Nhà Ta Tiểu Sư Đệ Không Quá Bình Thường

Chương 25: Lộc Hiểu

**Chương 25: Lộc Hiểu**
Trên Tiêu Dao Phong.
Một thiếu niên an tĩnh ngồi trước bàn cờ, khoác áo trắng, mái tóc đen như mực xõa dài từ sau lưng đến tận hông, dung nhan còn vượt xa nữ tử, an tĩnh ngồi đó, tựa như tiên nhân giáng trần thoát tục.
Hứa Nguyên nhìn thấy thiếu niên, mặt lộ vẻ vui mừng, ngồi xuống đối diện thiếu niên, mở miệng nói: "Ngũ sư huynh, huynh trở về khi nào vậy?"
Thiếu niên này chính là Ngũ sư huynh của Tiêu Dao Phong, Lộc Hiểu.
Lộc Hiểu không nhìn Hứa Nguyên, hết sức chăm chú quan sát bàn cờ.
Dần dần, cả người Lộc Hiểu dường như hòa làm một thể với bàn cờ, bàn cờ trong mắt Hứa Nguyên phóng đại, vươn tới tận thiên địa.
Bàn cờ che khuất cả bầu trời, theo sự rung động của bàn cờ, Lộc Hiểu cũng hóa thành một quân cờ, nặng nề rơi xuống trên bàn cờ che trời này.
Quân cờ rơi xuống, bàn cờ vỡ vụn, tan biến vào trong thiên địa.
Sau một khắc, bầu trời vốn trong xanh trở nên u ám, lôi đình gào thét như cự long, dường như muốn chôn vùi cả Tiêu Dao Phong.
Thiên địa dị tượng!
Lúc này, Vũ Diễn Thiên ra tay.
Một bàn tay còn khủng bố hơn phóng lên tận trời, uy thế diệt thế hiển hiện, không gian bị đôi đại thủ này trực tiếp làm cho vỡ nát, mây đen sấm sét cũng bị bàn tay này đập tan.
Chân trời khôi phục lại như ban đầu.
Ánh sáng khác lạ trong đôi mắt Lộc Hiểu biến mất, thở dài ra một hơi, lúc này mới nhìn về phía Hứa Nguyên, khẽ mỉm cười nói: "Tiểu sư đệ, đã lâu không gặp, thực lực của đệ càng phát kinh khủng, thiên phú này thật khiến ta, người sư huynh này, phải xấu hổ."
"Thật sự là không có gì qua mắt được Ngũ sư huynh." Hứa Nguyên thở dài.
Lộc Hiểu tinh thông thiên địa chắc chắn, tu luyện thần toán chi đạo, tính toán tường tận thiên cơ, đi trước người khác một bước, vô cùng kinh khủng.
Bất quá cũng có chỗ xấu, đó là cần phải có người giúp hắn cản thiên kiếp, nhiệm vụ trọng yếu này tự nhiên rơi vào trên đầu sư tôn của bọn hắn.
Lộc Hiểu không nhìn ra thực lực của Hứa Nguyên, nhưng lại có thể thông qua thần toán, tính ra được đại khái.
"Tiểu Nguyên, ta có chuyện muốn bàn bạc cùng đệ." Lộc Hiểu nghiêm túc nói.
Hứa Nguyên nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Ngũ sư huynh, có chuyện gì sao?"
Lộc Hiểu rất ít khi nghiêm túc như thế, tất nhiên là đã tính được chuyện gì đó, mà phần lớn là chuyện xấu.
"Ta vừa mới tính được, ngoài vạn dặm ở Bắc Mạc thành, sẽ có chí bảo xuất thế." Lộc Hiểu nói với Hứa Nguyên: "Tiểu Nguyên, bản thân đệ bị hỗn độn che lấp, ta không tính được tương lai họa phúc của đệ."
"Chỉ có thể thông qua những chuyện có liên quan tới đệ để giải đoán tình huống của đệ."
Hứa Nguyên chăm chú lắng nghe, không cắt ngang lời Lộc Hiểu, chỉ là đầu óc bắt đầu suy nghĩ, trầm giọng nói: "Ngũ sư huynh, ý của huynh là, lần này chí bảo có quan hệ với ta?"
Lộc Hiểu khẽ gật đầu, "Chí bảo xuất thế vốn là chuyện rất bình thường, nhưng lần này lại khác, chí bảo lần này có quan hệ rất lớn với đệ."
"Ngũ sư huynh, huynh có thể tính được chí bảo là gì không?" Hứa Nguyên cau mày.
Có quan hệ với mình, sao có thể chứ? Mình xuyên qua mới một năm, cũng chỉ mới xuống Tiêu Dao Phong có hai lần, làm sao lại có quan hệ với mình được?
Lộc Hiểu lắc đầu, "Cho nên ta mới muốn đệ cùng ta tới đó."
Nghe xong lời Lộc Hiểu, Hứa Nguyên trầm mặc, nhà mình Ngũ sư huynh tinh thông thiên cơ thần toán, mười phần chắc chín, rất ít khi tính sai.
"Ngũ sư huynh, khi nào chúng ta xuất phát?"
Lộc Hiểu suy tư một chút, nói: "Bắc Mạc thành cách đây mấy vạn dặm, ngày mai chúng ta phải lên đường."
Hứa Nguyên gật đầu đồng ý, sau đó đứng dậy trở về phòng mình.
Trong phòng, Hứa Nguyên trăm mối vẫn không có cách giải, cuối cùng vẫn là quyết định không nghĩ nữa.
Nhập gia tùy tục.
Dù sao Lục sư huynh đi cùng hắn, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Trong kiếm ngục!
Hứa Nguyên đem mười vạn Nguyên thạch đút cho Trảm Thiên Kiếm.
Lần trước còn lại một vạn một ngàn một trăm, cộng thêm sáu vạn của ba tên tà tu, còn có năm vạn của Dực tộc, ba vạn năm của Từ Mộng Chi, nhiệm vụ chín vạn trừ đi mười vạn Nguyên thạch này.
Còn thừa lại 135.000 một trăm Nguyên thạch.
Mười vạn Nguyên thạch cứ như vậy không còn.
Đau lòng thật.
Trảm Thiên Kiếm hấp thu mười vạn Nguyên thạch xong, bắt đầu rung động, hai mắt Hứa Nguyên vốn tràn đầy đau lòng, nay ánh mắt tỏa sáng, mười vạn Nguyên thạch, ra đồ vật khẳng định không kém.
Lần trước năm vạn đã cho Kiếm Đế kiếm đạo truyền thừa.
Lần này mười vạn không lẽ cho hắn Thanh Thiên Kiếm Đế kiếm đạo truyền thừa?
Trong kiếm ngục, kiếm khí gào thét, trăm kiếm cùng vang lên, một luồng nguyên khí mãnh liệt từ trong Trảm Thiên Kiếm xông ra, tràn vào trong cơ thể Hứa Nguyên.
Nguyên khí phản hồi.
Hứa Nguyên mặt mày hớn hở, ngồi xếp bằng bắt đầu tiêu hóa những nguyên khí này, trong đầu nghĩ mười vạn nguyên thạch phản hồi, có thể giúp hắn tăng lên tới cảnh giới gì.
Còn chưa kịp vui mừng, nguyên khí trong cơ thể rất nhanh liền không còn.
Bị hấp thu hết.
Mà sau lưng hắn, ổ quay cũng từ một cái biến thành hai cái.
Chuyển Luân cảnh nhị trọng.
Tăng lên một trọng cảnh giới thực lực.
Mẹ nó!
Hứa Nguyên đơ người, hắn mười vạn Nguyên thạch, mười vạn Nguyên thạch này hấp thu, thực lực cũng không chỉ dừng ở Chuyển Luân cảnh nhị trọng.
"Ngươi lừa ta, ngươi mau phun Nguyên thạch ra cho ta!" Hứa Nguyên trực tiếp nắm lấy chuôi Trảm Thiên Kiếm, điên cuồng rung lắc.
Cuối cùng, Hứa Nguyên kiệt sức cũng không làm gì được Trảm Thiên Kiếm.
Ngược lại, dưới chân dòng chữ, từ mười vạn Nguyên thạch biến thành hai mươi vạn, tăng gấp bội.
"Ta mẹ nó!" Hứa Nguyên tức giận nhảy dựng lên, "Ngươi tăng giá à? Ngươi không sợ nhiều Nguyên thạch như vậy, làm thân kiếm của ngươi no đến vỡ bụng sao?"
Nhưng bất luận Hứa Nguyên làm thế nào, Trảm Thiên Kiếm vẫn cứ cắm ở chỗ đó.
"Thôi được rồi." Hứa Nguyên than nhẹ một tiếng, ai bảo đây là kim thủ chỉ của mình, hắn không sủng ái nó thì còn ai vào đây?
Chỉ vào Trảm Thiên Kiếm nói: "Ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói, lần sau hai mươi vạn Nguyên thạch, nếu ngươi không cho ta đồ tốt, ngươi liền cút ra khỏi cơ thể ta, hiểu không?"
Trảm Thiên Kiếm vẫn không có bất kỳ đáp lại nào, nhưng Hứa Nguyên biết, Trảm Thiên Kiếm này có linh trí.
Hắn đã nói xong, còn lại thì xem nó làm thế nào.
Ra khỏi kiếm ngục, Hứa Nguyên mở hai mắt, cảm nhận được lực lượng Chuyển Luân cảnh nhị trọng trong cơ thể.
Kỳ thật phản hồi nguyên khí để hắn đạt tới Chuyển Luân cảnh nhị trọng, đã đủ rồi, thực lực tăng lên quá nhanh ngược lại không tốt, không bằng cứ từng bước một.
Hắn chỉ muốn dọa một chút Trảm Thiên Kiếm, mười vạn Nguyên thạch hắn vẫn còn có chút đau lòng.
Vạn nhất lần sau hai mươi vạn Nguyên thạch, lại đổi lấy nguyên khí phản hồi nhất trọng cảnh giới, vậy thì hắn không thể chấp nhận.
Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt, hắn cũng không phải đại gia gì, không thể đen tối như vậy.
Lúc này bên ngoài đã là đêm khuya.
Trăng tròn treo trên cao nơi đường chân trời, đầy sao làm bạn xung quanh, chiếu sáng mặt đất bị bóng đêm nuốt chửng.
Hứa Nguyên nằm trên nóc nhà, nhìn trăng tròn, suy tư những lời Lộc Hiểu nói, "Rốt cuộc sẽ là thứ gì đây?"
"Tiểu Nguyên, tâm tình không tốt sao? Có thể nói với sư tỷ một chút, sư tỷ sẽ giải thích cho đệ." Thanh Nguyệt Nhi lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn, mùi thơm nhàn nhạt bay đến, xua tan nghi ngờ trong lòng Hứa Nguyên.
"Nguyệt Nhi tỷ." Hứa Nguyên cười nói: "Đệ có thể có chuyện gì chứ?"
Thanh Nguyệt Nhi thấy Hứa Nguyên như vậy, cũng mỉm cười, "Không có chuyện gì là tốt, bất luận chuyện gì phát sinh, Tiêu Dao Phong mãi mãi là hậu thuẫn của đệ, ta không giải quyết được thì có Nhị sư tỷ cùng Đại sư huynh, bọn họ nếu còn không được, vậy thì còn có sư tôn."
"Nếu như thật sự có việc mà tất cả chúng ta đều không giải quyết được, vậy thì chỉ có thể cùng nhau luân hồi."
Nghe Thanh Nguyệt Nhi nói, nội tâm Hứa Nguyên vô cùng ấm áp.
"Được rồi, không có việc gì, sư tỷ cũng không quấy rầy đệ, đệ cứ ở đây ngắm trăng đi." Thanh Nguyệt Nhi nói đơn giản hai câu rồi đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng Thanh Nguyệt Nhi, Hứa Nguyên khẽ than một tiếng.
Tứ sư tỷ là đệ tử duy nhất luôn ở trên Tiêu Dao Phong, chưa từng xuống núi.
Hắn nghe sư tôn nói qua, là bởi vì nguyên nhân gia tộc mà ra nông nỗi này, xuống núi rất dễ gặp nguy hiểm.
"Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn tỷ xuống núi." Trong mắt Hứa Nguyên lóe lên tia kiên định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận