Sơn Hà Tế
Chương 31: Bệnh Tiên Thiên?
Từ Bỉnh Khôn không thể nói hết lời, toàn thân xương cốt vỡ vụn, ngã xuống đất.
Hắn phạm phải sai lầm giống như Hoắc Du... Hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu như tất cả mọi người là Ngũ phẩm thượng giai, bề ngoài tu hành tương đương, vậy thì trừ bỏ chênh lệch về kinh nghiệm và kỹ pháp, chênh lệch lớn nhất nằm ở đâu?
Đương nhiên là phẩm giai của công pháp sở tu, lượng linh khí của mọi người tương đương, nhưng phẩm chất lại không giống nhau!
Hoàng Cực Kinh Thế Kinh, một trong số ít những bộ siêu phẩm công pháp hiếm có trên đời, nghiền ép chút pháp môn của hắn chẳng khác nào nghiền nát một con gà.
Có điều hắn nghĩ mãi không thông, Thẩm Đường rõ ràng từ nhỏ là đệ tử tu hành tại Thiên Hành Kiếm Tông, hắn nhận ra ả, cũng là thiếu tông chủ được tất cả trưởng lão Thiên Hành Kiếm Tông công nhận, làm sao lại không hiểu thấu có thân phận khác, tu hành khác?
Sớm biết nàng có bối cảnh khủng bố như vậy, đám trưởng lão kia trước đó dựa vào cái gì mà dám có dị tâm!
Là ai có thể đánh gãy chân nàng, khiến nàng như chó nhà có tang, mang theo tàn quân trốn đến Hạ Châu?
Đáng tiếc không có cơ hội để hắn tìm ra lời giải, ý thức của Từ Bỉnh Khôn nhanh chóng tan rã, chết không nhắm mắt.
Một kích mất mạng!
Thẩm Đường khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng kịch chiến trong viện, số lớn nhân mã của Trấn Ma Ti kia đã sớm đuổi tới, bao vây lấy yêu ma.
Thịnh Nguyên Dao ngược lại tin tưởng đám người này, số lượng lớn tinh nhuệ của Trấn Ma Ti đến khiến áp lực của nàng giảm đi nhiều, sắc mặt tái nhợt thở hổn hển mấy hơi.
Nhìn về phía Độc Cô Thanh Ly, khóe miệng của thiếu nữ tóc trắng cũng hơi chảy xuống vết máu, hiển nhiên đánh cũng không nhẹ nhõm.
Tứ phẩm yêu ma, dù bị thương, nhưng lý giải về kỹ pháp và lực lượng cũng không phải cường giả ngũ phẩm có thể sánh ngang, huống chi thân thể và lực lượng của yêu ma vốn vượt xa võ tu nhân loại, muốn đối phó chúng tốt nhất cần phải phối hợp với Đạo Tu để thi triển các loại suy yếu thuật pháp.
Hai thiếu nữ có thể kéo dài với nó lâu như vậy, đã đủ để tự hào.
Yêu ma vốn bị thương, lại bị hai thiếu nữ kéo đến mệt mỏi, số lượng lớn tinh nhuệ của Trấn Ma Ti vừa gia nhập không lâu đã khiến cho yêu ma trở nên chật vật vạn phần, trong lòng càng thêm phẫn nộ. Gần như hơn phân nửa người của Hạ Châu Thành đều có thể nghe thấy tiếng gầm giận rung trời của yêu ma, phong vân biến sắc.
Liếc mắt thấy phía xa còn có hộ vệ của phủ thành chủ, trong đó mấy kẻ hắn còn nhận ra, nhưng không một ai tiến lên hỗ trợ. Yêu ma giận tím mặt:
"Kẻ nào đó, lại khoanh tay đứng nhìn, đừng trách lão tử đem sự tình tung ra!"
Đáng tiếc kẻ nào đó đã nằm ở ngoài hẻm nhỏ, không có cách nào đáp lại nó.
Yêu ma tức giận chống đỡ thêm một trận, rốt cục giận dữ hét phá lên:
"Từ Bỉnh Khôn, ngươi không giữ lời!"
Như là tiếp lời, nơi xa truyền đến thanh âm của Hoắc Du:
"Từ thành chủ, bản công tử đã biết rõ đầu đuôi. Nếu bây giờ thu tay, diệt trừ yêu ma này, Hoắc gia ta có thể đảm bảo ngươi lấy công chuộc tội."
Toàn thành xôn xao!
Thật sự là Từ Bỉnh Khôn!
Chỉ riêng yêu ma tự nói thì có thể là vu cáo, nhưng Hoắc Du vừa tiếp lời đã là đòn chí mạng.
Hóa ra Hoắc công tử điều tra Hoắc Thương là giả, điều tra yêu ma mới là thật!
Hoắc Du thấy vạn chúng nhìn trừng trừng, nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ lần này thật sự có khả năng sống sót. Đang định nói thêm, bỗng nhiên mông truyền đến một cỗ cự lực, cả người trực tiếp bắn về phía nơi đang giao chiến.
"Ta..."
Thanh âm đột ngột im bặt.
Bên kia đám người Trấn Ma Ti kết trận vô thức tránh ra một đường, Hoắc Du thẳng tắp xông vào phạm vi công kích của yêu ma đang nổi giận.
"Ha ha ha ha!"
Yêu ma cười cuồng:
"Ngươi chính là Hoắc Du đúng không! Ngươi đang điều tra ta đúng không! Chết đi!"
Hoắc Du hỏi chấm?
Ma thủ vỗ xuống, Hoắc Du không kịp chống đỡ, Độc Cô Thanh Ly và Thịnh Nguyên Dao ở hai bên cũng không ai giúp hắn tiếp chiêu, trực tiếp bị chụp thành thịt nát.
Đám người vây xem đều hoang mang.
Trấn Ma Ti thì giật mình.
Trời ạ... Hoắc Lục công tử đến Hạ Châu tra án Hoắc Thương, lại vì không biết tự lượng sức mình xông vào chỗ yêu ma, chết dưới tay yêu ma!
Nhưng Hoắc Lục công tử yếu đuối quá...
Nơi này đám người Trấn Ma Ti có một đống lớn thực lực chỉ có thất bát phẩm đều có thể kết trận vây khốn địch, Thịnh Nguyên Dao cũng là lục phẩm võ tu, đều có thể chống đỡ lâu như vậy, ngươi cũng là lục phẩm võ tu xông vào lại một chiêu cũng không thi triển được đã trực tiếp bị chụp chết rồi?
Ngươi cần gì phải thế!
Độc Cô Thanh Ly và Thịnh Nguyên Dao trao đổi ánh mắt, các nàng đương nhiên nhìn ra, Hoắc Lục công tử này toàn thân huyệt đạo bị phong, rõ ràng là bị người ném qua. Ngay cả á huyệt cũng bị phong, câu "Ta..."
kia đoán chừng còn kèm theo "Lục Hành Chu", đáng tiếc không mắng ra được.
Lúc này, quần chúng vây xem báo lại tin tức, Hoắc Du tử vong không chỉ không có nửa điểm quan hệ gì với Thẩm Đường, mà thậm chí đều không liên quan gì tới Lục Hành Chu... Là do yêu ma làm, chủ mưu là Từ Bỉnh Khôn.
Nói không chừng hộ vệ của hắn đều bị Từ Bỉnh Khôn phái người âm thầm giết chết...
Ở không trung dấy lên vài tấm phù lục.
Khí tức thuật pháp tràn ra, yêu ma co rụt đồng tử, thầm nghĩ phiền phức.
Ngự yêu phù, trì hoãn phù, tá lực phù...
Lục Hành Chu!
Phẩm cấp tuy không cao, nhưng thuật pháp khống chế tinh chuẩn vô cùng, dù cách rất xa vẫn chuẩn xác rơi xuống người nó, cũng rất khó chịu.
Vừa mới tránh thoát thuật pháp khống chế, một đạo kiếm mang chói sáng tựa Cửu Thiên Lãm Nguyệt, khóa chặt Linh Đài của nó, xông thẳng xuống.
Thẩm Đường, Thiên Hành Kiếm Tông, Phá Vân Phi Kiếm!
Độc Cô Thanh Ly băng kiếm quét ngang, xung quanh yêu ma đều là băng tinh, ngưng tụ thành một cái lao tù, khiến nó trong thời gian ngắn không thể né tránh sát chiêu của Thẩm Đường.
"Phanh" một tiếng, băng tinh vỡ vụn, yêu ma nỗ lực tránh né, phi kiếm sượt qua bả vai, yêu huyết bay vọt.
Một bóng người nhỏ bé đột ngột xuất hiện trên không, một quyền đập xuống.
Yêu ma đang chật vật vạn phần làm sao né được một quyền này, bị đánh trúng, cắm ngược xuống mặt đất, tiên huyết phun ra tung tóe trên người A Nhu.
A Nhu đột nhiên rên lên một tiếng, nàng cảm thấy máu này rất không thoải mái, linh khí trên người như bị hỏa lò thiêu đốt, bốc cháy lên.
"A..."
Trong mắt yêu ma rõ ràng đã cùng đường lại đột nhiên hiện lên tinh quang:
"Ngươi... A? Ha ha ha ha..."
Kiếm của Thẩm Đường và Độc Cô Thanh Ly, đao của Thịnh Nguyên Dao, Kinh Lôi Phù của Lục Hành Chu, gần như đồng thời rơi xuống người nó. Đứng trước tuyệt sát chi cục, yêu ma phấn khởi toàn thân yêu khí, liều mạng chịu một đợt tấn công này, đánh thẳng về phía A Nhu.
A Nhu rõ ràng ngày thường thân pháp quỷ mị, lúc này lại lộ ra biểu lộ cực kì khó chịu, tựa hồ choáng váng không né tránh được.
Lục Hành Chu rất hiểu rõ A Nhu cũng không rõ chuyện gì xảy ra, nghẹn ngào hô to:
"A Nhu mau tránh ra!"
Tay vỗ, xe lăn "Sưu" bắn lên, xông thẳng vào giữa sân.
Nhưng làm sao kịp?
Độc Cô Thanh Ly nhanh chóng ra tay, kéo A Nhu ra, yêu ma kia liền từ bên người A Nhu vọt tới, trong chớp mắt chạy xa:
"Ha ha, thú vị, ha ha ha ha..."
Thịnh Nguyên Dao có chút lo lắng nhìn A Nhu, nhưng trách nhiệm mang theo vẫn không cho phép nàng chú ý nhiều, chỉ có thể nghiêm nghị nói:
"Truy!"
Đám người Trấn Ma Ti nhanh chóng đuổi theo, Lục Hành Chu đến giữa sân ôm chặt lấy A Nhu, thanh âm run rẩy:
"A Nhu thế nào? Đừng dọa sư phụ..."
A Nhu mềm nhũn dựa trong ngực Lục Hành Chu:
"Sư phụ, ta giống như phát sốt..."
Thẩm Đường và Độc Cô Thanh Ly nhìn nhau, phát sốt... Một vị đạo vũ song tu ngũ phẩm cường giả, phát sốt?
Lục Hành Chu gấp đến độ mồ hôi ứa ra, ánh sáng nhu hòa trong tay ấn lên mi tâm của A Nhu, cẩn thận kiểm tra.
Linh khí trong cơ thể A Nhu như bốc cháy, theo huyết dịch sôi trào khắp người, như nước bị đun sôi sùng sục.
Thân thể bên ngoài càng nóng hổi, nếu nói phát sốt, phải sốt đến mức khiến một người phàm tử vong, tối thiểu năm mươi độ trở lên.
Dù Lục Hành Chu học nhiều năm đan học y thuật, vẫn căn bản không tra ra được nguyên nhân. Rõ ràng là bị yêu huyết xâm nhiễm, nhưng yêu khí rõ ràng đã bị bản thân A Nhu chống cự bên ngoài, căn bản không hình thành bất cứ thương tổn gì, trong cơ thể A Nhu bây giờ cũng hoàn toàn không tra được bất luận cái gì liên quan đến yêu khí, vì sao lại tạo thành kết quả kỳ quái như vậy?
"Tra không ra... Ta tra không ra nguyên nhân... Đây là thế nào..."
Sắc mặt Lục Hành Chu tái nhợt, quay đầu tìm kiếm:
"Trần chưởng ti, Trần chưởng ti có ở đây không, giúp ta một chút..."
Trần Cẩn Niên nhanh chóng từ trong đám người vây xem chạy tới, Lục Hành Chu ôm A Nhu muốn tiến lên, suýt chút nữa ngã xuống vì bánh xe phụ.
Thẩm Đường vội vàng đỡ lấy, mím chặt môi, trong lòng thầm than.
Trước giờ chỉ thấy Lục Hành Chu bình tĩnh, lạnh nhạt, tính trước kỹ càng, nhưng lại có biểu hiện hốt hoảng, luống cuống mất kiểm soát như vậy.
Như hắn nói... Trong lòng người mềm mại chỉ dành cho một số ít sự vật đặc biệt. Mà A Nhu đối với hắn, tựa như mạng sống.
Thẩm Đường không chút nghi ngờ, nếu A Nhu thật sự xảy ra chuyện gì, Lục Hành Chu sẽ phát điên.
Rõ ràng mọi mưu tính đều thành công, khi tất cả mọi việc đã kết thúc, chuẩn bị ăn mừng, đột nhiên chuyển biến bất ngờ. Bi kịch là, mọi người thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trần Cẩn Niên bắt mạch A Nhu một lúc lâu, nhíu mày:
"Kỳ quái... Kết quả điều tra của lão phu, đây là bệnh căn Tiên Thiên trong bụng mẹ mang ra, nhưng vì sao lại đột ngột phát tác vào lúc này? Không có ngòi nổ a."
"Bệnh Tiên Thiên?"
Mắt Lục Hành Chu ngược lại sáng lên:
"A Nhu Tiên Thiên xác thực có khiếm khuyết, khi còn bé cực kì khó nuôi... Là bệnh tật thì tốt, luôn có thể trị đúng không?"
"Vấn đề nằm ở chỗ, lão phu cũng tra không ra đây rốt cuộc là bệnh gì, căn bản không có cách nào kê đơn..."
Nhìn tiểu nữ hài sinh long hoạt hổ như vậy, trong nháy mắt đã hấp hối, Trần Cẩn Niên cũng gấp:
"Lão phu lập tức truyền thư lên quận, để sư huynh của ta mau chóng tới đây... Hắn có lẽ có biện pháp..."
Người ở quận... Đến khi nào mới tới được? Nhìn tiểu nha đầu bây giờ ngay cả mắt cũng không mở ra được, bộ dạng suy yếu, cảm giác không chống đỡ nổi...
A Nhu nép trong ngực Lục Hành Chu, tay nhỏ miễn cưỡng sờ gương mặt Lục Hành Chu:
"Sư phụ... Ta có phải sắp chết rồi không..."
"Nói bậy, ta chết đi ngươi cũng không chết!"
Lục Hành Chu ôm tay nhỏ nóng hổi của nàng, tay kia sờ vào nhẫn của mình, xem có đồ vật gì dùng được không.
Sờ một lúc, nhìn thấy một đống chiến lợi phẩm vừa đoạt được, trong lòng khẽ động, trên mặt nhanh chóng hiện lên vui mừng.
Trong tay mình không có đồ, A Nhu vừa rồi đoạt được một món đồ!
Đó là viên đan dược có thể cứu sống người sắp chết, lực Tạo Hóa bàng bạc vô song, không chỉ dùng để trị chân!
Lục Hành Chu vội vàng lấy tay móc từ trong ngực A Nhu ra viên thuốc như bạch ngọc, trực tiếp nhét vào trong miệng nàng.
A Nhu không biết lấy đâu ra sức lực, dùng sức che miệng, nói không rõ ràng:
"Đó là thuốc trị chân của ngươi... Mười năm nay của ngươi, chỉ vì nó."
"Nói nhảm, đồ trị chân thiên hạ đầy rẫy, nhà ta A Nhu chỉ có một!"
Lục Hành Chu nhanh chóng gạt tay A Nhu ra, không nói hai lời, nhét viên đan dược vào.
Đỉnh cấp đan dược đặc sắc ở chỗ vừa vào miệng đã tan, A Nhu ngay cả cơ hội nhả ra cũng không có, dược lực đã vào cổ họng.
A Nhu tức giận trừng mắt Lục Hành Chu, Lục Hành Chu khẩn trương nhìn nàng.
Tất cả mọi người trơ mắt nhìn đôi mắt vô lực của tiểu nữ hài lại trở nên sáng long lanh, gương mặt vừa rồi đỏ bừng vì sốt bắt đầu biến mất, một lần nữa trở lại màu sắc khỏe mạnh, trong trắng có hồng, khuôn mặt tròn trịa trắng nõn phúng phính, đang giận dỗi với sư phụ.
Trần Cẩn Niên suýt chút nữa vò đứt chòm râu, mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Ngươi vừa cho nàng ăn cái gì? Tiên đan sao?
Lục Hành Chu cười ha hả, ôm A Nhu nhấc lên cao hai lần:
"Thao, mập như vậy, sư phụ sắp nhấc không nổi rồi! Nha đầu này còn dám trừng sư phụ!"
Ánh mắt A Nhu trở nên nhẹ nhàng, thấp giọng hỏi:
"Ngươi làm sao bây giờ?"
Lục Hành Chu vui vẻ đặt nàng lại trên đùi, đưa tay vò má nàng:
"Hoắc gia nhiều người như vậy, lại tìm bọn hắn đòi một viên là được, chuyện lớn gì chứ."
Hắn phạm phải sai lầm giống như Hoắc Du... Hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu như tất cả mọi người là Ngũ phẩm thượng giai, bề ngoài tu hành tương đương, vậy thì trừ bỏ chênh lệch về kinh nghiệm và kỹ pháp, chênh lệch lớn nhất nằm ở đâu?
Đương nhiên là phẩm giai của công pháp sở tu, lượng linh khí của mọi người tương đương, nhưng phẩm chất lại không giống nhau!
Hoàng Cực Kinh Thế Kinh, một trong số ít những bộ siêu phẩm công pháp hiếm có trên đời, nghiền ép chút pháp môn của hắn chẳng khác nào nghiền nát một con gà.
Có điều hắn nghĩ mãi không thông, Thẩm Đường rõ ràng từ nhỏ là đệ tử tu hành tại Thiên Hành Kiếm Tông, hắn nhận ra ả, cũng là thiếu tông chủ được tất cả trưởng lão Thiên Hành Kiếm Tông công nhận, làm sao lại không hiểu thấu có thân phận khác, tu hành khác?
Sớm biết nàng có bối cảnh khủng bố như vậy, đám trưởng lão kia trước đó dựa vào cái gì mà dám có dị tâm!
Là ai có thể đánh gãy chân nàng, khiến nàng như chó nhà có tang, mang theo tàn quân trốn đến Hạ Châu?
Đáng tiếc không có cơ hội để hắn tìm ra lời giải, ý thức của Từ Bỉnh Khôn nhanh chóng tan rã, chết không nhắm mắt.
Một kích mất mạng!
Thẩm Đường khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng kịch chiến trong viện, số lớn nhân mã của Trấn Ma Ti kia đã sớm đuổi tới, bao vây lấy yêu ma.
Thịnh Nguyên Dao ngược lại tin tưởng đám người này, số lượng lớn tinh nhuệ của Trấn Ma Ti đến khiến áp lực của nàng giảm đi nhiều, sắc mặt tái nhợt thở hổn hển mấy hơi.
Nhìn về phía Độc Cô Thanh Ly, khóe miệng của thiếu nữ tóc trắng cũng hơi chảy xuống vết máu, hiển nhiên đánh cũng không nhẹ nhõm.
Tứ phẩm yêu ma, dù bị thương, nhưng lý giải về kỹ pháp và lực lượng cũng không phải cường giả ngũ phẩm có thể sánh ngang, huống chi thân thể và lực lượng của yêu ma vốn vượt xa võ tu nhân loại, muốn đối phó chúng tốt nhất cần phải phối hợp với Đạo Tu để thi triển các loại suy yếu thuật pháp.
Hai thiếu nữ có thể kéo dài với nó lâu như vậy, đã đủ để tự hào.
Yêu ma vốn bị thương, lại bị hai thiếu nữ kéo đến mệt mỏi, số lượng lớn tinh nhuệ của Trấn Ma Ti vừa gia nhập không lâu đã khiến cho yêu ma trở nên chật vật vạn phần, trong lòng càng thêm phẫn nộ. Gần như hơn phân nửa người của Hạ Châu Thành đều có thể nghe thấy tiếng gầm giận rung trời của yêu ma, phong vân biến sắc.
Liếc mắt thấy phía xa còn có hộ vệ của phủ thành chủ, trong đó mấy kẻ hắn còn nhận ra, nhưng không một ai tiến lên hỗ trợ. Yêu ma giận tím mặt:
"Kẻ nào đó, lại khoanh tay đứng nhìn, đừng trách lão tử đem sự tình tung ra!"
Đáng tiếc kẻ nào đó đã nằm ở ngoài hẻm nhỏ, không có cách nào đáp lại nó.
Yêu ma tức giận chống đỡ thêm một trận, rốt cục giận dữ hét phá lên:
"Từ Bỉnh Khôn, ngươi không giữ lời!"
Như là tiếp lời, nơi xa truyền đến thanh âm của Hoắc Du:
"Từ thành chủ, bản công tử đã biết rõ đầu đuôi. Nếu bây giờ thu tay, diệt trừ yêu ma này, Hoắc gia ta có thể đảm bảo ngươi lấy công chuộc tội."
Toàn thành xôn xao!
Thật sự là Từ Bỉnh Khôn!
Chỉ riêng yêu ma tự nói thì có thể là vu cáo, nhưng Hoắc Du vừa tiếp lời đã là đòn chí mạng.
Hóa ra Hoắc công tử điều tra Hoắc Thương là giả, điều tra yêu ma mới là thật!
Hoắc Du thấy vạn chúng nhìn trừng trừng, nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ lần này thật sự có khả năng sống sót. Đang định nói thêm, bỗng nhiên mông truyền đến một cỗ cự lực, cả người trực tiếp bắn về phía nơi đang giao chiến.
"Ta..."
Thanh âm đột ngột im bặt.
Bên kia đám người Trấn Ma Ti kết trận vô thức tránh ra một đường, Hoắc Du thẳng tắp xông vào phạm vi công kích của yêu ma đang nổi giận.
"Ha ha ha ha!"
Yêu ma cười cuồng:
"Ngươi chính là Hoắc Du đúng không! Ngươi đang điều tra ta đúng không! Chết đi!"
Hoắc Du hỏi chấm?
Ma thủ vỗ xuống, Hoắc Du không kịp chống đỡ, Độc Cô Thanh Ly và Thịnh Nguyên Dao ở hai bên cũng không ai giúp hắn tiếp chiêu, trực tiếp bị chụp thành thịt nát.
Đám người vây xem đều hoang mang.
Trấn Ma Ti thì giật mình.
Trời ạ... Hoắc Lục công tử đến Hạ Châu tra án Hoắc Thương, lại vì không biết tự lượng sức mình xông vào chỗ yêu ma, chết dưới tay yêu ma!
Nhưng Hoắc Lục công tử yếu đuối quá...
Nơi này đám người Trấn Ma Ti có một đống lớn thực lực chỉ có thất bát phẩm đều có thể kết trận vây khốn địch, Thịnh Nguyên Dao cũng là lục phẩm võ tu, đều có thể chống đỡ lâu như vậy, ngươi cũng là lục phẩm võ tu xông vào lại một chiêu cũng không thi triển được đã trực tiếp bị chụp chết rồi?
Ngươi cần gì phải thế!
Độc Cô Thanh Ly và Thịnh Nguyên Dao trao đổi ánh mắt, các nàng đương nhiên nhìn ra, Hoắc Lục công tử này toàn thân huyệt đạo bị phong, rõ ràng là bị người ném qua. Ngay cả á huyệt cũng bị phong, câu "Ta..."
kia đoán chừng còn kèm theo "Lục Hành Chu", đáng tiếc không mắng ra được.
Lúc này, quần chúng vây xem báo lại tin tức, Hoắc Du tử vong không chỉ không có nửa điểm quan hệ gì với Thẩm Đường, mà thậm chí đều không liên quan gì tới Lục Hành Chu... Là do yêu ma làm, chủ mưu là Từ Bỉnh Khôn.
Nói không chừng hộ vệ của hắn đều bị Từ Bỉnh Khôn phái người âm thầm giết chết...
Ở không trung dấy lên vài tấm phù lục.
Khí tức thuật pháp tràn ra, yêu ma co rụt đồng tử, thầm nghĩ phiền phức.
Ngự yêu phù, trì hoãn phù, tá lực phù...
Lục Hành Chu!
Phẩm cấp tuy không cao, nhưng thuật pháp khống chế tinh chuẩn vô cùng, dù cách rất xa vẫn chuẩn xác rơi xuống người nó, cũng rất khó chịu.
Vừa mới tránh thoát thuật pháp khống chế, một đạo kiếm mang chói sáng tựa Cửu Thiên Lãm Nguyệt, khóa chặt Linh Đài của nó, xông thẳng xuống.
Thẩm Đường, Thiên Hành Kiếm Tông, Phá Vân Phi Kiếm!
Độc Cô Thanh Ly băng kiếm quét ngang, xung quanh yêu ma đều là băng tinh, ngưng tụ thành một cái lao tù, khiến nó trong thời gian ngắn không thể né tránh sát chiêu của Thẩm Đường.
"Phanh" một tiếng, băng tinh vỡ vụn, yêu ma nỗ lực tránh né, phi kiếm sượt qua bả vai, yêu huyết bay vọt.
Một bóng người nhỏ bé đột ngột xuất hiện trên không, một quyền đập xuống.
Yêu ma đang chật vật vạn phần làm sao né được một quyền này, bị đánh trúng, cắm ngược xuống mặt đất, tiên huyết phun ra tung tóe trên người A Nhu.
A Nhu đột nhiên rên lên một tiếng, nàng cảm thấy máu này rất không thoải mái, linh khí trên người như bị hỏa lò thiêu đốt, bốc cháy lên.
"A..."
Trong mắt yêu ma rõ ràng đã cùng đường lại đột nhiên hiện lên tinh quang:
"Ngươi... A? Ha ha ha ha..."
Kiếm của Thẩm Đường và Độc Cô Thanh Ly, đao của Thịnh Nguyên Dao, Kinh Lôi Phù của Lục Hành Chu, gần như đồng thời rơi xuống người nó. Đứng trước tuyệt sát chi cục, yêu ma phấn khởi toàn thân yêu khí, liều mạng chịu một đợt tấn công này, đánh thẳng về phía A Nhu.
A Nhu rõ ràng ngày thường thân pháp quỷ mị, lúc này lại lộ ra biểu lộ cực kì khó chịu, tựa hồ choáng váng không né tránh được.
Lục Hành Chu rất hiểu rõ A Nhu cũng không rõ chuyện gì xảy ra, nghẹn ngào hô to:
"A Nhu mau tránh ra!"
Tay vỗ, xe lăn "Sưu" bắn lên, xông thẳng vào giữa sân.
Nhưng làm sao kịp?
Độc Cô Thanh Ly nhanh chóng ra tay, kéo A Nhu ra, yêu ma kia liền từ bên người A Nhu vọt tới, trong chớp mắt chạy xa:
"Ha ha, thú vị, ha ha ha ha..."
Thịnh Nguyên Dao có chút lo lắng nhìn A Nhu, nhưng trách nhiệm mang theo vẫn không cho phép nàng chú ý nhiều, chỉ có thể nghiêm nghị nói:
"Truy!"
Đám người Trấn Ma Ti nhanh chóng đuổi theo, Lục Hành Chu đến giữa sân ôm chặt lấy A Nhu, thanh âm run rẩy:
"A Nhu thế nào? Đừng dọa sư phụ..."
A Nhu mềm nhũn dựa trong ngực Lục Hành Chu:
"Sư phụ, ta giống như phát sốt..."
Thẩm Đường và Độc Cô Thanh Ly nhìn nhau, phát sốt... Một vị đạo vũ song tu ngũ phẩm cường giả, phát sốt?
Lục Hành Chu gấp đến độ mồ hôi ứa ra, ánh sáng nhu hòa trong tay ấn lên mi tâm của A Nhu, cẩn thận kiểm tra.
Linh khí trong cơ thể A Nhu như bốc cháy, theo huyết dịch sôi trào khắp người, như nước bị đun sôi sùng sục.
Thân thể bên ngoài càng nóng hổi, nếu nói phát sốt, phải sốt đến mức khiến một người phàm tử vong, tối thiểu năm mươi độ trở lên.
Dù Lục Hành Chu học nhiều năm đan học y thuật, vẫn căn bản không tra ra được nguyên nhân. Rõ ràng là bị yêu huyết xâm nhiễm, nhưng yêu khí rõ ràng đã bị bản thân A Nhu chống cự bên ngoài, căn bản không hình thành bất cứ thương tổn gì, trong cơ thể A Nhu bây giờ cũng hoàn toàn không tra được bất luận cái gì liên quan đến yêu khí, vì sao lại tạo thành kết quả kỳ quái như vậy?
"Tra không ra... Ta tra không ra nguyên nhân... Đây là thế nào..."
Sắc mặt Lục Hành Chu tái nhợt, quay đầu tìm kiếm:
"Trần chưởng ti, Trần chưởng ti có ở đây không, giúp ta một chút..."
Trần Cẩn Niên nhanh chóng từ trong đám người vây xem chạy tới, Lục Hành Chu ôm A Nhu muốn tiến lên, suýt chút nữa ngã xuống vì bánh xe phụ.
Thẩm Đường vội vàng đỡ lấy, mím chặt môi, trong lòng thầm than.
Trước giờ chỉ thấy Lục Hành Chu bình tĩnh, lạnh nhạt, tính trước kỹ càng, nhưng lại có biểu hiện hốt hoảng, luống cuống mất kiểm soát như vậy.
Như hắn nói... Trong lòng người mềm mại chỉ dành cho một số ít sự vật đặc biệt. Mà A Nhu đối với hắn, tựa như mạng sống.
Thẩm Đường không chút nghi ngờ, nếu A Nhu thật sự xảy ra chuyện gì, Lục Hành Chu sẽ phát điên.
Rõ ràng mọi mưu tính đều thành công, khi tất cả mọi việc đã kết thúc, chuẩn bị ăn mừng, đột nhiên chuyển biến bất ngờ. Bi kịch là, mọi người thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trần Cẩn Niên bắt mạch A Nhu một lúc lâu, nhíu mày:
"Kỳ quái... Kết quả điều tra của lão phu, đây là bệnh căn Tiên Thiên trong bụng mẹ mang ra, nhưng vì sao lại đột ngột phát tác vào lúc này? Không có ngòi nổ a."
"Bệnh Tiên Thiên?"
Mắt Lục Hành Chu ngược lại sáng lên:
"A Nhu Tiên Thiên xác thực có khiếm khuyết, khi còn bé cực kì khó nuôi... Là bệnh tật thì tốt, luôn có thể trị đúng không?"
"Vấn đề nằm ở chỗ, lão phu cũng tra không ra đây rốt cuộc là bệnh gì, căn bản không có cách nào kê đơn..."
Nhìn tiểu nữ hài sinh long hoạt hổ như vậy, trong nháy mắt đã hấp hối, Trần Cẩn Niên cũng gấp:
"Lão phu lập tức truyền thư lên quận, để sư huynh của ta mau chóng tới đây... Hắn có lẽ có biện pháp..."
Người ở quận... Đến khi nào mới tới được? Nhìn tiểu nha đầu bây giờ ngay cả mắt cũng không mở ra được, bộ dạng suy yếu, cảm giác không chống đỡ nổi...
A Nhu nép trong ngực Lục Hành Chu, tay nhỏ miễn cưỡng sờ gương mặt Lục Hành Chu:
"Sư phụ... Ta có phải sắp chết rồi không..."
"Nói bậy, ta chết đi ngươi cũng không chết!"
Lục Hành Chu ôm tay nhỏ nóng hổi của nàng, tay kia sờ vào nhẫn của mình, xem có đồ vật gì dùng được không.
Sờ một lúc, nhìn thấy một đống chiến lợi phẩm vừa đoạt được, trong lòng khẽ động, trên mặt nhanh chóng hiện lên vui mừng.
Trong tay mình không có đồ, A Nhu vừa rồi đoạt được một món đồ!
Đó là viên đan dược có thể cứu sống người sắp chết, lực Tạo Hóa bàng bạc vô song, không chỉ dùng để trị chân!
Lục Hành Chu vội vàng lấy tay móc từ trong ngực A Nhu ra viên thuốc như bạch ngọc, trực tiếp nhét vào trong miệng nàng.
A Nhu không biết lấy đâu ra sức lực, dùng sức che miệng, nói không rõ ràng:
"Đó là thuốc trị chân của ngươi... Mười năm nay của ngươi, chỉ vì nó."
"Nói nhảm, đồ trị chân thiên hạ đầy rẫy, nhà ta A Nhu chỉ có một!"
Lục Hành Chu nhanh chóng gạt tay A Nhu ra, không nói hai lời, nhét viên đan dược vào.
Đỉnh cấp đan dược đặc sắc ở chỗ vừa vào miệng đã tan, A Nhu ngay cả cơ hội nhả ra cũng không có, dược lực đã vào cổ họng.
A Nhu tức giận trừng mắt Lục Hành Chu, Lục Hành Chu khẩn trương nhìn nàng.
Tất cả mọi người trơ mắt nhìn đôi mắt vô lực của tiểu nữ hài lại trở nên sáng long lanh, gương mặt vừa rồi đỏ bừng vì sốt bắt đầu biến mất, một lần nữa trở lại màu sắc khỏe mạnh, trong trắng có hồng, khuôn mặt tròn trịa trắng nõn phúng phính, đang giận dỗi với sư phụ.
Trần Cẩn Niên suýt chút nữa vò đứt chòm râu, mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Ngươi vừa cho nàng ăn cái gì? Tiên đan sao?
Lục Hành Chu cười ha hả, ôm A Nhu nhấc lên cao hai lần:
"Thao, mập như vậy, sư phụ sắp nhấc không nổi rồi! Nha đầu này còn dám trừng sư phụ!"
Ánh mắt A Nhu trở nên nhẹ nhàng, thấp giọng hỏi:
"Ngươi làm sao bây giờ?"
Lục Hành Chu vui vẻ đặt nàng lại trên đùi, đưa tay vò má nàng:
"Hoắc gia nhiều người như vậy, lại tìm bọn hắn đòi một viên là được, chuyện lớn gì chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận