Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế

Chương 321: Luyện binh cùng quay về!

Chương 321: Luyện binh và trở về!
**Nhạn thành!**
Vu Thiếu Khiêm, Địch Hoài Đức, Đỗ Lai Hối ba người riêng phần mình rời đi, hơn nữa, mỗi người mang theo 200 tinh nhuệ sĩ tốt.
Bây giờ toàn bộ Sở Châu đang cuồn cuộn sóng ngầm, đặc biệt là Địch Hoài Đức cùng Đỗ Lai Hối, hai người đi tới chính là tây bộ Sở Châu. Khu vực bên kia nhiều núi, dân phong thuần phác, nhưng cũng tràn ngập huyết tính...
Cùng ba người bọn hắn lên đường còn có Hàn Vô Song. Hắn cũng đi tới tây bộ, suất lĩnh 5000 tinh nhuệ sĩ tốt, cộng thêm 3000 thành vệ quân vừa mới chiêu mộ không lâu, cùng Trương Văn Liêu đi tới tây bộ Sở Châu.
Hạ Thần đã nhận được tin tức, bên kia hiện nay đã xảy ra một số loạn lạc, mặc dù vẫn chỉ ở quy mô nhỏ, nhưng trong đó nhất định có kẻ giật dây kích động.
Tây bộ Sở Châu vì có nhiều khu núi nên vốn dĩ có nhiều thổ phỉ. Trận chiến loạn trước đó ảnh hưởng không lớn đến khu vực này. Hiện nay, rất nhiều thổ phỉ biết được có loạn lạc xảy ra, lòng can đảm đều trở nên lớn hơn rất nhiều.
Hàn Vô Song lần này đi qua chủ yếu là để chấn nhiếp, mặt khác cũng là để thanh trừ thổ phỉ, tiến hành luyện binh.
3000 thành vệ quân được chiêu mộ dưới chính sách trọng kim, mặc dù bản thân nền tảng không tệ, nhưng cuối cùng chưa từng trải qua đổ máu. Bất luận là Hàn Vô Song hay Hạ Thần, đều cảm thấy việc luyện binh thông qua tiễu phỉ là một phương pháp cực kỳ hiệu quả.
Vào ngày thứ hai sau khi tiễn mấy người đi, Hạ An cuối cùng cũng từ Bắc Cương chạy tới Nhạn thành.
Hạ Thần tự mình tiếp kiến hắn tại phủ thành chủ.
“Gặp qua đại nhân!”
Gần nửa năm không gặp, Hạ An so với trước đây càng thêm trầm ổn, càng thêm nội liễm, khí chất cả người đều có khác biệt rất lớn so với lúc trước.
Gần nửa năm này trôi qua, hắn đã thành công chịu đựng được thử thách của chiến trường, đã trải qua máu và lửa, đã trải qua sinh tử, đã chứng kiến quá nhiều chuyện kinh tâm động phách, tâm cảnh rõ ràng đã khác biệt so với trước kia.
“Không cần đa lễ!”
Hạ Thần cười đỡ hắn dậy. Lần này, Hạ An đã lập được công huân rất lớn, hơn nữa đây còn là người bản tộc của hắn, cùng hắn đồng tông đồng nguyên.
Hoàn toàn không phải người ngoài có thể so sánh được.
“Trong khoảng thời gian này ngươi đã vất vả rồi, nghỉ ngơi mấy ngày đi, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chức quan!”
Hạ Thần vỗ vỗ vai Hạ An. Xem như là người duy nhất trong số tử đệ Hạ gia bên cạnh Hạ Thần hiện nay có thể một mình gánh vác một phương, Hạ Thần đối với Hạ An phi thường trọng thị.
“Trong khoảng thời gian này đã nghỉ ngơi khỏe rồi ạ. Thúc phụ vừa tới Sở Châu, sự vụ bận rộn, cần người phụ tá, ta có thể nhậm chức bất cứ lúc nào!”
Hạ An mở miệng nói, trong ánh mắt cũng có ánh sáng. Hiện giờ bọn hắn đã rời kinh thành, đến Sở Châu, đại quyền quân chính của Sở Châu hiện nay đều nằm trong tay Hạ Thần, hắn cuối cùng cũng có thể buông tay làm một trận lớn.
“Tốt, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Nhạn Thành Thành doãn!”
“Nhạn Thành Thành doãn?”
Hạ An sững sờ, vì hắn chưa từng nghe nói qua chức quan này.
“Đây là một chức quan ta mới sáng tạo ra. Tình hình ở Sở Châu bên này phức tạp, hiện nay quan viên lại không đầy đủ, cho nên ta liền mới lập ra một chức vụ. Chức quan này trước mắt chủ yếu quản lý các sự vụ xây dựng thành mới ở Nhạn thành.”
Hạ Thần vừa cười vừa nói. Hắn mặc dù là Sở Châu Mục, nắm giữ đại quyền quân chính của Sở Châu, nhưng việc bổ nhiệm một số chức quan trọng yếu vẫn phải do triều đình tiến hành.
Cho nên hắn liền mở ra lối riêng, vì có một số chức quan hắn không thể trực tiếp bổ nhiệm, vậy thì hắn liền sáng tạo ra một số chức vị mới.
Mặc dù chức vị này không có tính hợp pháp trong toàn bộ Đại Vũ, nhưng ở Sở Châu, chỉ cần có hắn ở đây, đó chính là chân tài thực học.
Hạ An nghe xong gật đầu, Hạ Thần giao một tòa thành mới cho hắn, điều này đủ để thấy sự coi trọng đối với hắn.
“Đúng rồi, chuyến này còn có hai người cùng ta đến!”
Hạ Thần cùng Hạ An nói một chút về một số hạng mục xây dựng thành mới, sau khi nói xong, Hạ An nói với Hạ Thần.
“Ai vậy?”
Hạ Thần nhìn về phía Hạ An.
“Bọn hắn là con cái của Diệp An!”
“Diệp Hồng Y cùng Diệp Kinh Vân?”
Hạ Thần ngẩng đầu, hắn đương nhiên vẫn còn ấn tượng về hai người này. Diệp An chính là thủ lĩnh mật thám ẩn núp tại Phượng Thành thuộc Đại Phụng ban đầu, cũng chính vì có bọn hắn nội ứng ngoại hợp từ bên trong, Hạ Tiết mới có thể thuận lợi tấn công thẳng vào thành như vậy. Nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ là người đặt nền móng cho thắng lợi của trận đại chiến đó.
Nhưng đồng thời, Diệp An và những người của hắn cũng toàn bộ tử trận trong trận chiến tranh đoạt cửa thành đó.
“Chẳng phải ta đã sắp xếp cho bọn hắn trở về kinh thành rồi sao?”
Hạ Thần có chút nghi ngờ hỏi. Hạ Thần xem như chấp cờ giả, có những lúc biết nhiệm vụ rất nguy hiểm nhưng vẫn phải sắp xếp người đi làm. Sau cuộc chiến đó, Hạ Thần đã tự mình thỉnh công cho tất cả những người đã chết, mưu cầu một phần tiền đồ cho con cháu họ, giúp gia tộc bọn họ nghịch thiên cải mệnh...
Mà Diệp An đã chính thức được phong tước, tước vị này sẽ do Diệp Kinh Vân kế thừa. Còn hai người họ, xem như hai người duy nhất còn sống sót trong số những người tiềm phục tại Phụng Thành đã tham gia vào trận chiến tranh đoạt cửa thành kia, Hạ Thần càng tự mình đề bạt bọn hắn làm Thiên hộ.
“Vốn dĩ bọn hắn định theo đại quân trở về kinh thành, nhưng cuối cùng bọn hắn đã chủ động từ chối, hơn nữa còn tìm đến ta, nói muốn đến đây đi theo đại nhân!”
Hạ An nói một cách nghiêm túc.
“Bản thân bọn hắn đã có công lớn, lại là con cháu công thần, ta sẽ tự mình gặp bọn hắn một chút!”
Hạ Thần thở dài một tiếng, sau đó bảo Hạ An gọi người vào.
“Gặp qua đại nhân!”
Hai tỷ đệ cùng đi vào. Diệp Hồng Y vẫn giữ tư thế hiên ngang như cũ, có lẽ vì đã trải qua những chuyện lớn đó, ánh mắt của nàng càng thêm lãnh khốc.
Phối hợp với gương mặt tuyệt mỹ của nàng, khí chất càng thêm lãnh diễm.
Diệp Kinh Vân mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, tràn đầy khí tức thiếu niên, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ trầm ổn.
Một cuộc chiến tranh có sức tẩy lễ vô cùng lớn đối với con người.
“Không cần đa lễ!”
Hạ Thần bảo hai người đứng dậy.
“Chẳng phải ta đã sắp xếp cho các ngươi trở về kinh thành rồi sao? Lẽ nào các ngươi cảm thấy chức vị Thiên hộ này có chút thấp!”
Hạ Thần mở miệng hỏi. Với công huân mà hai người bọn họ đã lập được, sở dĩ hiện nay chỉ được phong làm Thiên hộ, đó chẳng qua là vì bọn hắn còn quá trẻ. Qua mấy năm nữa, sẽ có cơ hội làm đến vị trí đường chủ kia.
Lấy thân phận địa vị ban đầu của bọn hắn mà nói, đạt đến cấp bậc này đã là nghịch thiên cải mệnh.
“Chúng ta từ nhỏ sinh ra ở Phụng Quốc, đối với Đại Vũ cũng không quen thuộc...”
Diệp Hồng Y mím môi, đôi mắt tuyệt mỹ nhìn Hạ Thần, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị, nàng nghiêm túc nói.
Nàng rất chân thành, ăn ngay nói thật, bởi vì nàng không cảm thấy mình có thể nói dối trước mặt vị đại nhân nằm trong top 10 Thần Mưu Bảng này.
Nếu như nàng không nói thật, mà giở trò tiểu thông minh khác, rất có thể sẽ không nhận được sự trọng dụng của Hạ Thần, vậy thì hai tỷ đệ các nàng cũng uổng công một chuyến.
“Hai chúng ta ở kinh thành lạ nước lạ cái, lại không có bối cảnh, cho dù lần này có đại nhân dìu dắt... cũng e rằng không có tiền đồ gì quá lớn. Chúng ta cảm thấy đại nhân ngài là người làm đại sự, cho nên, mới đến Sở Châu này để đi theo đại nhân!”
Diệp Hồng Y kéo Diệp Kinh Vân, hai người cùng quỳ trên mặt đất. Hạ Thần nhìn hai người, ánh mắt lướt qua Diệp Hồng Y vô cùng xinh đẹp lạnh lùng, vừa cười vừa nói.
“Đây chính là Thiên hộ của Đề Đăng Nhân. Qua mấy năm nữa, có mối quan hệ của ta ở đây, các ngươi làm đường chủ không thành vấn đề. Các ngươi xác định cứ từ bỏ như vậy sao? Hơn nữa, cha ngươi chết... không oán hận ta sao?”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Hạ Thần trở nên bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận