Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 81

[Mở đầu chương trình trực tiếp!]
Vừa khi Lê Dương bước ra sân khấu, cả khán đài lẫn phòng chat trực tuyến đều tràn ngập tiếng reo hò cổ vũ.
Đặc biệt là khán giả tại hiện trường, ai nấy đều không giấu được vẻ kinh ngạc:
"Lê Dương ngoài đời thật xinh đẹp! Trước đây ta cứ ngỡ nàng chỉ là sản phẩm của photoshop, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh, đẹp gấp trăm lần mới đúng."
"Lê Dương vừa xinh đẹp lại tài hoa, ta ngưỡng mộ nàng quá, nằm mơ cũng ước mình được như nàng."
Trên sân khấu, Lê Dương ung dung tự nhiên, không hề tỏ ra gượng gạo, toát lên khí chất của một tiểu thư khuê các được giáo dưỡng cẩn thận.
Nàng vẫy tay chào khán giả, sau đó lần lượt chào hỏi người dẫn chương trình và các vị giám khảo.
Người dẫn chương trình mỉm cười: "Có vẻ như thí sinh Lê Dương của chúng ta rất được lòng khán giả, vừa xuất hiện đã khiến cả khán phòng vỡ òa trong tiếng reo hò."
"Lê Dương, hôm nay là trận công lôi của cô, cô có tự tin không?"
Lê Dương khẽ chớp mắt, vừa tự tin lại vừa tao nhã, trong lời nói còn pha chút hài hước: "Anh MC làm khó tôi rồi, nếu tôi nói có tự tin, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng tôi quá kiêu ngạo, không tôn trọng tiền bối. Còn nếu tôi nói không tự tin, thì lại tự làm nhụt chí bản thân.
Thật sự là nói thế nào cũng không ổn!"
Người dẫn chương trình bật cười: "Là tôi không phải, tôi hỏi không đúng rồi. Vậy mời Lê Dương chia sẻ đôi lời về trận đấu này, cũng như gửi gắm đôi điều đến khán giả và những người ủng hộ cô nhé?"
Lê Dương cầm lấy micro, ngước mắt nhìn về phía trước, thần thái ung dung, tự tin: "Ta rất thích một câu trong Ly Tao 'Đường dài còn lắm gian truân, ta đem trên dưới mà tìm kiếm'. Dù kết quả trận khiêu chiến lần này có ra sao, cũng không thể ngăn cản bước tiến của ta.
Giờ phút này, ta không muốn bàn luận chuyện thắng thua, chỉ muốn đem những vần thơ cổ từ tuyệt mĩ nhất đến với mọi người!"
"Oa!"
Cả mạng internet như bùng nổ, tất cả mọi người đều bị sức hút của Lê Dương chinh phục.
Nàng quả thực vô cùng tài hoa, xinh đẹp mà lại trí tuệ.
Giáo sư Trần đang đợi nàng trên lôi đài, giữa hai người có năm bậc thang, tượng trưng cho năm vòng thi đấu.
Lê Dương bước lên bậc thang đầu tiên.
Người dẫn chương trình bắt đầu đưa ra câu hỏi: "Câu hỏi đầu tiên: Hoa lệnh. Hoa lệnh vốn là một hình thức đi tửu lệnh của người xưa, theo đó người chơi lần lượt ngâm vịnh những câu thơ, từ có chữ "Hoa", ai không đáp được sẽ bị phạt rượu.
Trong chương trình 'Thơ từ đẹp nhất', luật chơi được đơn giản hóa thành hai người thay phiên nhau ngâm vịnh những câu thơ có chữ chủ đề.
Chữ chủ đề đầu tiên là 【 Xuân 】."
Lê Dương bắt đầu trước, ngâm một bài thơ có chữ xuân.
Sau đó đến lượt giáo sư Trần, hai người đối đáp qua lại, ngang tài ngang sức, cuối cùng ngâm được hơn trăm câu thơ có chữ xuân.
Thậm chí, có rất nhiều bài thơ hiếm gặp mà ngay cả người dẫn chương trình và một số giám khảo cũng chưa từng nghe qua.
Lê Dương phản ứng rất nhanh, thần thái tự tin, dường như không cần suy nghĩ mà có thể buột miệng đọc ngay.
Ngược lại, giáo sư Trần càng về sau càng mất nhiều thời gian suy nghĩ, cuối cùng đành chấp nhận thua cuộc.
Vòng thứ nhất, Lê Dương chiến thắng, bước lên bậc thang thứ hai.
Phòng chat trực tuyến không ngừng náo nhiệt, màn hình tràn ngập mưa đạn.
【 Ngọa tào, Lê Dương này trâu bò thật, đầu óc của nàng không phải đầu óc, là máy tính mới đúng, buột miệng đọc ngay, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi gì.
Giáo sư Trần đến giai đoạn sau phải nghĩ rất lâu, còn Lê Dương từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái như ban đầu.
Quá đỉnh!】 【 Lê Dương tài hoa quá, thế này thì phải đọc bao nhiêu sách mới được!】
Trên mạng internet, độ nổi tiếng của Lê Dương không ngừng tăng cao, lượng người hâm mộ trên Weibo, Run Âm tăng vọt, thậm chí đã sắp đuổi kịp một số ngôi sao nhỏ.
Lê Dương vô cùng xuất sắc, ba vòng tiếp theo nàng đều giành chiến thắng.
Giờ đây, nàng đã đặt chân lên bậc thang thứ năm, ngang hàng với giáo sư Trần, nếu vòng này thắng, nàng sẽ công lôi thành công, trở thành lôi chủ mới của mùa giải.
Người dẫn chương trình đưa ra câu hỏi: "< Một năm bốn mùa không nóng lạnh, một mưa liền thành thu > miêu tả đặc điểm khí hậu của thành phố nào?"
Quá dễ!
Lê Dương nhấn nút giành quyền trả lời.
Người dẫn chương trình nhìn về phía Lê Dương: "Lê Dương, mời trả lời."
Lê Dương vừa định nói tên thành phố, đầu bỗng nhiên đau nhói, dường như có thứ gì đó vừa thoát khỏi đầu nàng.
Lê Dương bỗng ngây người.
Thấy Lê Dương mãi không lên tiếng, người dẫn chương trình lại cất giọng: "Lê Dương, xin trả lời < Một năm bốn mùa không nóng lạnh, một mưa liền thành thu > miêu tả đặc điểm khí hậu của thành phố nào?"
Đầu óc Lê Dương trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả.
Nàng bỗng trợn tròn mắt, hai tay nắm chặt thành quyền.
Hoàn toàn chết lặng.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng nàng biết câu trả lời mà, sao lại không nghĩ ra?
Những thứ này, nàng đều đã từng thấy Lê Diệu học thuộc lòng.
Lê Diệu, thứ ngu xuẩn kia, bị tước đoạt hết thiên phú thơ ca rồi mà vẫn không từ bỏ hy vọng, ngày ngày vùi đầu vào học, suốt ngày ôm sách đọc.
Tiếc rằng, nàng ta không hề hay biết, những thứ nàng ta đọc, những kiến thức nàng ta học được, cuối cùng đều chui vào đầu Lê Dương.
Là thành phố nào? Thành phố nào ấy nhỉ?
A, nhớ ra đi!
Lê Dương hai mắt sáng lên, trả lời: "Nam Kinh."
Vừa dứt lời, cả khán phòng im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Lê Dương trước đó tài trí lanh lợi như vậy, sao lại vấp ngã trước một câu hỏi đơn giản như thế này?
Độ khó của các câu hỏi đầu tiên mà người dẫn chương trình đưa ra không cao, bốn mùa như xuân rõ ràng là thành phố Xuân Thành Côn Minh.
Rất nhiều người ở hiện trường không am hiểu nhiều về thơ cổ từ cũng biết đáp án.
Phòng chat trực tuyến càng xôn xao hơn.
【 Trời ạ, Lê Dương sao lại phạm sai lầm ở một câu hỏi đơn giản như thế này?】 【 Có phải nàng ta cố ý không?】
Người dẫn chương trình cũng vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn phải tuân theo quy trình, phán Lê Dương trả lời sai.
"Câu hỏi thứ hai." Người dẫn chương trình tiếp tục đưa ra câu hỏi, "Câu thứ hai có chút khó hơn, < Cửu thiên môn hộ khai cung điện, vạn quốc y quan bái chuỗi ngọc > trong đó 'Cổng trời' là chỉ cái gì? Mời giành quyền trả lời."
Giáo sư Trần trả lời: "Cửa cung."
Sau đó, người dẫn chương trình liên tiếp đưa ra ba câu hỏi, đều là giáo sư Trần trả lời, Lê Dương không trả lời được câu nào.
Người dẫn chương trình liếc nhìn Lê Dương, lên tiếng: "Câu hỏi cuối cùng vẫn là hoa lệnh, nếu người công lôi của chúng ta không thể chuyển bại thành thắng, thì lần công lôi này sẽ thất bại.
Hoa lệnh, bay chữ nguyệt, bắt đầu!"
Lê Dương không nghĩ được gì, vô thức buột miệng: "Sàng tiền minh nguyệt quang, đất trắng ngỡ như sương."
Giáo sư Trần: "Xuân Giang Triều nước liền biển bình, trên biển minh nguyệt chung Triều Sinh." (Sông xuân nước triều liền biển rộng, trăng sáng trên biển cùng triều sinh)
Lê Dương ấp úng hồi lâu, "Ách, ách, Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương."
Câu nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều chết lặng.
Lê Dương điên rồi sao? Mất trí rồi à, sàng tiền minh nguyệt quang (trăng sáng đầu giường), đất trắng ngỡ như sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương. Đây không phải là một bài thơ sao?
Trên khán đài, bác cả và bác gái của Lê Dương lo lắng nắm chặt tay nhau, Dương Dương bị làm sao vậy, sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này chứ?
Quá mất mặt!
Chiếu Mặc cũng nhíu mày, săm soi nhìn Lê Dương trên sân khấu.
Không hiểu sao, trước đó Lê Dương trong mắt hắn luôn tỏa sáng rực rỡ, nhưng giờ đây, Lê Dương lại ảm đạm vô cùng.
Chiếu Mặc day day mi tâm, cho rằng bản thân gần đây quá bận rộn nên sinh ra ảo giác.
Ngay lúc tất cả mọi người đang chỉ trích Lê Dương.
Người hâm mộ lại lên tiếng bênh vực Lê Dương: 【 Một bài thơ thì sao? Quy tắc chỉ yêu cầu không được lặp lại, chứ không nói không thể là một bài thơ.】 【 Quy tắc xác thực cho phép, nhưng đây là lách luật rồi, Lê Dương nhà các người không phải thiên tài thiếu nữ thơ ca à? Thế mà lại làm ra cái trò vô liêm sỉ này.】
Người hâm mộ cũng cảm thấy Lê Dương thật mất mặt, không biết phải giải thích thế nào cho nàng, có bao nhiêu câu thơ có chữ nguyệt, tùy tiện nói một câu là được, cớ gì lại đọc cả một bài thơ.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình nhìn về phía ban giám khảo.
Ban giám khảo sau khi hội ý, cho rằng Lê Dương không vi phạm quy tắc, cuộc thi tiếp tục.
Giáo sư Trần nói một câu: "Nhân gian tháng tư mùi thơm tận, núi chùa hoa đào bắt đầu nở rộ." (Tháng tư nhân gian hương thơm hết, hoa đào trong chùa núi bắt đầu nở)
Đến lượt Lê Dương.
Lê Dương: "Nguyệt, nguyệt......"
Nàng sốt ruột đến mức mồ hôi đầm đìa, nhưng đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được một câu nào.
Trước kia nàng chưa từng học hành tử tế, những ký ức tri thức trong đầu đều là trực tiếp lấy từ Lê Diệu, nàng đã quen với việc không làm mà hưởng, làm sao có thể chịu khó học tập chứ?
Cho nên, sau khi những thứ vốn không thuộc về nàng bị lấy đi, đầu óc nàng trống rỗng, bản thân nàng chẳng có gì cả, kiến thức nông cạn đến mức ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng.
Lê Dương càng nghĩ càng không ra, đầu lại càng đau dữ dội.
Cuối cùng, Lê Dương không chịu nổi nữa, trực tiếp ngất xỉu.
"A!"
Cả hội trường náo loạn.
Phòng chat trực tuyến càng điên cuồng spam mưa đạn.
『Nhấn vào đây để báo lỗi』 『Thêm vào tủ sách』
Bạn cần đăng nhập để bình luận