Tây Du: Ta Nói Bừa Công Pháp, Liền Có Thể Biến Cường!

Tây Du: Ta Nói Bừa Công Pháp, Liền Có Thể Biến Cường! - Chương 503: Đường Tam Táng: Bần tăng hiểu sơ một chút quyền cước! (length: 7638)

Đồng thời, một cái đầu Ma Thần mang theo nửa thân người từ đó bước ra.
Hắn hung hăng lao thẳng về phía Kỷ Hoài.
Chỉ có điều, Kỷ Hoài dường như đã sớm biết, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, vung kiếm chém thẳng xuống sau lưng!
Xoẹt!
Cái đầu Ma Thần kia phun máu.
Hắn nhìn Kỷ Hoài, mặt đầy vẻ không thể tin nói: "Ta tộc Địch Già giết người có thể làm đến thần không hay quỷ không biết, ngươi làm sao có thể phát hiện ra?"
Ở đằng xa, Mạnh Kỳ một quyền đánh tan đối thủ.
Lúc này, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía tên Ma Thần bị Kỷ Hoài một kiếm đâm chết, nói: "Kỷ Hoài, tên Ma Thần này đến từ tộc Địch Già."
"Hãy nhớ lấy tộc này, sau này gặp phải là phải giết!"
"Tộc Địch Già, năm xưa thừa lúc nhân tộc suy yếu mà phản bội, đồng thời từ đó về sau vẫn luôn đối đầu với nhân tộc!!!"
Kỷ Hoài nghe vậy, quay đầu nhìn lại, ghi nhớ kỹ cái tên tộc Địch Già ở sau lưng.
"Chết!!!"
Kỷ Hoài hừ lạnh một tiếng, một cỗ sức mạnh đáng sợ từ mũi kiếm bùng nổ.
Tên Ma Thần tộc Địch Già thét thảm một tiếng, nổ tung thành một đám huyết vụ.
Kỷ Hoài ngạo nghễ đứng giữa hư không, ánh mắt quét nhìn bốn phương, ngông cuồng nói: "Bản thánh đã vô địch trong thiên hạ, các ngươi cùng lên đi!"
"Hôm nay, không cần ai khác ra tay, một mình bản thánh cũng có thể chặt đầu các ngươi!"
Bốn phía đều im lặng.
Không ai lên tiếng.
Mặt mày bọn họ đều hết sức khó coi.
Nếu Kỷ Hoài nói câu này với sinh linh dưới Hỗn Độn Chí Tôn cảnh thì còn nghe được.
Nhưng nói với người cảnh giới Hỗn Độn Chí Tôn, thì thật là ngông cuồng!
"Kỷ Hoài, bản vương đến chém ngươi!" Đột nhiên, một con vật giống thằn lằn hung hăng lao tới.
Cảnh giới của hắn, là Hỗn Độn Chí Tôn cảnh.
Lúc trước, hắn vẫn luôn không xuất thủ mà ngồi xem kịch.
Nhưng vừa rồi, lời Kỷ Hoài nói đã chọc giận hắn.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu hắn xuất thủ là do bây giờ Kỷ Hoài rất yếu.
Hắn cảm thấy, với tu vi hiện tại của mình, giết Kỷ Hoài dễ như trở bàn tay.
Một khi giết được Kỷ Hoài, thì bảo vật và pháp tu trên người Kỷ Hoài sẽ là của hắn.
"Gần nước thì được trăng trước", hắn tính sẽ cướp bảo vật và pháp tu rồi bỏ trốn.
Còn Hồng Hoang thế nào thì mặc kệ, ai muốn giết cứ giết.
Dù sao hắn không quan tâm.
Oanh!
Hắn nhanh chóng xông lên!
Hắn ra chiêu toàn những tuyệt kỹ tàn nhẫn nhất, thế phải đánh một chiêu giết chết Kỷ Hoài.
Đối mặt với một kích toàn lực của một kẻ Hỗn Độn Chí Tôn, Kỷ Hoài chỉ cười khẩy, vung kiếm chém xuống.
Loảng xoảng!
Một tiếng động lớn vang lên.
Con vật hình thằn lằn Hỗn Độn Chí Tôn kia bị phanh thây ngay tại chỗ.
Ánh mắt Kỷ Hoài càng thêm khinh thường, ngạo nghễ nói: "Chỉ có vậy thôi à? Hừ, bản thánh đã vô địch trong Hỗn Độn Chí Tôn cảnh!"
"Hôm nay, có kẻ cấm kỵ nào vượt qua từ giới hải đến không, để bản thánh chém đầu hắn?"
Phách lối!
Cuồng vọng!
Đó chính là thái độ của Kỷ Hoài hiện tại.
Hai câu nói, khiến cho những cường giả vượt qua giới hải mà đến đều biến sắc mặt.
Ầm!
Kỷ Hoài quét ngang một kiếm.
Trong nháy mắt, hơn mười vị cường giả đồng loạt phun máu.
Phụt! Phụt! Phụt!
Kỷ Hoài chém ra một kiếm.
Thoạt nhìn kiếm này chỉ là một chiêu, nhưng thực chất là mười tám kiếm.
Tốc độ nhanh đến không tưởng tượng nổi, gần như quét ra trong cùng một lúc.
Lập tức, mười tám sinh linh thổ huyết.
Bọn họ cúi đầu nhìn lại, thấy trên thân thêm ra một vệt máu.
Bọn họ kinh hãi, không thể tin được.
Trước đây, Kỷ Hoài giết địch, đều là từng bước một.
Nhưng giờ lại một lúc giết tận mười tám người.
Chuyện này sao có thể?
Ầm!
Kỷ Hoài tay cầm thanh kiếm dính máu, cả người ướt đẫm.
Lúc này, Kỷ Hoài thở dốc, liếc nhìn tứ phương, giọng lạnh nhạt nói: "Còn ai muốn đến giết ta không?"
Lời của Kỷ Hoài rất mạnh mẽ.
Thế nhưng, khí tức trên người hắn lại càng lúc càng yếu.
Khiến người ta cảm giác hắn sắp không xong đến nơi rồi.
Bốn phương tám hướng, đều có cường giả.
Bọn họ quan sát Kỷ Hoài, rốt cuộc là thật hay giả?
Giờ khắc này, bọn họ đã không còn tin Kỷ Hoài nữa.
Khí tức trên người Kỷ Hoài càng ngày càng yếu, có lẽ là thật, có lẽ là giả.
Nếu là thật thì không sao, Kỷ Hoài hôm nay chắc chắn phải chết.
Chỉ khi nào là giả, Kỷ Hoài vẫn đang nhử mồi, thì ai chết còn chưa biết.
Không ít cường giả Hỗn Độn Chí Tôn cảnh hơi suy nghĩ một lát, liền bắt đầu lùi về phía sau.
Kỷ Hoài thấy cảnh này, khẽ cười một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: "Ha ha, một đám ô hợp, làm nên chuyện gì!"
Dứt lời, thân ảnh Kỷ Hoài biến mất.
"Hôm nay mặc kệ ai đến, đều phải chết!"
Khi Kỷ Hoài xuất hiện lại, đã ở trước mặt một người.
Chỉ một kiếm liền chém đầu đối phương, Kỷ Hoài giọng lạnh lẽo nói: "Kẻ giết người, vĩnh viễn phải bị giết."
"Hãy nhớ kỹ ta, kiếp sau nếu có luân hồi, gặp ta thì hãy tránh xa ra!"
"Bây giờ, ngươi có thể chết!"
"À đúng, ta giết người là thần hồn câu diệt, ngươi đến cơ hội luân hồi cũng không có đâu!"
Đối phương là người Ngụy tộc, hắn trừng mắt nhìn Kỷ Hoài, giận dữ nói: "Kỷ Hoài, ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây! Dù chết ta cũng muốn..."
Nhưng nói đến đây, giọng của hắn đột nhiên im bặt.
Hắn đã chết.
"Người sống giết ta không được, chết rồi còn muốn nguyền rủa?"
Kỷ Hoài chế giễu nói.
Tên người Ngụy tộc này, mới chỉ là tu vi Hỗn Độn Đại Đạo cảnh mà thôi, với cảnh giới đó thì nguyền rủa cũng không ăn thua.
Huống hồ, khi ngươi còn chưa kịp phát ra lời nguyền, Kỷ Hoài đã chém ngươi rồi!
"Ngụy tộc tàn dư, còn có cả các ngươi!"
Ngay sau đó, Kỷ Hoài xoay người, lại một kiếm.
Chỉ một kiếm, tàn dư Ngụy tộc vừa mới vượt qua đến, toàn bộ hồn phi phách tán!
Trước khi bị Kỷ Hoài giết, bọn hắn ngay cả một câu cũng không kịp nói.
"Cự khuyển tộc..." Kỷ Hoài ngước mắt nhìn, nhìn về phía cự khuyển tộc.
Tộc này, lấy nhân tộc làm thức ăn.
Đáng chết!
Một kiếm trong nháy mắt xuyên không mà đi.
Trong chớp mắt, toàn bộ tộc nhân cự khuyển tộc đều diệt vong.
Kỷ Hoài ngoắc tay, trường kiếm bay đến, rơi vào trong tay hắn.
Ánh mắt Kỷ Hoài nhìn về phía đệ tử Xiển Giáo, đôi mắt khép lại, có chút phức tạp.
"Xem trên mặt mũi đồ đệ Dương Tiễn và Na Tra của ta, ta sẽ không chém giết các ngươi đến cùng!"
Kỷ Hoài lắc đầu nói: "Nhưng, các ngươi không biết hối cải, lại đi đầu quân cho Ma Thần tử địch của nhân tộc, hôm nay, bất kể ai đến, ta cũng phải giết các ngươi!"
Xoẹt!
Trường kiếm Kỷ Hoài quét ngang, tàn dư Xiển Giáo, không ai sống sót, toàn bộ thần hồn câu diệt.
Hắn lại quay đầu, nhìn về phía đệ tử Phật môn.
"Kỷ sư, cứ giao bọn họ cho ta đi, để bần tăng thanh lý môn hộ."
Đột nhiên, Đường Tam Tạng bước ra.
Trong người hắn, có một cỗ sức mạnh cường đại đang tuôn trào.
"Bần tăng có biết chút ít quyền cước."
"Đường Tam Tạng! Ngươi đang giúp kẻ ác!"
"Đường Tam Tạng, ngươi uổng là đệ tử Phật môn!"
"Ngươi vốn là Kim Thiền Tử đệ tử của Như Lai, sư tôn ngươi bị Kỷ Hoài giết chết, vậy mà bây giờ ngươi không báo thù cho sư phụ, lại còn quay sang nhằm vào chúng ta?"
Nhiên Đăng cùng đệ tử Phật môn, phát ra những tiếng gầm thét đầy bất mãn.
Đến tận giờ phút này, bọn họ vẫn không hiểu được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận