Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế

Chương 283: Thần bí huyết mạch!

"Sau đó thì sao!"
Hạ Thần nắm chặt lấy Bình Dương đang hơi run rẩy, tâm tình của hắn rất kích động, lộ rõ vẻ bi thương.
"Lúc bệ hạ tìm được chúng ta, khi đó ta đã được 3 tuổi. Ta còn nhỏ nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vào đêm trước khi chúng ta rời khỏi thôn trang kia, ta đã tận mắt... thấy phụ thân ta giết chết mẫu thân của ta!"
Giọng Bình Dương run rẩy, nàng cắn răng cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Hạ Thần nhìn Bình Dương cả người run rẩy, ý thức được chính mình đã tự tay xé toạc những chuyện cũ mà Bình Dương không muốn nhớ lại.
Hắn giữ chặt tay Bình Dương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Bây giờ, cũng không còn suy nghĩ gì khác.
Bình Dương ôm lấy cổ Hạ Thần, nước mắt rơi trên vai hắn.
"Ta nhìn thấy hắn rút máu của mẫu thân ta ra, sau đó... uống!"
"Hắn tưởng ta còn nhỏ, không biết gì, nhưng thật ra ta không những biết, mà còn nhớ rất rõ..."
Bình Dương nói đến đây, trong mắt hiện lên sự căm hận.
"Về sau ta trở về kinh thành, nhưng chưa qua mấy ngày, ta liền nghe tin hắn chết. Trước đó hắn bị trọng thương, cố gắng chống đỡ suốt 20 năm, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa. Thế là, ta gặp được vị bệ hạ khi đó vẫn còn mang vẻ mặt anh khí. Ta được bệ hạ nhận nuôi, sắc phong làm công chúa, trở thành muội muội của bệ hạ, trở thành người hoàng thất."
Nói đến đây, cảm xúc của Bình Dương đã dần bình tĩnh lại, chỉ là hàn quang loé lên trong đôi mắt lại càng lúc càng đáng sợ.
"Hắn không chết?"
Hạ Thần căn cứ vào lời nói của Bình Dương mà suy đoán.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Bình Dương ghé vào tai Hạ Thần nhẹ giọng nói.
"Khi còn trẻ, ta vẫn nghĩ mãi không ra vì sao phụ thân ta lại muốn giết chết mẫu thân ta, còn muốn uống hết máu của nàng. Năm 20 tuổi, ta tra được một tài liệu trong cổ tịch Hoàng gia, mẫu thân của ta rất có thể sở hữu một loại huyết mạch thần bí...
Mẫu thân của ta vốn không có tu vi, thân phận cũng chỉ là một nông gia nữ bình thường. Mặc dù trước kia phụ thân ta nghèo túng lại mang trọng thương trên người, nhưng hắn dù sao cũng là người từ kinh thành ra ngoài, tầm mắt cao như vậy, sao lại có thể tùy tiện chọn một vị nông gia nữ chứ!"
Bình Dương buông Hạ Thần ra, nhưng vẫn không buông bàn tay đang nắm chặt tay Hạ Thần. Nàng ngồi xuống trong đình viện, Hạ Thần yên lặng ngồi bên cạnh nàng.
"Máu của mẫu thân ta rất có thể là thuốc đại bổ. Cho dù nàng không có tu vi, huyết mạch cũng chưa thức tỉnh, nhưng đối với người mang trọng thương trong người thì vẫn có diệu dụng lạ thường. Sau khi phụ thân ta uống máu của mẫu thân ta, vết thương cũ cùng với căn cơ bị hao tổn trước kia rất có thể đã nhanh chóng hồi phục."
Đôi mắt công chúa Bình Dương có chút vô thần, khi trước lúc tra ra những điều này, nàng đã vô cùng chấn kinh.
"Cho nên đây chính là lý do ngươi luôn che giấu tu vi của mình!"
Hạ Thần khẽ thở dài, hiểu được vì sao thân là công chúa Bình Dương mà nàng lại luôn che giấu tu vi.
"Ta có thể cũng đã kế thừa huyết mạch của mẫu thân ta, chỉ là nó không biểu hiện ra ngoài rõ ràng như của mẫu thân. Hơn nữa, thể chất của ta rất có thể cũng vô cùng đặc thù..."
Bình Dương không nói rõ thể chất của nàng rốt cuộc đặc thù chỗ nào, nhưng Hạ Thần lại biết thể chất của Bình Dương là thể chất song tu đỉnh cấp.
"Ta hơn 20 tuổi đã đạt Tứ phẩm, nhưng ta đã không tiếp tục đột phá nữa!"
Công chúa Bình Dương nói. Chính xác mà nói, nàng đã bước vào Tứ phẩm lúc 22 tuổi, hơn nữa đây còn là thành quả đạt được khi lén lút tu luyện. Thành tựu này nếu để người ngoài biết được, tuyệt đối sẽ khiến họ kinh ngạc tột cùng.
"Ngươi sợ rằng sau khi bước vào Tam phẩm, huyết mạch trong cơ thể ngươi sẽ thức tỉnh?"
Hạ Thần lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt, công chúa Bình Dương gật đầu.
"Ta vẫn chưa tra được huyết mạch loại đó của mẫu thân ta rốt cuộc tên là gì, có tác dụng gì. Nhưng ta mơ hồ có cảm giác, chỉ cần ta bước thêm một bước nữa là có thể khiến nó thức tỉnh!"
Công chúa Bình Dương thở dài. Hạ Thần nhìn nữ nhân trước mắt này, trong ánh mắt ẩn chứa sự đau lòng.
Ông trời thật bất công biết bao, không chỉ cho nàng thể chất đỉnh cấp, còn để nàng kế thừa một loại huyết mạch thần bí. Nhưng bất luận là thể chất hay huyết mạch, đều rất dễ bị kẻ khác nhòm ngó, mang đến tai họa khôn lường.
"Trước kia mẫu thân ngươi không tu luyện, huyết mạch còn chưa thức tỉnh. Ngươi lo lắng rằng sau khi mình có tu vi, sẽ..."
Lời Hạ Thần còn chưa dứt, công chúa Bình Dương đã nhìn hắn, rồi bình tĩnh nói.
"Rất có thể bệ hạ cũng đã uống máu của mẫu thân ta..."
Một câu nói bình tĩnh lại khiến người ta suy nghĩ miên man, khiến lòng người dậy sóng khó mà bình lặng.
"Thuở thiếu thời, bệ hạ tuy tài trí vô song, am hiểu quyền mưu, nhưng thực ra thiên phú tu luyện cũng không quá xuất chúng. Tuy nhiên, kể từ sau khi phụ thân ta đưa ta trở về kinh thành, thiên phú tu luyện của hắn đã lột xác. Đương nhiên, nếu chỉ có vậy thì có thể là do bệ hạ đã dùng loại thiên tài địa bảo nào đó. Nhưng về sau, ta cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc trên người bệ hạ, giống như máu của ta..."
"Điều này có lẽ cũng giải thích được vì sao bệ hạ lại sắc phong ta làm công chúa, giữ ta bên cạnh, tự tay nuôi nấng..."
Công chúa Bình Dương ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt lấp lóe. Nàng sở dĩ cẩn thận như vậy, chính là vì sau khi biết được điều này, nàng sợ rằng nếu người cha vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối kia biết được nàng cũng kế thừa huyết mạch của mẫu thân, hơn nữa loại huyết mạch này vì nàng tu luyện mà càng thêm kinh người, liệu hắn có giết nàng để uống máu không?
Công chúa Bình Dương cười thê lương, câu hỏi này dường như không cần phải hỏi nữa, liệu hắn có làm vậy không?
Đương nhiên là có!
Hai kẻ máu lạnh đó, có chuyện gì mà bọn hắn không dám làm chứ!
Lúc còn rất nhỏ, nàng từng tưởng rằng vì mình có dáng vẻ đáng yêu, tính tình tốt, nên mới khiến bệ hạ yêu thích, nhận nàng làm muội muội, sắc phong làm công chúa.
Nhưng chỉ sợ trong mắt vị bệ hạ kia, mình chẳng qua chỉ là huyết thực mà thôi.
Nếu không phải khi còn trẻ mình đã bộc lộ thiên phú chính trị kinh người, trở thành người hữu dụng, thành con đao trong tay hắn, giúp hắn kiềm chế các thế lực trong triều đình, chỉ sợ mình đã không sống nổi đến 30 tuổi...
"Ta nói cho ngươi những điều này, liệu có ngày nào đó trong tương lai ngươi sẽ phản bội ta không?"
Ngay lúc Hạ Thần đang suy tư, giọng nói của công chúa Bình Dương truyền đến. Dưới ánh trăng, nàng đẹp như tranh vẽ.
"Sẽ không!"
Hạ Thần không chút do dự, bình tĩnh lắc đầu.
"Ta không thiếu bảo dược chữa thương, cũng không thiếu bảo dược có thể nâng cao thiên phú của một người. Hơn nữa, chuyện uống máu người thế này ta không làm được, huống chi người đó lại là ngươi!"
Công chúa Bình Dương thu lại ánh mắt đang nhìn vầng trăng sáng trên trời, chuyển sang nhìn Hạ Thần.
"Ta đã chọn nói với ngươi nhiều như vậy, giờ ta chỉ có hai lựa chọn: hoặc là giết ngươi, hoặc là hoàn toàn tin tưởng ngươi. Ngươi nói xem, ta sẽ chọn thế nào?"
Đôi mắt đẹp của công chúa Bình Dương nhìn Hạ Thần chăm chú, bầu không khí trở nên có chút ngưng trọng.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận