Sơn Hà Tế
Chương 94: Tiểu yêu nữ săn người ngồi xe lăn lần thứ hai
Hiện tại Lục Hành Chu không chỉ có bút ký luyện đan lấy được từ động phủ Ma Ha, mà thật ra còn có điển tịch luyện đan của Phần Hương Lâu, cùng với ghi chép tâm đắc của đám người Dật Dương chân nhân.
Còn có bảo bối đan lô của Dật Dương chân nhân, là hàng tốt Tam Phẩm, mạnh hơn cái lò mang về từ Diêm La điện trước kia.
Công pháp tu luyện của Phần Hương Lâu không ra làm sao, đã bị ném cho Thiên Hành Kiếm Tông để làm phong phú kho công pháp. Nhưng mảng luyện đan này thật đúng là không thể chê, bất kể là điển tịch hay dụng cụ đều xác thực có nghề, dù sao cũng cao hơn trình độ của Lục Hành Chu.
Nhưng vẫn là câu nói đó, tự mình xem điển tịch và bút ký để tự học khác hẳn với việc có lão sư dạy bảo, nếu không Lục Hành Chu cũng chẳng cần phải thường xuyên chạy tới nghiên cứu thảo luận cùng Trần Cẩn Niên.
Riêng việc tu luyện Âm Dương Cực Ý công đã rất khó khăn, lại thêm tự học những thứ khác thì càng mệt mỏi. Lục Hành Chu cảm thấy mình có thể tự học đến mức này đã là rất lợi hại rồi, thật sự bội phục các tiền bối xuyên không chỉ cần nhặt được một bản bí tịch là loảng xoảng học được rồi treo lên đánh tất cả, không biết nếu trước khi xuyên không đưa cho bọn hắn một bộ tài liệu giảng dạy thì có thể tự mình đậu Thanh Hoa Bắc Đại hay không.
Tóm lại, dựa vào việc tự học điển tịch và bút ký để tiến bộ quả thực rất gian nan. Nếu thật sự có cơ hội được bồi dưỡng học tập, Lục Hành Chu xác thực rất hứng thú, riêng việc tìm được cao nhân giải đáp những điểm nghi vấn khó khăn trong điển tịch và bút ký cũng có thể khiến trình độ của bản thân tăng lên một bậc.
Dù sao hiện tại ngoại trừ yêu đương và tu luyện, ở Hạ Châu thật sự không có quá nhiều chuyện để làm.
Thời buổi này cực kỳ coi trọng luyện đan, đan sư của các tông môn khác đều có tư cách được phái hộ pháp bảo vệ, triều đình còn đặc biệt lập ra Đan Dược ti để tuyển chọn người luyện đan mới, kinh sư Đan Học viện lại càng là nơi quần anh cả nước hội tụ, bồi dưỡng những nhân tài dự trữ ưu tú nhất về đan học.
Trong bối cảnh Hoàng Đế hiện tại có vết thương cũ chưa lành, việc này càng được coi trọng hơn so với những năm trước.
Ngoại trừ thánh địa ra, có lẽ đây chính là học phủ cao nhất về đan học của Đại Càn. Nếu có thể đến nơi này bồi dưỡng, không chỉ có thể nâng cao trình độ đan học của bản thân, mà còn có thêm một lợi ích nữa là có được xuất thân ưu tú chính thức.
Cao phẩm đan sư bước ra từ kinh sư Đan Học viện, có xứng với công chúa hay không thì chưa bàn, nhưng chắc chắn đủ để sánh đôi với tiểu thư thế gia danh môn hoặc đích truyền tông môn tương xứng. Thậm chí có người tranh giành làm con rể cũng không chừng.
Thẩm Đường sẽ muốn nhìn thấy điều đó.
Mà thân phận được bồi dưỡng tại kinh sư Đan Học viện, đối với Hoắc gia...
Vô số suy nghĩ lướt qua trong lòng Lục Hành Chu, thần sắc hắn nghiêm túc hơn nhiều:
"Trần chưởng ti, nếu có được suất báo danh tốt nhất của quận, kinh sư Đan Học viện nhất định sẽ tiếp nhận sao?"
"Sẽ có một kỳ khảo hạch nhập học, nếu là người được đưa lên nhờ quan hệ, sẽ bị loại trực tiếp."
Trần Cẩn Niên thở dài nói:
"Kỳ khảo hạch này cực kỳ nghiêm ngặt, nghe nói có lúc bệ hạ còn đích thân đến xem, cho nên không ít người thật sự có chân tài thực học cũng có thể bị chặn ngoài cửa, cuối cùng số người thật sự nhập học được rất ít. Thực ra lúc còn trẻ lão phu cũng ba lần bảy lượt bị loại, rất là tiếc nuối."
Có chút giống thi khoa cử nhỉ... Cũng nhìn ra được là ngươi bị loại rồi, nếu không sao tuổi đã cao mà vẫn còn làm chưởng ti ở huyện thành...
Lục Hành Chu không nói ra lời này, chỉ đứng dậy hành lễ:
"Việc này Lục mỗ thật sự rất hứng thú, mong Trần chưởng ti giúp đỡ nhiều hơn."
"Dễ nói thôi, vì nước tuyển chọn nhân tài vốn là một trong những sứ mệnh của Đan Dược ti chúng ta. Ngươi là đan sư trẻ tuổi tốt nhất mà Hạ Châu Đan Dược ti phát hiện được, nếu thật sự có thể tiến cử ngươi vào kinh sư Đan Học viện, đó cũng là chiến công của chúng ta, mặt mũi cũng có ánh sáng."
"Khó nói lắm, đến Trần chưởng ti năm đó còn không qua được khảo hạch, ta cũng không có nhiều lòng tin vào bản thân."
Trần Cẩn Niên cười híp mắt vỗ vai Lục Hành Chu:
"Ngươi trước đây từng thắng cả Tứ phẩm Bạch Kính Thiên, nội tình thế nào ta khó nói, nhưng ta biết rõ ngươi ít nhất cũng đạt trình độ có thể làm chưởng ti huyện thành. Nếu trình độ này mà còn không vào học được, thì còn có mấy người cùng tuổi xứng đáng? Kinh sư Đan Học viện nếu thu toàn một đám râu ria bạc trắng, vậy cũng mất mặt xấu hổ lắm. Tốt, nếu năm sau ta có thể thành công lên quận, đến lúc đó sẽ thay ngươi lo liệu việc này."
"Đa tạ Trần chưởng ti."
Rời khỏi nhà Trần Cẩn Niên, Lục Hành Chu nghĩ bước đầu tiên của việc này hình như là phải tìm quan hệ để chắc chắn Trần Cẩn Niên có thể được đề bạt lên quận đã rồi hãy nói...
Do quan viên ở quận Đông Giang chết một đống nên hiện tại vẫn chưa bổ sung xong. Trong đó, chưởng ti Đan Dược ti cũ là sư huynh của Trần Cẩn Niên, vừa được đề bạt làm quận thừa, nên vị trí chưởng ti Đan Dược ti đang bỏ trống. Lấy tư lịch của Trần Cẩn Niên cộng thêm quan hệ sư huynh thì tư cách đó là đủ, nhưng trình độ Lục phẩm đan sư của hắn hơi thấp một chút. Nếu có thể luyện thành công viên cứu tâm đan vừa rồi, thành công tấn cấp Ngũ phẩm, vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần đề phòng người khác nhảy dù chiếm chỗ.
Chuyện này đưa tin cho Vạn Thành ở Trấn Ma ti, có hắn hoạt động thì cũng rất dễ dàng.
Thân phận Hoắc gia vẫn là rất dễ dùng...
Đang lúc suy nghĩ, có một nữ tử đi ngang qua, dường như dẫm phải một hòn đá, bàn chân nhỏ đau nhói, kêu "Ai nha" một tiếng liền ngã vào lòng Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu vừa mới thất thần, theo bản năng đưa tay đỡ lấy, nữ tử đã ngồi vào trong lòng hắn.
Nơi xa, A Nhu giữ chặt Thẩm Đường:
"Sư nương, sư nương, đừng xúc động..."
Tóc Thẩm Đường như muốn bốc lên tử khí, kiếm cũng sắp rút ra, nghe vậy hậm hực tra kiếm vào vỏ:
"Ngươi không sợ tiểu yêu tinh kia tung một cái Tồi Tâm Chưởng lên người sư phụ ngươi à!"
A Nhu cười hì hì:
"Sư nương sợ là một cái Thải Tâm Thủ thì có..."
Thẩm Đường cứng rắn nói:
"Sư phụ ngươi không phải loại người đó."
Lúc ngươi thấy Bạch Mao tỷ tỷ và sư phụ hôn nhau đâu có nói như vậy...
Thẩm Đường không để ý đến nàng, căng thẳng nhìn về phía Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu ôm trọn mềm mại ấm áp vào lòng, rất nhanh tâm tư đã khôi phục lại, đánh giá cô gái trong ngực một chút, có chút buồn cười.
Tài dịch dung này của Bùi Sơ Vận rất cao siêu, nhìn thế này quả thật không nhận ra được dáng vẻ trước đó, đến cả khí chất cũng thay đổi rất lớn, hiện tại hoàn toàn là hình mẫu tiểu thư khuê các, giống như tiểu cô nương nhà ai ra ngoài đi dạo ngày tết.
Lúc này nàng dường như bị đau chân, nước mắt lưng tròng ngồi trong lòng hắn, sắp khóc thành tiếng.
Lục Hành Chu cười đầy ẩn ý, buông lỏng cánh tay:
"Cô nương đi đường cẩn thận nhé..."
Bùi Sơ Vận hít mũi một cái:
"Đa tạ công tử tương trợ."
Nói rồi dường như muốn chống người đứng dậy, nhưng lại không đứng vững, lại ngã ngồi xuống lần nữa. Lần này dứt khoát còn điều chỉnh tư thế, tay vòng cả lên cổ Lục Hành Chu.
Thẩm Đường nắm chặt tay, trán ẩn hiện gân xanh.
A Nhu vẻ mặt run rẩy:
"Sư nương, người bóp là tay của ta."
Lục Hành Chu thở dài:
"Thấy chân cô nương bị thương, hay là tại hạ đưa cô nương về nhà nhé?"
Bùi Sơ Vận xấu hổ đỏ bừng mặt, trán gần như vùi vào cổ hắn, nói lí nhí như muỗi kêu:
"Công tử cứ ngồi xe lăn như vậy, lại ôm ta về nhà suốt đường... Người đi đường nhìn thấy, danh tiết của tiểu nữ tử..."
Lục Hành Chu nói:
"Vậy cô nương định thế nào?"
Bùi Sơ Vận xấu hổ liếc nhìn con ngõ nhỏ bên cạnh:
"Trong ngõ hẻm có khách điếm, công tử ôm ta vào khách điếm nghỉ tạm, tìm thuốc bôi chân được không?"
Cô nam quả nữ, đi vào ngõ tối, khách điếm nhỏ, xoa chân...
Vậy sẽ xảy ra chuyện gì cũng không cần nói nữa.
Bùi Sơ Vận lén lút dò xét phản ứng của Lục Hành Chu, thầm nghĩ nếu người này thật sự làm theo, thì đúng là một tên sắc quỷ, không chịu nổi một kích.
"Đi."
Lục Hành Chu đáp lại rất sảng khoái, buông một tay ra để đẩy xe lăn.
Tay kia lướt qua người Bùi Sơ Vận, sượt qua chỗ cao ngất, nhìn như vô ý.
Thủ đoạn ăn đậu hũ này đúng là đăng phong tạo cực, có vị thiên hạ đệ tam nào đó lúc gây sự cũng từng bị ăn đậu hũ một cách bất động thanh sắc như vậy mà còn không tiện lên tiếng, huống chi chỉ là tiểu yêu nữ Hợp Hoan.
Bùi Sơ Vận bị sờ đến nghiến răng ken két, trên mặt còn phải mang theo nụ cười vừa xấu hổ vừa e lệ, dịu dàng nói:
"Thật sự đa tạ công tử... Tương lai nếu có duyên, tiểu nữ tử nguyện đẩy xe lăn cho công tử."
A Nhu hỏi chấm?
Thẩm Đường:
"A Nhu, ngươi bóp là tay của ta."
Thật ra cả Thẩm Đường và A Nhu đều không hiểu tại sao Bùi Sơ Vận lại xuất hiện để dụ dỗ đúng vào lúc vừa mới xông vào núi thất bại, Lục Hành Chu rõ ràng đang cảnh giác nhất. Đừng nói là người thông minh như Lục Hành Chu, cho dù là người bình thường cũng sẽ cảm thấy có chút vấn đề chứ?
Nhưng Bùi Sơ Vận trong lòng rất rõ ràng, đàn ông đều tự phụ, dù trong lòng hắn cảm thấy ngươi có chút vấn đề, cũng sẽ tự cho là có thể chống đỡ được cám dỗ, ăn xong đậu hũ rồi rời đi. Biểu hiện của Lục Hành Chu hiện tại rõ ràng là như vậy.
Thậm chí có kẻ còn cứng đầu hơn, sẽ cảm thấy có thể xong việc rồi kéo quần bỏ đi, chơi chùa.
Nhưng yêu nữ Hợp Hoan Tông không phải là khái niệm giống như nữ nhân bình thường, muốn chơi chùa nữ tử Hợp Hoan Tông, ngươi không bằng đi trèo cây còn hơn.
Nàng chính là nắm bắt tâm lý đàn ông muốn xem nàng định làm gì, nên cố ý tiếp xúc. Bây giờ ôm ấp gắn bó lâu như vậy, mị công âm thầm phát tán từ cơ thể nàng đã xâm nhập vào thân thể Lục Hành Chu, dần dần hắn sẽ không tự chủ được, dục vọng dâng trào.
Cũng không cần đụng chạm đến bảo vật phòng ngự hoặc tâm phòng khả năng tồn tại của hắn, giống như đối phó Độc Cô Thanh Ly, cứ ra tay từ dục vọng bản năng của cơ thể là được rồi.
Khi thật sự đến thời điểm cô nam quả nữ tiến vào ngõ tối, loại ám thị tâm lý mãnh liệt này, người trúng thuật thường sẽ tâm hỏa dâng trào, chỉ tưởng là dục niệm của bản thân phát tác, thực tế là đã trúng thuật mà không biết.
Đến lúc đó căn bản không cần thật sự làm gì, chỉ cần nàng tiếp tục dẫn dắt bằng cách vừa muốn từ chối lại vừa ra vẻ mời gọi, người trúng thuật tự nhiên sẽ quyến luyến không rời, vì cầu được âu yếm mà làm chó cũng cam lòng. Nếu thật sự có mai phục, hắn còn chủ động bảo vệ trước mặt nàng, khiến người mai phục tức đến hộc máu.
Cho nên người thực sự lý trí, đáng lẽ ngay từ lúc nàng giả vờ trẹo chân đã phải kéo giãn khoảng cách, không thể có bất kỳ tiếp xúc nào.
"Phán Quan cũng chỉ đến thế mà thôi, chỉ là đồ háo sắc."
Bùi Sơ Vận trong lòng cười lạnh, chờ đến khi vào trong ngõ tối, đột nhiên kêu "Ôi" một tiếng, gục vào cổ Lục Hành Chu thở dốc:
"Ta... chân ta đau quá..."
Chỉ chờ Lục Hành Chu không kìm được mà ôm lấy nàng hôn ngấu nghiến, nàng sẽ khéo léo tránh đi không cho chạm vào thật, diễn ra vở kịch coi như hoàn thành dẫn dụ. Lục Hành Chu khi dục niệm bộc phát sẽ quên cả mình họ gì.
"Thật sao?"
Lục Hành Chu nói:
"Ta là đan sư, có thể xem giúp ngươi trước."
Không đợi Bùi Sơ Vận phản đối, Lục Hành Chu một tay dò tới, bắt lấy bàn chân nhỏ của nàng, trực tiếp cởi cả giày ra, để lộ một bàn chân ngọc óng ánh xinh đẹp.
"Chân ngươi không bị thương nha... Cứ lừa người như vậy là không tốt đâu, giày bị tịch thu."
Lục Hành Chu trực tiếp nhét chiếc giày vào nhẫn trữ vật.
Bùi Sơ Vận hỏi chấm?
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt thanh tĩnh của người đàn ông, đâu có phản ứng dục vọng của kẻ trúng chiêu?
Ngay cả chỗ nàng đang ngồi cũng chẳng có vật gì nhô lên cả.
Bùi Sơ Vận chợt ý thức được mình thật sự bị chơi chùa, đột nhiên ra tay định khống chế Lục Hành Chu, đã thấy trên xe lăn nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, lấy Lục Hành Chu làm tâm điểm, một màn lồng khí bỗng nhiên mở ra, bắn nàng văng ra ngoài.
Hóa ra từ đầu đến cuối, Lục Hành Chu chưa hề có bất kỳ tiếp xúc thực sự nào với nàng, vòng bảo hộ của pháp bảo xe lăn vẫn luôn âm thầm phòng ngự, cách ly sự xâm nhập của công pháp mà nàng âm thầm thi triển.
Cái gọi là ăn đậu hũ, đều xem như là cách một lớp găng tay...
Tiếng gió rít gào hai bên, Thẩm Đường và A Nhu từ hai đầu ngõ hẻm lao đến tấn công:
"Yêu tinh chết đi!"
Cùng lúc đó, Lục Hành Chu lại lần nữa đẩy ngang song chưởng.
Ký ức tồi tệ lướt qua tâm trí, Tuyết Sơn của Bùi Sơ Vận thoáng ảo giác đau nhói, đồng thời ảo giác đau nhói còn truyền đến phía dưới khoảng đất trống.
Bùi Sơ Vận đột nhiên tung một chưởng đánh bật Lục Hành Chu, vào lúc Thẩm Đường và A Nhu giáp công tới, nàng dùng sức đâm về phía sau, xuyên qua bức tường phía sau lưng trong ngõ nhỏ, xâm nhập vào sân nhà người khác.
Kiếm mang đánh hụt, vô số cường giả Thiên Hành Kiếm Tông vây quanh.
Thẩm Đường chui vào lỗ thủng trên tường, chỉ thấy cả một vùng không gian tràn ngập sương mù hoa Hợp Hoan, chỉ cần hít vào một chút là dục niệm dâng trào, tầm mắt tức thì bị che chắn cực kỳ chặt chẽ, không biết người đang ở đâu.
"Chạy rồi... Lần này không phải thuấn di, mà là Thổ Độn thuật."
Lục Hành Chu nhìn những gợn sóng như mặt nước lướt qua trên mặt đất, tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
"Hợp Hoan Tông, Thổ Độn thuật, thật khó mà liên hệ với nhau nhỉ. Đây là sau này muốn hút đất sao?"
Thẩm Đường sắc mặt khó coi:
"Cuộc săn như vậy mà cũng thất bại, ngươi còn nói đùa được, có phải sờ sờ ôm ôm rất vui không?"
Lục Hành Chu cười nói:
"Ta đã đặt ấn ký lên người nàng, lần sau chỉ cần nàng xuất hiện trong phạm vi nhất định, đều không thoát khỏi cảm giác của ta. Có điều ta lại thật sự tò mò, đã như vậy rồi, nàng còn dám đến săn ta lần thứ ba không?"
Thẩm Đường đột nhiên nhớ tới trước kia lúc đi vệ sinh có vô tình nghe đám khách uống rượu kể chuyện cười tục tĩu, về một gã thợ săn lên núi đánh gấu... không biết là đi đánh gấu thật, hay là đi hưởng thụ cái kia.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu yêu nữ này thật ra cực kỳ lanh lợi, vừa phát hiện nửa điểm không đúng là lập tức di chuyển, chỉ cần phản ứng chậm nửa nhịp thì vừa rồi đã chết chắc rồi. Thuật độn thổ đào mệnh lại càng đủ loại, nếu không hiểu rõ hoàn toàn thì đúng là không dễ bắt.
Nàng hiện tại chỉ là kinh nghiệm còn hơi non nớt, với loại thiên tư này, sẽ trưởng thành rất nhanh. Theo một nghĩa nào đó, bây giờ mọi người ngược lại đã trở thành đối tượng lịch luyện cho nhân vật chính trong thoại bản, gặp lại lần nữa không chừng đã là một siêu cấp đại địch vô cùng khó chơi.
Lúc này, Thịnh Nguyên Dao đang ăn Tết ở kinh thành nhận được triệu kiến của quốc sư.
Thịnh Nguyên Dao biết rõ quốc sư tìm mình làm gì, là hỏi về Thẩm Đường, hỏi về Độc Cô Thanh Ly chứ gì, mọi người gặp nhau ở Hạ Châu nhiều mà.
Tới Quan Tinh đài, liền gặp Dạ Thính Lan một mình ngồi trên đài cao, ngón tay nhỏ nhắn đang bấm đốt, dường như đang tính quẻ.
Thịnh Nguyên Dao tò mò đi chậm rãi lên, cẩn thận nhìn trộm một hồi, xem không hiểu, liền thành thật đứng một bên chờ.
Một lúc lâu sau, Dạ Thính Lan mở mắt, nhìn bộ dáng trung thực cẩn thận của Thịnh Nguyên Dao, không khỏi mỉm cười:
"Nghe nói ngươi ở trên quận rất uy phong, sao giờ lại trung thực thế này?"
Thịnh Nguyên Dao cười làm lành:
"Uy thế của quốc sư..."
Nói được một nửa lại đột nhiên hơi muốn gãi đầu. Dạ Thính Lan hoàn toàn phản phác quy chân, thật đúng là không nhìn thấy uy thế gì từ trên người nàng, nếu thật muốn nói uy thế, không bằng nói là do hoàn cảnh này và địa vị của Dạ Thính Lan mang lại.
Dạ Thính Lan mỉm cười:
"Nguyên Dao có được bản nguyên chi tâm thẳng thắn, không bị ngoại vật mê hoặc, đây là thiên phú."
Thịnh Nguyên Dao lấy hết dũng khí:
"Vậy quốc sư vừa rồi tính quẻ gì thế ạ?"
"Tính về người đàn ông nổi bật trong chuyến đi Hạ Châu của các ngươi..."
Thực tế giờ phút này Dạ Thính Lan cũng đã hiểu ra, quẻ "Kiến Long Tại Điền" trước đây chính là chỉ người đàn ông này, điều này khiến Dạ Thính Lan vô cùng hoang mang. Giải theo quẻ tượng, địa vị của người đàn ông này lại cao hơn cả Thẩm Đường, đây là đạo lý gì?
Trong lòng Thịnh Nguyên Dao cũng giật nảy một cái:
"Hắn thế nào ạ?"
"Không có gì, ta chỉ tính một quẻ về việc hắn sắp làm tiếp theo mà thôi."
"Kết quả thế nào ạ?"
"Tức Lộc Vô Ngu, Nguyên Dao có biết giải thích không?"
Tượng Hào cơ bản này, với gia học uyên thâm của mình, Thịnh Nguyên Dao vẫn từng nghe qua:
"Lên núi săn hươu, lại không có người dẫn đường, dễ bị lạc trong rừng. Nên quả quyết từ bỏ, nếu không sẽ gặp rủi ro?"
"Không tệ."
Dạ Thính Lan có chút tán thưởng gật đầu:
"Người khác đối với hắn như vậy, hắn đối với người khác cũng như vậy... Hắn có phải đang có con hươu nào muốn săn không?"
Còn có bảo bối đan lô của Dật Dương chân nhân, là hàng tốt Tam Phẩm, mạnh hơn cái lò mang về từ Diêm La điện trước kia.
Công pháp tu luyện của Phần Hương Lâu không ra làm sao, đã bị ném cho Thiên Hành Kiếm Tông để làm phong phú kho công pháp. Nhưng mảng luyện đan này thật đúng là không thể chê, bất kể là điển tịch hay dụng cụ đều xác thực có nghề, dù sao cũng cao hơn trình độ của Lục Hành Chu.
Nhưng vẫn là câu nói đó, tự mình xem điển tịch và bút ký để tự học khác hẳn với việc có lão sư dạy bảo, nếu không Lục Hành Chu cũng chẳng cần phải thường xuyên chạy tới nghiên cứu thảo luận cùng Trần Cẩn Niên.
Riêng việc tu luyện Âm Dương Cực Ý công đã rất khó khăn, lại thêm tự học những thứ khác thì càng mệt mỏi. Lục Hành Chu cảm thấy mình có thể tự học đến mức này đã là rất lợi hại rồi, thật sự bội phục các tiền bối xuyên không chỉ cần nhặt được một bản bí tịch là loảng xoảng học được rồi treo lên đánh tất cả, không biết nếu trước khi xuyên không đưa cho bọn hắn một bộ tài liệu giảng dạy thì có thể tự mình đậu Thanh Hoa Bắc Đại hay không.
Tóm lại, dựa vào việc tự học điển tịch và bút ký để tiến bộ quả thực rất gian nan. Nếu thật sự có cơ hội được bồi dưỡng học tập, Lục Hành Chu xác thực rất hứng thú, riêng việc tìm được cao nhân giải đáp những điểm nghi vấn khó khăn trong điển tịch và bút ký cũng có thể khiến trình độ của bản thân tăng lên một bậc.
Dù sao hiện tại ngoại trừ yêu đương và tu luyện, ở Hạ Châu thật sự không có quá nhiều chuyện để làm.
Thời buổi này cực kỳ coi trọng luyện đan, đan sư của các tông môn khác đều có tư cách được phái hộ pháp bảo vệ, triều đình còn đặc biệt lập ra Đan Dược ti để tuyển chọn người luyện đan mới, kinh sư Đan Học viện lại càng là nơi quần anh cả nước hội tụ, bồi dưỡng những nhân tài dự trữ ưu tú nhất về đan học.
Trong bối cảnh Hoàng Đế hiện tại có vết thương cũ chưa lành, việc này càng được coi trọng hơn so với những năm trước.
Ngoại trừ thánh địa ra, có lẽ đây chính là học phủ cao nhất về đan học của Đại Càn. Nếu có thể đến nơi này bồi dưỡng, không chỉ có thể nâng cao trình độ đan học của bản thân, mà còn có thêm một lợi ích nữa là có được xuất thân ưu tú chính thức.
Cao phẩm đan sư bước ra từ kinh sư Đan Học viện, có xứng với công chúa hay không thì chưa bàn, nhưng chắc chắn đủ để sánh đôi với tiểu thư thế gia danh môn hoặc đích truyền tông môn tương xứng. Thậm chí có người tranh giành làm con rể cũng không chừng.
Thẩm Đường sẽ muốn nhìn thấy điều đó.
Mà thân phận được bồi dưỡng tại kinh sư Đan Học viện, đối với Hoắc gia...
Vô số suy nghĩ lướt qua trong lòng Lục Hành Chu, thần sắc hắn nghiêm túc hơn nhiều:
"Trần chưởng ti, nếu có được suất báo danh tốt nhất của quận, kinh sư Đan Học viện nhất định sẽ tiếp nhận sao?"
"Sẽ có một kỳ khảo hạch nhập học, nếu là người được đưa lên nhờ quan hệ, sẽ bị loại trực tiếp."
Trần Cẩn Niên thở dài nói:
"Kỳ khảo hạch này cực kỳ nghiêm ngặt, nghe nói có lúc bệ hạ còn đích thân đến xem, cho nên không ít người thật sự có chân tài thực học cũng có thể bị chặn ngoài cửa, cuối cùng số người thật sự nhập học được rất ít. Thực ra lúc còn trẻ lão phu cũng ba lần bảy lượt bị loại, rất là tiếc nuối."
Có chút giống thi khoa cử nhỉ... Cũng nhìn ra được là ngươi bị loại rồi, nếu không sao tuổi đã cao mà vẫn còn làm chưởng ti ở huyện thành...
Lục Hành Chu không nói ra lời này, chỉ đứng dậy hành lễ:
"Việc này Lục mỗ thật sự rất hứng thú, mong Trần chưởng ti giúp đỡ nhiều hơn."
"Dễ nói thôi, vì nước tuyển chọn nhân tài vốn là một trong những sứ mệnh của Đan Dược ti chúng ta. Ngươi là đan sư trẻ tuổi tốt nhất mà Hạ Châu Đan Dược ti phát hiện được, nếu thật sự có thể tiến cử ngươi vào kinh sư Đan Học viện, đó cũng là chiến công của chúng ta, mặt mũi cũng có ánh sáng."
"Khó nói lắm, đến Trần chưởng ti năm đó còn không qua được khảo hạch, ta cũng không có nhiều lòng tin vào bản thân."
Trần Cẩn Niên cười híp mắt vỗ vai Lục Hành Chu:
"Ngươi trước đây từng thắng cả Tứ phẩm Bạch Kính Thiên, nội tình thế nào ta khó nói, nhưng ta biết rõ ngươi ít nhất cũng đạt trình độ có thể làm chưởng ti huyện thành. Nếu trình độ này mà còn không vào học được, thì còn có mấy người cùng tuổi xứng đáng? Kinh sư Đan Học viện nếu thu toàn một đám râu ria bạc trắng, vậy cũng mất mặt xấu hổ lắm. Tốt, nếu năm sau ta có thể thành công lên quận, đến lúc đó sẽ thay ngươi lo liệu việc này."
"Đa tạ Trần chưởng ti."
Rời khỏi nhà Trần Cẩn Niên, Lục Hành Chu nghĩ bước đầu tiên của việc này hình như là phải tìm quan hệ để chắc chắn Trần Cẩn Niên có thể được đề bạt lên quận đã rồi hãy nói...
Do quan viên ở quận Đông Giang chết một đống nên hiện tại vẫn chưa bổ sung xong. Trong đó, chưởng ti Đan Dược ti cũ là sư huynh của Trần Cẩn Niên, vừa được đề bạt làm quận thừa, nên vị trí chưởng ti Đan Dược ti đang bỏ trống. Lấy tư lịch của Trần Cẩn Niên cộng thêm quan hệ sư huynh thì tư cách đó là đủ, nhưng trình độ Lục phẩm đan sư của hắn hơi thấp một chút. Nếu có thể luyện thành công viên cứu tâm đan vừa rồi, thành công tấn cấp Ngũ phẩm, vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần đề phòng người khác nhảy dù chiếm chỗ.
Chuyện này đưa tin cho Vạn Thành ở Trấn Ma ti, có hắn hoạt động thì cũng rất dễ dàng.
Thân phận Hoắc gia vẫn là rất dễ dùng...
Đang lúc suy nghĩ, có một nữ tử đi ngang qua, dường như dẫm phải một hòn đá, bàn chân nhỏ đau nhói, kêu "Ai nha" một tiếng liền ngã vào lòng Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu vừa mới thất thần, theo bản năng đưa tay đỡ lấy, nữ tử đã ngồi vào trong lòng hắn.
Nơi xa, A Nhu giữ chặt Thẩm Đường:
"Sư nương, sư nương, đừng xúc động..."
Tóc Thẩm Đường như muốn bốc lên tử khí, kiếm cũng sắp rút ra, nghe vậy hậm hực tra kiếm vào vỏ:
"Ngươi không sợ tiểu yêu tinh kia tung một cái Tồi Tâm Chưởng lên người sư phụ ngươi à!"
A Nhu cười hì hì:
"Sư nương sợ là một cái Thải Tâm Thủ thì có..."
Thẩm Đường cứng rắn nói:
"Sư phụ ngươi không phải loại người đó."
Lúc ngươi thấy Bạch Mao tỷ tỷ và sư phụ hôn nhau đâu có nói như vậy...
Thẩm Đường không để ý đến nàng, căng thẳng nhìn về phía Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu ôm trọn mềm mại ấm áp vào lòng, rất nhanh tâm tư đã khôi phục lại, đánh giá cô gái trong ngực một chút, có chút buồn cười.
Tài dịch dung này của Bùi Sơ Vận rất cao siêu, nhìn thế này quả thật không nhận ra được dáng vẻ trước đó, đến cả khí chất cũng thay đổi rất lớn, hiện tại hoàn toàn là hình mẫu tiểu thư khuê các, giống như tiểu cô nương nhà ai ra ngoài đi dạo ngày tết.
Lúc này nàng dường như bị đau chân, nước mắt lưng tròng ngồi trong lòng hắn, sắp khóc thành tiếng.
Lục Hành Chu cười đầy ẩn ý, buông lỏng cánh tay:
"Cô nương đi đường cẩn thận nhé..."
Bùi Sơ Vận hít mũi một cái:
"Đa tạ công tử tương trợ."
Nói rồi dường như muốn chống người đứng dậy, nhưng lại không đứng vững, lại ngã ngồi xuống lần nữa. Lần này dứt khoát còn điều chỉnh tư thế, tay vòng cả lên cổ Lục Hành Chu.
Thẩm Đường nắm chặt tay, trán ẩn hiện gân xanh.
A Nhu vẻ mặt run rẩy:
"Sư nương, người bóp là tay của ta."
Lục Hành Chu thở dài:
"Thấy chân cô nương bị thương, hay là tại hạ đưa cô nương về nhà nhé?"
Bùi Sơ Vận xấu hổ đỏ bừng mặt, trán gần như vùi vào cổ hắn, nói lí nhí như muỗi kêu:
"Công tử cứ ngồi xe lăn như vậy, lại ôm ta về nhà suốt đường... Người đi đường nhìn thấy, danh tiết của tiểu nữ tử..."
Lục Hành Chu nói:
"Vậy cô nương định thế nào?"
Bùi Sơ Vận xấu hổ liếc nhìn con ngõ nhỏ bên cạnh:
"Trong ngõ hẻm có khách điếm, công tử ôm ta vào khách điếm nghỉ tạm, tìm thuốc bôi chân được không?"
Cô nam quả nữ, đi vào ngõ tối, khách điếm nhỏ, xoa chân...
Vậy sẽ xảy ra chuyện gì cũng không cần nói nữa.
Bùi Sơ Vận lén lút dò xét phản ứng của Lục Hành Chu, thầm nghĩ nếu người này thật sự làm theo, thì đúng là một tên sắc quỷ, không chịu nổi một kích.
"Đi."
Lục Hành Chu đáp lại rất sảng khoái, buông một tay ra để đẩy xe lăn.
Tay kia lướt qua người Bùi Sơ Vận, sượt qua chỗ cao ngất, nhìn như vô ý.
Thủ đoạn ăn đậu hũ này đúng là đăng phong tạo cực, có vị thiên hạ đệ tam nào đó lúc gây sự cũng từng bị ăn đậu hũ một cách bất động thanh sắc như vậy mà còn không tiện lên tiếng, huống chi chỉ là tiểu yêu nữ Hợp Hoan.
Bùi Sơ Vận bị sờ đến nghiến răng ken két, trên mặt còn phải mang theo nụ cười vừa xấu hổ vừa e lệ, dịu dàng nói:
"Thật sự đa tạ công tử... Tương lai nếu có duyên, tiểu nữ tử nguyện đẩy xe lăn cho công tử."
A Nhu hỏi chấm?
Thẩm Đường:
"A Nhu, ngươi bóp là tay của ta."
Thật ra cả Thẩm Đường và A Nhu đều không hiểu tại sao Bùi Sơ Vận lại xuất hiện để dụ dỗ đúng vào lúc vừa mới xông vào núi thất bại, Lục Hành Chu rõ ràng đang cảnh giác nhất. Đừng nói là người thông minh như Lục Hành Chu, cho dù là người bình thường cũng sẽ cảm thấy có chút vấn đề chứ?
Nhưng Bùi Sơ Vận trong lòng rất rõ ràng, đàn ông đều tự phụ, dù trong lòng hắn cảm thấy ngươi có chút vấn đề, cũng sẽ tự cho là có thể chống đỡ được cám dỗ, ăn xong đậu hũ rồi rời đi. Biểu hiện của Lục Hành Chu hiện tại rõ ràng là như vậy.
Thậm chí có kẻ còn cứng đầu hơn, sẽ cảm thấy có thể xong việc rồi kéo quần bỏ đi, chơi chùa.
Nhưng yêu nữ Hợp Hoan Tông không phải là khái niệm giống như nữ nhân bình thường, muốn chơi chùa nữ tử Hợp Hoan Tông, ngươi không bằng đi trèo cây còn hơn.
Nàng chính là nắm bắt tâm lý đàn ông muốn xem nàng định làm gì, nên cố ý tiếp xúc. Bây giờ ôm ấp gắn bó lâu như vậy, mị công âm thầm phát tán từ cơ thể nàng đã xâm nhập vào thân thể Lục Hành Chu, dần dần hắn sẽ không tự chủ được, dục vọng dâng trào.
Cũng không cần đụng chạm đến bảo vật phòng ngự hoặc tâm phòng khả năng tồn tại của hắn, giống như đối phó Độc Cô Thanh Ly, cứ ra tay từ dục vọng bản năng của cơ thể là được rồi.
Khi thật sự đến thời điểm cô nam quả nữ tiến vào ngõ tối, loại ám thị tâm lý mãnh liệt này, người trúng thuật thường sẽ tâm hỏa dâng trào, chỉ tưởng là dục niệm của bản thân phát tác, thực tế là đã trúng thuật mà không biết.
Đến lúc đó căn bản không cần thật sự làm gì, chỉ cần nàng tiếp tục dẫn dắt bằng cách vừa muốn từ chối lại vừa ra vẻ mời gọi, người trúng thuật tự nhiên sẽ quyến luyến không rời, vì cầu được âu yếm mà làm chó cũng cam lòng. Nếu thật sự có mai phục, hắn còn chủ động bảo vệ trước mặt nàng, khiến người mai phục tức đến hộc máu.
Cho nên người thực sự lý trí, đáng lẽ ngay từ lúc nàng giả vờ trẹo chân đã phải kéo giãn khoảng cách, không thể có bất kỳ tiếp xúc nào.
"Phán Quan cũng chỉ đến thế mà thôi, chỉ là đồ háo sắc."
Bùi Sơ Vận trong lòng cười lạnh, chờ đến khi vào trong ngõ tối, đột nhiên kêu "Ôi" một tiếng, gục vào cổ Lục Hành Chu thở dốc:
"Ta... chân ta đau quá..."
Chỉ chờ Lục Hành Chu không kìm được mà ôm lấy nàng hôn ngấu nghiến, nàng sẽ khéo léo tránh đi không cho chạm vào thật, diễn ra vở kịch coi như hoàn thành dẫn dụ. Lục Hành Chu khi dục niệm bộc phát sẽ quên cả mình họ gì.
"Thật sao?"
Lục Hành Chu nói:
"Ta là đan sư, có thể xem giúp ngươi trước."
Không đợi Bùi Sơ Vận phản đối, Lục Hành Chu một tay dò tới, bắt lấy bàn chân nhỏ của nàng, trực tiếp cởi cả giày ra, để lộ một bàn chân ngọc óng ánh xinh đẹp.
"Chân ngươi không bị thương nha... Cứ lừa người như vậy là không tốt đâu, giày bị tịch thu."
Lục Hành Chu trực tiếp nhét chiếc giày vào nhẫn trữ vật.
Bùi Sơ Vận hỏi chấm?
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt thanh tĩnh của người đàn ông, đâu có phản ứng dục vọng của kẻ trúng chiêu?
Ngay cả chỗ nàng đang ngồi cũng chẳng có vật gì nhô lên cả.
Bùi Sơ Vận chợt ý thức được mình thật sự bị chơi chùa, đột nhiên ra tay định khống chế Lục Hành Chu, đã thấy trên xe lăn nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, lấy Lục Hành Chu làm tâm điểm, một màn lồng khí bỗng nhiên mở ra, bắn nàng văng ra ngoài.
Hóa ra từ đầu đến cuối, Lục Hành Chu chưa hề có bất kỳ tiếp xúc thực sự nào với nàng, vòng bảo hộ của pháp bảo xe lăn vẫn luôn âm thầm phòng ngự, cách ly sự xâm nhập của công pháp mà nàng âm thầm thi triển.
Cái gọi là ăn đậu hũ, đều xem như là cách một lớp găng tay...
Tiếng gió rít gào hai bên, Thẩm Đường và A Nhu từ hai đầu ngõ hẻm lao đến tấn công:
"Yêu tinh chết đi!"
Cùng lúc đó, Lục Hành Chu lại lần nữa đẩy ngang song chưởng.
Ký ức tồi tệ lướt qua tâm trí, Tuyết Sơn của Bùi Sơ Vận thoáng ảo giác đau nhói, đồng thời ảo giác đau nhói còn truyền đến phía dưới khoảng đất trống.
Bùi Sơ Vận đột nhiên tung một chưởng đánh bật Lục Hành Chu, vào lúc Thẩm Đường và A Nhu giáp công tới, nàng dùng sức đâm về phía sau, xuyên qua bức tường phía sau lưng trong ngõ nhỏ, xâm nhập vào sân nhà người khác.
Kiếm mang đánh hụt, vô số cường giả Thiên Hành Kiếm Tông vây quanh.
Thẩm Đường chui vào lỗ thủng trên tường, chỉ thấy cả một vùng không gian tràn ngập sương mù hoa Hợp Hoan, chỉ cần hít vào một chút là dục niệm dâng trào, tầm mắt tức thì bị che chắn cực kỳ chặt chẽ, không biết người đang ở đâu.
"Chạy rồi... Lần này không phải thuấn di, mà là Thổ Độn thuật."
Lục Hành Chu nhìn những gợn sóng như mặt nước lướt qua trên mặt đất, tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
"Hợp Hoan Tông, Thổ Độn thuật, thật khó mà liên hệ với nhau nhỉ. Đây là sau này muốn hút đất sao?"
Thẩm Đường sắc mặt khó coi:
"Cuộc săn như vậy mà cũng thất bại, ngươi còn nói đùa được, có phải sờ sờ ôm ôm rất vui không?"
Lục Hành Chu cười nói:
"Ta đã đặt ấn ký lên người nàng, lần sau chỉ cần nàng xuất hiện trong phạm vi nhất định, đều không thoát khỏi cảm giác của ta. Có điều ta lại thật sự tò mò, đã như vậy rồi, nàng còn dám đến săn ta lần thứ ba không?"
Thẩm Đường đột nhiên nhớ tới trước kia lúc đi vệ sinh có vô tình nghe đám khách uống rượu kể chuyện cười tục tĩu, về một gã thợ săn lên núi đánh gấu... không biết là đi đánh gấu thật, hay là đi hưởng thụ cái kia.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu yêu nữ này thật ra cực kỳ lanh lợi, vừa phát hiện nửa điểm không đúng là lập tức di chuyển, chỉ cần phản ứng chậm nửa nhịp thì vừa rồi đã chết chắc rồi. Thuật độn thổ đào mệnh lại càng đủ loại, nếu không hiểu rõ hoàn toàn thì đúng là không dễ bắt.
Nàng hiện tại chỉ là kinh nghiệm còn hơi non nớt, với loại thiên tư này, sẽ trưởng thành rất nhanh. Theo một nghĩa nào đó, bây giờ mọi người ngược lại đã trở thành đối tượng lịch luyện cho nhân vật chính trong thoại bản, gặp lại lần nữa không chừng đã là một siêu cấp đại địch vô cùng khó chơi.
Lúc này, Thịnh Nguyên Dao đang ăn Tết ở kinh thành nhận được triệu kiến của quốc sư.
Thịnh Nguyên Dao biết rõ quốc sư tìm mình làm gì, là hỏi về Thẩm Đường, hỏi về Độc Cô Thanh Ly chứ gì, mọi người gặp nhau ở Hạ Châu nhiều mà.
Tới Quan Tinh đài, liền gặp Dạ Thính Lan một mình ngồi trên đài cao, ngón tay nhỏ nhắn đang bấm đốt, dường như đang tính quẻ.
Thịnh Nguyên Dao tò mò đi chậm rãi lên, cẩn thận nhìn trộm một hồi, xem không hiểu, liền thành thật đứng một bên chờ.
Một lúc lâu sau, Dạ Thính Lan mở mắt, nhìn bộ dáng trung thực cẩn thận của Thịnh Nguyên Dao, không khỏi mỉm cười:
"Nghe nói ngươi ở trên quận rất uy phong, sao giờ lại trung thực thế này?"
Thịnh Nguyên Dao cười làm lành:
"Uy thế của quốc sư..."
Nói được một nửa lại đột nhiên hơi muốn gãi đầu. Dạ Thính Lan hoàn toàn phản phác quy chân, thật đúng là không nhìn thấy uy thế gì từ trên người nàng, nếu thật muốn nói uy thế, không bằng nói là do hoàn cảnh này và địa vị của Dạ Thính Lan mang lại.
Dạ Thính Lan mỉm cười:
"Nguyên Dao có được bản nguyên chi tâm thẳng thắn, không bị ngoại vật mê hoặc, đây là thiên phú."
Thịnh Nguyên Dao lấy hết dũng khí:
"Vậy quốc sư vừa rồi tính quẻ gì thế ạ?"
"Tính về người đàn ông nổi bật trong chuyến đi Hạ Châu của các ngươi..."
Thực tế giờ phút này Dạ Thính Lan cũng đã hiểu ra, quẻ "Kiến Long Tại Điền" trước đây chính là chỉ người đàn ông này, điều này khiến Dạ Thính Lan vô cùng hoang mang. Giải theo quẻ tượng, địa vị của người đàn ông này lại cao hơn cả Thẩm Đường, đây là đạo lý gì?
Trong lòng Thịnh Nguyên Dao cũng giật nảy một cái:
"Hắn thế nào ạ?"
"Không có gì, ta chỉ tính một quẻ về việc hắn sắp làm tiếp theo mà thôi."
"Kết quả thế nào ạ?"
"Tức Lộc Vô Ngu, Nguyên Dao có biết giải thích không?"
Tượng Hào cơ bản này, với gia học uyên thâm của mình, Thịnh Nguyên Dao vẫn từng nghe qua:
"Lên núi săn hươu, lại không có người dẫn đường, dễ bị lạc trong rừng. Nên quả quyết từ bỏ, nếu không sẽ gặp rủi ro?"
"Không tệ."
Dạ Thính Lan có chút tán thưởng gật đầu:
"Người khác đối với hắn như vậy, hắn đối với người khác cũng như vậy... Hắn có phải đang có con hươu nào muốn săn không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận