Nhanh Thu Thần Thông Đi

Chương 94: 【 thiện tài khó bỏ 】 (4)

**Chương 94: [Thiên tài khó bỏ] (4)**
"Gặp qua tiền bối!"
Trần Ngôn cố gắng nắm lấy người mình, khoát khoát tay: "Tiểu Sở a... Ân, Khả Khanh à, không cần phải khách khí."
Sở Khả Khanh lại cười cười, sau đó tiến lên hai bước, đối Trần Ngôn giơ hai tay ra.
Trần Ngôn sửng sốt, đây là có ý gì?
Sở Khả Khanh cười khúc khích. Người phụ nữ ba mươi tuổi với nhan sắc mĩ miều này, vẻ mặt lại phảng phất mang theo vài phần hồn nhiên, nhảy nhót của nữ hài nhi, cười nói: "Nếu là tiền bối, vãn bối lại theo lễ đệ tử... Tiền bối, gần sang năm mới, cũng nên để vãn bối xin chút lộc a?"
Trần Ngôn lập tức hiểu ý – đây là muốn xin hồng bao sao?
Ân... Tỷ, kỳ thật ta mới hai mươi hai tuổi, chỉ là nói ra sợ ngươi sẽ trở mặt thôi.
Trần Ngôn trên người không mang tiền, cũng không có hồng bao, liền cười nói: "Hồng bao thì quá tầm thường, bất quá đã đến cửa rồi, ta đương nhiên sẽ không tay không về."
Nói xong, hắn đi qua mở cốp xe, từ bên trong lấy ra bốn con gà đông lạnh.
"Đặc sản nông thôn, đều là gà thả rông, ngươi mang về nấu canh bồi bổ thân thể."
Sở Khả Khanh mặt mày hớn hở -
-- Muốn xin hồng bao, chẳng qua chỉ là người phụ nữ này làm kinh doanh giỏi, nói chuyện để rút ngắn quan hệ mà thôi.
Chỉ cần mục đích đạt được, Trần Ngôn đưa nàng cái gì, đều sẽ khiến nàng cao hứng.
Đừng nói là bốn con gà, cho dù là một nắm xương gà, nàng cũng sẽ vui vẻ nhận lấy.
Sở Khả Khanh cười tủm tỉm hai tay nhận lấy, giao cho nữ trợ lý họ Thái bên cạnh.
Sau đó nàng đánh giá hai mắt người đứng bên cạnh Trần Ngôn không nói tiếng nào là Lần Đầu Tiên, trên dưới quan sát một chút, Sở Khả Khanh khẽ gật đầu: "Đây chính là người tu hành tiền bối dẫn tiến vào Vân Tông ta sao? Người trẻ tuổi này ngược lại là một nhân tài không tệ."
Nói rồi, Sở Khả Khanh khẽ vươn tay, bên cạnh nữ trợ lý đưa tới một cái hộp gỗ lim nhỏ, mở ra, bên trong rõ ràng là một viên tiền cổ.
Ngoài tròn trong vuông, hơn nữa nhìn qua hình dáng cũng rất là hoàn hảo.
Ở giữa dùng sợi dây đỏ xâu qua, làm thành một cái mặt dây chuyền.
Sở Khả Khanh cầm đồng tiền này lên nói: "Đây là tín vật mà đệ tử Vân Tông ta đều có, cũng là quy huấn sư môn của Vân Tông ta. Đồng tiền ngoài tròn trong vuông, là để nhắc nhở đệ tử bản môn, bên ngoài thế tục phồn hoa xâm nhiễm, nhưng mình vẫn phải giữ vững bản tâm!"
Nói xong, nàng nhìn Lần Đầu Tiên. Trần Ngôn vỗ vỗ Lần Đầu Tiên, Lần Đầu Tiên hiểu ý, tranh thủ thời gian tiến lên cúi đầu.
Sở Khả Khanh đem mặt dây chuyền đồng tiền đeo lên đầu Lần Đầu Tiên, kéo đến vị trí cổ, rồi lui lại một bước nhìn một chút, mới gật đầu nói: "Người mà tiền bối đề cử, ta sẽ không để hắn bái ta làm thầy. Ta cho hắn đồng tiền này, xem như là đệ tử ký danh của Vân Tông ta.
Bối phận, coi như là cùng thế hệ với ta. Tối hôm qua ta đã đốt hương cầu nguyện tiên sư, xem như ta thay sư phụ thu đồ đệ, sau này ở Vân Tông ta, hắn sẽ là tiểu sư đệ ký danh của ta."
Trần Ngôn đá Lần Đầu Tiên một cước, Lần Đầu Tiên tranh thủ thời gian quy củ gật đầu gọi một tiếng: "Sư tỷ tốt!"
Sở Khả Khanh khẽ gật đầu, lên tiếng: "Ừm, sư đệ ngươi cũng tốt."
Sau đó Sở Khả Khanh dẫn hai người vào cửa, vào Vân Xá, ở bên trong công đường để Lần Đầu Tiên đối bài vị sư phụ của Sở Khả Khanh thắp hương dập đầu, sau đó còn dâng lên một chén trà xanh.
Sở Khả Khanh thay sư phụ thu đồ, nâng chén trà lên nhấp một miếng, xem như là kết thúc nghi lễ.
Bởi vì là đệ tử ký danh, không tính là nội môn, cho nên không ở trong sách cánh cửa nội môn Vân Tông, nghi thức cũng rất nhanh đã kết thúc.
Sau đó Sở Khả Khanh lại dẫn hai người rời khỏi Vân Xá, đi về phía nam trên con đường kiến trúc cổ giả này.
Đi khoảng chừng mấy trăm mét, đi tới một cái cửa viện lớn hai cánh. Phía trên viện treo bảng hiệu, viết [Lạc Vân thư viện].
"Đây cũng là sản nghiệp của Vân Tông chúng ta, là một nơi thiền tu, ngày thường sẽ tổ chức một vài hoạt động nghiên cứu thiền tu cho bên ngoài, một vài đệ tử ngoại môn, tục gia ký danh, sẽ tới tu hành, trong thời gian thiền tu, ăn ở đều ở chỗ này."
Sở Khả Khanh cười, dẫn hai người đi vào.
Trong sân nhỏ đầu tiên khoảng chừng một mẫu đất, nhà cửa đều là kiến trúc giả cổ, mái hiên hành lang cùng với phòng nhỏ hai bên, trong viện lót gạch xanh, có thể thấy được hai bên phòng nhỏ, đều là giảng phòng cùng thiền phòng để nghiên tu.
Thông qua một cửa nguyệt lượng bên trái đi vào hậu viện, mới nhìn rõ có hai ba người đang đi lại trong viện, nhìn qua đều là những người không còn trẻ tuổi, người trẻ tuổi nhất cũng đã trung niên, trong đó còn có một lão nhân tóc trắng xóa.
Những người này khí chất đều rất không tầm thường, mà nhìn thấy Sở Khả Khanh, đều khách khí tới thở dài chắp tay chào hỏi, sắc mặt thanh chính, Sở Khả Khanh từng người đáp lễ, mấy người này mới chậm rãi rời đi.
"Đây đều là học viên thiền tu." Sở Khả Khanh mỉm cười giải thích.
"Thân phận đều không đơn giản a?" Trần Ngôn nhìn ra chút môn đạo, thở dài: "Thiền tu thư viện này của ngươi, ngưỡng cửa không thấp."
Sở Khả Khanh mỉm cười, không giải thích nhiều, dẫn hai người tiếp tục đi vào trong.
"Hai bên phòng nhỏ đều là ký túc xá của lớp thiền tu, bây giờ vừa mới qua năm mới, còn chưa có nhiều người." Sở Khả Khanh lấy ra một chìa khóa giao cho Lần Đầu Tiên: "Ký túc xá của ngươi ở phòng số bốn Giáp tự, ta sắp xếp cho ngươi một phòng đơn.
Ta ở đây mỗi ngày sáng sớm có khóa học, ban đêm có khóa muộn, đều có người của chúng ta tới truyền thụ một chút hô hấp thổ nạp nhập môn cùng tĩnh tọa minh tưởng. Ngươi trước đi theo học một thời gian, một tháng sau, khi ngươi đã học thuần thục những điều cơ bản này, ta sẽ đích thân khảo sát ngươi, nếu ngươi qua được, ta sẽ tự mình truyền thụ công pháp bản môn cho ngươi.
Sau đó ngươi ở lại đây, mỗi tuần, ta sẽ đến chỗ này giảng bài một lần, trong quá trình tu hành của ngươi có gì không hiểu, đều có thể hỏi ta. Có Trần Ngôn tiền bối ở đây, ta tự nhiên sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt."
Lần Đầu Tiên thành thành thật thật lắng nghe, Sở Khả Khanh nói một câu, hắn liền gật đầu một cái, thái độ người chăm chú, rất là đoan chính.
Sở Khả Khanh trong lòng có chút hài lòng... Nàng ban đầu còn lo lắng, nếu là người mà Trần Ngôn dẫn tiến – quen biết Trần Ngôn, một tiền bối cao nhân đắc đạo như vậy, sợ đối phương sẽ là người có tầm mắt cao, kiệt ngạo bất tuần, khó mà quản giáo.
Giờ phút này thấy Lần Đầu Tiên làm người thành thành thật thật bộ dáng, Sở Khả Khanh trong lòng cũng hài lòng.
Loại người bản tính đơn giản này, ngược lại rất thích hợp tu hành công pháp của Vân Tông.
Trần Ngôn đi xem ký túc xá của Lần Đầu Tiên. Một gian nhà trệt một phòng, diện tích bất quá hai mươi mét vuông. Trang trí không xa hoa, nhưng sạch sẽ gọn gàng, bài trí trong phòng vô cùng đơn giản, bất quá một cái giường, một bàn đọc sách, một cái ghế, một tủ treo quần áo.
Trên bàn ngược lại là trưng bày nguyên bộ bút mực giấy nghiên, còn có mấy quyển sách thiền tu lưu hành trên thị trường – rõ ràng đều là bản đóng chỉ.
"Mấy quyển sách này ngươi xem cũng không có tác dụng gì, ngược lại là không cần thiết phải nghiên cứu." Sở Khả Khanh cười nói với Lần Đầu Tiên: "Bất quá nếu ngươi nhàn rỗi không có việc gì, làm sách đọc giải trí cũng được."
Sau đó nàng xoay người lại, nghiêm mặt nói với Trần Ngôn: "Còn có một chuyện muốn nói trước với tiền bối. Công pháp bản môn ta tự có một hệ thống nghiên cứu truyền thống. Ở chỗ này của ta, người của lớp nghiên tu, tu tính còn phải tu thân!
Cho nên ở đây một ngày ba bữa, sinh hoạt thường nhật đều không có người phục vụ chăm sóc, tất cả mọi việc đều phải tự mình động thủ.
Dọn dẹp phòng ốc, thay giặt quần áo, thậm chí một ngày ba bữa, đều phải tự mình trải nghiệm – vãn bối nói rõ những điều này trước, tiền bối cũng đừng cho rằng vãn bối cố ý ngược đãi vị tiểu sư đệ ký danh này của ta."
Trần Ngôn đã sớm biết Vân Tông công pháp tiên thiên không đủ, cho nên tu hành có những trình tự này, cũng không để ý, liền gật đầu tỏ ra là đã hiểu.
Mặc dù Sở Khả Khanh nói điều kiện ở đây, nhưng Trần Ngôn xem ra cũng là không tệ -- So với thời gian Lần Đầu Tiên trải qua trước kia, thì tốt hơn rất nhiều.
Điều kiện dừng chân là phòng đơn có điều hòa, phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, chăn đệm ga giường đều là mới, dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với gian phòng dột nát dựng tạm ở trong miếu đổ nát trên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận