Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế

Chương 83: Đại trượng phu làm học một đấu một vạn!

**Chương 83: Đại trượng phu nên học cách một địch vạn!**
"Đại nhân!"
Thôi Hộ nhìn thấy Hạ Thần tiến vào liền vội vàng hành lễ.
Hứa Tinh Thần nghe được tiếng động, vội buông bút, đứng dậy hành lễ.
Hạ Thần khẽ gật đầu. Lục Trầm lúc này vừa vặn tiến vào, hắn nhìn thấy Hạ Thần vội vàng bẩm báo!
"Đại nhân, hai đại đường chủ dính líu kết bè kết cánh kia đã bị bắt toàn bộ, sau đó nên xử lý như thế nào!"
"Trước thẩm vấn đi, sau đó thu thập một chút chứng cứ phạm tội của bọn hắn. Tình tiết nghiêm trọng thì xử tử, tình tiết nhẹ thì giải trừ thân phận đèn treo người. Về phần Trần Tụng và Lý Việt, cứ coi như vây cánh của Lục Ly mà tính. Những năm này bọn hắn đảm nhiệm chức đường chủ, tay chân nhất định không sạch sẽ, tra một chút, sau đó đem những chứng cứ phạm tội này đưa cho chỉ huy sứ đại nhân!"
Hạ Thần ngồi xuống bình tĩnh nói, nhưng lời này lại làm cho tất cả mọi người ở đây trong lòng kinh hãi, đặc biệt là mấy người Hứa Tinh Thần, càng hiểu rõ hơn về quyền thế của Hạ Thần.
Vài ba câu nói, vận mệnh của hai vị đường chủ đèn treo người, cùng với hơn mười vị thiên hộ, hơn 50 tên bách hộ đã được định đoạt. Rất nhiều tay sai dưới trướng bọn họ có thể sẽ có chút vấn đề nhỏ, nhưng đa số đều không đáng tội chết. Có thể đây chính là kết cục của việc đứng sai phe trong đấu tranh chính trị.
"Minh bạch !"
Lục Trầm trong lòng rét lạnh vô cùng. Nếu như lần này không phải Hạ Thần bảo đảm hắn, có thể tưởng tượng sau đó vận mệnh chờ đợi hắn cũng sẽ là đại lao của đề đăng nhân, bởi vì Lý Việt và Trần Tụng không phải vây cánh của Lục Ly, mà hắn lại là con nuôi đã được định đoạt của Lục Ly, vốn dĩ đối tượng cần phải thanh lý cũng bao gồm cả hắn!
Cũng bởi vì mấy câu nói của người trẻ tuổi trước mắt này, bản thân liền trốn thoát một kiếp.
Nghĩ đến đây, Lục Trầm trong lòng có chút may mắn!
"Các ngươi đi làm việc đi!"
Hạ Thần phất phất tay, Lục Trầm và Thôi Hộ lui ra khỏi sân nhỏ của hắn.
"Cảm giác thế nào!"
Hạ Thần ánh mắt nhìn về phía Hứa Tinh Thần hỏi.
"Cũng không tệ lắm, những hồ sơ này đều không phải là đại án, không quá phức tạp!"
Hứa Tinh Thần khiêm tốn đáp. Hắn thông minh như yêu, những hồ sơ này với hắn mà nói tự nhiên không phải là vấn đề khó. Có thể cẩn thận thăm dò, phát hiện ra lỗ hổng logic trong đó.
"Ân, không tồi. Giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Vu Thiếu Khiêm, trước kia cũng xuất thân từ Quốc Tử Giám, sau này hai người các ngươi cùng nhau giúp ta xử lý những văn thư này!"
Hạ Thần khẽ gật đầu, mà Hứa Tinh Thần thì cũng sớm đã chú ý tới mấy người sau lưng Hạ Thần, bởi vì mấy người kia trên thân còn mặc áo tù.
"Gặp qua thủ chính huynh. Hai năm trước, 'đại mật tấu' của thủ chính huynh, rất khiến cho ta kính nể. Hôm nay gặp mặt, thủ chính huynh e rằng là nhân họa đắc phúc, được đại nhân cứu!"
Hứa Tinh Thần cười hành lễ.
"Ngươi biết ta?" Vu Thiếu Khiêm hơi kinh ngạc, không nghĩ tới chính mình vào tù hai năm, sau khi ra ngoài còn có thể gặp được người quen.
"Ta cũng xuất thân từ Quốc Tử Giám. Hai năm trước lúc thủ chính huynh dâng thư, ta cũng đang cầu học ở Quốc Tử Giám!"
Hứa Tinh Thần cười đáp lại.
"Không nghĩ tới ta mới ra tù còn có thể gặp được đồng môn, thật sự là duyên phận. Chẳng qua là vì sao..."
"Ta ở Quốc Tử Giám rất ít khi ra ngoài, cũng không thích giao lưu cùng các học sinh khác, cho nên vẫn luôn im hơi lặng tiếng. Thủ chính huynh chưa từng nghe qua tên của ta là chuyện bình thường!"
Hứa Tinh Thần dường như biết Vu Thiếu Khiêm muốn nói gì, cười đáp lại.
Vu Thiếu Khiêm nhìn thoáng qua Hứa Tinh Thần, lúc trước hắn chưa từng nghe nói qua người này có tên tuổi, nhưng đối phương lại biết được hắn, hiển nhiên cũng không phải là kẻ thật sự không quan tâm thế sự. Đối phương hoặc là không có tài hoa gì, hoặc là có mưu tính quá lớn.
Vu Thiếu Khiêm càng tin tưởng đây là vế sau, bằng không thì Quốc Tử Giám nhiều học sinh như vậy, vị Hạ đại nhân trẻ tuổi này sao lại tìm hắn tới làm văn thư.
Vu Thiếu Khiêm và Hứa Tinh Thần bắt đầu thông qua nói chuyện phiếm để hiểu nhau. Thông qua những cuộc trò chuyện, Vu Thiếu Khiêm càng khẳng định Hứa Tinh Thần tuyệt không phải người thường, mặc kệ chính mình nói chuyện gì, đối phương đều có thể đối đáp, đồng thời đưa ra quan điểm của mình.
Mà Hứa Tinh Thần cũng trong khi nói chuyện phát giác Vu Thiếu Khiêm là người có bản lĩnh thật sự. Hai người từ Nho gia kinh điển cho tới quốc sách, đến cuối cùng thậm chí còn thảo luận về thiên hạ đại sự.
Hai người đều biết, tương lai bọn hắn chính là đồng liêu, nói không chừng rất lâu đều sẽ cùng nhau cộng sự. Hai người trong lòng đều là người tự phụ, không hy vọng đồng liêu của mình là kẻ ngu xuẩn, kéo chân sau của mình.
Thông qua nói chuyện phiếm, hai người lặng lẽ ở trong nội tâm đều đánh giá đối phương cao hơn mấy bậc.
"Cái này Vu Thiếu Khiêm tại thủ chính không hổ là người hai năm trước danh chấn Quốc Tử Giám, 'thịnh danh chi hạ vô hư sĩ', hai năm lao ngục này, không chỉ không khiến học thức của hắn bị bỏ hoang, ngược lại còn có một loại khí chất đại triệt đại ngộ trong lao ngục, cả người so với trước kia đã thay đổi rất nhiều. Xem ra thiên hạ vẫn còn một số người có tài năng, quả nhiên không thể khinh thường anh hùng thiên hạ."
Hứa Tinh Thần ở trong lòng tán thưởng, lại vụng trộm nhìn thoáng qua Hạ Thần, Hạ Thần này biết người, quả thật ánh mắt rất tinh tường.
Bất quá hắn là một phò mã, chiêu mộ nhiều người tài năng như vậy, chẳng lẽ thật sự bị hắn đoán đúng Hạ Thần này có ý đồ không tốt?
Một bên khác, Hạ Thần đang nhìn Trương Văn Liêu trước mặt.
"Biết chữ không?"
"Không biết chữ!"
Trương Văn Liêu lắc đầu. Hắn năm nay 21 tuổi, trước kia trà trộn bang hội, nào có cơ hội biết chữ!
Hạ Thần nhìn thoáng qua hai người Quốc Tử Giám đang trò chuyện vui vẻ, quyết định cuối cùng vẫn là để Vu Thiếu Khiêm ra mặt.
"Thủ chính!"
"Đại nhân!" Vu Thiếu Khiêm vội vàng đi tới.
"Mấy ngày nay, ngoài việc xử lý văn thư, ngươi mỗi ngày rút ra hai canh giờ dạy Trương Văn Liêu học chữ, tranh thủ trong một tháng để hắn nhận biết toàn bộ những chữ thường dùng!"
Vu Thiếu Khiêm kinh ngạc nhìn Trương Văn Liêu một mặt du côn, để hắn dạy người học chữ, có chút 'đại pháo đả văn' (dùng dao mổ trâu giết gà). Đại nhân nhà mình tựa hồ đối với tên côn đồ này rất xem trọng nha.
"Không có vấn đề!"
Vu Thiếu Khiêm mặc dù suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn vội vàng gật đầu.
"Đại nhân, không phải nói để cho ta làm hộ vệ cho ngài sao? Ta là người thô kệch, học chữ cái này..."
Trương Văn Liêu nghe nói như thế có vẻ khó xử, học chữ chẳng phải là mệt nhọc sao?
"Ngươi là võ phu cửu phẩm cảnh, còn làm hộ vệ cho ta? Là ngươi bảo hộ ta hay là ta bảo hộ ngươi?"
Hạ Thần nhíu mày cảm thấy có chút buồn cười.
Trương Văn Liêu nghe nói như thế sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên.
"Ha ha ha, Tam ca của ta lời này cũng không có nói sai, cũng không biết Tam ca của ta nhìn trúng ngươi cái gì. Với tài nghệ này của ngươi, ngay cả ta cũng đánh không lại!"
Hạ Văn ở bên cạnh nghe nói như thế cũng không khỏi cười một tiếng, sau đó một bàn tay đập vào vai Trương Văn Liêu.
Trương Văn Liêu lập tức cảm giác mình nửa bên bả vai không có tri giác, trong lòng hoảng hốt. Người này nhìn có vẻ ngoài như tiểu hài tử, lúc trước hắn còn tưởng rằng là người có liên quan.
Nhưng vừa mới một bàn tay đập xuống, hắn cảm giác giống như là một ngọn núi đè xuống, đây là trời sinh thần lực sao?
Cũng không khỏi có chút quá kinh khủng!
"Tiểu Văn, ngươi cũng có nhiệm vụ!"
Hạ Thần quay đầu nhìn về phía Hạ Văn.
"Từ ngày mai trở đi, ngươi dạy Trương Văn Liêu và hai người bọn họ « Cửu Dương Binh Pháp ». Trong tộc trưởng bối dạy ngươi thế nào, ngươi liền dạy bọn hắn như vậy!"
Hạ Thần vừa chỉ Vu Thiếu Khiêm và Hứa Tinh Thần. Vu Thiếu Khiêm và Hứa Tinh Thần đều sững sờ, tiểu hài tử 11 tuổi này làm lão sư của bọn hắn?
"Tam ca, giảng giải binh pháp cho bọn hắn không có vấn đề lớn. Chỉ là binh pháp có chút tẻ nhạt, ta thích luyện quyền hơn, dùng quyền pháp đánh khắp thiên hạ vô địch thủ!"
Hạ Văn quơ nắm đấm. Thiếu niên thông minh, nhưng tâm tính chưa định, không thích vẻ nho nhã, tôn thờ có thể dùng nắm đấm giải quyết thì tuyệt không dùng miệng giải quyết.
"Đại trượng phu nên học một đấu một vạn, nắm đấm của ngươi có lợi hại hơn nữa, có thể một mình đối kháng thiên quân vạn mã sao?"
Hạ Thần trầm giọng nói, nhìn Hạ Văn và Trương Văn Liêu, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
"Trong vòng 30 năm, võ lực cá nhân tuy quan trọng, nhưng binh pháp mới là đại đạo. Nếu các ngươi học binh pháp thông thần, có thể soái lĩnh đại quân, cho dù là lão thiên sư của Thiên Sư phủ, Long Thụ chủ trì của Thiên Long Tự, cũng phải tránh mũi nhọn của các ngươi. Đây mới thực sự là một địch vạn!"
Hạ Văn và Trương Văn Liêu nghe được những lời này của Hạ Thần, tâm thần hướng tới. Vu Thiếu Khiêm và Hứa Tinh Thần cũng từ lúc mới bắt đầu thờ ơ, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Bọn hắn không biết Hạ Thần nói có phải là thật hay không, nhưng bọn hắn cũng biết sự lợi hại của lão thiên sư và Long Thụ chủ trì!
Mà Hứa Tinh Thần còn nhạy bén chú ý tới một điểm. Vừa rồi Hạ Thần nói võ lực cá nhân không bằng binh pháp trong vòng 30 năm, đây là có ý gì? Vì sao lại cố ý nói rõ thời gian? Chẳng lẽ 30 năm sau, tình huống này sẽ bị đảo ngược sao?
...
【 Trương Văn Liêu, vốn là một tên du côn bình thường. Sau vì phạm tội nặng mà bị giam vào ngục. May mắn gặp Thái Tổ. Thái Tổ thả hắn ra, lại sai người dạy hắn học chữ, lại khẳng khái truyền cho binh pháp Hạ gia. Thái Tổ viết: “Đại trượng phu nên tập thuật một địch vạn, thận trọng chớ khoe khoang cái dũng của thất phu.”
Văn Liêu cảm kích ơn tri ngộ của Thái Tổ. Vì dẹp yên bè lũ, bèn cần cù dốc lòng cầu học, khổ đọc không ngừng, cuối cùng cũng thành tài.
—— « Hạ Sử » Quyển 19, Trương Văn Liêu Liệt Truyện 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận