thấy bình sữa, mắt Bàn Cổ trợn tròn, hơi thở cũng không nhịn được mà trở nên gấp gáp.
Khó trách Kỷ Hoài không thèm quan tâm, những thứ hắn cho đều là ban thưởng.
Ta mà có bình sữa vị kia cho, con mẹ nó chứ cũng tự bạo!
Với lại, tuyệt không đau lòng!
Còn nữa, năm đó ta xuyên qua đến, vì sao lại không có ai chiếu cố ta như vậy?
Nghĩ đến đây, Bàn Cổ muốn khóc!
Rất nhanh, mắt Bàn Cổ đỏ lên, nhìn chằm chằm bình sữa nói ra: "Kỷ Hoài, mồi câu của ngươi mạnh cỡ này đủ chưa, nếu không đủ, ta lại thêm một mồi lửa."
"Ngươi định làm gì?" Kỷ Hoài hiếu kỳ hỏi.
"Chỉ có một mình ngươi tự bạo, còn chưa đủ, Hồng Hoang còn có ta đây." Bàn Cổ vẻ mặt đắc ý, cười nói: "Ta cảm thấy, chắc là ta cũng muốn chiến tử! ! !"
"Ngày xưa, Bàn Cổ sức chiến 3000 Ma Thần, nhưng là khiến không ít người ăn ngủ không yên, nếu như ngươi chết rồi, ta cũng đã chết, Hồng Hoang liền không còn người bảo hộ, đến lúc đó, những ngưu quỷ thần xà đang quan sát kia, chắc cũng không nhịn được mà nhảy ra."
Dừng một chút, Bàn Cổ nói tiếp: "Nói câu không hay, uy danh của ngươi chưa đủ, chỉ mình ngươi chết, cùng lắm chỉ câu ra được chút tôm tép."
"Nhưng mà, ta thì khác, ta chết rồi, không ít người sẽ không ngồi yên được."
"Chỉ là..."
Bàn Cổ nói đến đây, có chút do dự, "Ta không thể giống như ngươi, tùy tiện tự bạo."
"Nếu không, những lão già kia, không thể nào tin được."
Nhìn Kỷ Hoài, Bàn Cổ nói: "Những lão già thực sự vượt qua mà đến, trốn trong bóng tối kia, đều đang ẩn nấp, đám người này không chết, dù ngươi giết 100 vạn người, bọn chúng vẫn cứ tiếp tục trốn."
"Lúc đó, chúng ta không cách nào tìm ra bọn chúng, bọn chúng vẫn sẽ cung cấp tọa độ cho thế giới Hồng Hoang."
"Nhưng mà, cả ngươi và ta đều chết rồi, chúng nó hẳn là sẽ nhảy ra."
"Còn có lão già vượt qua đến?" Kỷ Hoài vẻ mặt nghi hoặc.
Bàn Cổ khẽ gật đầu, nói: "Không sai, ví dụ như, ngày xưa có một tên, từng chạy thoát dưới tay Hoang."
"Lần này, hắn cũng vượt qua đến đây, ta cảm nhận được hơi thở của hắn."
"Nhưng hơi thở của hắn chợt lóe rồi ẩn, sau đó liền ẩn mình."
"Không có cách nào tìm ra hắn?" Kỷ Hoài có chút trầm mặc, hỏi.
"Rất khó." Bàn Cổ nói: "Vừa vặn có thể nhân cơ hội này, dụ hết đám này ra."
Nói đến đây, Bàn Cổ nhìn Kỷ Hoài, hỏi: "Ngươi vừa rồi truyền âm cho ta, muốn làm gì?"
"Ta muốn mời ngươi phối hợp một chút, nhưng đã như vậy rồi, vậy thì không cần nữa." Kỷ Hoài vừa cười vừa nói.
Đến Bàn Cổ còn phải lấy thân làm mồi, cần gì phối hợp nữa.
"Ta có nên cũng chết một cái?" Người đeo kiếm vẫn luôn im lặng, nghe hai người bàn kế hoạch, nhịn không được có chút rung động, muốn tham gia.
"Ngươi vô dụng." Bàn Cổ nói thẳng: "Không mấy ai biết đến sự tồn tại của ngươi, cho dù có chết, cũng vô ích."
Dừng một chút, Bàn Cổ nói tiếp: "Lão Trần, với lại ta còn có chút chuyện, muốn an bài ngươi đi làm."
Người đeo kiếm gật đầu.
"Tiểu Kỷ Hoài, tổ địa Hồng Hoang, ngươi có thể giữ được không?" Người đeo kiếm nhìn về phía Kỷ Hoài, lo lắng hỏi.
"Đương nhiên có thể." Kỷ Hoài cười nói: "Có một vị tiền bối giúp ta, tự mình trấn thủ Hồng Hoang."
"Ta cảm thấy, có vị tiền bối này, Hồng Hoang vững như tường đồng, cấm kỵ đến cũng không phá được."
Nếu thực sự bị phá, vị tiền bối này còn muốn mặt mũi sao?
Chắc hẳn hắn gánh không nổi trách nhiệm đó.
Người đeo kiếm khẽ gật đầu.
Ba người tiếp đó, lại bàn bạc một chút chi tiết, Bàn Cổ để Kỷ Hoài đi một chuyến Hỗn Độn Ma Thần Giới, sau đó mới tách ra.
Kỷ Hoài đồng ý, sau đó từ xa nhìn thoáng qua, phía ngoài ba mươi ba tầng trời.
Một đầu Ma Thần tộc Tử Điện, cướp đi kinh văn, sau đó đi xa.
Mười ba con lão tổ của Ma tộc Sát Lục, toàn bộ bỏ mình.
Tộc trưởng của hắn, cũng trọng thương bỏ chạy.
Mấy chục vạn Ma Thần tộc Sát Lục, chết hết tám phần, chưa đến hai phần tộc nhân, mang theo trọng thương, chạy trốn tứ tán.
"Tốt, có thể đi một chuyến Hỗn Độn Ma Thần Giới." Kỷ Hoài quay đầu, hướng về vực sâu Hỗn Độn.
Hỗn Độn Ma Thần Giới, thực tế là một tọa độ.
Những Ma Thần phía trên giới hải kia muốn vượt qua đến, trạm đầu tiên chính là nơi này.
Mà ở nơi đây, Bàn Cổ đã sai khiến một đầu Ma Thần.
Bây giờ, hắn đi qua, cần đầu Ma Thần này phối hợp.
. . .
. . .
Kỷ Hoài luôn một mực đuổi đường.
Còn chưa tới cửa vào vực sâu Hỗn Độn, Kỷ Hoài liền nghe tin Bàn Cổ chiến tử.
Một đạo thần niệm của Bàn Cổ, ở hư vô cảnh Hỗn Độn, bị cường giả tộc Quỷ Xanh chém giết tại một tinh thần cô độc.
Ngay sau đó, lại có một đạo phân thân thần niệm, bị một cường giả Ma Thần tộc Tử Điện chém giết.
Sau đó tin tức liên tiếp truyền đến, tên Bàn Cổ này, không biết có bao nhiêu phân thân thần niệm, toàn bộ đều không may thoát khỏi.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, phân thân thần niệm của Bàn Cổ, đã chết gần hết.
Cũng không lâu lắm, một cường giả bí ẩn, ở ngoài ba mươi ba tầng trời, trước mặt vạn tộc, tại chỗ trấn sát Bàn Cổ mạnh nhất.
Vũ trụ rung chuyển!
Bên ngoài ba mươi ba tầng trời, vô số cường giả.
Có thể nói, nơi đây là đầm rồng hang hổ.
Nhưng vẫn có sinh linh thần bí đánh đến, tại chỗ chém giết Bàn Cổ mạnh nhất.
Tin tức này, phát ra quá nhiều tín hiệu.
Càng cho thấy, Hồng Hoang có lẽ sẽ thất thủ hoàn toàn.
Những cường giả bảo vệ Hồng Hoang kia, cũng bị thương tổn không nhỏ.
Bằng không, nhiều cường giả như vậy, lẽ nào sẽ trơ mắt nhìn Bàn Cổ bị giết?
Kỷ Hoài sau khi biết tin, tâm thần chấn động.
Ai có thể ở ngoài ba mươi ba tầng trời, chém giết Bàn Cổ mạnh nhất?
Suy nghĩ một hồi, Kỷ Hoài nhịn không được mà trợn tròn hai mắt, lẽ nào là người của mình à?
Bằng không, Kỷ Hoài thật sự nghĩ không ra còn ai có khả năng đó.
Dù sao không thể nào là Ma Thần, nếu không, bọn chúng mà nhân cơ hội này đánh vào Hồng Hoang, vậy thì sẽ là tai họa.
Cách một ngày, lại có tin tức truyền ra, một đạo thần niệm phân thân khác của Bàn Cổ trong hỗn độn, bị cường giả Ma Thần tộc Thạch chém giết.
Nghe nói, khu vực đó, máu chảy thành sông.
Kỷ Hoài không vội tiến vào Hỗn Độn Ma Thần Giới, mà là muốn tiếp tục theo dõi.
Đêm đó.
Không khí đột nhiên trở nên cực kỳ ngột ngạt.
Vô số sinh linh, trong lòng đều hiện lên dự cảm không tốt, tựa như biến thiên vậy.
Quả nhiên.
Đêm đó thế giới Hồng Hoang, kiếm quang chiếu sáng đất trời.
Không bao lâu, tin tức đã truyền ra.
Trong thế giới Hồng Hoang, có Ma Thần một mực ẩn núp, trà trộn vào Thiên Đình.
Thiên Đình không thể ngăn cản, cuối cùng dẫn đến một niệm phân thân của Bàn Cổ, tuy đã đánh lui bọn chúng.
Nhưng một niệm phân thân này của Bàn Cổ, cũng bị chém giết.
Hôm sau.
Lại có một cường giả bí ẩn, xông vào một Động Thiên.
Bên trong Động Thiên, một niệm phân thân của Bàn Cổ đang bế quan, trong mười nhịp thở, một niệm phân thân của Bàn Cổ đã bị tiêu diệt.
Tin tức vừa ra, thiên hạ chấn động!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận