Nhanh Thu Thần Thông Đi

Chương 51: 【 ngươi là người rất tốt 】

**Chương 51: 【 Ngươi là người rất tốt 】**
Phương tổng mang theo trợ lý Nghiêm lái xe tới khu biệt thự, lái xe đến cửa nhà Trần Ngôn rồi dừng lại. Trợ lý Nghiêm đi lên ấn chuông cửa, không lâu sau, cửa sân từ bên trong được mở ra, để lộ ra một ông lão nhỏ gầy.
Phương tổng cùng trợ lý Nghiêm đều sững sờ.
Lão đầu trước mặt này, dáng vóc so với người bình thường thấp hơn một đoạn, gầy gò, một đôi mắt như hạt đậu, mũi tẹt, nói thế nào đây... dáng vẻ co đầu rụt cổ.
Mặc trên người một chiếc áo ngắn vạt cân truyền thống, người già bình thường mặc như vậy, ít nhiều cũng sẽ tăng thêm mấy phần khí chất, nhưng khoác trên người hắn, lại luôn có cảm giác không ra dáng.
"Các ngươi là?" Lão quy, hiện tên Quy Canh, đâu ra đấy mở miệng hỏi.
Phương tổng không lên tiếng, trợ lý Nghiêm vội vàng khách khí nói: "Chúng ta tới bái phỏng Trần Ngôn tiên sinh."
"A, khách nhân của t·h·iếu gia." Quy Canh lắc đầu, bộ dáng như đang co đầu rụt cổ, chậm rãi nói: "t·h·iếu gia không có ở nhà, ra ngoài làm việc."
Thiếu gia?
Phương tổng và trợ lý Nghiêm nghe được xưng hô này đều sững sờ.
Xã hội ngày nay, ngoại trừ những đại gia đình thực sự, còn ai dùng danh xưng như thế này nữa?
"Lão tiên sinh, ngài là... trưởng bối của Trần Ngôn tiên sinh?" Trợ lý Nghiêm dò hỏi.
"Không dám, ta chỉ là một quản gia." Quy Canh lắc đầu.
Quản gia?
Tiểu Trần lão sư này, xem ra quả nhiên không phải người bình thường, lại còn là t·h·iếu gia, quản gia.
Phương tổng liếc nhìn trợ lý Nghiêm, trợ lý Nghiêm bất động thanh sắc khẽ lắc đầu, tỏ vẻ lúc mình đến đây, trong nhà không có người này.
Quy Canh tuy là rùa tu, nhưng đã làm quản gia cũng rất ra dáng. Hắn hắng giọng một cái: "Nếu là khách nhân của t·h·iếu gia, mời vào trong ngồi trước đã. t·h·iếu gia tuy không ở nhà, nhưng chủ mẫu lại có ở nhà."
Lại thêm một chủ mẫu? Nghe ý tứ này, là mẹ của Tiểu Trần lão sư đến sao?
"Chủ mẫu" xưng hô này khiến Phương tổng và trợ lý Nghiêm đều có chút mơ hồ.
Phương tổng lập tức cười nói: "Nếu trưởng bối ở nhà, chúng ta theo lễ nghĩa cũng nên bái kiến một chút."
Quy Canh mở cửa tránh sang một bên, Phương tổng khập khiễng đi vào, trợ lý Nghiêm ở phía sau mời Quy Canh mở cửa sân, để ô tô tiến vào, còn mình thì chỉ huy lái xe mang tới, dỡ hàng lễ vật trên xe xuống.
Phương tổng đi theo Quy Canh qua sân nhỏ, sau đó đi vào trước cửa chính biệt thự.
Vừa mở cửa, đứng ở vị trí trước cửa, đã nhìn thấy một thân ảnh thướt tha yểu điệu đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Phương tổng sững sờ.
Quy Canh lại đi vào, lão đầu nhỏ cười theo: "Chủ mẫu, có khách tới thăm, là bằng hữu của Trần Ngôn t·h·iếu gia."
Cố Thanh Y vừa quay đầu lại, đ·á·n·h giá Phương tổng đang đứng ở cửa ra vào. Trong ánh mắt nàng không khỏi hiện lên một vẻ khẩn trương.
Nữ hài ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tay trái bưng một bát mì tôm, tay phải nắm một đôi đũa, đôi mắt to trong veo như nước, cứ như vậy trừng mắt nhìn Phương tổng.
Phương tổng ngây dại.
Cũng không phải là thấy sắc nảy lòng tham, mà là...
Đây là chủ mẫu? !
Phương tổng tuy không được học hành mấy năm, nhưng những năm gần đây thường xuyên tiếp xúc với những người trong Huyền Môn thích làm những trò truyền thống, ít nhất hắn cũng biết một chút xưng hô trên môn đạo.
T·h·iếu nữ trước mắt này, là chủ mẫu?
Nhìn cô em gái này còn nhỏ tuổi như vậy, nếu nàng có thể sinh ra Trần Ngôn...
Vậy chẳng khác nào đang khiêu chiến sinh vật học của nhân loại!
Không đúng.
Nếu như t·h·iếu nữ này là nữ nhân của Trần Ngôn, vậy thì không nên là chủ mẫu, mà phải là t·h·iếu phu nhân mới đúng chứ?
Suy nghĩ miên man, khiến cho một Phương tổng tinh ranh lại quên mất việc phải nói gì.
Cố Thanh Y "soạt" một tiếng, húp một ngụm mì, dùng sức rướn cổ, nuốt xuống. Lại vội vàng đặt bát đũa xuống, hít một hơi thật sâu.
Tiểu cô nương ra vẻ trấn định nói: "Ừm, là khách nhân của Trần Ngôn à? Mời vào."
Một câu nói làm cho Phương tổng hoàn hồn, lúng túng cười cười, đi vào trong phòng khách.
Cố Thanh Y ngồi ở trên ghế sô pha, trừng lớn mắt nhìn Phương tổng, sau đó len lén buông hai chân đang cuộn lại, quy củ ngồi xuống.
Nếu là trước kia, nàng ở trong tiệm net, mỗi ngày gặp nhiều người cũng không thèm để ý, nhưng giờ phút này... thân phận lại có chút lúng túng.
Bởi vì... Lần này, nàng là mẹ cả của người ta.
Ân, mẹ cả thì phải nói chuyện, làm việc như thế nào đây?
Ta phải giới thiệu bản thân thế nào?
Cố tiểu nương có chút luống cuống.
Ho một tiếng, Cố Thanh Y ra vẻ trấn định liếc nhìn Quy Canh bên cạnh: "Đi, pha nước trà."
Phương tổng trong lòng khẽ động, giọng nói nhỏ này, ngọt ngào thật —— nhưng sao giọng nói chuyện lại mang theo âm điệu Đông Ba vậy?
Quy Canh nghe xong, cũng sửng sốt một chút.
Để ta làm cái gì?
Ta hôm nay mới học được cách sử dụng máy hút bụi.
Pha trà... không biết!
"Không cần không cần, không cần phiền, ta ngồi một hồi liền đi."
Phương tổng vội vàng khoát tay, hắn ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn Cố Thanh Y, giờ phút này hoàn hồn lại, nhìn cô nương trẻ tuổi này, với kinh nghiệm nhìn người của Phương tổng, cũng không khỏi cảm thấy kinh diễm.
Nữ t·ử như vậy, ngược lại rất xứng đôi với Tiểu Trần lão sư có bản lĩnh kia... bất quá... chủ mẫu là thế nào?
Người trẻ tuổi bây giờ, chơi bời kiểu vậy à?
Vẫn là diễn kịch?
Phương tổng trong lòng suy nghĩ, tự nhiên không thể nói ra —— nếu hắn thực sự nói ra, sợ là hôm nay không thể sống sót mà ra khỏi phòng này.
"Cái kia... Kẻ hèn này họ Phương, cùng Trần Ngôn tiên sinh là bằng hữu, trước đó nh·ậ·n được hắn giúp đỡ một ít chuyện. Không phải sắp hết năm rồi sao, làm một chút đồ tết mang tới." Phương tổng cười nói: "Một chút lễ mọn, mong rằng không nên..."
"Được rồi, Quy Canh, đi thu vào đi."
Hả?
Phương tổng còn chưa nói hết một câu khách sáo.
Ách... đây coi như là tính cách sảng khoái sao?
"Cái kia, Trần Ngôn tiên sinh khi nào thì có thể trở về?"
"Không biết." Cố Thanh Y lắc đầu: "Hắn ra ngoài mua đồ vật, theo lý thì nên trở về ăn cơm chiều rồi."
Nói xong, Cố Thanh Y liếc nhìn đồng hồ điện tử trên bàn trà, kỳ thật có chút không vui.
Gia hỏa kia ra ngoài gần một ngày rồi chưa về.
Cố Thanh Y không có ý tốt nói ra —— nàng đã đói bụng cả ngày.
Đáng thương cho Cố tiểu nương mấy ngày nay chỉ học được cách nấu mì tôm, vừa rồi đói không chịu được, làm một bát, mới kịp ăn một miếng, liền b·ị đ·ánh gãy.
Phương tổng cười tủm tỉm nhìn cô gái trẻ tuổi này —— một cô gái xinh đẹp như vậy, cho dù là Phương tổng cũng chưa từng thấy qua, bất quá nhìn bộ dáng có chút cứng ngắc, khẩn trương của cô em gái này.
Hắn có lòng chờ Trần Ngôn trở về, đã tới cửa tặng quà, tốt nhất là đem ân tình đặt đúng chỗ mới tốt, gặp được người ta mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất nha.
Ánh mắt đảo quanh trong phòng một vòng, bỗng nhiên trông thấy bát đũa bày trên bàn trà nhỏ cạnh ghế sô pha.
Phương tổng trong lòng khẽ động, cười nhìn Cố Thanh Y trước mặt: "Không biết ngài và Trần Ngôn tiên sinh xưng hô như thế nào?"
"Ừm..." Cố Thanh Y không phải người ngu, biết nếu mình nói thẳng một câu "ta là mẹ cả của hắn" sợ là quá kinh thế hãi tục, liền hàm hồ nói: "Ta xem như thân thích trưởng bối của hắn đi."
Trưởng bối? Phương tổng hơi giật mình, sau đó liền hiểu ra: cũng không lạ thường, đại khái là thân thích tông tộc gì đó, loại đến tuổi này gần lại bối phận chênh lệch lớn như vậy, ở nông thôn ngược lại rất phổ biến.
Bản thân Phương tổng ở trong gia tộc cũng có một người Cữu gia họ hàng xa mới lên trung học.
Ân, họ hàng xa, bối phận cao, ân... chỉ cần đã qua năm đời, nam nữ nhỏ tuổi nói chuyện yêu đương cũng không bị coi là khác người.
Phương tổng tùy ý hàn huyên vài câu, phát hiện tiểu cô nương này nói chuyện lại rất nghiêm túc trả lời, mỗi lần đáp một câu, đều suy nghĩ một lúc, rõ ràng có chút khẩn trương.
Bất quá... Trong lúc nói chuyện, nha đầu này cuối cùng lại không nhịn được liếc mắt nhìn sang bát mì tôm bên cạnh?
Phương tổng cười ha ha một tiếng: "Không phải ta nói, những người trẻ tuổi các ngươi sống không chú ý đến việc ăn uống, mì tôm là thứ thỉnh thoảng ăn một chút thì được, ăn nhiều không tốt cho thân thể."
Cố Thanh Y bĩu môi, liếc nhìn bát mì —— đã ngâm đến nhũn cả ra, chỉ lắc đầu nói: "Trần Ngôn không ở nhà, ta cũng không biết nấu cơm."
"A?" Phương tổng cười: "Nếu nói như vậy, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp! Ta vốn nghĩ mời Trần Ngôn tiên sinh ăn cơm, hôm nay đã gặp được, vậy liền để ta làm chủ?"
Nói xong, hắn ngoắc trợ lý Nghiêm đang đứng ở cửa phòng khách lại: "Tìm một tiệm cơm gần đây, đặt một bàn tiệc rượu mang tới."
"Được." Trợ lý Nghiêm lập tức gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố Thanh Y: "Không biết ngài có kiêng ăn gì không?"
"Ta không ăn thịt bò."
"Tốt, ta nhớ kỹ."
Nói xong, trợ lý Nghiêm khách khách khí khí cười cười, xoay người ra ngoài gọi điện thoại.
Cố Thanh Y quay đầu nhìn về phía Phương tổng, trên mặt lộ ra nụ cười thành tâm vui vẻ, thanh âm không lớn, nghiêm túc nói một câu: "Phương tiên sinh, ngươi là người rất tốt a."
···
Trần Ngôn trở về nhà, trời đã tối.
Vừa vào sân nhỏ, đã nhìn thấy Quy Canh đứng ở ngoài cổng vẫy mình.
"t·h·iếu gia, trong nhà có khách."
"Ừm?" Trần Ngôn sải bước đi qua, đem một đống nến đỏ mua được ném cho Quy Canh: "Khách nhân gì?"
"Họ Phương."
Trần Ngôn nghe xong liền đoán được là ai, quả nhiên vào cửa, đã nhìn thấy trong phòng ăn Phương tổng đang ngồi nói chuyện, trên bàn ăn đã bày một bàn thức ăn.
"Tiểu Trần lão sư!" Phương tổng vừa thấy Trần Ngôn vào cửa, vội vàng đứng lên khập khiễng tiến lên đón, nắm lấy tay Trần Ngôn, rung mấy cái: "Ta mạo muội đến nhà bái phỏng, mong đừng trách móc!"
Trần Ngôn cười tủm tỉm nhìn Phương tổng, cười nói: "Phương tổng khách khí, chân cẳng ngươi gần đây không được thuận tiện, cũng không cần phải vất vả đi lại."
"Ta là thật lòng muốn kết giao với ngươi, Tiểu Trần lão sư! Chỉ cần ngươi đừng khách khí với ta là được." Phương tổng cười nói: "Lúc tới biết trong nhà không nấu cơm, ta liền tự tác chủ trương cho người đưa chút thức ăn tới. Vừa vặn, chân trước đưa tới, chân sau ngài về đến nhà."
Trần Ngôn không đổi sắc mặt liếc nhìn các món ăn đầy trên bàn, sau đó nhìn thấy Cố Thanh Y từ trong phòng bếp đi ra.
Cố Thanh Y đi tới, trên mặt tựa hồ có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Cái kia, Tiểu Ngôn, vị Phương tiên sinh này đưa cho ngươi rất nhiều đồ vật."
Nàng trời sinh có giọng nói nhỏ nhẹ, vốn là nói chuyện bình thường, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, lại khiến người ta cảm thấy có chút nũng nịu.
Trần Ngôn khẽ gật đầu, thở dài với Phương tổng: "Phương tổng hào phóng như vậy, thật sự khiến ta ngại quá."
"Một chút tấm lòng, chuẩn bị một ít đồ tết cho khách hàng và bạn bè, vừa vặn liền chuẩn bị cho ngài một phần." Phương tổng xua tay.
"Được, vậy ta không khách khí." Trần Ngôn nhìn bàn ăn: "Vậy hôm nay ta mượn hoa hiến Phật, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, Phương tổng mời ngồi."
Trên bàn cơm, Phương tổng vốn còn muốn để trợ lý Nghiêm đi vào trong xe cầm hai bình rượu ngon mang đến —— hắn là người làm ăn, trong xe luôn để sẵn mấy bình rượu ngon dự phòng. Bất quá Trần Ngôn kiên trì mình không uố·n·g r·ư·ợ·u, nên đành thôi.
Bất quá một bữa cơm ăn vào không sai biệt lắm, Phương tổng có chút thâm ý nhìn Cố Thanh Y đang nghiêm túc vùi đầu ăn cơm ngồi bên cạnh Trần Ngôn...
Hắn gọi trợ lý Nghiêm lại, dặn dò hai câu.
Trợ lý Nghiêm lập tức đi ra ngoài, lát sau trở về, trong tay lại xách một túi hàng tinh xảo.
"Ta tới vội vàng, chỉ chuẩn bị chút đồ tết, lại không nghĩ rằng Tiểu Trần lão sư trong nhà còn có nữ quyến, là ta trước đó cân nhắc không chu toàn! Đồ vật này, coi như ta tặng Cố tiểu thư làm quà năm mới đi."
Cái túi hàng kia, phía trên có hai chữ C lồng vào nhau. Trong túi là một chiếc túi xách nữ, vốn là Phương tổng mua định mang về nhà tặng lão bà.
Hôm nay đến nhà Trần Ngôn, phát hiện trong nhà lại có một mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, liền dứt khoát đem món đồ này lấy ra.
Cái gì mà chủ mẫu với chả trưởng bối, Phương tổng chỉ cảm thấy là người trẻ tuổi gọi cho vui.
Cô bé này ở tại nhà Trần Ngôn, nói chuyện với Trần Ngôn cũng có vẻ ngượng ngùng.
Hai người này nếu không phải một đôi, lão Phương ta móc mắt ra!
Phương tổng nghĩ rất rõ ràng, lấy lòng cô gái này, không chừng còn hiệu quả hơn so với lấy lòng trực tiếp Tiểu Trần lão sư.
Quả nhiên!
Trần Ngôn liếc nhìn, suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói: "Phương lão bản có lòng, ta từ chối thì bất kính. Như vậy, qua hai ngày nữa ta lại tới, việc trước lão bản nói muốn cất giữ một ít p·h·áp khí, ta đến lúc đó sẽ chuẩn bị cho ngươi một món."
Phương tổng không biết, Trần Ngôn không cự tuyệt, chỉ vì lười giải thích quan hệ phức tạp của mình và Cố Thanh Y.
Một cái túi xách hàng hiệu, quay đầu hắn làm một miếng ngọc bội Hộ Thân hoàn lễ là được.
Phương tổng nghe vậy mừng rỡ, tuy trên bàn không có rượu, cũng nâng chén trà lên kính Trần Ngôn.
Một bữa cơm, chủ khách đều vui vẻ.
Sau đó Phương tổng cáo từ, Trần Ngôn tiễn hắn đến ngoài cửa viện, Phương tổng mới thấp giọng nói: "Hôm nay lão t·ử của Lạc Vân trai tìm đến ta, đưa lên một b·út tiền bồi thường, hẳn là muốn hòa giải."
Trần Ngôn khẽ gật đầu, hiểu ý cười nói: "Vậy việc sửa chữa phòng ốc xem như đã xong."
"Số tiền kia là sau khi ngài ra tay, đối phương mới chịu thua đưa tới, cho nên ta nghĩ, số tiền kia, ta nhận được sẽ chuyển một nửa đến tài khoản của ngài..."
"Không cần." Trần Ngôn lập tức cự tuyệt nói: "Phương tổng, trước đó tiền sửa chữa phòng ốc ngươi đã trả rồi. Ta làm việc thích nhất là sòng phẳng, người khác đưa cho ngươi bồi thường, là bởi vì trước ngươi đã chịu khổ. Số tiền này, ta không thể cầm một phần nào."
Hắn nói vậy, ngược lại khiến Phương tổng sửng sốt, suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Tốt! Tiểu Trần lão sư, vậy sau này chúng ta từ từ tính! Bên ta, trước giờ không để bạn bè chịu thiệt."
Tiễn Phương tổng và trợ lý Nghiêm, Trần Ngôn vừa về đến nhà, đã nhìn thấy trong phòng bếp Cố Thanh Y đang bận rộn.
Cố tiểu nương từ trong phòng bếp tìm ra hai hộp giữ ấm, bỏ thức ăn vào trong.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Hôm nay mang thức ăn tới, ta đã giữ lại hai món."
"Giữ lại ngày mai ăn à? Kỳ thật không cần, thức ăn qua đêm không tốt cho thân thể."
"Không phải giữ lại để mai ăn, ta có việc dùng." Cố Thanh Y lắc đầu nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến, tối nay sẽ về."
Giữ lại hai món ăn, một món là hạt dẻ thịt nướng, một món là rượu nếp viên thuốc.
Hai món này, Cố Thanh Y nhớ kỹ, lão bản nương nói qua nàng thích ăn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận