Sơn Hà Tế

Chương 33: Phụ thân

Chuyện của A Nhu đúng là việc quan trọng hàng đầu trước mắt.
Bốn người trở về Thẩm Thị thương hội, Lục Hành Chu và đồ đệ lại lần nữa trốn vào tiểu viện Tây Sương không ra ngoài.
Lục Hành Chu không để ý A Nhu giãy giụa, cưỡng ép ấn nàng lên giường, làm một cuộc kiểm tra thân thể từ đầu tới đuôi:
"Giãy cái gì mà giãy, nha đầu con, từ nhỏ đến lớn tắm rửa còn không phải ta giúp ngươi giặt!"
A Nhu ủy khuất, rất muốn nói bây giờ mình đã mười tuổi, không phải vẻ bề ngoài sáu tuổi... Sư phụ này cái gì cũng thông minh, lại luôn bị vẻ bề ngoài mê hoặc. Giống như Ngư tỷ tỷ, rõ ràng ngươi biết nàng không chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, nói không chừng còn là một lão thái bà, thế mà vẫn không nhịn được ái mộ.
Thật ngốc.
Được rồi, mười tuổi hình như cũng không khác gì sáu tuổi.
Lục Hành Chu nào biết tiểu nha đầu đang suy nghĩ gì, nghiêm mặt kiểm tra một lần, cau mày lại càng sâu hơn.
Hắn vẫn không tra ra được vấn đề gì. Cái gọi là Tiên Thiên bệnh, không biết rõ là đã được đan dược vừa rồi chữa khỏi, hay là ẩn tàng quá sâu, đến mức trình độ của hắn căn bản không tra được.
Hy vọng là vế trước. Nếu như là vế sau, thì đây vẫn là một tai họa ngầm lớn.
Lục Hành Chu vẫn luôn biết A Nhu rất đặc thù, trong tã lót đã có ký ức không nói tới, có đứa trẻ nhà ai ăn thức ăn bình thường mà không lớn lên, nhất định phải ăn đan dược mới bắt đầu phát triển?
Loại hiện tượng này chỉ có một nguyên nhân, chính là năng lượng chứa trong thức ăn bình thường đối với A Nhu mà nói không đáng kể, căn bản không cung cấp đủ cho nàng trưởng thành, chỉ có đan dược năng lượng cao mới có thể.
Nói cách khác, Tiên Thiên huyết mạch của A Nhu cực kỳ đặc thù, rất có thể không phải người.
Nhưng mặc kệ Lục Hành Chu cùng lão đạo sĩ năm đó điều tra thế nào, thậm chí Nguyên Mộ Ngư cũng từng điều tra, kết luận vẫn là nhân loại, không phải yêu ma. Đồng thời A Nhu tu hành nhân loại công pháp không có bất kỳ trở ngại nào, không tồn tại sự khác biệt trong tu hành giữa yêu ma và nhân loại.
Dù sao cũng là thế giới tu tiên, trên đời có khả năng tồn tại Tiên nhân, vậy hoàn toàn có thể cho rằng A Nhu là huyết mạch Tiên nhân, tất cả những điểm dị thường của nàng đều có thể giải thích được, Lục Hành Chu những năm này cũng không còn xoắn xuýt chuyện này nữa.
Ngược lại hắn có âm thầm điều tra cha mẹ đẻ của A Nhu, đáng tiếc nhiều năm không thu hoạch được gì, cuối cùng cũng từ bỏ.
Tóm lại nàng xảy ra vấn đề, mặc dù không nằm trong dự liệu, nhưng khi thật sự phát sinh, vẫn có cảm giác không kỳ quái.
Mấy năm qua, A Nhu có tham gia không ít trận chiến của Diêm La điện, cũng không phải Diêm La điện thiếu nhân thủ đến mức này, chủ yếu là vì rèn luyện cho nàng. Nguyên Mộ Ngư cho rằng thực chiến là khâu quan trọng nhất trong tu hành, Lục Hành Chu rất tán thành.
Thế là không chỉ A Nhu, ngay cả Lục Hành Chu cũng vụng trộm tham gia rất nhiều trận thực chiến. Bất quá Lục Hành Chu chủ yếu vẫn thuộc về người vạch ra kế hoạch, người bình thường chưa từng thấy hắn, ngược lại A Nhu thường xuyên bị phái ra ngoài làm công việc bẩn thỉu, xông pha ra một cái ngoại hiệu "Quỷ Đồng tử" mà nàng rất ghét.
Trong đó cũng từng có trận đối mặt với yêu ma, A Nhu trên thân dính qua yêu huyết, yêu khí không ít, nhưng chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên xảy ra vấn đề?
Hoặc là vấn đề này không liên quan tới yêu huyết, chỉ là trùng hợp tới thời gian phát tác, thuộc về ngoài ý muốn... Nhưng thái độ của yêu ma kia lại không giống như không liên quan...
Đó có phải là bởi vì, trước kia A Nhu chưa từng đụng phải yêu ma tứ phẩm trở lên?
Có thể tứ phẩm có gì đặc thù? Tứ phẩm cuối cùng chỉ là Trung Tam Phẩm, không đột phá được ranh giới Thượng Tam Phẩm, đến cả tư cách xếp vào "Quần Hùng bảng".
"Yêu Ma bảng" của Trấn Ma ti cũng không có... So với ngũ lục phẩm mà A Nhu từng gặp trước kia có gì khác biệt?
Hay là... Yêu huyết tứ phẩm, áp chế được A Nhu ngũ phẩm? Cẩn thận nhớ lại, trước kia A Nhu đánh yêu ma hình như thật sự không vượt cấp.
Mà yêu ma bị áp chế đẳng cấp, cũng có thể cảm giác được A Nhu đặc thù, cho nên yêu ma kia mới tỏ ra kinh hỉ.
Đây là cách giải thích duy nhất có thể nghĩ tới trước mắt, nhưng không chính xác, vẫn cần nghiệm chứng.
A Nhu mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn Lục Hành Chu ngồi bên giường nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên thấp giọng nói:
"Sư phụ..."
Lục Hành Chu lấy lại tinh thần, "Ừ" một tiếng.
"Thật xin lỗi, hại người vẫn không đứng dậy được."
"Sao lại nói vậy."
Lục Hành Chu xoa đầu nàng:
"Nếu không có ngươi, chỉ dựa vào sư phụ cũng không lấy được đồ vật này. Đây là đồ của chúng ta, ngươi dùng hay ta dùng, có gì khác nhau?"
"Sư phụ bây giờ có thêm trợ thủ, không có A Nhu cũng có thể mưu tính."
"Đừng nói bậy. Người khác sao so được với ngươi?"
"Thế nhưng... A Nhu muốn sư phụ đứng lên."
Lục Hành Chu cúi người hôn lên mặt nàng một cái, ôn nhu nói:
"Sư phụ sẽ đứng lên... Ngươi hôm nay chiến đấu rất nhiều, lại gặp rủi ro, đan dược chỉ là chữa bệnh, không chữa được mệt mỏi. Ngươi trước hết ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ nhiều, nói không chừng mở mắt ra, sư phụ liền đứng lên."
"Người lại dùng thuật dỗ trẻ con mấy năm trước dỗ ta."
"Trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn là tiểu nha đầu muốn ta dỗ ngủ."
A Nhu đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, hồi lâu mới cắn môi dưới nói:
"Người đút ta thuốc, không sợ bại lộ sao?"
"Quả thật có chút vấn đề... Hoắc Du chết ở đây, đan dược lại biến mất, ta lại vừa lúc lấy đan dược ra trị cho ngươi, nếu người Hoắc gia xâu chuỗi lại, xác thực không ổn. Nhưng khi đó trong đầu sư phụ chỉ có làm sao chữa cho ngươi, căn bản không nghĩ được những chuyện vụn vặt này..."
Lục Hành Chu sờ khuôn mặt nàng:
"Cho nên tiểu nha đầu, ngươi quan trọng hơn mọi thứ, ngươi xảy ra chuyện thì sư phụ cũng xảy ra chuyện."
Sư phụ không chỉ là xảy ra chuyện, suýt chút nữa đã không còn là người nữa.
Đời này A Nhu cũng chỉ thấy Lục Hành Chu không có đầu óc một lần, đó là hoàn toàn không biết tự lượng sức mình đi ám sát lão đạo sĩ. Giết thì giết được, nhưng nếu không phải Nguyên Mộ Ngư vừa lúc đến, máu phản phệ lúc ấy đã lấy mạng Lục Hành Chu, hắn lúc ấy hoàn toàn không cân nhắc tới việc mình có thể bị phản sát.
Đây là lần thứ hai mất đi lý trí vốn có, hai lần đều là vì nàng.
A Nhu trong lòng rất khó chịu, thấp giọng nói:
"Sư phụ... Hậu hoạn này..."
"Không có gì trở ngại... Bệnh tình của ngươi cùng mấy câu đối thoại của chúng ta, người đứng xem ở xa không hiểu rõ được, chỉ có Thẩm Đường, Độc Cô Thanh Ly cùng Trần chưởng ti rõ ràng. Thẩm Đường các nàng không có vấn đề, Trần chưởng ti thì ta sẽ tìm cách bù lại cho hắn... Không được nữa, chúng ta liền xách thùng chạy trốn."
A Nhu nhịn không được cười.
Kỳ thật ban đầu cũng định rời đi, trước đó tất cả mưu đồ đều là vì dẫn dụ người Hoắc gia tới, hiện tại Hoắc Du toàn quân bị diệt ở đây, người Hoắc gia trừ phi là đồ ngốc, mới có thể giống như hồ lô cứu ông nội, xếp hàng đưa mạng. Một khi lần sau người Hoắc gia tới tra cái chết của Hoắc Du, thì người tới nhất định là chiến lực cấp cao, không mưu tính được.
Nếu Lục Hành Chu còn muốn tìm người Hoắc gia làm thuốc, nhất định phải thiết lập ván cục khác, cục diện mới nhất định phải nhóm lại bếp, không thể tiếp tục lựa chọn Hạ Châu.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ta sẽ xử lý, không phải chuyện của ngươi."
Lục Hành Chu kéo chăn lên cho nàng:
"Chuyện lần này, ta nghĩ có thể là do yêu ma đẳng cấp áp chế, về sau ngươi gặp yêu ma tu hành cao hơn thì lập tức lui ra xa ba xá, trốn cho kỹ. Còn cụ thể có phải nguyên nhân này hay không, ta sẽ tìm cách tra chứng minh."
"Vậy ta là yêu sao?"
"Ngươi là tiên."
Lục Hành Chu lại lần nữa xoa mặt nàng:
"Tiên Ma tương khắc, có chỗ khắc chế nhau không có gì lạ."
Khuôn mặt tròn nhỏ của A Nhu rốt cục lộ ra nụ cười nhẹ nhõm:
"Vậy ta đi ngủ!"
Nhìn A Nhu toàn thân thoải mái ngủ say, Lục Hành Chu lại lần nữa sửa sang lại chăn cho nàng, ngồi bên giường không nhúc nhích trông coi.
Hắn sợ nửa đêm lại xảy ra vấn đề, không dám rời đi.
Thẳng đến khi ánh bình minh dần lên, phía xa ẩn ẩn truyền đến tiếng gà gáy. Thấy A Nhu miệng nhỏ chóp chép hình như sắp tỉnh, xem ra không có vấn đề gì nữa, Lục Hành Chu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đẩy xe lăn rời đi, không cho tiểu nha đầu biết mình ở đây cả đêm.
Vừa rời khỏi phòng A Nhu, A Nhu trên giường liền mở mắt. Tiểu nha đầu hít mũi, quay đầu ghé vào gối đầu ô ô khóc.
Bất kể nói thế nào, thuốc chữa chân của sư phụ không có, còn nhiều ra hậu hoạn, đều là bởi vì nàng. A Nhu chưa bao giờ thống hận chính mình như vậy, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay vào thời điểm quan trọng.
Có thể sư phụ đến nửa điểm trách cứ cũng không có, ngược lại ôn nhu bảo vệ, điều này càng khiến A Nhu muốn khóc.
Sư phụ xưa nay không phải là sư phụ, đó là phụ thân.
Lục Hành Chu không biết tiểu nha đầu vụng trộm khóc, trong nhận thức của hắn, nha đầu này rất kiên cường, rất ngoan, cho tới bây giờ chưa từng khóc...
Hắn đi thẳng ra cửa, đến Đan Dược ti.
Quả nhiên Đan Dược ti đèn đuốc sáng trưng, Trần Cẩn Niên cũng cả đêm không ngủ, đang kiểm tra thi thể và viết báo cáo.
Nghe nói Lục Hành Chu tới chơi, Trần Cẩn Niên cũng không suy nghĩ nhiều:
"Để hắn vào."
Có thuộc hạ dẫn Lục Hành Chu vào, Trần Cẩn Niên lui hai bên, nhìn Lục Hành Chu một hồi, thở dài:
"Ta biết ngươi muốn nói gì... Đan có phải của Hoắc gia không?"
Lục Hành Chu sảng khoái gật đầu:
"Vâng."
Trần Cẩn Niên có chút xuất thần vuốt râu, ngơ ngẩn hồi lâu mới nói:
"Kỳ quái, loại đan dược có thể đoạt mạng từ Diêm Vương này, trên đời chưa từng xuất hiện, Hoắc gia lấy đâu ra... Đồ vật này nếu bị hoàng thất và thánh địa biết..."
Lục Hành Chu cười cười:
"Cho nên bây giờ Trần chưởng ti biết, cũng phải giữ kín miệng, nếu không Hoắc gia hơn phân nửa sẽ diệt khẩu."
Trần Cẩn Niên có chút im lặng:
"Cho nên ngươi chắc chắn ta không dám truyền ra ngoài, mới dám dùng ngay trước mặt ta?"
"Không, ta đúng là rối loạn, khi đó thật sự không có tâm tư cân nhắc những chuyện khác. Bất quá sau đó ngẫm lại, cảm thấy vẫn nên công khai nói cho Trần chưởng ti là tốt nhất."
Trần Cẩn Niên do dự một hồi, thở dài:
"Xem ra ngươi thật sự là Hoắc Thương, bí ẩn của Hoắc gia ngươi cũng biết."
Lục Hành Chu trầm mặc.
Trần Cẩn Niên cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp giọng nói:
"Chuyện nhà các ngươi ta mặc kệ, đơn phương của viên đan dược kia, có thể hay không..."
"Đừng nói Hoắc Thương, Hoắc Du cũng không biết đơn phương. Nhưng ta ít nhiều cũng đã từng tiếp xúc qua... Tuy không có cách nào phân tích cụ thể, nhưng chủ dược hẳn là mấy vị này..."
Lục Hành Chu rất dứt khoát viết mấy vị dược liệu lên giấy, hắn biết dạng đan sư như Trần Cẩn Niên, trong lòng chân chính quan tâm chỉ có cái này.
Nhưng đáng tiếc, Trần Cẩn Niên dù có nghiên cứu thế nào, cũng chỉ có thể tăng thêm một chút lý giải về phối dược, không thể nào đạt được hiệu quả của đan dược Hoắc gia.
Dù sao điểm mấu chốt của đan dược kia nằm ở đan lô, chứ không phải bản thân phối phương.
Trần Cẩn Niên nào biết những điều này, có được mấy vị chủ dược đã rất hài lòng, có nghĩa là hắn thử nghiệm nhiều hơn, nói không chừng có thể phối chế ra được.
Lão đầu không chớp mắt nhìn tờ giấy trong tay, tâm tư đã bay bổng:
"Được, việc này ta sẽ không nói... Có người hỏi cụ thể tình huống, ta sẽ nói đồ đệ của ngươi bị yêu khí xâm nhập dẫn phát bệnh hiểm nghèo, bản thân ngươi là đan sư, lại được ta đề điểm, tự nhiên xử lý dễ dàng."
Lục Hành Chu thở ra một hơi, thi lễ:
"Vậy đa tạ Trần chưởng ti."
"Không cần cảm ơn ta."
Trần Cẩn Niên ánh mắt rời khỏi tờ giấy, đánh giá hắn một chút, có chút than thở:
"Tấm lòng liếm độc của cha mẹ, ai mà không cảm động... Tiểu tôn nữ của ta, cũng xấp xỉ tuổi đồ đệ của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận