Nhà Ta Tiểu Sư Đệ Không Quá Bình Thường

Chương 58: Ta nhận thua

Chương 58: Ta nhận thua "Ha ha ha, Hứa Nguyên rốt cuộc cũng xong đời."
"Ta ngược lại muốn xem xem, tên phế vật nhà ngươi còn có thể vênh váo đến khi nào."
"Thật sung sướng, ta muốn được chứng kiến cảnh tượng Hứa Nguyên bị hành hung."
Các đệ tử đều lộ vẻ mặt hưng phấn, phảng phất như đã thấy được cảnh Hứa Nguyên bị đánh đập tàn nhẫn.
Không còn cách nào khác, Hứa Nguyên vốn dĩ đã là một phế vật, hiện tại lại bốc trúng Hoa An, khiến cho trận chiến vốn đã không có gì hồi hộp này càng thêm chẳng có bất ngờ.
Đệ tử Linh Nguyên Phong biết rõ Hoa An và Hứa Nguyên có chút mâu thuẫn, đã bắt đầu âm thầm mặc niệm cho Hứa Nguyên.
Sau khi được nữ thần may mắn chiếu cố, thứ nghênh đón tiếp theo chỉ có thể là vận rủi mà thôi.
Các đệ tử hướng về Hoa An hành lễ, nói:
"Mời Hoa An sư huynh ra tay."
"Hoa An sư huynh không cần lưu thủ, hãy giúp chúng ta đánh hắn một trận."
"Không sai, hãy để tên phế vật này biết, ai mới xứng đáng gia nhập Tiêu Dao Phong."
Mọi người, ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt Hoa An trắng bệch, không có một tia máu.
Lúc này nội tâm Hoa An tan vỡ, hắn không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, một trăm năm mươi mốt người, vậy mà lại có thể vừa vặn rút trúng Hứa Nguyên làm đối thủ.
Thật sự là vận rủi mẹ cho vận rủi mở cửa.
Xui xẻo hết chỗ nói! ! !
Bởi vì hiệp 2 kết thúc chỉ mới qua nửa ngày, hiệp 3 chỉ cho mọi người hai canh giờ để nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, vô số đệ tử chế nhạo nhìn Hứa Nguyên, chờ đợi xem Hứa Nguyên làm trò cười.
Chỉ có Hứa Nguyên vẫn an tĩnh ngồi xếp bằng ở đó, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh.
Những đệ tử tấn cấp vào hiệp 3 đều đã xoa tay bóp chân, những đệ tử còn lại thì quan chiến nhìn Hứa Nguyên, từng người hưng phấn dị thường, chờ đợi được chứng kiến dáng vẻ thê thảm của Hứa Nguyên.
Theo từng trận chiến đấu kết thúc.
Rất nhanh đã đến lượt Hứa Nguyên và Hoa An.
Hứa Nguyên lóe mình xuất hiện trên lôi đài, chắp tay sau lưng, bình tĩnh đảo mắt qua tất cả mọi người, không hề sợ hãi.
"Giả vờ, ta xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào."
"Không tệ, Hoa An sư huynh ra tay, nhất định sẽ khiến hắn lộ nguyên hình."
"Hoa An sư huynh cố lên."
Nghe thấy âm thanh cổ vũ từ phía dưới, Hoa An cố gắng lên đài.
"Lại gặp mặt." Hứa Nguyên mỉm cười.
Nụ cười này lọt vào mắt Hoa An, lại giống như Diêm Vương đang vẫy gọi, thành công gợi lại nỗi sợ hãi đêm qua.
Cỗ khí tức tử vong kia, khiến hắn rất lâu không thể tiêu tan.
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều không ra tay, đám người phía dưới nhíu mày, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Hoa An sư huynh, mau ra tay đi."
"Các ngươi đang làm cái gì vậy, Hoa An sư huynh còn không mau ra tay."
Bọn hắn như kiến bò trên chảo nóng, đã không thể chờ đợi thêm để được chứng kiến cảnh Hứa Nguyên bị đánh bại.
"Ra tay đi."
Nghe tiếng thúc giục phía dưới, Hứa Nguyên nhàn nhạt mở miệng, "Nhiều người như vậy đều đang chờ đợi ngươi đấy."
"Ta. . ." Hoa An sắc mặt cứng đờ.
Bảo hắn ra tay? Bắt hắn quỳ xuống còn được, hắn không phải kẻ ngu, chuyện tìm đến cái chết hắn sẽ không làm.
"Ngươi không ra tay, vậy ta sẽ ra tay." Hứa Nguyên vừa dứt lời.
Hoa An đồng tử co rụt lại, lúc này hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, hét lớn: "Ta nhận thua!"
Lời vừa nói ra, thiên địa tĩnh lặng.
Tất cả mọi người: ? ? ?
哗~ Một lát sau, âm thanh như thủy triều vang lên, tất cả mọi người không thể tin nổi nhìn Hoa An trên đài.
Hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Sao lại nhận thua?"
"Hoa An sư huynh, huynh điên rồi sao?"
"Tại sao lại làm như vậy a."
Bọn hắn căn bản không thể tin được chuyện này, thực lực Hoa An có thể nói là đứng đầu toàn bộ ngoại môn, cũng là một trong những người tranh đoạt quán quân của lần thi đấu này.
Hiện tại thế mà lại nhận thua trước một phế vật?
Có phải hay không chọc người ta tức mà còn coi họ là đồ đần.
Thật sự là quá đáng.
"Linh Nguyên Phong Hoa An nhận thua, Tiêu Dao Phong Hứa Nguyên chiến thắng." Âm thanh Tống trưởng lão truyền vào tai tất cả mọi người.
Các đệ tử đều nắm chặt hai tay, trong mắt lửa giận bùng cháy.
"Ta không phục, vì cái gì lại nhận thua? Nhận thua không có lý do sao?"
"Chắc chắn là Tiêu Dao Phong đã gây áp lực cho Hoa An sư huynh."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, không thì ta chẳng thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào có thể khiến Hoa An sư huynh nhận thua."
Bọn hắn tự nhiên không biết trận chiến hôm qua đã xảy ra, nghe được suy đoán, các đệ tử nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Ta cũng không tin, hiệp tiếp theo hắn còn có thể mua được đối thủ."
Các đệ tử nghiến răng nghiến lợi, vốn tưởng có thể chứng kiến cảnh Hứa Nguyên bị đánh, không ngờ thằng hề lại là chính mình.
Cứ như vậy, Hoa An dừng bước ở Ngoại Môn Thi Đấu, dưới ánh mắt khinh bỉ của các đệ tử, ủ rũ rời đi.
"Đầu hàng làm gì? Thật không có ý tứ." Âm thanh Hứa Nguyên chính xác truyền vào tai các đệ tử.
Lại làm bọn hắn một phen cuồng loạn, Hứa Nguyên dựa vào vận may đi tới hiện tại, là điều bọn hắn không dám nghĩ.
Rất nhanh, hiệp 3 kết thúc, bảy mươi lăm vị đệ tử bị đào thải.
Lệnh bài chỉ còn lại bảy mươi sáu cái, biến thành số chẵn.
Hiện tại sẽ không còn có người nào không có đối thủ, các đệ tử cũng đều đang chờ xem Hứa Nguyên bị xử lý.
Rất nhanh, hiệp 4 bắt đầu rút thăm.
Bởi vì Tống trưởng lão đã thành công rút trúng Hứa Nguyên, cho nên mọi lời chất vấn đối với ông ta cũng đều biến mất không thấy.
Bảy mươi sáu cái lệnh bài bay lên trời, đám người khẩn trương nhìn chằm chằm.
Rất nhanh, lệnh bài được sắp xếp, lần này Ngoại Môn Thi Đấu, một vài đệ tử vốn nên nhận được sự chú ý lại chẳng ai quan tâm, tất cả mọi người đều hội tụ ánh mắt vào trên thân Hứa Nguyên.
Đều đang tìm kiếm bóng dáng lệnh bài của Hứa Nguyên.
Bởi vì lần này sẽ không còn bốc thăm trúng ô trống, bọn hắn không còn cảm giác khẩn trương như trước, chỉ muốn biết ai có thể đánh Hứa Nguyên một trận.
Một lát sau, bọn hắn tìm được tên Hứa Nguyên, đối thủ của Hứa Nguyên là, Thiên Xu Phong Bành Đài.
Bành Đài này là một ngoại môn đệ tử Ngưng Khí cảnh cửu trọng, thực lực không tệ, nhưng đối với hiệp 4 mà nói, thì kém rất nhiều.
Tại hiệp 3, hắn ta nhờ may mắn mà bốc được ô trống, tấn cấp đến hiệp 4.
"Vận may thật tốt."
"Nữ thần may mắn chiếu cố, giúp hắn tiến thẳng vào hiệp 5 đi."
"Xác thực không dễ dàng."
Chúng đệ tử lộ ra ánh mắt hâm mộ, nhìn về phía Thiên Xu Phong Bành Đài.
"Bành Đài sư đệ, giúp chúng ta đánh hắn một trận thật đau."
"Không sai, tất cả chúng ta đều ủng hộ ngươi."
"Thay bọn ta đấm hắn thêm mấy quyền."
Bành Đài ngồi ở đó, tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng càng nhiều vẫn là kích động.
Hắn không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, hiệp trước bốc trúng ô trống, hiện tại lại rút được phế vật, thật sự là trời phù hộ hắn tiến vào hiệp 5.
"Chư vị sư huynh yên tâm, ta nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người." Một lát sau, Bành Đài đứng dậy ôm quyền với các đệ tử, nghĩa chính ngôn từ nói.
"Tốt!"
Hắn cũng nhận được những tiếng reo hò của đám người.
Ngược lại với Hứa Nguyên, tựa như người không liên quan, lười biếng nằm trên ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Nhất định là biết mình sắp bị loại, khó mà chấp nhận được."
"Rốt cuộc cũng sắp xong đời, lộ ra nguyên hình rồi."
"Những trận sau ngươi sẽ không được bốc trúng ô trống nữa, ta ngược lại muốn xem xem tên phế vật nhà ngươi còn có thể giở trò gì."
Mặt trời sắp lặn.
Hồi 4 hiệp chiến đấu cũng chính thức bắt đầu với âm thanh của Tống trưởng lão.
Nguyên khí kịch liệt cuồn cuộn, trên lôi đài chiến đấu rất là đặc sắc, kịch liệt.
Có điều thứ khiến đám người mong đợi nhất, vẫn là cảnh Bành Đài đánh cho Hứa Nguyên một trận tơi bời.
Chiến đấu diễn ra rất nhanh, chưa tới một canh giờ, đã đến lượt Hứa Nguyên và Bành Đài.
Hai người đi đến lôi đài, đứng đối mặt nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận