Ta Tại Tu Tiên Giới Xu Cát Tị Hung

Chương 278: Đại thu hoạch, đến cuốn thứ hai chân linh công pháp

Nguyên Anh ma tu Giang Nghị Chân rất là lãnh khốc vô tình nói, là một ma tu tự nhiên không có lòng trắc ẩn, nếu kẻ địch yếu hơn thì có thể sẽ còn báo thù, nhưng kẻ địch quá mạnh thì chỉ có thể làm ngơ. Dù sao hiện tại chưa phải lúc mình xuất đầu lộ diện. Nếu mình bại lộ thì có thể sẽ bị rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh vây công. Hắn không muốn rơi vào kết cục bị vây công như xưa.
“Đúng vậy, tông chủ đại nhân.” Đám ma tu đều gật đầu, tông chủ không tính báo thù, bọn hắn cũng sẽ không làm vậy, dù sao hai người kia chết rồi, ngược lại còn có thêm tài nguyên tu luyện. Đây chính là sự tàn khốc của Ma Môn.
Lại một ngày trôi qua. Đảo Chu gia, một mật thất nào đó. Lúc này, Khương Phàm lặng lẽ trở về đảo Chu gia. Rõ ràng là hắn hành sự vô cùng bí mật, không ai biết hắn đã chém giết hai vị Kim Đan ma tu trước đó. Vùng biển này vẫn gió êm sóng lặng, như chưa có gì xảy ra. Ngay cả Huyết Ma Tông cũng không có động tĩnh gì, hai vị Kim Đan ma tu chết đi tựa hồ không đáng kể. Đương nhiên, việc này với Khương Phàm mà nói là chuyện tốt.
Oanh! Khương Phàm khẽ động ý niệm, đảo mắt nhìn không gian giới chỉ lấy được từ hai tên Kim Đan ma tu, bảo vật bên trong liền hiện ra trong ý thức hải của hắn. Phải nói là không hổ danh Kim Đan ma tu, bảo vật bên trong đích thực là muôn màu muôn vẻ. Không biết đã chém giết bao nhiêu tu sĩ mới có được nhiều bảo vật đến thế.
“Khoan đã, đây là vật gì?” Khương Phàm nheo mắt, hắn chợt phát hiện trong không gian giới chỉ có một viên ngọc giản cũ kỹ, trên đó khắc những phù văn đặc thù, rõ ràng đây chính là cơ duyên ngũ phẩm mình sắp có được. Lúc đầu, hắn còn tưởng cơ duyên ngũ phẩm là đan dược hoặc linh dược gì đó, không ngờ lại là một viên ngọc giản. Hơn nữa, viên ngọc giản này trông rất cổ xưa, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Đông! Nghĩ vậy, hắn khẽ động ý niệm, linh thức thấm vào viên ngọc giản này, một luồng tin tức khổng lồ mãnh liệt ập đến, hiện lên chi chít những hình vẽ và chữ viết cổ xưa. Không hề nghi ngờ, trong viên ngọc giản cổ xưa này ghi lại một môn công pháp thời Thượng Cổ.
“Không thể nào, lại là công pháp Chân Linh cấp - Ngọc Thỏ Chân Kinh!” Khương Phàm nắm chặt tay, nội tâm dậy sóng. Hắn không ngờ mình lại có được môn công pháp Chân Linh cấp thứ hai, hơn nữa lại còn lấy được từ hai tên Kim Đan ma tu, thật là không thể tin nổi. Có điều, môn công pháp này không hoàn chỉnh, chỉ có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, nhưng như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Nhưng hắn không hiểu rõ môn công pháp này, nên hỏi thăm một vài món Cổ Bảo trên người mình.
“Cái gì? Ngươi thế mà có được môn công pháp Chân Linh cấp thứ hai - Ngọc Thỏ Chân Kinh?” Hỗn Nguyên Phù bút trợn mắt há mồm, thật sự không dám tin vào tai mình, dù sao Hỗn Nguyên Phù Tông cất giữ ở đây lâu như vậy cũng chỉ lấy được công pháp tàn thiên Đằng Xà, chứ không có cách nào có được môn công pháp Chân Linh thứ hai. Mà tiểu tử này ngược lại hay, dễ dàng có được môn công pháp chân linh thứ hai, vận khí thế này thật là nghịch thiên.
“Chủ nhân, môn công pháp chân linh này thật không đơn giản.” “Vào thời Thượng Cổ, môn công pháp này tiếng tăm lừng lẫy.” “Nghe nói, tu luyện môn công pháp này có thể có được huyết mạch Thái Âm Thỏ Ngọc, nắm giữ sức mạnh thần thông không thể tưởng tượng.” “Nhưng dù vậy, tu sĩ bình thường muốn luyện thành môn công pháp này là chuyện gần như không thể.” Thanh âm Linh Lung tháp bỗng vang lên, trong ký ức của nó từng hiện lên một chút thông tin về Ngọc Thỏ Chân Kinh, hiển nhiên nó từng quen biết những tu sĩ luyện Ngọc Thỏ Chân Kinh.
“Vì sao lại không thể tu luyện thành công?” Khương Phàm hiếu kỳ hỏi.
“Chủ nhân, công pháp Chân Linh cấp có độ khó tu luyện rất cao.” “Từ đầu, tu sĩ có thể tu luyện công pháp chân linh đều là những người ẩn chứa huyết mạch chân linh trong cơ thể.” “Bọn họ vốn đã kế thừa Chân Linh Chi Huyết, thiên phú dị bẩm.” “Cho nên tu luyện công pháp Chân Linh cấp mới có thể tiến bộ nhanh chóng, phù hợp với thể chất của mình.” “Nếu như trong cơ thể không có huyết mạch nào, thì gần như không thể luyện thành công pháp Chân Linh cấp.” “Những người như chủ nhân, dù là ở thời Thượng Cổ cũng chưa từng gặp.” Linh Lung Tháp rất cảm khái nói. Nói thật, nó biết Khương Phàm luyện thành Đằng Xà công, hơn nữa còn tu luyện đến Kim Đan, cảm thấy vô cùng chấn kinh, đây thật sự là kỳ tích. Dù sao, vào thời Thượng Cổ, phàm là tu sĩ có thể luyện công pháp Chân Linh đều có sẵn huyết mạch chân linh trong người, tu luyện như vậy tự nhiên là dễ dàng hơn. Những người không có huyết mạch chân linh tu luyện công pháp chân linh thì khó mà nhập môn. Dù có nhập môn, muốn tiến thêm bước nữa cũng gần như không thể.
“Độ khó rất cao sao?” Nghe vậy, Khương Phàm cũng không nhịn được gật đầu. Hắn tự nhiên biết tu luyện Đằng Xà công khó đến thế nào, trong đó khó khăn lớn nhất chính là lĩnh ngộ phù văn Đằng Xà, nếu như ngộ tính không đủ, thì không thể lĩnh ngộ. Mà hắn có được sức mạnh khí vận điểm, mới có thể giúp bản thân có ngộ tính nghịch thiên, dễ dàng ngộ ra phù văn Đằng Xà này. Nhưng thời Thượng Cổ thì sao, những tu sĩ có huyết mạch chân linh, vốn đã có một phần lực lượng chân linh trong người, cho nên lĩnh ngộ tự nhiên là dễ dàng hơn. Cảm giác này giống như những yêu thú không ngừng khai phá lực lượng huyết mạch trong người để nhanh chóng tiến hóa.
“Đúng vậy, thời Thượng Cổ, chân linh là có thật.” “Có chân linh hỗ trợ, nên thế gia chân linh mới mạnh mẽ như vậy.” Hỗn Nguyên Phù Bút cũng đồng ý, ngày xưa thế gia chân linh mạnh mẽ không chỉ vì huyết mạch chân linh, mà còn vì bọn họ còn cung phụng từng đầu chân linh, có chân linh che chở, nên mới cường hoành đến mức không thể tưởng tượng nổi. Một gia tộc chân linh thịnh vượng, so với những siêu cấp tông môn còn mạnh hơn. Đáng tiếc là kiếp nạn ập đến, các gia tộc chân linh này đều hôi phi yên diệt, không còn tồn tại nữa.
“Nói cách khác, không có huyết mạch chân linh trợ giúp thì gần như không thể luyện thành Ngọc Thỏ Chân Kinh?” Khương Phàm nhíu mày. Hắn vốn muốn giao môn công pháp này cho Tô Vi Vi, dù sao công pháp chân linh có thể kéo dài tuổi thọ tu sĩ, đối với Tô Vi Vi thì quá tốt rồi. Nhưng không ngờ độ khó tu luyện công pháp chân linh lại cao như vậy. Tu sĩ bình thường gần như không thể luyện thành công.
“Nếu là người khác, luyện Ngọc Thỏ Chân Kinh thì gần như không thể thành công.” “Nhưng đạo lữ của chủ nhân lại là một sự tồn tại đặc biệt, nàng có Thái Âm Tố Nữ Thể.” “Nói thật, đây là một thể chất hết sức đặc thù, ẩn chứa Thái Âm Chi Khí, có lẽ có cùng nguồn gốc với Thái Âm Thỏ Ngọc.” “Cho nên, cứ thử tu luyện cũng không sao.” “Nếu có thể thành công, tự nhiên là có thêm nhiều chỗ tốt.” Linh Lung Tháp trầm giọng nói. Nó cảm thấy Tô Vi Vi có lẽ sẽ luyện thành môn công pháp chân linh này. Đương nhiên, không thành công cũng không sao, dù sao cũng không tổn thất gì.
Nghe vậy, Khương Phàm cũng cảm thấy rất có lý, để Tô Vi Vi thử một chút cũng được, biết đâu sẽ thành công. Thậm chí, việc môn công pháp này rơi vào tay mình cũng là sự sắp đặt vận mệnh của Tô Vi Vi, bằng không sao lại trùng hợp như vậy.
“Đúng rồi, có một chuyện ta thấy rất lạ.” “Đó là theo như các ngươi nói, thời Thượng Cổ cường hoành đến mức không thể tưởng tượng nổi.” “Có nhiều đại năng cường đại.” “Vì sao tu sĩ mạnh nhất thời nay cũng chỉ có Hóa Thần?” Khương Phàm hiếu kỳ hỏi, vừa xem đống pháp bảo trên người mình. Hắn luôn cảm thấy tu sĩ thời Thượng Cổ mạnh hơn nhiều so với thời đại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận