Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 6
Lê Diệu mang theo sẹo mụn mặt cùng huynh đệ của hắn rời đi sau đó.
Những công nhân ven đường đều rất lo lắng cho Lê Diệu.
Tên sẹo mụn mặt kia không phải loại người tốt lành gì, trong bụng toàn những ý đồ xấu xa, lại rất thích ức h·i·ế·p người, thấy một tiểu cô nương như người ta dễ bắt nạt, liền cố ý tiếp cận.
Đừng thấy hắn hiện tại ra giá thấp, đợi đến nơi sẽ giở trò công phu sư tử ngoạm, không có một ngàn tám trăm lượng bạc đừng hòng.
Chủ thuê nếu không trả tiền, bọn chúng sẽ quấy rối không thôi.
Sẹo mụn mặt cùng huynh đệ của hắn là Đại Tráng, một kẻ đầu óc mưu mô, một kẻ thân hình to lớn tráng kiện, hai người cấu kết với nhau kiếm được không ít tiền.
Người ở xung quanh nơi này đều biết bọn chúng, nhưng bởi vì hai tên này ngỗ ngược, không ai dám động vào, mà các công nhân khác đều là dân đến kiếm sống, càng không dám trêu chọc bọn chúng, chỉ có thể nén giận chịu đựng.
Có công nhân thở dài: "Ai, tiểu cô nương kia e là gặp tai ương."
Cũng có người thờ ơ lạnh nhạt: "Lời hay khó khuyên kẻ đáng c·h·ế·t, chúng ta đã ám hiệu rõ ràng như thế, nàng ta vẫn không hiểu, đó cũng là do nàng ta xui xẻo thôi."
Lê Diệu không có nhiều tiền xu, mang theo sẹo mụn mặt cùng Đại Tráng đi tàu điện ngầm tới đó.
Lê Diệu ngồi một mình ở ghế trước, sẹo mụn mặt và Đại Tráng đứng ở trong góc nhỏ khe khẽ bàn bạc.
"Ca, nha đầu kia trông không giống kẻ có tiền, còn đi tàu điện ngầm, đến gọi xe cũng không nỡ, nghèo rớt mồng tơi." Đại Tráng coi thường Lê Diệu.
Sẹo mụn mặt tiến lên, lặng lẽ quan sát Lê Diệu.
Nữ tử đội mũ, đeo kính râm, mặt lại còn quấn băng gạc, thấy không rõ mặt, quần áo trên người mặc cũng đều là hàng tiện nghi rẻ tiền, thoạt nhìn không có gì tiền.
Sẹo mụn mặt nhíu mày: "Dù có nghèo đi nữa, trong túi cũng phải có một ngàn tám trăm đồng chứ, huống chi nàng ta còn mở nhà ma, đó là một chuyện làm ăn lớn, tiền thuê nhà, đạo cụ, nhân viên... Chỗ tiêu tiền nhiều vô kể."
Đại Tráng gật đầu: "Ừ, chờ đến nơi, chúng ta liền lừa gạt tiền. Đúng rồi ca, vùng ngoại ô phía tây kia chẳng phải là nghĩa địa sao? Mở nhà ma ở nơi đó, có thể có ai mà tới?"
Lúc nãy hắn ta dùng bản đồ di động tra xét một chút, chỗ ngoại ô phía tây đó cái gì cũng không có, làm sao có thể mở nhà ma?
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chúng ta lừa tiền xong liền đi, ai lo việc của nàng có làm ăn được hay không?" Sẹo mụn mặt lười suy nghĩ nhiều, "Với lại đám người trẻ bây giờ đều thích theo đuổi cảm giác kích thích, nhà ma mở ở nghĩa địa, nghĩ thôi đã thấy kích thích."
Tàu điện ngầm rất thuận tiện, không đầy nửa canh giờ, đã tới nơi.
Lê Diệu dẫn đường phía trước, sẹo mụn mặt và Đại Tráng theo sát phía sau.
Ban đầu, sẹo mụn mặt và Đại Tráng cho rằng nhà ma của Lê Diệu là một cửa hàng mặt tiền nhỏ, chờ đến nơi, nhìn thấy tường vây to lớn, cả hai người đều kinh hãi.
"Ngọa Tào!" Nơi này thật lớn!
Cả khu đất rộng lớn như thế này giá thuê phải bao nhiêu tiền? Bọn hắn sắp phát tài!
Hai người liếc nhau, chuẩn bị vòi một khoản tiền lớn.
Tiến vào nhà ma, tới đại sảnh.
Lê Diệu dẫn bọn chúng lên lầu hai, rồi đưa bản vẽ tới: "Xem hiểu không?"
Sẹo mụn mặt cầm bản vẽ liếc một cái, lập tức tỏ vẻ khoa trương: "Ôi chao, phức tạp như vậy, chỗ này, chỗ này..."
Đang định nói phải thêm tiền, liền thấy hai vị mỹ nhân tuyệt sắc đi tới.
Một người mặc sườn xám, một người mặc cổ trang, so với minh tinh trên TV còn xinh đẹp hơn.
Sẹo mụn mặt thấy choáng váng, Đại Tráng cũng ngây ra.
Hai anh em cùng như ngỗng đực ngốc nghếch, nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Lê Diệu gọi bọn chúng mấy tiếng mới hoàn hồn.
Sẹo mụn mặt lau nước miếng nơi khóe miệng, trong mắt tinh quang lấp lóe: "Lão bản, hai vị này là?"
Lê Diệu nhạt giọng: "Bọn họ là nhân viên ở đây."
Nhân viên xinh đẹp như thế a!
Sẹo mụn mặt nổi sắc tâm.
Hắn vẫn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này chỉ có năm người bọn chúng, đối phương chỉ có ba nữ tử yếu ớt, mà lại chung quanh rất hoang vu, xung quanh mấy chục dặm đều không người hiu quạnh.
Mẹ kiếp! Cơ hội trời cho a!
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!"
Sẹo mụn mặt và huynh đệ Đại Tráng liếc mắt ra hiệu, sau đó gật đầu với Lê Diệu: "Hiểu rồi, hai chúng ta đều là thợ lành nghề, lão bản cứ yên tâm, nhất định sẽ trang trí thật tốt."
"Được, vậy làm phiền hai vị." Lê Diệu gật đầu, sau đó chỉ chỉ Như Hoa và Mặt Nạ, "Hai người bọn họ sẽ giám sát, các ngươi có chỗ nào không hiểu cứ hỏi bọn họ."
Sau khi Lê Diệu rời đi, sẹo mụn mặt lập tức lẻn đến bên cạnh Mặt Nạ.
Tiểu cô nương này thật xinh đẹp, non mịn như nước, thấy mà lòng hắn ngứa ngáy khó chịu.
"Mỹ nữ, ta có chỗ này xem không hiểu, nàng có thể chỉ cho ta không?" Nói xong, đưa bản đồ giấy đến trước mặt Mặt Nạ, còn thuận thế nắm lấy tay nàng.
Mặt Nạ không có tránh ra, ngược lại đem đầu tựa vào trước ngực sẹo mụn mặt, "Được, chúng ta vào phòng thảo luận có được không?"
Lại còn vào phòng, tiểu cô nương này đúng là người trên Đạo (quá bạo dạn).
Sẹo mụn mặt mừng rỡ trong lòng, vui đến nỗi không biết trời đất, vội vàng kéo Mặt Nạ xông vào trong phòng.
"Mỹ nữ tên gọi là gì a?"
"Mọi người đều gọi ta là Mặt Nạ."
Mặt Nạ?
Sẹo mụn mặt, đầu óc đang mơ màng chợt lóe lên một tia tỉnh táo, tên này nghe quen tai quá vậy?
"Lang quân --" Mặt Nạ chọc chọc ngực sẹo mụn mặt, "Thiếp muốn trái tim của chàng, chàng cho không?"
Chao ôi, lại còn muốn tim hắn.
Sẹo mụn mặt cả người đều xốp giòn, cười hắc hắc: "Cho, cho nàng, tim ta cho nàng."
Nghe vậy, Mặt Nạ hai mắt tỏa sáng, vô cùng vui vẻ, "Tốt quá rồi, ta đến lấy tim đây."
Sau đó liền lấy thế sét đ·á·n·h không kịp bưng tai, "xoẹt" một tiếng xé xuống da người trên thân, mở ra năm ngón tay, đào về phía ngực sẹo mụn mặt.
Thoáng chốc, mỹ nữ biến thành ác quỷ.
"Ngọa Tào!" Quỷ a!
Sẹo mụn mặt hoảng hốt, sau đó phát ra một tiếng thét chói tai, xoay người bỏ chạy.
"Cứu mạng, cứu mạng, có quỷ a! Đại Tráng cứu ta."
Cùng lúc đó, một căn phòng khác cũng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đại Tráng, "A, quỷ, Sẹo Mụn cứu ta!"
Hai người sợ đến mức chạy trốn khắp nơi, Mặt Nạ và Như Hoa nhàn nhã đuổi theo phía sau.
Hai người oa oa kêu thảm, sợ tới mức tè ra quần.
Lúc Lê Diệu đến nơi, hai người đang núp ở trong góc run lẩy bẩy.
"Đi thôi, các ngươi đều thu liễm một chút, đừng dọa bọn hắn sợ quá, còn phải làm việc nữa." Lê Diệu tiến lên đá đá sẹo mụn mặt, "Mau dậy làm việc đi."
Sẹo mụn mặt mặt đầy nước mắt, đã không còn vẻ ngang ngược trước đó, hắn run rẩy đôi môi, "Già, lão bản, bọn họ là quỷ sao?"
Lê Diệu không trả lời, mà là lấy ra một cây roi gõ gõ vào lòng bàn tay, lạnh giọng:"Đừng hỏi nhiều như vậy, làm việc đi."
Đây là Lê Diệu lấy được linh cảm từ chỗ Minh Dạ, dáng vẻ hắn cầm roi trừng phạt mặt nạ quỷ thật sự là quá ngầu.
Sẹo mụn mặt và Đại Tráng không dám có chút phản kháng, cần cù chăm chỉ làm việc.
Tiền vốn trong tay Lê Diệu vốn dĩ không đủ dùng, hai kẻ sẹo mụn mặt và Đại Tráng tự động đến dâng sức lao động, không dùng thì uổng phí.
Nhốt bọn chúng ở đây ba ngày, đem tất cả bối cảnh của mặt nạ làm xong, mới thả bọn chúng đi.
Sẹo mụn mặt và Đại Tráng biết được có thể rời đi ngay lập tức, kích động đến mức nước mắt giàn giụa, tiền công cũng không cần, ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy.
Ô ô ô, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Bọn chúng thề, về sau tuyệt sẽ không lại bước chân vào nơi này nửa bước!
Sau khi hai người rời đi, Lê Diệu kiểm tra những khung cảnh đã dựng xong, thỏa mãn gật gật đầu.
Lúc này app lóe sáng, Lê Diệu mở 【Nhiệm vụ của ta】.
Liên quan đến nhánh nhiệm vụ cho Mặt Nạ dựng bối cảnh đã hoàn thành, còn nhận được một phần thưởng.
Phần thưởng 【Bối cảnh cụ tượng hóa】.
Đây là ý gì?
Lê Diệu hiếu kì nhận phần thưởng, nhấp vào sử dụng.
Trong nháy mắt nhấp vào sử dụng, bối cảnh trước mặt đột nhiên phát sinh biến hóa -- Vốn dĩ là bối cảnh đơn sơ được dựng lên bằng vật liệu tiện nghi, trong nháy mắt biến thành kiến trúc chân thực, hơn nữa còn là kiểu cổ kính, mỗi một chi tiết đều rất thật.
Giống như quay trở lại thời cổ đại!
Đang lúc Lê Diệu thán phục, app lần nữa nhấp nháy.
『 Ấn vào đây báo lỗi sai 』 『 Thêm vào giá sách 』
Những công nhân ven đường đều rất lo lắng cho Lê Diệu.
Tên sẹo mụn mặt kia không phải loại người tốt lành gì, trong bụng toàn những ý đồ xấu xa, lại rất thích ức h·i·ế·p người, thấy một tiểu cô nương như người ta dễ bắt nạt, liền cố ý tiếp cận.
Đừng thấy hắn hiện tại ra giá thấp, đợi đến nơi sẽ giở trò công phu sư tử ngoạm, không có một ngàn tám trăm lượng bạc đừng hòng.
Chủ thuê nếu không trả tiền, bọn chúng sẽ quấy rối không thôi.
Sẹo mụn mặt cùng huynh đệ của hắn là Đại Tráng, một kẻ đầu óc mưu mô, một kẻ thân hình to lớn tráng kiện, hai người cấu kết với nhau kiếm được không ít tiền.
Người ở xung quanh nơi này đều biết bọn chúng, nhưng bởi vì hai tên này ngỗ ngược, không ai dám động vào, mà các công nhân khác đều là dân đến kiếm sống, càng không dám trêu chọc bọn chúng, chỉ có thể nén giận chịu đựng.
Có công nhân thở dài: "Ai, tiểu cô nương kia e là gặp tai ương."
Cũng có người thờ ơ lạnh nhạt: "Lời hay khó khuyên kẻ đáng c·h·ế·t, chúng ta đã ám hiệu rõ ràng như thế, nàng ta vẫn không hiểu, đó cũng là do nàng ta xui xẻo thôi."
Lê Diệu không có nhiều tiền xu, mang theo sẹo mụn mặt cùng Đại Tráng đi tàu điện ngầm tới đó.
Lê Diệu ngồi một mình ở ghế trước, sẹo mụn mặt và Đại Tráng đứng ở trong góc nhỏ khe khẽ bàn bạc.
"Ca, nha đầu kia trông không giống kẻ có tiền, còn đi tàu điện ngầm, đến gọi xe cũng không nỡ, nghèo rớt mồng tơi." Đại Tráng coi thường Lê Diệu.
Sẹo mụn mặt tiến lên, lặng lẽ quan sát Lê Diệu.
Nữ tử đội mũ, đeo kính râm, mặt lại còn quấn băng gạc, thấy không rõ mặt, quần áo trên người mặc cũng đều là hàng tiện nghi rẻ tiền, thoạt nhìn không có gì tiền.
Sẹo mụn mặt nhíu mày: "Dù có nghèo đi nữa, trong túi cũng phải có một ngàn tám trăm đồng chứ, huống chi nàng ta còn mở nhà ma, đó là một chuyện làm ăn lớn, tiền thuê nhà, đạo cụ, nhân viên... Chỗ tiêu tiền nhiều vô kể."
Đại Tráng gật đầu: "Ừ, chờ đến nơi, chúng ta liền lừa gạt tiền. Đúng rồi ca, vùng ngoại ô phía tây kia chẳng phải là nghĩa địa sao? Mở nhà ma ở nơi đó, có thể có ai mà tới?"
Lúc nãy hắn ta dùng bản đồ di động tra xét một chút, chỗ ngoại ô phía tây đó cái gì cũng không có, làm sao có thể mở nhà ma?
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chúng ta lừa tiền xong liền đi, ai lo việc của nàng có làm ăn được hay không?" Sẹo mụn mặt lười suy nghĩ nhiều, "Với lại đám người trẻ bây giờ đều thích theo đuổi cảm giác kích thích, nhà ma mở ở nghĩa địa, nghĩ thôi đã thấy kích thích."
Tàu điện ngầm rất thuận tiện, không đầy nửa canh giờ, đã tới nơi.
Lê Diệu dẫn đường phía trước, sẹo mụn mặt và Đại Tráng theo sát phía sau.
Ban đầu, sẹo mụn mặt và Đại Tráng cho rằng nhà ma của Lê Diệu là một cửa hàng mặt tiền nhỏ, chờ đến nơi, nhìn thấy tường vây to lớn, cả hai người đều kinh hãi.
"Ngọa Tào!" Nơi này thật lớn!
Cả khu đất rộng lớn như thế này giá thuê phải bao nhiêu tiền? Bọn hắn sắp phát tài!
Hai người liếc nhau, chuẩn bị vòi một khoản tiền lớn.
Tiến vào nhà ma, tới đại sảnh.
Lê Diệu dẫn bọn chúng lên lầu hai, rồi đưa bản vẽ tới: "Xem hiểu không?"
Sẹo mụn mặt cầm bản vẽ liếc một cái, lập tức tỏ vẻ khoa trương: "Ôi chao, phức tạp như vậy, chỗ này, chỗ này..."
Đang định nói phải thêm tiền, liền thấy hai vị mỹ nhân tuyệt sắc đi tới.
Một người mặc sườn xám, một người mặc cổ trang, so với minh tinh trên TV còn xinh đẹp hơn.
Sẹo mụn mặt thấy choáng váng, Đại Tráng cũng ngây ra.
Hai anh em cùng như ngỗng đực ngốc nghếch, nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Lê Diệu gọi bọn chúng mấy tiếng mới hoàn hồn.
Sẹo mụn mặt lau nước miếng nơi khóe miệng, trong mắt tinh quang lấp lóe: "Lão bản, hai vị này là?"
Lê Diệu nhạt giọng: "Bọn họ là nhân viên ở đây."
Nhân viên xinh đẹp như thế a!
Sẹo mụn mặt nổi sắc tâm.
Hắn vẫn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này chỉ có năm người bọn chúng, đối phương chỉ có ba nữ tử yếu ớt, mà lại chung quanh rất hoang vu, xung quanh mấy chục dặm đều không người hiu quạnh.
Mẹ kiếp! Cơ hội trời cho a!
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!"
Sẹo mụn mặt và huynh đệ Đại Tráng liếc mắt ra hiệu, sau đó gật đầu với Lê Diệu: "Hiểu rồi, hai chúng ta đều là thợ lành nghề, lão bản cứ yên tâm, nhất định sẽ trang trí thật tốt."
"Được, vậy làm phiền hai vị." Lê Diệu gật đầu, sau đó chỉ chỉ Như Hoa và Mặt Nạ, "Hai người bọn họ sẽ giám sát, các ngươi có chỗ nào không hiểu cứ hỏi bọn họ."
Sau khi Lê Diệu rời đi, sẹo mụn mặt lập tức lẻn đến bên cạnh Mặt Nạ.
Tiểu cô nương này thật xinh đẹp, non mịn như nước, thấy mà lòng hắn ngứa ngáy khó chịu.
"Mỹ nữ, ta có chỗ này xem không hiểu, nàng có thể chỉ cho ta không?" Nói xong, đưa bản đồ giấy đến trước mặt Mặt Nạ, còn thuận thế nắm lấy tay nàng.
Mặt Nạ không có tránh ra, ngược lại đem đầu tựa vào trước ngực sẹo mụn mặt, "Được, chúng ta vào phòng thảo luận có được không?"
Lại còn vào phòng, tiểu cô nương này đúng là người trên Đạo (quá bạo dạn).
Sẹo mụn mặt mừng rỡ trong lòng, vui đến nỗi không biết trời đất, vội vàng kéo Mặt Nạ xông vào trong phòng.
"Mỹ nữ tên gọi là gì a?"
"Mọi người đều gọi ta là Mặt Nạ."
Mặt Nạ?
Sẹo mụn mặt, đầu óc đang mơ màng chợt lóe lên một tia tỉnh táo, tên này nghe quen tai quá vậy?
"Lang quân --" Mặt Nạ chọc chọc ngực sẹo mụn mặt, "Thiếp muốn trái tim của chàng, chàng cho không?"
Chao ôi, lại còn muốn tim hắn.
Sẹo mụn mặt cả người đều xốp giòn, cười hắc hắc: "Cho, cho nàng, tim ta cho nàng."
Nghe vậy, Mặt Nạ hai mắt tỏa sáng, vô cùng vui vẻ, "Tốt quá rồi, ta đến lấy tim đây."
Sau đó liền lấy thế sét đ·á·n·h không kịp bưng tai, "xoẹt" một tiếng xé xuống da người trên thân, mở ra năm ngón tay, đào về phía ngực sẹo mụn mặt.
Thoáng chốc, mỹ nữ biến thành ác quỷ.
"Ngọa Tào!" Quỷ a!
Sẹo mụn mặt hoảng hốt, sau đó phát ra một tiếng thét chói tai, xoay người bỏ chạy.
"Cứu mạng, cứu mạng, có quỷ a! Đại Tráng cứu ta."
Cùng lúc đó, một căn phòng khác cũng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đại Tráng, "A, quỷ, Sẹo Mụn cứu ta!"
Hai người sợ đến mức chạy trốn khắp nơi, Mặt Nạ và Như Hoa nhàn nhã đuổi theo phía sau.
Hai người oa oa kêu thảm, sợ tới mức tè ra quần.
Lúc Lê Diệu đến nơi, hai người đang núp ở trong góc run lẩy bẩy.
"Đi thôi, các ngươi đều thu liễm một chút, đừng dọa bọn hắn sợ quá, còn phải làm việc nữa." Lê Diệu tiến lên đá đá sẹo mụn mặt, "Mau dậy làm việc đi."
Sẹo mụn mặt mặt đầy nước mắt, đã không còn vẻ ngang ngược trước đó, hắn run rẩy đôi môi, "Già, lão bản, bọn họ là quỷ sao?"
Lê Diệu không trả lời, mà là lấy ra một cây roi gõ gõ vào lòng bàn tay, lạnh giọng:"Đừng hỏi nhiều như vậy, làm việc đi."
Đây là Lê Diệu lấy được linh cảm từ chỗ Minh Dạ, dáng vẻ hắn cầm roi trừng phạt mặt nạ quỷ thật sự là quá ngầu.
Sẹo mụn mặt và Đại Tráng không dám có chút phản kháng, cần cù chăm chỉ làm việc.
Tiền vốn trong tay Lê Diệu vốn dĩ không đủ dùng, hai kẻ sẹo mụn mặt và Đại Tráng tự động đến dâng sức lao động, không dùng thì uổng phí.
Nhốt bọn chúng ở đây ba ngày, đem tất cả bối cảnh của mặt nạ làm xong, mới thả bọn chúng đi.
Sẹo mụn mặt và Đại Tráng biết được có thể rời đi ngay lập tức, kích động đến mức nước mắt giàn giụa, tiền công cũng không cần, ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy.
Ô ô ô, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Bọn chúng thề, về sau tuyệt sẽ không lại bước chân vào nơi này nửa bước!
Sau khi hai người rời đi, Lê Diệu kiểm tra những khung cảnh đã dựng xong, thỏa mãn gật gật đầu.
Lúc này app lóe sáng, Lê Diệu mở 【Nhiệm vụ của ta】.
Liên quan đến nhánh nhiệm vụ cho Mặt Nạ dựng bối cảnh đã hoàn thành, còn nhận được một phần thưởng.
Phần thưởng 【Bối cảnh cụ tượng hóa】.
Đây là ý gì?
Lê Diệu hiếu kì nhận phần thưởng, nhấp vào sử dụng.
Trong nháy mắt nhấp vào sử dụng, bối cảnh trước mặt đột nhiên phát sinh biến hóa -- Vốn dĩ là bối cảnh đơn sơ được dựng lên bằng vật liệu tiện nghi, trong nháy mắt biến thành kiến trúc chân thực, hơn nữa còn là kiểu cổ kính, mỗi một chi tiết đều rất thật.
Giống như quay trở lại thời cổ đại!
Đang lúc Lê Diệu thán phục, app lần nữa nhấp nháy.
『 Ấn vào đây báo lỗi sai 』 『 Thêm vào giá sách 』
Bạn cần đăng nhập để bình luận