Sơn Hà Tế

Chương 128: Hiện lên đường chứng cung cấp

Chương 128: Lời khai rành rành trước mắt
"Đương gia, người đó chính là Lục Hành Chu sao?"
Thịnh phu nhân cũng nhận được tin tức nữ nhi gặp chuyện, vội vã chạy về từ nhà bạn thân, vừa đến đã nhìn thấy tình huống hết sức kỳ lạ.
Lục Hành Chu đang ngồi trong phòng trà, đối diện với Thịnh Thanh Phong cùng nhau pha trà, nhưng cả hai không nói với nhau lời nào.
Bởi vì có ghế ngồi nên có thể bỏ xe lăn ra. Thế là Thịnh Nguyên Dao giành lấy chiếc xe lăn, tự mình ngồi lên trên rồi chỉ huy A Nhu đẩy nàng đi tham quan nhà cửa, lấy cớ mỹ miều là thương binh đi lại bất tiện. Thực ra chỉ là muốn trải nghiệm thử chiếc xe lăn của Lục Hành Chu và người đẩy xe lăn, cũng không biết rõ là tâm tư gì.
Thịnh Nguyên Dao thì vui vẻ lắm, nhưng Thịnh phu nhân vừa trông thấy nữ nhi ngồi trên xe lăn, được một đứa bé đẩy đi lúc ẩn lúc hiện, liền tưởng nữ nhi mình bị què chân, sợ đến mức suýt khóc òa lên tại chỗ.
Thấy lão công vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ngồi pha trà cùng một người trẻ tuổi, bà tức giận đến mức xông vào túm chặt tai Thịnh Thanh Phong kéo ra ngoài: "Nữ nhi què chân rồi, ngươi ngược lại còn thảnh thơi! Làm cha kiểu gì thế hả!"
Thịnh Thanh Phong giải thích mãi mới khiến lão bà tin rằng nữ nhi chỉ bị thương nhẹ, sau đó chủ đề câu chuyện liền chuyển sang Lục Hành Chu.
"Không sai, đó chính là Lục Hành Chu." Thịnh Thanh Phong sầm mặt: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Dao Nhi và hắn rốt cuộc có phải là có mối quan hệ đó không, sao lại đưa cả người đến nhà thế này..."
"Lục Hành Chu là một đan sư có trình độ khá tốt, chỉ đến để trị thương thôi."
"Chúng ta chỉ cần ra ngoài hô một tiếng là có thể gọi được mười bảy mười tám vị cao phẩm đan sư có thể làm sư phụ của Lục Hành Chu, việc gì phải gọi hắn tới đây, cô nam quả nữ cùng trị thương chứ?" Thịnh phu nhân trợn trắng mắt: "Đừng có giở cái giọng đó với ta, nói thật đi."
"Nói thật là lão tử cũng không biết Dao Nhi rốt cuộc đang nghĩ cái gì." Thịnh Thanh Phong tức giận nói: "Ngươi nhìn xem, còn dẫn theo cả một đứa bé nữa! Chưa xuất giá đã muốn làm mẹ kế rồi."
Thịnh phu nhân mặt mày lại hớn hở: "Mà khoan nói, tiểu nữ oa kia thật đáng yêu nha!"
Thịnh Thanh Phong: "?"
Thịnh phu nhân cũng nhận ra mình vừa nói lạc chủ đề, vội vàng nói: "Vậy chuyện giữa hắn và công chúa là thật hay không?"
"Không biết được, đó cũng là do chính miệng Nguyên Dao nói ra, ai mà biết mấy thứ mà tiểu cô nương ấy đoán mò trong đầu có thật hay không? Hay là ngươi đi hỏi dò con bé cẩn thận đi? Ta cũng sẽ thăm dò Lục Hành Chu một phen, chúng ta chia nhau hành động."
Hai vợ chồng cứ thế xem chuyện này như một nhiệm vụ đối địch trọng đại mà phân công công việc. Thịnh Thanh Phong lòng đầy trang nghiêm quay lại phòng trà, thấy Lục Hành Chu đang pha trà rót vào chén, động tác ưu nhã, khí độ trầm tĩnh.
Động tác có phần hấp tấp của Thịnh Thanh Phong cũng bị ảnh hưởng mà trở nên văn nhã hơn mấy phần, ông vội ho một tiếng rồi ngồi lại vào ghế chủ: "Phu nhân nhà ta lo lắng cho nữ nhi nên ăn nói hành động có phần lỗ mãng, khiến Lục hiền điệt chê cười rồi."
Lục Hành Chu rót trà cho hắn, thấp giọng nói: "Ta rất hâm mộ Thịnh tiểu thư."
Thịnh Thanh Phong giật mình, lúc này mới nhớ ra nếu người này đúng là Hoắc Thương, thì mẫu thân đã qua đời từ khi hắn còn nhỏ.
"Cho nên..." Ông cân nhắc hỏi một câu: "Ngươi ở lại đây, thực chất là muốn bàn với ta chuyện của Hoắc gia?"
Mẹ kiếp, ta còn tưởng ngươi muốn bàn với ta chuyện hôn sự của Nguyên Dao!
Lục Hành Chu nói: "Đồng thời cũng là chuyện của Diệp Vô Phong... Ta cảm thấy khả năng Hoắc gia và Diệp Vô Phong liên thủ để đối phó ta là rất lớn. Bọn họ sẽ muốn đổ tội cho đối phương, hình thành một kiểu hợp tác đồng sàng dị mộng. Nếu chúng ta ứng phó tốt, không chỉ có thể thành công bắt được Diệp Vô Phong, mà còn có thể khiến Hoắc gia ngã một cú đau."
Rõ ràng đây là một chủ đề rất có ý nghĩa, vậy mà Thịnh Thanh Phong không hiểu sao lại cảm thấy toàn thân khó chịu, có cảm giác mọi chuyện không nên diễn ra như thế này...
Ông cúi đầu nhấp ngụm trà nóng, chậm rãi bình ổn lại tâm trạng, rồi mới thản nhiên nói: "Hoắc gia có sụp đổ hay không, không liên quan gì đến ta."
Lục Hành Chu nói: "Bá phụ đối phó Diệp Vô Phong, ta đối phó Hoắc gia, cũng là mỗi người đạt được điều mình cần."
"Theo ta được biết, sáng nay Hoắc gia còn đang hòa giải với ngươi."
"Đó là mong muốn đơn phương của bọn họ."
Thịnh Thanh Phong vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Vậy ta có thể hiểu là, nếu ta không nhắm vào Hoắc gia, thì ngươi cũng sẽ không giao Diệp Vô Phong ra đúng không?"
"Cho dù bá phụ vẫn không muốn nhúng tay vào chuyện của Hoắc gia, nhưng Diệp Vô Phong đã dám làm tổn thương Thịnh tiểu thư, ta cũng sẽ không để hắn sống tốt."
"Nếu như Trấn Ma Ti không xuất thủ, ta không thấy ngươi có năng lực gì để một mình đối phó Diệp Vô Phong cả. Nói khoác như vậy chẳng có ý nghĩa gì."
Lục Hành Chu chỉ cười cười, không nói nhiều.
"Chuyện của Diệp Vô Phong hiện là đại án của Trấn Ma Ti, không cần người ngoài nhúng tay. Còn chuyện giữa ngươi và Hoắc gia lại càng không liên quan gì đến vụ án này." Thịnh Thanh Phong thản nhiên nói: "Vì vậy, nếu ngươi chỉ muốn bàn những chuyện này, vậy thì không cần nói thêm nữa."
Lục Hành Chu rất khách khí: "Được thôi. Vậy bá phụ muốn nói chuyện gì?"
Thịnh Thanh Phong muốn nói lại thôi.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ ngươi không biết ta muốn nói chuyện gì sao?
Do dự hồi lâu, ông cuối cùng thở dài: "Dao Nhi không có huynh đệ tỷ muội, chỉ có một mụn con duy nhất, từ nhỏ lại được nuôi dạy như con trai, nên tính tình khó tránh khỏi có phần ngang bướng. Nhưng chúng ta cũng không vì thế mà có ý định kén rể... Thịnh mỗ trước nay vẫn cho rằng, Nguyên Dao rất ưu tú, xứng đáng có một vị hôn phu tốt. Nếu kén rể chỉ vì nối dõi tông đường, thì thật không công bằng với Nguyên Dao."
Lục Hành Chu gật gù nói: "Bá phụ quả là người sáng suốt, cũng thật sự rất tốt với Thịnh tiểu thư."
"Vì vậy, chúng ta tuy rất quan tâm chuyện chung thân đại sự của nó, nhưng xưa nay chưa từng muốn ép nó phải chọn người mình không thích. Sắp xếp xem mắt biết bao nhiêu lần, nó nói không vừa ý, thì chính là không vừa ý." Thịnh Thanh Phong thở dài: "Chúng ta sốt ruột, chủ yếu là vì tuổi tác của nó. Thời buổi này, con gái mười sáu tuổi đã xuất giá, nhiều cô nương mười bốn tuổi đã đính hôn, mà Nguyên Dao năm nay đã hai mươi rồi... Hiện giờ nó thấy không sao, nhưng đợi đến khi lớn tuổi hơn nữa, thì sẽ chẳng còn gia đình tử tế nào để mắt tới, chỉ có thể càng lúc càng phải hạ thấp yêu cầu, lúc đó làm sao tìm được mối tốt?"
Lục Hành Chu thăm dò hỏi: "Ý của bá phụ khi nói những lời này với ta là...?"
"Thứ nhất, với tư cách là bằng hữu, ngươi có thể giúp khuyên bảo Nguyên Dao một chút." Thịnh Thanh Phong quan sát biểu cảm của Lục Hành Chu, thầm nghĩ: Nếu hai ngươi có tư tình, ta nói thế này ngươi còn không tức điên lên sao?
Quả nhiên Lục Hành Chu lập tức nói: "Thật ra bá phụ nghĩ lầm rồi."
Thịnh Thanh Phong thầm cười "Ha ha" trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên hỏi: "Lời này là có ý gì?"
"Những lời bá phụ nói là áp dụng cho nữ tử thế tục thông thường. Nhưng Thịnh tiểu thư là người tu hành, thọ mệnh dài hơn. Ngay cả hoàng thất cũng đâu có vội vàng chuyện cưới gả của Triều Hoàng công chúa, chính là vì Triều Hoàng công chúa là bậc anh tài trời ban, một khi đột phá Tam Phẩm, thì dù có bảy tám mươi tuổi trông vẫn chỉ như thiếu nữ, khi nào bàn chuyện hôn sự cũng không thành vấn đề..."
Thịnh Thanh Phong tức giận nói: "Ngươi cũng biết là phải đột phá được Tam Phẩm sao? Lão phu đột phá Tam Phẩm lúc đã gần bốn mươi tuổi, ngươi thấy ta có giống thiếu niên không hả?"
Lục Hành Chu cười làm lành: "Bá phụ trông rất trẻ trung, rất trẻ trung..."
"Đừng có giở giọng đó." Thịnh Thanh Phong nói: "Nguyên Dao làm sao sánh được với thiên tư của Triều Hoàng công chúa. Coi như nó có thể đột phá Tam Phẩm, thì cũng đã thành bà cô già rồi, đời này còn lấy được chồng nữa không?"
Lục Hành Chu gượng gạo nói: "Vậy cũng chưa chắc... Biết đâu cũng sắp rồi thì sao..."
Thịnh Thanh Phong trừng mắt.
Lục Hành Chu vội vàng nói sang chuyện khác: "Bá phụ nói đó là thứ nhất, tiếp theo thì sao?"
"Thứ hai, chúng ta cũng lo nó tự mình tìm bừa. Chúng ta không muốn nó bị cuốn quá sâu vào vòng xoáy chính trị, lại sợ nó bị kẻ nào đó dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt. Xem mắt dưới mí mắt chúng ta, chúng ta còn có thể giúp thẩm định. Nếu cứ để nó tự tìm, lỡ tìm phải kẻ không ra gì lỡ dở cả đời, lúc đó hối hận cũng không kịp."
Lục Hành Chu cúi đầu uống trà.
Thịnh Thanh Phong thản nhiên nói: "Cho nên cái thân phận Hoắc gia của ngươi..."
"Khoan đã..." Lục Hành Chu bất đắc dĩ nói: "Trước hết, chuyện Hoắc gia đang được giải quyết rồi."
Thịnh Thanh Phong: "Ha ha."
Vẫn còn gấp gáp lắm... Ta còn chưa nói tới thân phận kẻ phụ bạc công chúa của ngươi đâu đấy.
Lại nghe Lục Hành Chu nói tiếp: "Hơn nữa... Bá phụ thật sự quá lo xa rồi. Ta và Thịnh tiểu thư thật sự chỉ là bạn bè tri kỷ, tuyệt đối không có lòng mơ tưởng gì khác, bá phụ hoàn toàn có thể yên tâm."
"Ta và Lục Hành Chu thật sự chẳng có quan hệ gì sất, quan hệ của ta với A Nhu còn thân thiết hơn với hắn nhiều!" Cùng lúc đó, Thịnh Nguyên Dao cũng đang nói với mẫu thân mình những lời y hệt.
Vợ chồng Thịnh Thanh Phong cùng lúc thầm nghĩ: "Cứ nhớ kỹ lời khai rành rành trước mắt này đi, sau này mà có lật lại lời khai, thì hai đứa liệu hồn."
Thật ra cũng chẳng cần đợi đến lúc chúng lật lại lời khai.
Ngay trong bữa cơm trưa, vợ chồng Thịnh gia đã luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Thịnh Nguyên Dao ngồi ngay cạnh Lục Hành Chu, cười tủm tỉm, lén dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay hắn: "Vừa rồi lão Thịnh đã nói gì với ngươi thế?"
Lục Hành Chu liền thấp giọng đáp: "Còn nói gì nữa, chẳng qua là kể lể cây cải trắng nhà ông ấy nuôi lớn khó khăn thế nào thôi."
"Xì." Thịnh Nguyên Dao hạ giọng: "Ngươi nói xem cha mẹ ta có phải có bệnh gì không. Năm đó gửi ta vào Giảng võ đường của Trấn Ma Ti đào tạo nâng cao, mắt cứ nhìn chằm chằm, chỉ sợ ta bị tiểu tử thúi nào đó cuỗm mất. Kết quả ta học thành tài ra trường, công việc còn chưa kịp nhận, đã lại bắt đầu cuống cuồng tìm nhà chồng cho ta. Ngươi nói xem cái sự đề phòng trước đó có phải là 'cởi quần đánh rắm' hay không?"
Lục Hành Chu nhịn không được cười.
"Lần này cũng vậy, một mặt thì bắt ta đi xem mắt, mặt khác lại canh phòng nghiêm ngặt, có phải là có vấn đề gì không?" Thịnh Nguyên Dao vừa nói vừa liếc Lục Hành Chu đầy vẻ ghét bỏ: "Ngươi thử nói xem ngươi có điểm nào đáng để ta để mắt tới hả? Là coi trọng chuyện ngươi và Thẩm Đường ở trong xe ngựa âm thanh không đủ lớn? Hay là coi trọng việc ngươi mới ra ngoài có mấy ngày đã có ngay thiếp thân nha hoàn?"
Lục Hành Chu thấp giọng nói: "Này, giữ chút thể diện đi chứ, cha ngươi tu vi cao như thế, nghe thấy được đấy."
Thịnh Nguyên Dao vội ngẩng đầu liếc nhìn cha mẹ, rồi lại cúi đầu và cơm.
Sắc mặt vợ chồng Thịnh gia cứ đen như đít nồi, ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng.
Chưa cần nói đến cái bộ dạng như đôi vợ chồng son đang thì thầm to nhỏ trước mặt, chỉ cần nhớ lại trước đây, mỗi khi có thanh niên tuấn tú nào khác đến nhà dùng bữa, mặt Thịnh Nguyên Dao lại xị ra như thể người ta thiếu nợ nàng tám trăm vạn vậy, làm gì có lúc nào thân thiết nói nhỏ như thế này? Nhìn cái dáng vẻ đó kìa, rõ ràng là rất vui vẻ khi Lục Hành Chu đến nhà ăn cơm, còn cười nói vui vẻ với cha mẹ nữa chứ.
Miệng thì nói ghét bỏ thế đấy nhưng cũng vô dụng thôi, con bé có chắc là biết trong lòng mình nghĩ gì không?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cảm thấy hai đứa này thật sự rất xứng đôi nha, nữ nhi ở cạnh hắn cũng rất thân mật tự nhiên... Nếu chúng nó thật sự thích nhau, có lẽ cũng nên cân nhắc xem sao...?
Hai vợ chồng lơ đãng liếc nhau, đầu óc đều có chút rối bời.
Vốn dĩ Lục Hành Chu ở lại Thịnh gia là định thương nghị chuyện liên quan đến Hoắc gia và Diệp Vô Phong, nhưng thấy Thịnh Thanh Phong không muốn hợp tác, nên cũng đành thôi. Ăn cơm xong, hắn rất khách khí cáo từ rời đi.
Thịnh Nguyên Dao vốn đang tràn đầy sức sống, vậy mà sau khi tiễn sư đồ Lục Hành Chu đi rồi liền biến thành dáng vẻ ủ rũ như người bệnh: "Ta bị thương, cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền ta..."
"Lúc có người nào đó ở đây sao không thấy con trưng bộ mặt đưa đám này ra." Thịnh phu nhân nghiến răng, đưa ngón tay chỉ vào trán nữ nhi: "Lão nương thấy vết thương của ngươi không phải ở trên lưng, mà là ở trái tim nhỏ bé này này!"
"Xì ~ làm gì có." Thịnh Nguyên Dao nằm ì trên giường, lấy gối ôm trùm lên đầu: "Ra ngoài đi, ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Nàng thật lòng cảm thấy cả mình và Lục Hành Chu đều không có cái ý đó...
Nhưng chẳng hiểu sao, khi căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếng ồn ào náo động xung quanh ngừng lại, trong đầu nàng lại cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng Lục Hành Chu như 'thiên thần giáng lâm', vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã ôm lấy mình.
Sau đó lại biến thành cảnh hai người ôm nhau lăn lộn, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh hắn đè trên người mình, hơi thở ấm nóng phả qua gò má, tê tê ngưa ngứa, giống hệt như cảm giác ở vết thương trên lưng.
Vết thương thì dễ lành... Nhưng ký ức lần này, thứ mà cứ chốc chốc lại khiến con nai nhỏ trong lòng chạy loạn, không biết bao giờ mới có thể phai đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận