Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế

Chương 342: Gió khẽ nhếch!

Chương 342: Gió khẽ lay động!
Phong Nhạc nghe những lời tiếp theo của Lệnh Hồ Phong, trong mắt có quang mang lưu chuyển.
“Lệnh Hồ thiếu hiệp, lời này là ý gì?”
“Ý tứ trên mặt chữ thôi, ta sở dĩ có thể mở ra nhục thân thuế biến sớm như vậy, chính là bởi vì đại nhân nhà ta......” Lệnh Hồ Phong bình tĩnh nói, nhưng lời này lại khiến nội tâm những người khác dậy sóng mãnh liệt.
Lệnh Hồ Phong mỉm cười nhìn Phong Nhạc, hắn biết Hạ Thần hiện nay đang rộng rãi quảng thu hiền tài, lần này để Hành Sơn kiếm Các tiến về Nhạn Thành, một mặt chỉ sợ cũng là vì ý đồ này.
Mà hắn xuất thân giang hồ, lại vừa mới gia nhập không lâu, hắn muốn lập công, lại muốn kết giao thêm vài bằng hữu, từ đó đề cao địa vị của bản thân trong lòng Hạ Thần.
Mà Phong Nhạc này nhục thân đã mở ra thuế biến, tương lai rất có cơ hội bước vào tam phẩm cảnh, đồng thời, hắn còn là Các chủ Hành Sơn kiếm Các, dưới tay có nhiều đệ tử như vậy, lực ảnh hưởng tại giang hồ toàn Sở Châu cũng rất lớn.
Cho nên Lệnh Hồ Phong muốn lôi kéo hắn vào phe Hạ Thần, sớm ban cho hắn một ân tình......
Ánh mắt Phong Nhạc lấp lóe, xem ra chuyến đi Nhạn Thành lần này không thể không đi.
“Kiếm ý của ngươi không tệ, ngươi đã lĩnh ngộ vạn pháp quy kiếm? Có hứng thú so thử với ta một chút không!” Đột nhiên, ánh mắt Lệnh Hồ Phong nhìn về phía Phong Vi Dương đang đứng yên lặng một bên. Hắn lên tiếng.
Lúc nãy khi đánh bại Phong Nhạc, hắn đã cảm nhận được một đạo kiếm ý thuần túy thoáng lóe lên bên trong cơ thể người trẻ tuổi này.
So với kiếm ý vạn pháp quy nhất mà Phong Nhạc sử dụng thì càng cao thâm, thuần túy hơn.
“Lệnh Hồ thiếu hiệp, đây là khuyển tử, tu vi của hắn thấp, e rằng không phải là đối thủ của Lệnh Hồ thiếu hiệp!” Phong Nhạc vội vàng nói.
“Chỉ so kiếm pháp thôi, ta có thể áp chế cảnh giới xuống ngang bằng hắn.” Lệnh Hồ Phong hào sảng cười lớn, thể hiện rõ khí chất thiếu niên giang hồ, khiến nhiều người không thể ghét hắn nổi.
“Vậy ta xin thử với ngài một chút!” Ánh mắt Phong Vi Dương lóe lên, hắn biết người này thân phận địa vị tôn quý, nhưng hắn vừa từ hậu sơn xuống, đã hoàn toàn lĩnh ngộ vạn pháp quy nhất kiếm, chính là lúc đang hăng hái.
Người này vào sơn môn bọn họ khiêu chiến, không chỉ đánh bại hết các vị trưởng lão mà còn đánh bại cả phụ thân hắn, khiến Hành Sơn kiếm Các bọn họ mất hết thể diện. Lúc này hắn có cơ hội ra tay, vậy tự nhiên hắn có can đảm rút kiếm.
————————
“Đây chính là vạn pháp quy nhất kiếm sao, quả nhiên đáng sợ!” “Không dám tưởng tượng lão tổ Kiếm Các chúng ta năm đó dùng kiếm pháp vạn pháp quy nhất này đã tung hoành giang hồ như thế nào!” “Tiềm lực của đứa nhỏ Vi Dương này quả nhiên đáng sợ, hắn là hy vọng tương lai của Kiếm Các chúng ta!” Mọi người ở đây nhìn hai bóng người với kiếm quang tung hoành, không ngừng lấp lóe trên quảng trường mà kinh thán không thôi.
Mọi người nhìn đến như si như say, ngay cả chính Phong Nhạc cũng không ngờ kiếm pháp của đứa con trai này của mình lại cao thâm đến vậy.
Trên quảng trường.
Thân pháp Phong Vi Dương nhanh như gió lốc, kiếm pháp bao quát toàn diện, đồng thời dung nạp tất cả, tỏa ra một loại dao động năng lượng kỳ dị, dường như có thể chuyển hóa kiếm ý của đối phương, khiến chiến lực của bản thân càng lúc càng mạnh, kiếm quang càng lúc càng sắc bén.
Mà kiếm pháp của Lệnh Hồ Phong lại khiến người ta nhìn không thấu, lúc thì nặng nề, lúc thì nhẹ nhàng, chiêu thức không cố định, phảng phất mọi thứ đều tùy tâm mà động. Kiếm pháp của hắn nhìn qua cũng không có vẻ đáng sợ hay bá đạo.
Nhưng chỉ đối thủ của hắn mới hiểu, mỗi một kiếm của hắn khó ngăn cản đến mức nào.
Trong không khí, tia lửa không ngừng lóe lên, sinh ra khi kiếm phong của hai người va chạm.
Người xem thoáng cảm giác hư không dường như sắp bị hai người kia cắt ra.
“Đây chính là cuộc so đấu của thiên tài Kiếm Đạo sao? Đây mới là kiếm pháp nha, xem ra chúng ta thật sự già rồi!” Ngay cả Đại trưởng lão cũng không khỏi lên tiếng lần nữa, ánh mắt hắn vừa có chút cô đơn lại vừa cảm khái.
Hai người không ngừng giao thủ, 50 chiêu, 100 chiêu... Sau 150 chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Đây là một trận quyết đấu cực kỳ công bằng, Lệnh Hồ Phong cũng không hề lấy lớn hiếp nhỏ.
Mà kiếm pháp cùng chiến lực Phong Vi Dương thể hiện ra cũng không ngừng làm mới nhận thức của mọi người.
Mãi cho đến gần 200 chiêu sau, Lệnh Hồ Phong sử dụng một kiếm quỷ thần khó lường.
Một kiếm cảm mến!
Kiếm ý kinh khủng từ mũi kiếm tuôn ra, trực tiếp khiến Phong Vi Dương cầm không vững kiếm trong tay. Kiếm pháp vạn pháp quy nhất tuy cường đại nhưng cũng có giới hạn.
Mũi kiếm của Lệnh Hồ Phong đã kề ngay tim Phong Vi Dương, chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực là có thể lấy mạng Phong Vi Dương trong nháy mắt.
Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh của Phong Vi Dương liền chảy xuống. Dưới một kiếm vừa rồi của Lệnh Hồ Phong, hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tử thực sự.
“Đa tạ Lệnh Hồ thiếu hiệp đã hạ thủ lưu tình!” Phong Nhạc vội vàng tiến lên kéo Phong Vi Dương lùi lại một bước, cảm xúc của hắn có chút kích động. Mặc dù Phong Vi Dương vẫn bại, nhưng thiên phú Kiếm Đạo mà hắn thể hiện ra đã khiến hắn hoàn toàn động lòng.
Các trưởng lão khác cũng liền bước lên vây quanh Phong Vi Dương, đây chính là hy vọng khôi phục tương lai của Kiếm Các bọn họ, không thể xảy ra chuyện gì được.
“Ngươi mới lĩnh ngộ kiếm pháp vạn pháp quy nhất không lâu, nắm giữ nó còn chưa đủ thuần thục. Bất quá thiên phú Kiếm Đạo của ngươi quả thực rất tốt, cố gắng lên!” Lệnh Hồ Phong thu lại trường kiếm trong tay, nhìn người trẻ tuổi trước mắt này nói. Hắn nói đều là lời thật lòng, thiên phú Kiếm Đạo của người trẻ tuổi này e rằng không kém hắn bao nhiêu. Hắn sở dĩ có thể thắng, một mặt là vì đối phương chưa đủ thuần thục, hai là kinh nghiệm của hắn phong phú hơn, vả lại trận chiến này hắn thắng cũng không hề nhẹ nhõm, vừa rồi hắn đã phải vận dụng đến tuyệt chiêu của mình.
Kiếm pháp vạn pháp quy nhất kia quả thực cường đại, hoặc phải nói là có chút tà môn!
Ánh mắt Phong Vi Dương có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh lại phấn chấn trở lại, đạo tâm của hắn không thể dễ dàng bị phá vỡ như vậy.
“Hãy đến Nhạn Thành đi, Hạ đại nhân rất thích loại thiên tài như ngươi. Ngươi có thể được Hạ đại nhân coi trọng và bồi dưỡng, như vậy ngươi mới có cơ hội đuổi kịp bước chân của ta, tương lai có lẽ có cơ hội cùng ta kề vai chiến đấu.” Lệnh Hồ Phong vừa cười vừa nói.
Giờ khắc này, bất luận là Phong Nhạc hay Phong Vi Dương, trong lòng đều dấy lên sự hiếu kỳ mãnh liệt đối với vị Sở Châu Mục đại nhân mà họ chưa từng gặp mặt kia.
Rốt cuộc là một nhân tài như thế nào mới có thể khiến một thiên tài Kiếm Đạo có thiên phú kinh khủng như vậy phải kính nể, luôn miệng nhắc tới…
Nhạn Thành!
Kể từ hôm quyết định bắt đầu kiến thiết đảo Tây Châu bên bờ Tương Thủy hôm đó ngồi câu cá, đã qua 3 ngày.
Phủ thành chủ!
Vị Ương Đình Viện!
Nơi này hiện là nơi làm việc của các quan viên cao cấp Sở Châu.
Trước kia, các vị đại nhân đều có đình viện riêng và làm việc trong đình viện của chính mình.
Nhưng những ngày gần đây, Hạ Thần thường xuyên tổ chức hội nghị tại đình viện này, đồng thời sắp xếp cho mỗi người một gian phòng làm việc ở đây. Dần dần, trung tâm quyền lực liền bắt đầu chuyển dời đến tòa đình viện này.
Toàn bộ chính lệnh của Sở Châu đều từ tòa đình viện này truyền ra.
Chỉ là mọi người không hiểu, vì sao Hạ đại nhân lại đặt tên cho tòa đình viện này là Vị Ương, không biết cái tên này có thâm ý gì.
Phòng làm việc của Hứa Tinh Thần gần phòng làm việc của Hạ Thần nhất, ngay bên trái.
Lúc này, trong phòng của hắn đang tụ tập một nhóm quan viên, gồm có Bố Chính sứ Lý Mặc, Thẩm Tuyết Nham và Hạ An.
“Hiện nay trong thành nhảy nhót tưng bừng nhất chính là Trần Gia, Lý Gia và Vương Gia. Ngược lại là Diệp Gia kia lại rất an phận thủ thường, đồng thời rất phối hợp với chúng ta!” Thẩm Tuyết Nham nói trước, mấy ngày nay công tác của hắn gặp phải một số trở ngại, nguyên nhân chính là do mấy nhà này đi đầu gây rối.
Hạ An cũng nói một chút về công việc xây dựng thành mới, hắn cũng gặp phải trở ngại khi tổ chức nhân công và thu mua vật liệu.
“Binh lính bên phía Tô Tương Quân hẳn là đã tuyển chọn gần xong rồi… Cứ cho hắn thêm chút thời gian, để bọn hắn lại nhảy nhót thêm một lúc nữa đi!” Giọng Hứa Tinh Thần bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ lạnh lẽo Sâm Hàn!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận