Nhà Ta Tiểu Sư Đệ Không Quá Bình Thường

Chương 101: Ảnh tộc

**Chương 101: Ảnh Tộc**
Thành Thanh Sơn.
Hai người đều là tu sĩ Chuyển Luân cảnh, khống chế nguyên khí đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, xuyên thẳng qua trong thành mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Do chưa quen thuộc đường sá ở Thanh Sơn thành, nên trên đường đi đều do Thường Dương Bác dẫn đường, vòng quanh thành trì bắt đầu di chuyển.
"Không biết có thể xuất hiện hay không."
Thường Dương Bác và Hứa Nguyên ngồi xổm trên nóc một gian phòng, vị trí này có thể bao quát toàn cảnh thành trì.
Thời gian dần trôi qua.
Không có bất kỳ dị thường nào xuất hiện, Thường Dương Bác có chút thất vọng, nói với Hứa Nguyên: "Hôm nay có lẽ sẽ không xuất hiện, chúng ta quay về trước thôi."
Hứa Nguyên không đồng ý, ngược lại khoát tay, ra hiệu Thường Dương Bác yên lặng.
Thường Dương Bác nhìn biểu lộ của Hứa Nguyên, nhỏ giọng hỏi: "Phát hiện dị thường gì sao?"
Theo ánh mắt Hứa Nguyên nhìn sang, chỉ thấy gần chỗ cửa thành, một cái bóng khổng lồ chợt lóe lên, tốc độ cực nhanh, lao vút trong thành.
"Nguyên thạch, ta đến đây!"
Thân hình Hứa Nguyên khẽ động, biến mất tại chỗ, Thường Dương Bác thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Thân pháp hai người cực nhanh, trong nháy mắt đã đến gần bức tường thành nơi có cái bóng.
Đồng thời cũng có thể thấy rõ chân thân của cái bóng.
Nhìn xuống theo cái bóng, kết quả chẳng có gì, chỉ có một hình dáng.
Cái bóng rất cao, rất gầy, hơn nữa trên vai cái bóng còn vác một lão nhân đã xế chiều.
Lão nhân hai mắt nhắm nghiền, đã ngất lịm.
"Ảnh tộc!"
Hứa Nguyên thốt ra hai chữ.
"Ảnh tộc? ? ?"
Thường Dương Bác theo sát phía sau mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, "Đây là chủng tộc gì?"
"Một chủng tộc có bản thể là cái bóng." Hứa Nguyên giải thích.
Ảnh tộc thuộc về chủng tộc vô cùng hiếm thấy, cũng may trong thư tịch của Tiêu Dao Phong có ghi chép, nếu không hắn cũng không biết.
Thường Dương Bác, thành chủ một tòa thành nhỏ, không biết cũng là chuyện bình thường.
"Ảnh tộc mạnh mẽ ở chỗ có thể tiếp cận đối phương mà không gây ra tiếng động, từ đó hoàn thành chém g·iết." Hứa Nguyên nhìn cái bóng phía dưới.
"Vậy, cái này. . ." Thường Dương Bác nghi hoặc nhìn cái bóng, lại nhìn Hứa Nguyên.
Cái bóng này quá mức lộ liễu, hiển nhiên khác với những gì Hứa Nguyên nói.
"Có thể là do các ngươi quá yếu, nó không thèm để các ngươi vào mắt." Hứa Nguyên thản nhiên giải thích.
Thường Dương Bác: "..."
Ngươi có phép lịch sự không vậy?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cái bóng cũng đồng thời phát hiện ra họ, cái bóng đen nhánh xoay người, nhìn về phía hai người, sau một khắc, vị trí khuôn mặt nứt toác, mở ra cái miệng rộng đầy máu.
"Nhân loại! Tốt nhất đừng xen vào việc của người khác!"
Sau đó cái bóng quay người định rời đi.
Hiển nhiên, không hề để Hứa Nguyên và Thường Dương Bác vào mắt.
Dù sao thực lực hai người này bày ra ở đây cả rồi.
Cái bóng Ảnh tộc này có thực lực Chuyển Luân cảnh bát trọng, cộng thêm năng lực đặc thù, có khi Chuyển Luân cảnh cửu trọng cũng không làm gì được.
Huống chi Hứa Nguyên, một Chuyển Luân cảnh thất trọng và Thường Dương Bác, một Chuyển Luân cảnh lục trọng.
Cho nên nó căn bản không cần thiết phải ẩn giấu.
Vác theo lão nhân trên vai định rời đi.
Đột nhiên, Thường Dương Bác ra tay trước, phía sau hiện ra Chuyển Luân, khí lãng kinh khủng ập thẳng về phía cái bóng.
Tốc độ rất nhanh, tàn nhẫn đến cực điểm.
Cái bóng lại không có bất kỳ động tác gì, lẳng lặng chờ đợi công kích của Thường Dương Bác.
Hứa Nguyên đứng ở trên, không vội xuất thủ, ngược lại cẩn thận quan sát.
Ảnh tộc, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đối với năng lực của Ảnh tộc không có quá nhiều ghi chép, cho nên quan sát một chút vẫn tốt hơn.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cứ như vậy, nguyên khí trong lòng bàn tay Thường Dương Bác gào thét, mang theo khí thế bài sơn đảo hải, mặt đất rung chuyển.
Cái bóng không có bất kỳ động tác nào, chỉ là thân thể tựa vào bên tường, trực tiếp dung nhập vào trong bức tường.
Oanh! ! !
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ đường đi rung chuyển, bức tường kia càng trực tiếp vỡ tan tành, bụi đất tung bay đầy trời.
Thế nhưng tường nát, cái bóng lại từ trong bụi đất đi ra, không hề hấn gì.
"Chỉ có vậy?"
Cái bóng cười nhạo một tiếng, càng thêm khinh miệt Thường Dương Bác.
"Muốn chết! Chỉ là dị tộc mà cũng dám xấc xược." Thường Dương Bác tức giận đến dậm chân.
Thân là thành chủ Thanh Sơn thành, thế mà bị một dị tộc tùy ý làm loạn trong thành, còn không coi hắn ra gì, đây chính là chà đạp tôn nghiêm của hắn.
Nghĩ tới đây, Thường Dương Bác không nhịn được nữa, đại đạo vờn quanh bên người.
Thổ chi đạo.
Khí chất cả người biến đổi, quang mang màu nâu vờn quanh bên người.
Bàn tay lớn nắm về phía trước, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng đạo cột đá sắc nhọn từ mặt đất mọc lên, lao về phía cái bóng.
Cái bóng nhếch miệng cười, nụ cười dị thường đáng sợ, hiển nhiên vẫn coi thường Thường Dương Bác.
Thân thể quỷ dị khẽ động, lại lần nữa dung nhập vào trong vách tường.
Vách tường sụp đổ, cái bóng không hề xây xát.
"Đồ c·hết tiệt, đúng là đồ rùa đen rút đầu, có bản lĩnh thì đừng có mà rụt vào trong tường!" Thường Dương Bác khó chịu, không ngừng giận mắng cái bóng.
Công kích của hắn đều đã phá hủy tường rồi, cái bóng đáng c·hết này, đến lúc đó hắn còn phải tự mình xây lại.
Cái bóng căn bản không thèm để ý đến Thường Dương Bác, thậm chí còn khiêu khích vẫy tay với Thường Dương Bác.
Thường Dương Bác giận không kiềm chế được, lập tức xông lên trước, vật lộn cùng cái bóng, một người một ảnh chiến đấu cùng một chỗ, bất quá đều là Thường Dương Bác chủ động, cái bóng không ngừng né tránh, giống như đang đùa bỡn Thường Dương Bác.
Hứa Nguyên ở trên nóc nhà quan sát trận chiến, cau mày.
Ảnh tộc này quả nhiên giống như cái bóng, chỉ cần tiến vào bức tường, liền có thể để bức tường gánh chịu công kích.
Điều này không chỉ giới hạn ở bức tường, chỉ cần là nơi có bóng dáng tồn tại, đều có thể tiến vào.
"Phiền phức!"
Trong lòng Hứa Nguyên chùng xuống, tạm thời chưa có biện pháp giải quyết tốt.
Phía dưới, cái bóng đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại, đẩy lui Thường Dương Bác, cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi không phải là đối thủ của ta, cho dù các ngươi liên thủ, kết quả cũng giống vậy."
Lão nhân trên vai cái bóng không hề rơi xuống, "Ta chỉ là ăn một chút người, nếu còn ngăn cản ta, ta sẽ nuốt chửng toàn bộ Thanh Sơn thành."
"Không muốn c·hết thì đừng có quấy rầy ta."
Nói xong những lời này, thân thể cái bóng bắt đầu dung nhập vào mặt đất, dường như muốn biến mất không còn tung tích.
"Ở địa giới Nhân tộc ta mà dám càn rỡ như vậy, hôm nay không trảm ngươi, Thanh Sơn thành ta vĩnh viễn không có ngày yên ổn!"
Thường Dương Bác gầm lên một tiếng, thổ chi đạo phát ra âm thanh vù vù, toàn bộ Thanh Sơn thành rung chuyển như địa chấn.
Cái bóng đã dung nhập được một nửa bị cưỡng ép bức ra.
"Ngươi đây là muốn chết!"
Trong lời nói của cái bóng tràn đầy sát ý, sau đó đem lão nhân trên vai đặt xuống, đi đến bên tường.
Trong ánh mắt kinh hãi của hai người, nhét lão nhân vào trong tường.
Lão nhân ở trong tường, giống như một bức họa được in khắc trên tường.
Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cái bóng đứng trước mặt Thường Dương Bác, thậm chí còn vươn ngón tay về phía Hứa Nguyên, nói: "Ngươi cũng xuống đi, tốc chiến tốc thắng, đừng làm chậm trễ bữa khuya của ta."
Hứa Nguyên lại không có ý định đi xuống, hắn còn chưa muốn sớm bại lộ thực lực.
"Nhân tộc đều là hạng người tham sống sợ chết." Cái bóng cười nhạo một tiếng, "Vậy trước tiên g·iết ngươi vậy."
Dứt lời, cái bóng động, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thường Dương Bác, lực lượng Chuyển Luân cảnh cửu trọng tràn ra, đấm ra một quyền, nổi lên từng tầng gợn sóng.
Nhắm thẳng mặt Thường Dương Bác mà lao đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận