Nhà Ta Tiểu Sư Đệ Không Quá Bình Thường

Chương 174: Quái dị lão giả

**Chương 174: Lão giả kỳ quái**
Hứa Nguyên theo tiếng bước tới, chỉ thấy cách hắn chừng trăm thước trên đài cao, một lão giả lưng còng nằm trên mặt đất, lão giả dường như bị thương rất nặng, thanh âm yếu ớt truyền đến.
Hứa Nguyên nhìn sâu một cái về phía lão giả, sau đó quay đầu, tựa như chưa hề nhìn thấy, bắt đầu tiếp tục leo lên trên.
Không cần phải xen vào chuyện của người khác.
Bỗng dưng xuất hiện một lão giả, trời mới biết có phải người tốt hay không, huống hồ hắn cũng không có thói quen lấy việc giúp người làm niềm vui.
Rất nhanh, Hứa Nguyên lại lên một bình đài.
Vừa mới đặt chân xuống đất, Hứa Nguyên liền rút Đế khí, cảnh giác nhìn qua giữa bình đài, sẵn sàng chiến đấu.
Giữa bình đài, một lão giả an tĩnh ngồi ở đó.
Lão giả này chính là lão giả mà Hứa Nguyên nhìn thấy nằm ở trên bình đài khác, cách đây trăm thước, với dáng vẻ còng lưng.
"Ha ha ~ người trẻ tuổi, không cần khẩn trương."
Lúc này, lão giả mở hai mắt, mang theo thanh âm khô khốc khàn khàn từ trong miệng truyền ra, "Ta không có ác ý, chỉ là muốn làm quen với ngươi một chút."
"Không có ý tứ, ta không muốn làm quen ngươi." Hứa Nguyên để lại một câu, quay người rời đi.
"Người trẻ tuổi, làm gì phải vội vàng như thế."
Thanh âm của lão giả lại lần nữa truyền đến, phảng phất như có ma lực nào đó, muốn níu Hứa Nguyên ở lại.
Hứa Nguyên nhìn sâu một cái, không nói nhiều, tiếp tục đi lên trên.
Một đường hướng lên.
Đến bình đài phía trước, lão giả vẫn như cũ xuất hiện trước mặt hắn.
Liên tiếp lên mấy cái bình đài về sau, Hứa Nguyên bình tĩnh đi đến trước mặt lão giả, ngồi xuống trước mặt hắn, mặt không biểu tình.
Bình tĩnh mở miệng nói: "Lão nhân gia, ngài tìm ta có chuyện gì không?"
Lão giả nở nụ cười hòa ái, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, sợ hắn chạy mất.
Hứa Nguyên bị ánh mắt này nhìn có chút tê dại da đầu, ho nhẹ một tiếng, "Lão nhân gia, nếu không có việc gì, vậy ta đi trước."
Nói xong liền muốn đứng dậy, lão giả lại vươn ra bàn tay gầy guộc xương xẩu, đặt lên vai Hứa Nguyên.
Cảm giác được một cỗ lực lượng cực mạnh.
Xùy ~
Hứa Nguyên trở tay chém ra một kiếm, kiếm quang lóe qua, mặt đất lưu lại một vết kiếm, tay của lão giả đã thả trở về, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Người trẻ tuổi không nên nóng nảy như thế."
"A ~ không nóng nảy thì không còn gọi là người trẻ tuổi."
Thấy lão giả này không nói lời nào, cũng không muốn ở lại lâu, hắn liền muốn rời khỏi.
"Ngươi đi không nổi."
Đột nhiên, lão giả lại lần nữa nói ra: "Với thực lực của ngươi, không thể rời khỏi không gian này."
Hứa Nguyên: "..."
Hắn quay người ngồi xuống lại.
Không cần thử làm gì, hắn từ nhỏ đã biết nghe lời.
"Lão nhân gia, ngươi muốn làm gì?" Hứa Nguyên ổn định lại tâm tình, một lần nữa mở miệng.
"Người trẻ tuổi, lão già ta đã ở chỗ này mấy trăm năm rồi, ngươi là người đầu tiên đến đây trong mấy ngàn năm qua."
Lão giả nói: "Lão già ta nhàm chán, muốn cùng ngươi trò chuyện một chút."
Trong lúc nói chuyện, lão giả vươn tay khô khốc, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, một lực lượng kinh người lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.
Oanh! ! !
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ bình đài trong nháy mắt rạn nứt, dọa người vô cùng.
Hứa Nguyên ngồi ở đó, mặt không biểu tình, đôi mắt đen nhánh bình thản như giếng cổ, không hề gợn sóng.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, trên người lão giả không có bất kỳ sát ý nào, cho nên cũng không phải là địch nhân.
Lão giả gật đầu, ánh mắt tán dương, "Tâm tính không tệ, có thể cho ta xem thanh kiếm trong tay ngươi không?"
Nói chính là Đế khí.
Hứa Nguyên gật đầu, Đế khí kêu khẽ, chậm rãi trôi dạt đến trước mặt của lão giả, lẳng lặng lơ lửng.
"Đế khí cấp bậc..." Lão giả ánh mắt toát ra vẻ hồi ức, "Lần trước nhìn thấy Đế khí cấp bậc là ở trong tay Thanh Thiên Kiếm Đế."
Sau đó đem Đế khí trả lại Hứa Nguyên.
Đế khí phát ra tiếng kiếm ngân vang, tựa như đang kể lại điều gì đó.
"Người có được kiếm đạo truyền thừa, tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ được sáng chói kiếm ý, quả thật là trò giỏi hơn thầy."
"Ngươi..."
Hứa Nguyên biến sắc, đây là thần thông gì, thế mà có thể biết hắn có được sáng chói kiếm ý?
Phải biết, ngay cả sư tôn Võ Đế của hắn đều không cảm giác được kiếm ý của hắn.
"Ha ha ha, người trẻ tuổi, ngươi ta gặp nhau chính là duyên phận, tặng ngươi một phần cơ duyên." Thân thể lão giả bắt đầu vặn vẹo, sau đó chậm rãi tiêu tán trước mặt Hứa Nguyên, "Người trẻ tuổi, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Cùng lúc đó, không gian chung quanh cũng bắt đầu sụp đổ, lực nổi biến mất, bình đài bắt đầu cấp tốc hạ xuống.
Hứa Nguyên phía sau hai cánh mở ra, vỗ cánh, nguyên khí hóa thành cuồng phong, thổi tan đá vụn phía trên.
Không gian trước mặt giống như pha lê, từ từ vỡ vụn, vặn vẹo, toàn bộ thiên địa biến thành màu đen nhánh.
Sau một khắc, cảnh sắc trước mặt lại biến đổi.
Hắn xuất hiện ở trong một căn phòng nhỏ bình thường, trong phòng nhỏ bày một cái hộp, hộp gỗ bình thường, không có bất kỳ điểm kỳ lạ nào.
"Đây chắc là cơ duyên mà hắn nói."
Ngay tại thời điểm Hứa Nguyên chuẩn bị mở ra, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng rống, "Mau đi thôi."
Hứa Nguyên đem hộp nhận được trong túi càn khôn, đi ra khỏi phòng, chỉ thấy bên ngoài rất nhiều đệ tử Phi Vân Tông đang chạy trốn tán loạn.
Phía sau bọn hắn, một con yêu thú to lớn đang truy đuổi.
Yêu thú mặt xanh nanh vàng, tương tự lợn rừng, thân thể to lớn như núi, hung hãn lao tới, những nơi nó đi qua cây cối đều bị hủy, bụi bặm bay mù mịt.
Mà phương hướng va chạm của đầu yêu thú này, rõ ràng là hướng về phía Hứa Nguyên.
"Hứa công tử, mau chạy đi."
Có Phi Vân Tông đệ tử nhìn thấy Hứa Nguyên, lo lắng hô to.
Đầu yêu thú này tu vi ở Luân Hải cảnh lục trọng, nghiền ép tất cả đệ tử Phi Vân Tông ở đây.
Nhưng Hứa Nguyên lại tỏ vẻ hưng phấn dị thường.
Đây chính là Nguyên thạch trắng bóng tự đưa tới cửa.
"Đến hay lắm."
Hứa Nguyên cầm kiếm đứng trước phòng, chờ đợi yêu thú đến.
Yêu thú hai mắt đỏ bừng, một đường quét ngang, khi nhìn đến Hứa Nguyên, một nhân loại nhỏ bé như sâu kiến mà dám không tránh, có vẻ hơi hưng phấn, thân thể to lớn như núi bay thẳng tới.
"Chết đi!"
Yêu thú mở miệng, thanh âm rất hưng phấn.
"Thanh Phong Kiếm Quyết."
Một đạo kiếm khí lặng lẽ chém ra như thanh phong, cây cối phía trước không có bất kỳ dấu hiệu nào đã bị gãy đổ.
Một kiếm không một tiếng động, yêu thú tự nhiên không cảm giác được, vẫn đang ngang nhiên xông tới.
Xùy.
Kiếm khí trảm kích vào mặt yêu thú, kiếm khí mang theo lực hủy diệt kinh người, trong nháy mắt cắt tổn thương bắp thịt trên mặt yêu thú.
Mặt yêu thú bị chém ra một lỗ hổng, máu tươi chảy ròng ròng, đau đớn khiến cho yêu thú kêu lên một tiếng, tốc độ xông tới cũng chậm lại.
"Rống!"
Sau cơn đau, yêu thú trở nên càng thêm cuồng bạo, trong nháy mắt nhắm vào Hứa Nguyên, "Nhân loại, cho bản yêu chết!"
Yêu khí bốc lên, toàn bộ rừng rậm đều bị yêu khí bao phủ.
Còn không chờ yêu thú có hành động, Hứa Nguyên đã ra tay trước, tốc độ cực nhanh, chân đạp Du Long Kiếm Quyết, như là quỷ mị, đi vào phía dưới yêu thú.
Xuy, xuy, xuy!
Kiếm quang lóe lên, tại chỗ chỉ còn lại tàn ảnh của Hứa Nguyên, vô số đạo kiếm khí trống rỗng xuất hiện, trảm kích trên thân yêu thú.
Yêu thú đau đớn gào thét, thân thể to lớn như núi điên cuồng giẫm đạp, nhất thời đất rung núi chuyển, bụi đất tung bay.
Tựa như muốn giẫm nát mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận