Sơn Hà Tế
Chương 60: ắt quả tang đôi cẩu nam nữ
Cẩu nam nữ trên dưới áp sát, đè lên nhau cực kỳ chặt chẽ, bốn mắt nhìn nhau, kề đến rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả vào, tê tê ngứa ngáy.
Còn có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của Tiểu Bạch Mao, có chút mềm mại, đầy đặn hơn so với vẻ ngoài.
Lục Hành Chu biết rõ tư thế đè ép này không ổn, nhưng lại không thể đứng dậy được.
Không phải vì chân, mà là vì vừa rồi hồn hải bị trọng thương, có thể phi thân nhào tới đã là chút sức lực cuối cùng, hiện tại chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ, tay muốn chống đất đứng dậy, lại chẳng dùng được chút sức lực nào.
Đôi mắt màu lam như huyền băng của Độc Cô Thanh Ly lặng lẽ nhìn Lục Hành Chu đang đè trên người mình, bình tĩnh hỏi:
"Vết thương thần hồn hơi khó chữa... Trên người ngươi có đan dược liên quan không?"
Tư duy của Lục Hành Chu có chút trì độn, đầu đau như muốn nứt ra, hắn cố gắng suy nghĩ:
"Túi phúc của A Nhu, giúp ta..."
Độc Cô Thanh Ly giật mình, chính ngươi còn luyện không ra đan dược liên quan đến thần hồn, vậy mà viên A Nhu tặng cho ngươi lại có hiệu quả sao?
Nàng đưa tay vào ngực, lấy túi phúc A Nhu tặng ra, lấy đan dược nhét vào miệng Lục Hành Chu.
Ngón tay chạm vào đôi môi khô nứt của hắn, như bị điện giật vội rụt về.
Thấy Lục Hành Chu nuốt thuốc xuống, vẻ đau đớn kia hơi dịu đi, Độc Cô Thanh Ly hé môi hỏi:
"Đau không?"
Lục Hành Chu cố gắng suy nghĩ một chút, nàng đang nói cái gì vậy... A, hóa ra là bắp chân bị nát.
Vốn là chỗ không có cảm giác, làm sao mà đau được chứ, còn không đau bằng một phần ngàn so với lúc thất khiếu chảy máu vừa rồi.
Thế là nhếch miệng cười một tiếng:
"Vốn định đem cái xương đùi dị dạng này thay đi, ngươi giúp ta đập nát lại bớt được một công đoạn."
Độc Cô Thanh Ly mặt không biểu cảm:
"Đã không đau, còn đè trên người ta làm gì?"
Lục Hành Chu trầm mặc.
Muốn. Lời này có thể nói sao?
Tuy rằng bầu không khí khá ám muội, lời này hỏi ra dường như càng ám muội hơn, nhưng Lục Hành Chu lại cảm thấy Tiểu Bạch Mao còn lạnh lùng hơn trước.
Chủ yếu là thần sắc quá bình thản, không có chút ý tứ xấu hổ hay trêu đùa nào, từ lúc hỏi thuốc, lấy thuốc cho đến cuối cùng là tra hỏi, đôi mắt kia tựa như sông băng vạn năm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Trước đó vẫn là một cỗ máy đang cố gắng học tập tư duy của con người, bây giờ lại thành một tảng băng, chút nhân vị khó khăn lắm mới học được đã tan biến trở lại.
Xem ra chiêu lớn phong ấn hồn hải vừa rồi có chút di chứng?
Đan dược nuốt vào đã có chút hiệu quả, hắn hơi hồi phục lại tinh thần, cũng không tiện tiếp tục nằm ì, hai tay chống xuống đất hai bên, định ngồi dậy.
Trong thông đạo truyền đến một tiếng kinh hô:
"Các ngươi... các ngươi đang làm gì vậy a?"
Lục Hành Chu cùng Độc Cô Thanh Ly đầu đều hiện lên dấu hỏi?
Đầu Thẩm Đường thò ra từ cửa thông đạo, ánh mắt đầy kinh ngạc dò xét.
Lục Hành Chu:
"Ta, chúng ta không phải, cái đó..."
"Rống!"
Trong thông đạo truyền đến tiếng gầm giận dữ của Thi Khôi, Thẩm Đường nhanh chóng né qua một bên, Thi Khôi từ bên cạnh nàng ta lao tới, Thẩm Đường liền theo đó đâm một kiếm vào sau tim hắn.
Lục Hành Chu khẽ chống tay xuống sàn, lách mình ngồi lại vào xe lăn, Độc Cô Thanh Ly không còn bận tâm đến xấu hổ hay tức giận, một kiếm đâm thẳng vào Linh Đài của Thi Khôi.
Tính từ lúc hai người lầm đường lạc lối vào mật đạo đến nay, nói thì dài dòng, nhưng thực ra cũng chỉ qua khoảng một tuần trà công phu, không bao lâu cả. Thế nhưng giờ phút này nhìn lại Thi Khôi kia, toàn thân đã bị Thẩm Đường đâm cho tơi tả, thân thể cơ bắp vốn nhìn như hoàn hảo sớm đã lồi lõm không đều.
Xem ra trước đó bị Định Hồn trận cùng Khu Quỷ phù hành hạ, hắn đã suy yếu đi nhiều, phản ứng cũng trì độn, bị Thẩm Đường dùng lối đánh du kích thả diều càng không phải là đối thủ.
Nếu cho Thẩm Đường thêm một khoảng thời gian nữa, hẳn là có thể đơn độc giết chết...
Chỉ là đột nhiên phát hiện cửa mở, Thẩm Đường lo lắng cho hai người này, liền nhanh chóng xông vào xem, lúc này cửa đã bị cố định mở, bị Thi Khôi theo vào.
Thẩm Đường trong lòng tức giận a, còn tưởng hai ngươi ở bên trong gặp phải khó khăn gì, vào xem thì thấy các ngươi đang chồng chất vui vẻ, còn cố ý mở cửa để đó cho ta xem đúng không!
Hóa ra ngươi là loại Bạch Mao như vậy!
Thi Khôi phát hiện Thẩm Đường vốn đang du đấu lúc này lại nổi điên, khí thế hung tàn đến mức cứ như nàng mới là Thi Khôi mang hận ý muốn giết sạch mọi người.
Tử kiếm gào thét lơ lửng giữa trời, khí thế nuốt sơn hà, mãnh liệt lao tới.
Thi Khôi "Bang" một tiếng đập mạnh, đánh bật tử kiếm trở về, nhưng bàn tay mình lại bị chặt mất một mảng cơ bắp lớn.
Thẩm Đường va chạm mạnh với thứ đồ chơi này cũng không dễ chịu, lảo đảo lùi lại. Lục Hành Chu cố nén sự hỗn loạn khó chịu trong hồn hải, gắng gượng tế ra một tấm phù.
Hắn bây giờ chỉ đủ sức dùng loại phù lục phổ thông nhất, Trì Hoãn phù... Có lẽ chỉ đủ để có hiệu lực trong một sát na đối với loại Thi Khôi cấp bậc này.
Nhưng cũng đủ rồi.
Kiếm của Độc Cô Thanh Ly lóe lên lại đâm tới gáy Thi Khôi, Thi Khôi cảm nhận được kiếm khí lăng lệ vô song đang cố gắng né tránh, động tác vốn đã chậm chạp lại bị Trì Hoãn phù kéo chậm thêm nửa nhịp, hoàn toàn không tránh được, bị đâm trúng một cách chắc chắn.
Lúc giao thủ trước đó, Thi Khôi không thèm để ý đến thế công của Độc Cô Thanh Ly, ngay cả phòng ngự cũng không phá được, nhưng lúc này thân thể rách nát không chịu nổi cùng hồn hỏa hư nhược đã không còn lực phòng hộ như trước, kiếm khí của Độc Cô Thanh Ly trực tiếp xuyên qua vị trí hồn hỏa ở Linh Đài, hồn lực băng hàn toàn diện phát động.
"Rắc" một tiếng, ngọn hồn hỏa kia phảng phất như bị đông cứng lại, từ màu lam lân hỏa biến thành màu xanh thẳm của sông băng.
Thẩm Đường cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tay phải cầm kiếm làm giá đỡ mở đường cho một quyền, tay trái đột nhiên đập vào mi tâm của Thi Khôi.
"Ầm!"
Hồn hỏa cuối cùng cũng vỡ vụn, theo băng hoa tan đi như khói xanh.
Thi Khôi ầm ầm ngã xuống đất:
"Ta... không cam lòng..."
Thẩm Đường lại phun ra một ngụm máu, chống kiếm xuống đất, mệt mỏi rũ xuống.
Độc Cô Thanh Ly vội vàng đỡ lấy nàng:
"Sao vậy, sao đột nhiên lại va chạm mạnh như thế..."
Vì sao ta đột nhiên dũng mãnh như vậy ngươi không biết sao! Thẩm Đường tức đến nỗi suýt nữa phun ra ngụm máu thứ hai, đột nhiên dừng lại:
"Bởi vì có các ngươi ở đây, va chạm mạnh để lộ ra sơ hở của hắn, là cách tiện nhất."
"Ồ."
Độc Cô Thanh Ly gật gật đầu, rất tán đồng chiến lược này, lại phê bình nói:
"Sau này đừng như vậy nữa, mạng ngươi quan trọng hơn nhiều, đừng để nhiệm vụ của ta thất bại."
Thần sắc Thẩm Đường vặn vẹo, quay đầu không muốn nói chuyện, sợ vừa nói liền phá vỡ hình tượng.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy vết máu ở thất khiếu của Lục Hành Chu cùng cái chân máu thịt bầy nhầy, trong lòng run lên:
"Thương thế của ngươi..."
"Chân không sao, hơn nữa đã tìm được vật thích hợp để thay chân, lần này ra ngoài liền có thể nghĩ cách tế luyện."
Lục Hành Chu lấy khăn lụa ra lau mặt, phát hiện khăn lụa là của Thẩm Đường, lại vội ho một tiếng thu về:
"Đúng rồi, bên này bây giờ có thể tạo thành một thông đạo nối liền với cái đầm Nhật Nguyệt của chúng ta, trong thời gian ngắn chúng ta có thể đi lối này, không cần lần nào cũng đi qua khe núi, quá gây chú ý."
Cái cách nói sang chuyện khác cứng nhắc này sợ là A Nhu cũng không lừa được, mắt Thẩm Đường đảo qua lại trên mặt hai người, nửa ngày không nói gì.
Cho nên các ngươi là dù có gãy chân cũng muốn chồng chất lên nhau vui vẻ?
Độc Cô Thanh Ly cuối cùng cũng không giữ được bộ mặt tảng băng, nghiêng đầu đi.
"Đi thôi, ra ngoài trước đã."
Thẩm Đường mặt không đổi sắc quay người tiến vào thông đạo:
"Vừa rồi lúc du đấu, phát hiện bên kia có chút đồ vật, có thể xem qua."
Nàng đi rất nhanh, dường như không muốn xem cẩu nam nữ diễn trò.
Độc Cô Thanh Ly yên lặng nhặt Linh Thủy Ngưng Tinh trên mặt đất lên đưa cho Lục Hành Chu:
"Là của ngươi."
Lục Hành Chu nhận lấy, cảm nhận được Tiên thiên Thủy Linh chi lực nồng đậm, trong lòng cũng không nén được kích động.
Không dễ dàng gì... Trận chiến này gian nan hơn trong tưởng tượng nhiều, hiện tại hồn hải còn đang bị tổn thương, pháp bảo cũng bị hư hại một nửa, quay về chữa trị cũng là chuyện đau đầu.
Có được vật liệu thay xương, hết thảy đều đáng giá.
Cho dù chỉ có một chân, tốt xấu gì cũng có thể dùng Thiên Tàn Cước, còn có thể cải thiện căn cốt tu hành, cái này quan trọng nhất.
Rốt cuộc thân thể hồi nhỏ bị thương tổn quá lớn, cho dù những năm này vất vả điều dưỡng tốt, thể chất căn cốt từ đầu đến cuối không thể nào bằng được những người anh kiệt như Thẩm Đường, Thanh Ly, thậm chí còn kém xa đồ đệ A Nhu của mình.
À khoan, chỗ nào đó không đúng...
Quay đầu nhìn lại, Độc Cô Thanh Ly đã yên lặng vượt qua hắn tiến vào thông đạo, không hề có ý định đẩy xe lăn.
Lục Hành Chu nhịn không được hô:
"Ai ai, ta thì sao?"
Độc Cô Thanh Ly mặt không biểu cảm:
"Ngươi không phải có thể tự mình lăn sao? Nhiệm vụ của ta là bảo hộ Thẩm Đường, chứ không phải ngươi. Cho nên đối tượng đẩy xe lăn cũng chỉ là Thẩm Đường, không phải là ngươi."
Lục Hành Chu rất muốn nói, ngươi làm vậy giống cái gì ngươi biết không? Giống như tiểu tam bị vợ cả bắt quả tang sau đó chột dạ, càng che càng lộ...
Nhưng lời này hắn cũng không nói ra, hắn biết rõ làm sao đối phó với người máy:
"Ngoài nhiệm vụ ra, chúng ta còn là chiến hữu nữa."
"Chiến hữu có yêu cầu bắt buộc phải đẩy xe lăn à?"
"Không có. Nhưng chiến hữu thỉnh cầu, không nên ra tay giúp đỡ sao?"
Độc Cô Thanh Ly suy nghĩ một chút, vẫn là yên lặng đi đến phía sau xe lăn, nhanh chóng đẩy đi ra ngoài.
Lại ôm lại đè, sau này làm sao gặp mặt đây... Còn bị người ta mắng là cẩu nam nữ.
Ta là nữ, Lục Hành Chu là cẩu, nam ở đâu ra.
"Kỳ thực Thanh Ly à..."
Lục Hành Chu đột nhiên nói:
"Đều chỉ là ngoài ý muốn, trong chiến đấu đủ loại tiếp xúc ngoài ý muốn rất nhiều, ngươi không coi ra gì, vậy thì không phải là chuyện gì cả."
Ngươi hỏi trước Thẩm Đường xem nàng có coi ra gì không đã?
Độc Cô Thanh Ly mím môi, không nói ra. Kỳ thực đạo lý không sai, vừa rồi lúc bị đè lên, trong lòng ngược lại là cảm tạ chiếm đa số... Thẩm Đường hiểu lầm, nói rõ là được. Quan trọng hơn vẫn là cái lúc ngồi xe lăn xóc nảy trước đó, cảm giác gì cũng có, còn, còn... Thực sự rất khó coi là một loại sự cố ngoài ý muốn trong chiến đấu để đối đãi.
Nhà ai sự cố ngoài ý muốn trong chiến đấu lại như thế này chứ!
Nàng nhịn cả buổi, nặn ra một câu:
"Ta hiểu cái xe lăn của ngươi cũng là pháp bảo ám khí, nhưng không hiểu nổi vì sao ngươi lại muốn giấu chuôi kiếm trong đũng quần! Bảo sao Thẩm Đường lại tức giận khi ta ném nàng vào lòng ngươi như vậy."
Lục Hành Chu hỏi chấm?
Không phải, chuôi kiếm gì cơ?
Còn chưa nghĩ ra nên trả lời vấn đề dở khóc dở cười này thế nào, Độc Cô Thanh Ly lại thấp giọng nói:
"Vừa rồi... cám ơn ngươi đã phấn đấu quên mình... Sợi dây leo kia nếu rút lên thêm một chút, thì không chỉ là gãy chân đâu..."
"Không có gì, là ngươi cứu ta trước."
Một người một câu nói xong, cuối cùng lại rơi vào im lặng.
Có thể thấy cảm giác sông băng lúc bị đè lên của Độc Cô Thanh Ly trước đó đã biến mất, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhưng sự băng lãnh trong sát na đó vẫn khiến trong lòng Lục Hành Chu dấy lên một chút lo lắng nho nhỏ là nếu cứ theo đà tu hành kiểu này của nàng mà đi xuống, sẽ không thật sự biến thành một tảng băng chứ?
Vậy thì không còn là thiếu nữ người máy đáng yêu nữa rồi.
Còn có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của Tiểu Bạch Mao, có chút mềm mại, đầy đặn hơn so với vẻ ngoài.
Lục Hành Chu biết rõ tư thế đè ép này không ổn, nhưng lại không thể đứng dậy được.
Không phải vì chân, mà là vì vừa rồi hồn hải bị trọng thương, có thể phi thân nhào tới đã là chút sức lực cuối cùng, hiện tại chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ, tay muốn chống đất đứng dậy, lại chẳng dùng được chút sức lực nào.
Đôi mắt màu lam như huyền băng của Độc Cô Thanh Ly lặng lẽ nhìn Lục Hành Chu đang đè trên người mình, bình tĩnh hỏi:
"Vết thương thần hồn hơi khó chữa... Trên người ngươi có đan dược liên quan không?"
Tư duy của Lục Hành Chu có chút trì độn, đầu đau như muốn nứt ra, hắn cố gắng suy nghĩ:
"Túi phúc của A Nhu, giúp ta..."
Độc Cô Thanh Ly giật mình, chính ngươi còn luyện không ra đan dược liên quan đến thần hồn, vậy mà viên A Nhu tặng cho ngươi lại có hiệu quả sao?
Nàng đưa tay vào ngực, lấy túi phúc A Nhu tặng ra, lấy đan dược nhét vào miệng Lục Hành Chu.
Ngón tay chạm vào đôi môi khô nứt của hắn, như bị điện giật vội rụt về.
Thấy Lục Hành Chu nuốt thuốc xuống, vẻ đau đớn kia hơi dịu đi, Độc Cô Thanh Ly hé môi hỏi:
"Đau không?"
Lục Hành Chu cố gắng suy nghĩ một chút, nàng đang nói cái gì vậy... A, hóa ra là bắp chân bị nát.
Vốn là chỗ không có cảm giác, làm sao mà đau được chứ, còn không đau bằng một phần ngàn so với lúc thất khiếu chảy máu vừa rồi.
Thế là nhếch miệng cười một tiếng:
"Vốn định đem cái xương đùi dị dạng này thay đi, ngươi giúp ta đập nát lại bớt được một công đoạn."
Độc Cô Thanh Ly mặt không biểu cảm:
"Đã không đau, còn đè trên người ta làm gì?"
Lục Hành Chu trầm mặc.
Muốn. Lời này có thể nói sao?
Tuy rằng bầu không khí khá ám muội, lời này hỏi ra dường như càng ám muội hơn, nhưng Lục Hành Chu lại cảm thấy Tiểu Bạch Mao còn lạnh lùng hơn trước.
Chủ yếu là thần sắc quá bình thản, không có chút ý tứ xấu hổ hay trêu đùa nào, từ lúc hỏi thuốc, lấy thuốc cho đến cuối cùng là tra hỏi, đôi mắt kia tựa như sông băng vạn năm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Trước đó vẫn là một cỗ máy đang cố gắng học tập tư duy của con người, bây giờ lại thành một tảng băng, chút nhân vị khó khăn lắm mới học được đã tan biến trở lại.
Xem ra chiêu lớn phong ấn hồn hải vừa rồi có chút di chứng?
Đan dược nuốt vào đã có chút hiệu quả, hắn hơi hồi phục lại tinh thần, cũng không tiện tiếp tục nằm ì, hai tay chống xuống đất hai bên, định ngồi dậy.
Trong thông đạo truyền đến một tiếng kinh hô:
"Các ngươi... các ngươi đang làm gì vậy a?"
Lục Hành Chu cùng Độc Cô Thanh Ly đầu đều hiện lên dấu hỏi?
Đầu Thẩm Đường thò ra từ cửa thông đạo, ánh mắt đầy kinh ngạc dò xét.
Lục Hành Chu:
"Ta, chúng ta không phải, cái đó..."
"Rống!"
Trong thông đạo truyền đến tiếng gầm giận dữ của Thi Khôi, Thẩm Đường nhanh chóng né qua một bên, Thi Khôi từ bên cạnh nàng ta lao tới, Thẩm Đường liền theo đó đâm một kiếm vào sau tim hắn.
Lục Hành Chu khẽ chống tay xuống sàn, lách mình ngồi lại vào xe lăn, Độc Cô Thanh Ly không còn bận tâm đến xấu hổ hay tức giận, một kiếm đâm thẳng vào Linh Đài của Thi Khôi.
Tính từ lúc hai người lầm đường lạc lối vào mật đạo đến nay, nói thì dài dòng, nhưng thực ra cũng chỉ qua khoảng một tuần trà công phu, không bao lâu cả. Thế nhưng giờ phút này nhìn lại Thi Khôi kia, toàn thân đã bị Thẩm Đường đâm cho tơi tả, thân thể cơ bắp vốn nhìn như hoàn hảo sớm đã lồi lõm không đều.
Xem ra trước đó bị Định Hồn trận cùng Khu Quỷ phù hành hạ, hắn đã suy yếu đi nhiều, phản ứng cũng trì độn, bị Thẩm Đường dùng lối đánh du kích thả diều càng không phải là đối thủ.
Nếu cho Thẩm Đường thêm một khoảng thời gian nữa, hẳn là có thể đơn độc giết chết...
Chỉ là đột nhiên phát hiện cửa mở, Thẩm Đường lo lắng cho hai người này, liền nhanh chóng xông vào xem, lúc này cửa đã bị cố định mở, bị Thi Khôi theo vào.
Thẩm Đường trong lòng tức giận a, còn tưởng hai ngươi ở bên trong gặp phải khó khăn gì, vào xem thì thấy các ngươi đang chồng chất vui vẻ, còn cố ý mở cửa để đó cho ta xem đúng không!
Hóa ra ngươi là loại Bạch Mao như vậy!
Thi Khôi phát hiện Thẩm Đường vốn đang du đấu lúc này lại nổi điên, khí thế hung tàn đến mức cứ như nàng mới là Thi Khôi mang hận ý muốn giết sạch mọi người.
Tử kiếm gào thét lơ lửng giữa trời, khí thế nuốt sơn hà, mãnh liệt lao tới.
Thi Khôi "Bang" một tiếng đập mạnh, đánh bật tử kiếm trở về, nhưng bàn tay mình lại bị chặt mất một mảng cơ bắp lớn.
Thẩm Đường va chạm mạnh với thứ đồ chơi này cũng không dễ chịu, lảo đảo lùi lại. Lục Hành Chu cố nén sự hỗn loạn khó chịu trong hồn hải, gắng gượng tế ra một tấm phù.
Hắn bây giờ chỉ đủ sức dùng loại phù lục phổ thông nhất, Trì Hoãn phù... Có lẽ chỉ đủ để có hiệu lực trong một sát na đối với loại Thi Khôi cấp bậc này.
Nhưng cũng đủ rồi.
Kiếm của Độc Cô Thanh Ly lóe lên lại đâm tới gáy Thi Khôi, Thi Khôi cảm nhận được kiếm khí lăng lệ vô song đang cố gắng né tránh, động tác vốn đã chậm chạp lại bị Trì Hoãn phù kéo chậm thêm nửa nhịp, hoàn toàn không tránh được, bị đâm trúng một cách chắc chắn.
Lúc giao thủ trước đó, Thi Khôi không thèm để ý đến thế công của Độc Cô Thanh Ly, ngay cả phòng ngự cũng không phá được, nhưng lúc này thân thể rách nát không chịu nổi cùng hồn hỏa hư nhược đã không còn lực phòng hộ như trước, kiếm khí của Độc Cô Thanh Ly trực tiếp xuyên qua vị trí hồn hỏa ở Linh Đài, hồn lực băng hàn toàn diện phát động.
"Rắc" một tiếng, ngọn hồn hỏa kia phảng phất như bị đông cứng lại, từ màu lam lân hỏa biến thành màu xanh thẳm của sông băng.
Thẩm Đường cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tay phải cầm kiếm làm giá đỡ mở đường cho một quyền, tay trái đột nhiên đập vào mi tâm của Thi Khôi.
"Ầm!"
Hồn hỏa cuối cùng cũng vỡ vụn, theo băng hoa tan đi như khói xanh.
Thi Khôi ầm ầm ngã xuống đất:
"Ta... không cam lòng..."
Thẩm Đường lại phun ra một ngụm máu, chống kiếm xuống đất, mệt mỏi rũ xuống.
Độc Cô Thanh Ly vội vàng đỡ lấy nàng:
"Sao vậy, sao đột nhiên lại va chạm mạnh như thế..."
Vì sao ta đột nhiên dũng mãnh như vậy ngươi không biết sao! Thẩm Đường tức đến nỗi suýt nữa phun ra ngụm máu thứ hai, đột nhiên dừng lại:
"Bởi vì có các ngươi ở đây, va chạm mạnh để lộ ra sơ hở của hắn, là cách tiện nhất."
"Ồ."
Độc Cô Thanh Ly gật gật đầu, rất tán đồng chiến lược này, lại phê bình nói:
"Sau này đừng như vậy nữa, mạng ngươi quan trọng hơn nhiều, đừng để nhiệm vụ của ta thất bại."
Thần sắc Thẩm Đường vặn vẹo, quay đầu không muốn nói chuyện, sợ vừa nói liền phá vỡ hình tượng.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy vết máu ở thất khiếu của Lục Hành Chu cùng cái chân máu thịt bầy nhầy, trong lòng run lên:
"Thương thế của ngươi..."
"Chân không sao, hơn nữa đã tìm được vật thích hợp để thay chân, lần này ra ngoài liền có thể nghĩ cách tế luyện."
Lục Hành Chu lấy khăn lụa ra lau mặt, phát hiện khăn lụa là của Thẩm Đường, lại vội ho một tiếng thu về:
"Đúng rồi, bên này bây giờ có thể tạo thành một thông đạo nối liền với cái đầm Nhật Nguyệt của chúng ta, trong thời gian ngắn chúng ta có thể đi lối này, không cần lần nào cũng đi qua khe núi, quá gây chú ý."
Cái cách nói sang chuyện khác cứng nhắc này sợ là A Nhu cũng không lừa được, mắt Thẩm Đường đảo qua lại trên mặt hai người, nửa ngày không nói gì.
Cho nên các ngươi là dù có gãy chân cũng muốn chồng chất lên nhau vui vẻ?
Độc Cô Thanh Ly cuối cùng cũng không giữ được bộ mặt tảng băng, nghiêng đầu đi.
"Đi thôi, ra ngoài trước đã."
Thẩm Đường mặt không đổi sắc quay người tiến vào thông đạo:
"Vừa rồi lúc du đấu, phát hiện bên kia có chút đồ vật, có thể xem qua."
Nàng đi rất nhanh, dường như không muốn xem cẩu nam nữ diễn trò.
Độc Cô Thanh Ly yên lặng nhặt Linh Thủy Ngưng Tinh trên mặt đất lên đưa cho Lục Hành Chu:
"Là của ngươi."
Lục Hành Chu nhận lấy, cảm nhận được Tiên thiên Thủy Linh chi lực nồng đậm, trong lòng cũng không nén được kích động.
Không dễ dàng gì... Trận chiến này gian nan hơn trong tưởng tượng nhiều, hiện tại hồn hải còn đang bị tổn thương, pháp bảo cũng bị hư hại một nửa, quay về chữa trị cũng là chuyện đau đầu.
Có được vật liệu thay xương, hết thảy đều đáng giá.
Cho dù chỉ có một chân, tốt xấu gì cũng có thể dùng Thiên Tàn Cước, còn có thể cải thiện căn cốt tu hành, cái này quan trọng nhất.
Rốt cuộc thân thể hồi nhỏ bị thương tổn quá lớn, cho dù những năm này vất vả điều dưỡng tốt, thể chất căn cốt từ đầu đến cuối không thể nào bằng được những người anh kiệt như Thẩm Đường, Thanh Ly, thậm chí còn kém xa đồ đệ A Nhu của mình.
À khoan, chỗ nào đó không đúng...
Quay đầu nhìn lại, Độc Cô Thanh Ly đã yên lặng vượt qua hắn tiến vào thông đạo, không hề có ý định đẩy xe lăn.
Lục Hành Chu nhịn không được hô:
"Ai ai, ta thì sao?"
Độc Cô Thanh Ly mặt không biểu cảm:
"Ngươi không phải có thể tự mình lăn sao? Nhiệm vụ của ta là bảo hộ Thẩm Đường, chứ không phải ngươi. Cho nên đối tượng đẩy xe lăn cũng chỉ là Thẩm Đường, không phải là ngươi."
Lục Hành Chu rất muốn nói, ngươi làm vậy giống cái gì ngươi biết không? Giống như tiểu tam bị vợ cả bắt quả tang sau đó chột dạ, càng che càng lộ...
Nhưng lời này hắn cũng không nói ra, hắn biết rõ làm sao đối phó với người máy:
"Ngoài nhiệm vụ ra, chúng ta còn là chiến hữu nữa."
"Chiến hữu có yêu cầu bắt buộc phải đẩy xe lăn à?"
"Không có. Nhưng chiến hữu thỉnh cầu, không nên ra tay giúp đỡ sao?"
Độc Cô Thanh Ly suy nghĩ một chút, vẫn là yên lặng đi đến phía sau xe lăn, nhanh chóng đẩy đi ra ngoài.
Lại ôm lại đè, sau này làm sao gặp mặt đây... Còn bị người ta mắng là cẩu nam nữ.
Ta là nữ, Lục Hành Chu là cẩu, nam ở đâu ra.
"Kỳ thực Thanh Ly à..."
Lục Hành Chu đột nhiên nói:
"Đều chỉ là ngoài ý muốn, trong chiến đấu đủ loại tiếp xúc ngoài ý muốn rất nhiều, ngươi không coi ra gì, vậy thì không phải là chuyện gì cả."
Ngươi hỏi trước Thẩm Đường xem nàng có coi ra gì không đã?
Độc Cô Thanh Ly mím môi, không nói ra. Kỳ thực đạo lý không sai, vừa rồi lúc bị đè lên, trong lòng ngược lại là cảm tạ chiếm đa số... Thẩm Đường hiểu lầm, nói rõ là được. Quan trọng hơn vẫn là cái lúc ngồi xe lăn xóc nảy trước đó, cảm giác gì cũng có, còn, còn... Thực sự rất khó coi là một loại sự cố ngoài ý muốn trong chiến đấu để đối đãi.
Nhà ai sự cố ngoài ý muốn trong chiến đấu lại như thế này chứ!
Nàng nhịn cả buổi, nặn ra một câu:
"Ta hiểu cái xe lăn của ngươi cũng là pháp bảo ám khí, nhưng không hiểu nổi vì sao ngươi lại muốn giấu chuôi kiếm trong đũng quần! Bảo sao Thẩm Đường lại tức giận khi ta ném nàng vào lòng ngươi như vậy."
Lục Hành Chu hỏi chấm?
Không phải, chuôi kiếm gì cơ?
Còn chưa nghĩ ra nên trả lời vấn đề dở khóc dở cười này thế nào, Độc Cô Thanh Ly lại thấp giọng nói:
"Vừa rồi... cám ơn ngươi đã phấn đấu quên mình... Sợi dây leo kia nếu rút lên thêm một chút, thì không chỉ là gãy chân đâu..."
"Không có gì, là ngươi cứu ta trước."
Một người một câu nói xong, cuối cùng lại rơi vào im lặng.
Có thể thấy cảm giác sông băng lúc bị đè lên của Độc Cô Thanh Ly trước đó đã biến mất, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhưng sự băng lãnh trong sát na đó vẫn khiến trong lòng Lục Hành Chu dấy lên một chút lo lắng nho nhỏ là nếu cứ theo đà tu hành kiểu này của nàng mà đi xuống, sẽ không thật sự biến thành một tảng băng chứ?
Vậy thì không còn là thiếu nữ người máy đáng yêu nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận