Nhanh Thu Thần Thông Đi

Chương 47: 【 tử lão 】

**Chương 47: Tử lão**
Đêm xuống, đường phố thương nghiệp đã trở nên vắng vẻ. Hôm nay có mưa đông lất phất, nhiệt độ ở Kim Lăng phủ chợt giảm, mặt đất ẩm ướt, không khí vừa âm u vừa lạnh lẽo.
Một chiếc xe hơi chạy chậm rãi đến trước cửa Lạc Vân trai rồi dừng lại, từ ghế phụ, một cô gái trẻ mặc trang phục công sở nhảy xuống, đầu tiên là giương một cây dù lên, sau đó lặng lẽ đi đến phía sau mở cửa xe, lại cẩn thận đưa tay che chắn bên cạnh cửa xe, thần thái nghiêm cẩn cung kính.
Trong xe, một thân ảnh từ từ hiện ra.
Cổ cao như thiên nga, khí chất thanh tao lịch sự, khoác trên mình bộ sườn xám màu tím, cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người thanh tú. Tóc được búi lên gọn gàng, cũng được chải chuốt tỉ mỉ.
Gương mặt kia thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, trên sống mũi là một bộ kính mắt không gọng tinh xảo, khiến cho ba phần diễm sắc vốn có của nàng, lại phảng phất tăng thêm mấy phần thư quyển khí.
Người phụ nữ này nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, sau khi ra khỏi xe, đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn tấm biển "Lạc Vân trai" trên cửa hàng, hơi chau mày lại.
"Vẫn còn lưu lại một tia ách khí, sư huynh, đây là đắc tội cao nhân nha."
Nữ tử áo tím khẽ lắc đầu thở dài.
Bên cạnh, cô gái trẻ mặc trang phục công sở kia thấp giọng nói: "Tử lão, bên ngoài gió lớn, hay là ngài vào trong xe đợi đi."
"Từ từ, đem đồ của ta ra." Vị nữ tử áo tím chậm rãi nói một câu, sắc mặt lạnh nhạt.
Nàng có một khí thế riêng, giọng nói không lớn, ngữ khí cũng không quá nghiêm khắc, nhưng lại phảng phất mang theo một tia khí độ không thể chống lại.
Cô gái mặc trang phục công sở này là trợ lý của nàng, nghe vậy không nói thêm gì, quay người lấy từ trong xe ra một hộp gỗ phẳng, nhẹ nhàng mở ra, lấy ra một la bàn bạch ngọc, hai tay dâng lên cho nữ nhân áo tím.
Nữ nhân áo tím tay trái nâng la bàn bạch ngọc, tay phải bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó chậm rãi bước về phía con đường bên trái cửa hàng, men theo tường bao bên ngoài, đi dọc theo.
Trợ lý vội vàng bước những bước nhỏ theo sát, cố gắng giương ô che cho nữ nhân áo tím.
Một lát sau, nữ nhân áo tím dừng lại ở một chỗ chân tường, cúi đầu nhìn thoáng qua: "Mở viên gạch ở đây ra."
"Vâng."
Nữ trợ lý tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại nhìn cây dù trong tay, do dự một chút: "Tôi đưa ngài về xe nghỉ ngơi trước, rồi tôi sẽ đến..."
Nữ nhân áo tím nhíu mày: "Trong Huyền Môn làm gì có ai quý giá như vậy. Mưa chính là Vô Căn Thủy trên trời, tự nhiên thiên thành, ngươi làm bộ dạng như vậy, là học theo những kẻ già mồm nào? Đưa dù cho ta!"
Nói rồi, nữ tử áo tím cầm lấy cây dù trong tay trợ lý, sau đó nhìn trợ lý đi đến góc tường ngồi xổm xuống, lấy ra một con dao công cụ nhỏ, cúi đầu cạy gạch.
Nữ tử áo tím cố gắng giương dù che cho trợ lý, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ dẫn: "Viên thứ hai bên trái, cạy ra xem. Ân... Tốt, chính là chỗ này..."
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dù cố gắng che chắn, nhưng mưa bụi lất phất đã làm ướt tóc mai của nữ tử áo tím. Nàng lại hoàn toàn không phát giác, chỉ khi trợ lý cuối cùng lấy từ trong khe gạch ra một lá bùa đã bị nước mưa ngâm nát một nửa giao cho nàng, nữ nhân áo tím mới sáng mắt lên.
"Quả nhiên."
Nàng cầm lá bùa trong tay nhẹ nhàng mở ra, nhìn qua phù văn phía trên, lại đưa một ngón tay ra, khẽ vuốt ve vết mực đỏ phía trên.
"Phù văn này ta vậy mà không nhận ra, chỉ là nhìn qua hẳn là phù thuật rất cao minh. Lá bùa và mực đỏ chẳng qua là hàng thông thường, càng giống như là tùy tiện mua trong tiệm." Nữ tử áo tím nhíu mày: "Kỳ quái như vậy. Có thể hiểu loại phù thuật cao nhân này, làm sao lại dùng lá bùa và mực đỏ kém cỏi như vậy chứ."
Nữ nhân áo tím suy nghĩ một chút, chỉ lắc đầu nói: "Đối phương không phải chỉ chôn một đạo phù này, bất quá phù lực đã hao hết, những cái còn lại cũng không cần tìm. Về xe đi thôi."
Trợ lý vội vàng nhận lấy cây dù, cẩn thận che chắn, dẫn nữ nhân trở về xe.
Sau khi lên xe, nữ nhân ngồi ở hàng ghế sau, trên thân tự nhiên có một tia ý vị lưu động, không bao lâu, tóc và thân thể nàng vốn bị nhiễm một chút nước mưa ẩm ướt, liền bốc hơi sạch sẽ.
Trợ lý phía trước đang cẩn thận nghiêm túc thu dọn đồ đạc, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy phía xa, một chiếc xe chậm rãi lái tới, trợ lý lập tức thấp giọng nói: "Tử lão, là Thanh thúc đến."
"Ừm."
Nữ tử áo tím lại đẩy cửa xuống xe, đứng dưới mái hiên cửa hàng.
Một chiếc xe đỗ lại sau khi lao tới, Thanh thúc từ bên trong đi ra. Trên đầu hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai, khoác áo khoác, nhìn thần sắc âm trầm, chỉ là khi nhìn thấy nữ tử áo tím, mới vội vàng đi nhanh hai bước: "Sư muội, sao muội lại đến sớm thế?"
Nữ tử áo tím thần sắc bình tĩnh: "Không sao, ta cũng chỉ đến sớm mười phút mà thôi."
Thấy Thanh thúc còn muốn nói gì, nữ tử áo tím lắc đầu nói: "Ta đã xem qua xung quanh, về rồi nói chuyện đi."
"A? Xem qua rồi?" Thanh thúc có chút không yên lòng: "Có muốn hay không, vào trong sân xem lại một chút?"
"Không cần. Ta đã nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, về trước đi, ta có lời muốn thương lượng với huynh."
Thanh thúc dường như rất bất an, nhưng thấy nữ tử áo tím sắc mặt lạnh nhạt, cũng không tiện nói gì.
Hai người lại lên xe, hai chiếc xe lần lượt rời khỏi phố thương nghiệp, một lát sau, đi đến một con đường nhỏ yên tĩnh, rẽ vào một sân nhỏ rồi dừng lại.
Nơi này dường như là một quán trà, trong sân ngược lại có chút sạch sẽ, chỉ trồng chút hoa cỏ, cũng không có quá nhiều bài trí.
Trong quán trà, phòng không lớn, bên cạnh một bàn trà làm từ rễ cây, bày bốn chiếc ghế, nhìn qua đều là gỗ lim chế tạo.
Thanh thúc mời nữ tử áo tím ngồi xuống xong, muốn tự tay pha trà, nữ tử áo tím lại ánh mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, quay đầu nói với phụ tá của mình: "Đi rót cho ta một ly nước."
"Ai! Đã đến quán trà của ta, uống nước làm gì, ta đang pha trà cho muội đây, bạn ta tặng ta kim tuấn mi tốt nhất, sư muội muội..."
"Nước có thể thanh tâm." Nữ tử áo tím lạnh lùng nói: "Ngược lại là sư huynh, danh trà hào trạch, trà này trong bài trí không có chỗ nào là không có giá trị không nhỏ, trà ở đây của huynh ta cũng không dám uống.
Trà a, vốn là có thể gột rửa trọc khí, nhưng trà ở đây của sư huynh, mỗi một chén, uống lại là một cỗ xa xỉ khí."
Thanh thúc ngẩn ra, lúng ta lúng túng nói: "Sư muội..."
Nữ tử áo tím thở dài: "Không phải ta vừa gặp mặt đã muốn giáo huấn sư huynh, thật sự là bộ dạng này của huynh, chỗ nào giống như là một người tu hành."
Thanh thúc lắc đầu: "Trong môn có sư muội, sư muội pháp thuật thông thần, ta làm sư huynh, tự nhiên là vụng trộm lười biếng..."
Dừng một chút, Thanh thúc vẻ mặt đau khổ nói: "Lần này sư huynh của muội xem như vấp ngã, bị người ta hố không nhẹ. Ta mắt ba ba chờ muội trở về, còn xin muội ra tay giúp ta hóa giải, muội đến rồi, cửa hàng của ta nhìn cũng không nhìn, trà cũng không uống, lại dạy ta."
"Thôi, sư huynh không cần phải bán thảm với ta." Nữ tử áo tím thần sắc lạnh nhạt: "Cái cửa hàng kia của huynh ta đã xem qua, trong lòng hiểu rõ — đúng là có cao nhân ra tay với huynh, ở bên kia của huynh chôn mấy đạo phù."
Nói xong, nữ tử áo tím lấy ra lá bùa mới lấy từ trong hốc tường ra đặt trên bàn trà.
Thanh thúc cẩn thận cầm lên xem đi xem lại.
"Không cần nhìn, phù lực đã tiêu tán." Nữ tử áo tím có chút đau đầu, cau mày nói: "Phù văn này rất cao minh, ta vậy mà chưa từng gặp qua. Bất quá đại khái ta có thể nhận ra, hẳn là một loại tụ tập âm khí phù thuật."
Thấy Thanh thúc dường như ngây thơ, nữ tử áo tím âm thầm thất vọng, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
"Chọn mấy vị trí chôn xuống, liền có thể tụ tập âm khí xung quanh, gom lại trong nhà của huynh. Rắn rết chuột bọ cạp những thứ này, thích nhất nơi âm khí.
May mắn tiệm của huynh ở phố thương nghiệp, nhân khí huyên náo, rắn rết loại đồ vật này là ít có.
Bất quá trên đường có mấy quán cơm, cho nên chuột khẳng định không ít, phù lực một khi phát tác, liền đem những con chuột xung quanh đó hấp dẫn đến cửa hàng của huynh."
Thanh thúc nghe xong trong lòng cũng là hiếu kì, lại cầm lấy lá bùa xem lại.
Nữ tử áo tím lắc đầu: "Đã bảo huynh không cần nhìn, phù văn này ngay cả ta cũng không hiểu rõ nhiều."
Thanh thúc mặt đỏ lên, đặt lá bùa xuống: "Vậy, sư muội có thể tìm ra đối phương là ai không?"
"Tìm đúng nhà làm cái gì?" Nữ tử áo tím cười như không cười.
"Đương nhiên là ăn miếng trả miếng! Sư muội muội không biết rõ, lần này ta tổn thất rất lớn! Chiêu bài Lạc Vân trai vất vả lắm mới dựng lên, trong vòng một ngày liền sụp đổ mất. Bây giờ trong kinh doanh người người đều đồn ta Lạc Vân trai là chạm phải cái gì tà, như vậy ai còn dám tới cửa tìm ta?
Ta gầy dựng Lạc Vân trai, những năm này cũng tốn không ít tiền! Không nói những cái khác, hàng năm tiền thuê đều muốn trên trăm vạn, bây giờ lại ngay cả mở cửa cũng không được, thời gian ngắn sợ là không thể làm ăn lại, tổn thất lớn như vậy, ta sao có thể cam tâm?!"
"Cho nên?"
"Cho nên ta xin sư muội trở về, đương nhiên là muốn giúp ta tìm ra đối phương, sau đó hung hăng trút cơn giận này!" Thanh thúc hung ác nói.
Nữ tử áo tím nhìn Thanh thúc, sau đó yếu ớt thở dài: "Sư huynh... Huynh sẽ không cho rằng, sư muội ta là có thể bao đánh thiên hạ, không người nào có thể địch chứ?"
"Ách..."
"Ân sư khi còn sống có dặn ta phải trông nom huynh nhiều hơn, nhưng thiên hạ rộng lớn, không biết rõ bao nhiêu năng nhân dị sĩ, huynh thật sự cho rằng dựa vào ta, liền có thể hoành hành không sợ rồi sao?"
Nữ tử áo tím nói, sắc mặt càng phát ra lạnh lùng: "Đây là lần thứ mấy rồi? Sư huynh a... Ta cũng đã sớm khuyên bảo huynh, sư huynh huynh làm việc như vậy, tương lai tất nhiên sẽ gây tai họa. Huyền thuật mặc dù thần diệu ẩn nấp, nhưng dựa vào điểm này đi hố người, nếu là gặp phải thép, sớm muộn gì cũng đụng đầu rơi máu chảy!"
Thanh thúc sắc mặt không vui: "Sư muội! Ta mời muội trở về là giúp ta. Lần này ta đã đủ thảm rồi... Muội nhìn ta, hai ngày trước còn bị người đánh, trên mặt máu ứ đọng còn chưa tan hết đây! Cửa hàng cũng bị người ta làm thành như vậy, ta..."
"Vận số luân hồi, nhân quả báo ứng!" Nữ tử áo tím lạnh lùng nói: "Sư huynh huynh cũng là người học qua nghệ, trên trang đầu tiên của sách thuật của bản môn chính là tám chữ này, chẳng lẽ huynh quên rồi sao?"
Nói xong, nữ tử áo tím chậm rãi đứng dậy: "Sư huynh vẫn là chấp mê bất ngộ, tiểu muội cũng không thể làm gì hơn, cáo từ!"
Thấy nàng đứng dậy, Thanh thúc trên mặt lập tức lo lắng, vội vàng ngăn cản, da mặt lúc xanh lúc đỏ, ngữ khí cũng hèn mọn mấy phần: "Sư muội! Sư muội a! Đừng đi mà... Ta, ai nha nha, nói chuyện làm sao lại tức giận.
Ta không mạnh miệng nữa, chúng ta ngồi xuống nói, muội muốn giáo huấn ta, vậy thì giáo huấn ta vài câu, ta thành thành thật thật nghe là được chứ gì?
Ta cũng chỉ có mình muội là sư muội, muội không giúp ta, những người khác trong môn, cũng không ai giúp ta..."
Nữ tử áo tím nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Ta nói rõ với huynh, sư huynh. Lần này đối phương, phù thuật cao minh, phù văn kia ngay cả ta cũng không hiểu rõ nhiều.
Có thể có đối thủ phù thuật cao minh như vậy, đạo hạnh rốt cuộc thế nào, ta căn bản nhìn không thấu.
Cao thủ như vậy lại thế mà bị huynh đắc tội, chạy tới đối phó huynh... Huynh động não suy nghĩ một chút!
Người ta có thể làm ra một cái tụ tập âm khí phù, chẳng lẽ lại không làm được phù lợi hại hơn, cao minh hơn sao?
Đối phương ra tay chỉ sợ là còn nương tay!
Nếu để cho trong cửa hàng của huynh chôn lá bùa, không phải tụ tập chút âm khí dẫn dụ chuột bình thường... Mà là tụ tập huyết sát khí thì sao?
Bây giờ huynh còn có thể hay không có mạng đứng trước mặt ta nói chuyện, cũng chưa biết chừng!"
Thanh thúc thân thể run lên, lúc này mới thật sự sợ hãi!
"Sư muội, muội đừng hù dọa ta, đối thủ... Thật sự lợi hại như vậy?"
"Đừng nói ta không biết, lá bùa mà đối phương vẽ, ta căn bản chưa từng thấy qua, thật sự rất cao minh. Hơn nữa, đối phương dùng lá bùa và mực đỏ thấp kém bình thường nhất, liền có thể vẽ ra loại phù cao minh này — ta tự nhận là không có bản lãnh này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận