Ta Tại Tu Tiên Giới Xu Cát Tị Hung

Ta Tại Tu Tiên Giới Xu Cát Tị Hung - Chương 69: Nắm giữ khí kình, chính là Võ Đạo tông sư (length: 8415)

"Tiếp theo chính là Luyện Tạng cảnh tu hành."
"Cảnh giới này tu hành kỳ thật cũng rất đơn giản."
"Cái đó chính là vận chuyển hô hấp pháp, tiếp dẫn giữa đất trời thần bí vật chất, thối luyện ngũ tạng lục phủ."
"Một khi ngũ tạng lục phủ triệt để thối luyện hoàn tất, khiến cho trong cơ thể khí huyết Hỗn Nguyên như một."
"Cứ như vậy, trong cơ thể khí huyết liền có thể quán thông toàn thân, khiến cho kinh mạch trong cơ thể sinh ra khí kình."
"Nếu là nắm giữ võ đạo kình khí, đó chính là Võ Đạo tông sư."
Khương Phàm hé mắt.
Thông qua lần này thu hoạch được công pháp của lão nhân họ Liễu, hắn cũng hoàn toàn hiểu võ giả tu hành.
Thối Bì, luyện thịt, mạnh gân, đoán cốt, luyện tạng các loại cảnh giới, cũng là vì thối luyện thể phách.
Khi thân thể khí huyết mạnh mẽ tới một mức độ nhất định, liền có thể cùng giữa đất trời thần bí vật chất sinh ra phản ứng hóa học, từ đó thai nghén ra võ đạo kình khí.
Võ đạo kình khí như vậy lưu chuyển toàn thân, khiến cho Tông Sư có khả năng Cách Sơn Đả Ngưu, Bách Bộ thần quyền.
Một quyền oanh giết ra ngoài, khí kình bùng nổ, có thể cách không oanh sát kẻ địch.
Chỉ có Võ Đạo tông sư mới có thể lấy một địch vạn, mới có thể tại đại quân giết đến bảy vào bảy ra.
Trừ phi là khí kình trong cơ thể Tông Sư hao hết, hoặc là kiệt lực, bằng không người bình thường đều khó có khả năng giết chết Tông Sư.
Có thể nói, võ giả năm cảnh giới rèn luyện phía trước, cũng là vì thai nghén ra võ đạo kình khí.
Nếu là không có nền tảng võ đạo vững chắc, thể phách mạnh mẽ, như vậy căn bản là không có cách tấn thăng.
Dù cho thật thai nghén ra khí kình, thế nhưng một khi khí kình đi khắp toàn thân, liền sẽ dẫn đến trong cơ thể kinh mạch đứt gãy mà chết.
Cho nên thể phách mạnh mẽ mới là cơ sở.
Lại qua nửa canh giờ.
Khương Phàm cũng xem như triệt để quen thuộc lực lượng tăng vọt, lúc này mới kết thúc lần tu luyện này.
Tấn thăng trở thành Luyện Tạng cảnh võ giả, hắn cảm thấy cảm giác an toàn của mình tăng vọt.
Dù cho hiện tại quân Xích Mi thật đánh vào Vân Trạch thành, hắn cũng sẽ không e ngại gì.
Vẫn có khả năng mang theo Tô Vi Vi rời đi nơi này.
Đương nhiên, nếu muốn thật sự vạn vô nhất thất, e là tối thiểu đều phải trở thành Võ Đạo tông sư, thậm chí là Tiên Thiên võ giả.
Cho nên hắn vẫn có ý định điệu thấp làm việc.
Chút thực lực ấy đích xác đủ tự vệ, nhưng chưa đủ để hoành hành vô kỵ.
Vù!
Nghĩ tới đây, hắn cũng rời khỏi căn phòng này, về phòng ngủ.
Chỉ thấy Tô Vi Vi vừa tắm rửa xong ra, mặc một chiếc yếm màu đỏ, dáng người ngạo nhân kia căn bản không che giấu được, thật sự nóng bỏng đến rối tinh rối mù.
Đôi mắt đẹp ẩn chứa vô tận mị ý.
Không hề nghi ngờ, trong khoảng thời gian này nàng tựa hồ lại trưởng thành không ít, giống như quả đào mật chín mọng.
"Phu quân."
Tô Vi Vi nũng nịu nhìn Khương Phàm, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ trêu chọc.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Phàm làm sao kiềm chế được.
Ban đầu tấn thăng đến Luyện Tạng cảnh, khí huyết trong cơ thể mạnh mẽ gấp đôi.
Đối mặt mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, hơn nữa còn là thê tử của mình, căn bản không khống chế được.
Không bao lâu sau, trong phòng ngủ, chăn đệm quay cuồng, truyền đến từng tiếng ve kêu.
Không hề nghi ngờ, đây đích xác là đêm lửa nóng.
... ...
Lại qua mấy ngày.
Khương Phàm cùng Tô Vi Vi một mực ở trong nhà, như keo như sơn.
Đơn giản là đã nếm được tủy trong xương thì mới biết nó ngon.
May mắn Tô Vi Vi thể chất đặc thù, năng lực chịu đựng mạnh mẽ.
Đổi lại là người phụ nữ bình thường, đoán chừng chịu không được sự dày vò này.
Cho nên hai người cũng coi như hợp nhau lại càng thêm sức mạnh, cầm sắt hòa minh.
Cùng lúc đó, việc Tôn Diệu Dương mất tích cũng bị người của Kim Tiền bang phát hiện.
Thế nhưng bọn chúng ngay cả thi thể của Tôn Diệu Dương cũng không tìm thấy, không thể xác định đối phương là sống hay đã chết.
Nếu những người này là nhân vật quan trọng của Kim Tiền bang, có lẽ sẽ còn làm ầm ĩ lên để tìm kiếm.
Bất quá người chết chẳng qua là mấy lâu la của Kim Tiền bang.
Cho nên chúng chỉ tìm tòi qua loa, căn bản không có ý định làm lớn chuyện.
Đương nhiên, chuyện này cũng đến tai Khương Phàm, được không ít hàng xóm láng giềng biết đến.
"Nghe nói không? Tôn Diệu Dương và đám người đó hình như mất tích."
"Người của Kim Tiền bang vào nhà chúng, chỉ tìm thấy một vũng máu, ngay cả thi thể cũng không thấy."
"Ha ha, cái gì mất tích, đó chính là chết rồi, hơn nữa còn bị lưu manh giết người phi tang."
"Không thể nào, lại dám giết người của Kim Tiền bang, rốt cuộc ai có lá gan lớn vậy?"
"Có người nghi ngờ kẻ ra tay có thể là quân Xích Mi, dù sao không ít người nghe đồn tinh nhuệ của quân Xích Mi đã trà trộn vào Vân Trạch thành, dự định ám sát mục Đạt tướng quân."
"Nếu như người ra tay là quân Xích Mi, vậy Kim Tiền bang cũng hoàn toàn không là gì."
"Thảo nào đám ngang ngược càn rỡ của Kim Tiền bang đều không dám tìm kiếm quá kỹ, chắc là sợ nếu tìm được manh mối gì thì sẽ gặp đám hung thần kia, đến lúc đó nói không chừng sẽ gặp phải họa sát thân."
"Đám Kim Tiền bang kia thật là khôn ngoan, dù sao mấy người Tôn Diệu Dương cũng chẳng phải nhân vật gì quan trọng, chết thì thôi, đâu ai tận tâm tận lực tìm kiếm, không phải tự gây rắc rối sao?"
"Bị chết tốt, đám hỗn đản Tôn Diệu Dương cả ngày không làm chuyện tốt, chuyên làm mấy chuyện trộm gà trộm chó, không biết bao nhiêu nhà bị chúng nó trộm, tuy biết là chúng nó làm, nhưng lại không làm gì được."
"Đúng vậy đấy? Nghe nói gần đây, chúng nó còn định động tay động chân với mấy người từ nơi khác đến, muốn nhập thất cướp bóc, may mà bây giờ chết rồi, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người gặp nạn nữa."
"Nhưng nếu là người của quân Xích Mi ra tay, vậy thì Vân Trạch thành trong thời gian này chẳng phải rất nguy hiểm?! Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu vụ ám sát nữa."
"Cho nên thời gian này ít đi ra ngoài thôi, đặc biệt là chỗ quan phủ, đoán chừng những nơi đó đều là những nơi quân Xích Mi đặc biệt quan tâm, nếu chúng ta mà đi tới những chỗ đó, có khi lại bị liên lụy."
Mọi người bàn tán xôn xao.
Bọn họ về cái chết của Tôn Diệu Dương đều vỗ tay hoan hô, cảm thấy đáng đời.
Đồng thời họ cũng có chút lo lắng mơ hồ.
Dù sao quân Xích Mi cũng không bị tiêu diệt triệt để, còn lại rất nhiều lực lượng tinh nhuệ.
Lúc nào cũng có khả năng quay trở lại.
Chỉ cần sơ ý một chút là có thể liên lụy tới bọn họ.
Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, làm sao chịu nổi nguy hiểm như vậy.
"Không thể nào, Tôn Diệu Dương lại chết rồi sao?"
"Hơn nữa còn bị người ta giết người phi tang?"
"Chẳng phải trước đó bọn chúng còn bàn nhau đối phó vợ chồng kia từ nơi khác tới sao?"
"Chẳng lẽ cái chết của bọn chúng có liên quan tới vợ chồng từ nơi khác tới đó?"
Người môi giới Lưu Chí Dũng cũng nghe được tin tức này đầu tiên, trong nháy mắt kinh ngạc kêu lên.
Hắn không ngờ rằng, đám Tôn Diệu Dương vốn ngang ngược càn rỡ, không chút kiêng kỵ vậy mà nói chết liền chết.
Trước đó hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu gì.
Cho nên hắn lập tức nghi ngờ người ra tay có thể là vợ chồng kia từ nơi khác tới.
Bất quá đây chỉ là hắn nghi ngờ thôi, không có chứng cứ gì cả.
Dù sao người ra tay cũng có thể là những người khác, có khi chỉ là trùng hợp thôi.
"Thôi thôi, bất kể có phải là trùng hợp hay không, chuyện này không liên quan gì tới ta."
"Coi như chưa có gì xảy ra thì thôi."
"Mà lại đám người Tôn Diệu Dương chết cũng là chuyện tốt."
Lưu Chí Dũng hít sâu một hơi, lập tức chôn chuyện này vào sâu trong lòng.
Có đôi khi tò mò giết chết mèo.
Biết càng nhiều, càng chết nhanh.
Mình chỉ là một người môi giới bình thường, không cần thiết phải dính líu vào chuyện như thế này làm gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận