Ta Tại Tu Tiên Giới Xu Cát Tị Hung

Ta Tại Tu Tiên Giới Xu Cát Tị Hung - Chương 23: Hung thủ là hái hoa tặc Tào Tuấn (length: 8136)

Giữa trưa ngày thứ hai, Ngư Lan.
Ban đầu một mực không có ai phát hiện đám người La Xương chết, dù sao tầm hoan tác nhạc một buổi tối, ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng là do đám người La Xương thời gian quá dài không có rời giường, người của Long Vương bang liền đi qua nhìn một chút.
Kết quả liền thấy một chỗ thi hài, trong phòng tràn ngập hôi thối.
Đây là một vụ án mạng chưa từng có.
Thậm chí ngay cả nha dịch Thông Hà huyện đều kinh động, cả viện bị tạm thời phong tỏa.
"Là ai, rốt cuộc là ai giết con trai của ta?"
Trưởng lão Long Vương bang La Tranh giận không kềm được, thấy con mình chết thảm, hắn hận ý ngút trời, quả thực là hận không thể tìm tới hung thủ đem đối phương chém thành muôn mảnh.
Dù cho La Xương trong ngày thường làm việc mười điểm hỗn trướng, thường xuyên gây chuyện thị phi.
Thế nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất của mình, hơn nữa còn là già mới có con.
Bây giờ lại là vô duyên vô cớ chết rồi.
Nội tâm của hắn phẫn nộ có thể nghĩ.
"Nếu ta không có đoán sai, giết chết con trai ngươi hẳn là hái hoa tặc Tào Tuấn."
Lúc này, huyện úy Thông Hà Phùng Hào đi tới, đi lại oai phong, trên người tràn ngập khí thế cường đại.
Các thành viên Long Vương bang bốn phía đều cúi đầu, không dám đối diện, tràn ngập kính sợ.
Bọn hắn đối với đám ngư dân tự nhiên là vênh váo tự đắc, thường xuyên làm mưa làm gió.
Thế nhưng đối mặt Phùng Hào đẳng cấp đại nhân vật này, tự nhiên là không dám tùy tiện đắc tội.
Bằng không Long Vương bang có thể gặp phải phiền toái lớn.
Ban đầu một vụ án mạng bình thường không cách nào trêu đến Phùng Hào.
Có thể chuyện này có liên quan đến hái hoa tặc Tào Tuấn, vậy liền hoàn toàn khác biệt.
Dù sao đối phương từ trước đến nay đều là đối tượng hắn truy lùng, không ngờ lại tìm thấy tung tích ở đây.
"Hái hoa tặc Tào Tuấn?"
"Phùng đại nhân, sao ngươi biết hung thủ là Tào Tuấn?"
Nghe vậy, trưởng lão Long Vương bang La Tranh lập tức giật mình, hắn tự nhiên nghe qua cái tên tội phạm truy nã này.
Nghe nói kẻ này bừa bãi tàn phá giang hồ mấy chục năm, không biết bao nhiêu nữ quyến thế gia đại tộc bị đối phương hãm hại.
Đã từng, triều đình cũng hạ lệnh truy nã, phải truy sát cho được Tào Tuấn này.
Thậm chí còn bố trí thiên la địa võng.
Đáng tiếc là qua nhiều năm như vậy, Tào Tuấn này vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Triều đình đều bó tay với cái tên này, có thể thấy đối phương hung tàn và mạnh mẽ thế nào.
"Rất đơn giản, con của ngươi và đám người này chết đều do đại danh đỉnh đỉnh ba ngô năm mô khói."
"Đây là khói độc đặc hữu của Tào Tuấn, đến từ Tào Thị Độc Kinh."
"Ngoại trừ Tào Tuấn ra, những người khác không thể có được."
"Ngửi phải khói độc này thì gần như mất mạng trong khoảnh khắc, cầu cứu cũng không kịp."
Phùng Hào nói thẳng.
"Nhưng một nhân vật nổi danh như thế, tại sao lại tới giết con ta?"
Trưởng lão Long Vương bang La Tranh quả thực là không sao hiểu nổi.
Dù sao con trai hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi, căn bản không thể nào đắc tội một nhân vật lớn như vậy.
"Ở đâu có nguyên nhân gì, thuần túy là tai họa bất ngờ thôi."
"Tên Tào Tuấn này cả đời ghét nhất ngoại trừ đám người quan phủ ra, chính là hái hoa tặc."
"Nghe nói con trai ngươi bình thường thanh danh bất hảo, thích cướp đoạt dân nữ trắng trợn?"
Phùng Hào thản nhiên nói.
"Tin nhảm, đều là tin nhảm."
"Bất quá cái tên này vốn chính là hái hoa tặc, thế mà cũng ghét hái hoa tặc?"
Trưởng lão Long Vương bang La Tranh tự nhiên biết chân tướng sự tình, thế nhưng hắn quyết không thừa nhận, dù sao con trai mình đã chết, không muốn thanh danh tiếp tục thối nát.
"Mặc kệ là tin nhảm hay sự thật, Tào Tuấn đích thật là nhắm đến con của ngươi."
"Làm hái hoa tặc, ghét hái hoa tặc, đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Đối với nhân vật như Tào Tuấn mà nói, ghét nhất chính là đồng nghiệp."
"Nếu khắp nơi đều là hái hoa tặc, chẳng phải sẽ dễ bị nhòm ngó đến người phụ nữ mà Tào Tuấn để ý sao?"
"Cho nên một khi phát hiện hái hoa tặc khác, Tào Tuấn chắc chắn sẽ thống hạ sát thủ."
"Qua nhiều năm như vậy, những hái hoa tặc chết trong tay Tào Tuấn cũng không ít."
Phùng Hào cười lạnh.
Tuy rằng Tào Tuấn đích thật là tai họa, nhưng xét ở một mức độ nào đó, cũng giúp triều đình giải quyết không ít hái hoa tặc, thậm chí còn giúp một số người bị hại báo thù.
Đương nhiên đó không phải là ý của Tào Tuấn.
"Haizz."
Nghe vậy, trưởng lão Long Vương bang La Tranh trầm mặc.
Vì nếu thật sự là như vậy, thì mình đích thật là tai họa bất ngờ, tai bay vạ gió.
"Ban đầu ta cho là Tào Tuấn bị mai phục, bị trọng thương, trốn vào Vân Mộng hồ, chắc chắn chết chắc."
"Không ngờ lão quỷ này mạng lớn như vậy, thế mà vẫn không chết."
"Thậm chí còn chạy đến gây án."
Phùng Hào bất đắc dĩ nói.
Vốn hắn muốn có được công lao lần này, dù không giết được Tào Tuấn cũng có thể tìm được thi thể đối phương.
Như vậy sẽ có thể đem ra nhận công lao.
Ai ngờ tới, đối phương không những không chết mà còn chạy đến gây án.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây quả thực là một sự khiêu khích với triều đình, là nói trắng cho triều đình biết rằng dù gặp phải vòng vây, hắn, Tào Tuấn, vẫn không chết, vẫn nhởn nhơ tự tại.
Chỉ có thể nói kẻ hái hoa tặc có thể tồn tại được mấy chục năm thì quả thật có chút bản lĩnh, không dễ giết như vậy.
"Nếu ngươi muốn báo thù, thì hãy đi tìm Tào Tuấn đi."
"Bất quá theo tính cách của hắn, e là không biết đã chạy đến đâu."
Phùng Hào trầm giọng nói.
Hắn vừa mới xem xét phòng ở, cũng không phát hiện bất cứ manh mối nào.
Chỉ có thể nói tên kia thật sự quá cẩn thận, mà một khi gây án liền sẽ lập tức chạy trốn.
Căn bản không cho bọn họ cơ hội tìm ra lão già đó.
"Báo thù? Làm sao báo thù?"
"Đó là Tào Tuấn, ai có thể giết được hắn."
Nghe vậy, trưởng lão Long Vương bang La Tranh rất tuyệt vọng, thân thể đều đang run rẩy.
Nếu là người bình thường, hắn tự nhiên muốn báo thù, thậm chí muốn giết cả nhà đối phương.
Nhưng đây là hái hoa tặc Tào Tuấn, hung danh lẫy lừng.
Số giang hồ hảo hán chết dưới tay đối phương có thể nhiều vô số kể.
Nếu mình thật sự tìm đến Tào Tuấn, e là mình sẽ chết trước tiên.
Mà đối phương cũng chẳng quan tâm đến mình.
Bởi vì trong rất nhiều kẻ thù của Tào Tuấn, mình chẳng là gì.
So với việc tìm Tào Tuấn báo thù, thà sinh một đứa khác còn hơn.
Đây chính là sự tàn khốc của thói đời.
Ngoài mặt, hắn là trưởng lão Long Vương bang, có thể ức hiếp dân chúng, quyền cao chức trọng.
Nhưng khi đối diện với những cường giả thực sự, hắn chỉ như sâu kiến mà thôi.
Nếu như gặp phải, có lẽ hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Thậm chí tuyệt vọng đến mức ý nghĩ báo thù cũng không có, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Hắn rất hối hận.
Nếu sớm biết Tào Tuấn hung tàn như thế, chuyên giết hái hoa tặc, hắn sẽ không để con trai mình làm xằng làm bậy như vậy.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn.
"Vậy ngươi cứ cầu nguyện đi, cầu nguyện chúng ta có thể lại tìm được Tào Tuấn này."
Phùng Hào lắc đầu, hắn cũng không tránh khỏi.
Người bị hại như thế hắn cũng chẳng biết đã gặp bao nhiêu lần rồi.
Đã sớm thành chuyện bình thường.
Hiện tại thời đại này, tỉ lệ phá án đều sẽ không vượt quá hai thành.
Đặc biệt là võ giả gây án, người ta giết người rồi chạy tới nơi khác, bắt cũng không được.
Làm nha dịch ở huyện thành, làm sao có thể đi nơi khác phá án.
Cho nên nhiều khi, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ mặc, coi như người bị hại tự mình xui xẻo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận