Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 112

Một hơi tạo ra nhiều cụ tượng hóa như vậy, Lê Diệu mệt mỏi trực tiếp nằm rạp xuống đất.
"Diệu Diệu." Như Hoa gõ cửa.
Lê Diệu ngước mắt, "Sao ngươi lại tới đây? Phó bản bên kia nhàn rỗi rồi à?"
Như Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ ra ngoài cửa sổ, "Trời đã tối rồi, mau dậy đi ăn chút gì đi."
Như Hoa mang theo một hộp đồ ăn tới, đem thức ăn bên trong lấy ra, bày biện trên bàn.
Lê Diệu thật sự đói bụng, trước đó không nhìn thấy đồ ăn thì không có cảm giác, giờ thấy mùi thơm nức mũi của đồ ăn xông vào, dạ dày lập tức đói đến co thắt lại.
Một hơi ăn hơn nửa bát cơm, cảm giác dạ dày rung rẩy mới được xoa dịu.
Mạnh Bà không biết từ lúc nào đã tới, đưa tới một bát canh: "Nghẹn rồi đúng không, húp chút nước từ từ thôi."
Lê Diệu bưng bát canh lên vô thức đưa vào trong miệng, ngay khi sắp chạm môi, trong đầu bỗng nhiên vang lên còi báo động.
Không đúng!
Đây không phải canh Như Hoa nấu!
Là Mạnh Bà thang!
Lê Diệu im lặng, trả lại canh: "Bà bà, ngươi không thể lừa ta uống canh."
Mạnh Bà cười đến hiền từ: "Ta sợ ngươi nghẹn, uống đi, đây là canh ngọt, dễ uống lắm. Mà lại canh này có thể ôn dưỡng thần hồn, ngươi vừa rồi quá mệt mỏi, ta đặc biệt nấu cho ngươi."
Lê Diệu tỏ thái độ hoài nghi.
Mạnh Bà rất đau lòng, thở dài: "Tiểu nha đầu đây là không tin bà bà nha, bà bà chuyên môn nấu canh cho ngươi, ngươi như vậy, làm đau lòng bà bà quá."
Nói rồi, còn dùng ống tay áo lau lau khóe mắt.
Lê Diệu bưng bát canh lên, ngửi ngửi, vẫn có chút không dám uống: "Bà bà, uống canh này, sẽ không quên chuyện trước kia chứ?"
"Sẽ không, đây không phải canh quên hết mọi thứ, đây là canh ôn dưỡng thần hồn, nguyên liệu rất khó tìm." Mạnh Bà đẩy bát canh đến bên miệng Lê Diệu, "Uống nhanh đi, nguội sẽ không ngon."
Lê Diệu thăm dò nhấp một ngụm nhỏ.
Canh vừa vào miệng, liền cảm giác một luồng ấm áp lan tỏa khắp toàn thân, mệt mỏi và uể oải trước đó trong nháy mắt quét sạch sành sanh, cả người đều tỉnh táo.
Lê Diệu uống cạn bát canh, thoải mái than một tiếng, "Ngon quá!"
"Đương nhiên là ngon rồi." Mạnh Bà cười nói, "Đây chính là dưỡng thần canh, bà bà ta, góp nhặt hơn trăm năm nguyên liệu, mới nấu được một bát như vậy."
Không ngờ bát canh này trân quý như vậy, Lê Diệu có chút ngượng ngùng, "Bà bà......"
Mạnh Bà khoát tay, "Đừng nói cảm tạ, nha đầu nếu thật muốn tạ bà bà, thì để bà bà mỗi ngày đưa cho một bát canh. Yên tâm, bà bà biết chừng mực, sẽ không tùy tiện cho người ta uống canh.
Có thể uống canh của ta, đều là người hữu duyên."
Lê Diệu nghĩ nghĩ đến thân phận của Mạnh Bà, mặc dù bà ấy có vẻ hơi không đáng tin, nhưng làm việc rất có quy tắc, hơn nữa bà ấy chưởng quản luân hồi ti, hẳn là sẽ không làm bậy.
Liền gật đầu: "Được, bà bà mỗi ngày có thể đưa cho một bát canh."
"Nha đầu thật ngoan!" Mạnh Bà lộ ra nụ cười chân thành.
Sau đó, thân ảnh dần dần biến mất, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Sau khi Mạnh Bà rời đi, Tiểu Thiến lại gần, gắp thức ăn cho Lê Diệu: "Chủ nhân tỷ tỷ, ăn sườn đi."
Mộng Heo Vòi nhìn thấy vậy, cũng muốn gắp thức ăn cho Lê Diệu, nhưng nó là móng heo, không làm được chuyện có độ khó cao như vậy.
Liền vui vẻ chạy đến bên cạnh, bắt đầu phun bong bóng: "Chủ nhân, chủ nhân, mộng mộng phun mộng cho ngươi, ngươi vừa ăn vừa xem phim đi."
"Cảm ơn mộng mộng." Lê Diệu cắn miếng sườn Tiểu Thiến gắp cho.
Như Hoa ngồi ở bên cạnh, vừa bóc tôm cho Lê Diệu, vừa mỉm cười nhìn Mộng Heo Vòi đùa giỡn.
Dưới sự đút cho ăn của Như Hoa và Tiểu Thiến, Lê Diệu một hơi ăn ba bát cơm, một đĩa tôm lớn.
"No quá rồi!"
Lê Diệu đặt đũa xuống.
Thỏ Ngọc vội vàng lại gần, muốn dùng đôi tai trắng muốt mềm mại lau miệng cho Lê Diệu.
Lê Diệu sợ đến mức vội vàng né tránh.
Thấy vậy, Thỏ Ngọc có chút khẩn trương, lông mao đều mất đi vẻ bóng mượt: "Là tai của ta không đủ mềm mại sao?"
Lê Diệu đỡ trán, rút tờ giấy lau miệng: "Thỏ Ngọc, ngươi không cần học theo bọn họ, càng không cần lấy lòng ta, ngươi như vậy là tốt rồi."
Sadako đang bò qua bò lại trong các phòng của phó bản, hưng phấn vô cùng, nàng biết, nơi này sau này sẽ là nhà của nàng.
Vừa mới từ trong phó bản ra, liền thấy một màn này.
Nàng vù vù bò tới, đưa hai bàn tay to về phía Lê Diệu.
Lê Diệu giật nảy mình: "Ngươi muốn làm gì?"
Sadako gãi gãi tay, trả lời: "Ta xoa vai cho chủ nhân."
Lê Diệu: ......"
Không biết, còn tưởng là muốn tới bóp cổ nàng đó!
"Dừng!"
Lê Diệu làm động tác tạm dừng, gọi Thỏ Ngọc, Sadako, Mộng Heo Vòi ba con đến trước mặt, nghiêm túc căn dặn: "Các ngươi không cần cố gắng lấy lòng ta, cứ làm những việc các ngươi thích làm, không cần phải vây quanh ta."
Mộng Heo Vòi là trà xanh lâu năm, nghe vậy lập tức nói: "Thế nhưng, mộng mộng thích vây quanh chủ nhân."
Thỏ Ngọc thấy thế, liền vội vàng gật đầu: "Thỏ thỏ cũng thích chủ nhân."
Sadako vung vẩy tóc dài, âm trầm nói: "Trinh Trinh cũng ——"
Lê Diệu: ......"
Thật sự là chịu thua, cái tên Mộng Heo Vòi này, đều mang Thỏ Ngọc và Sadako đi lệch lạc rồi.
Lê Diệu nghiêm túc nói: "Về sau, các ngươi đừng gọi ta là chủ nhân, gọi lão bản hoặc là Diệu Diệu đều được, còn có ngươi, Tiểu Thiến, trực tiếp gọi ta là tỷ tỷ."
Tiểu Thiến rất ngoan ngoãn, lập tức gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."
Sau đó, níu lấy ống tay áo Lê Diệu, kích động nói: "Tỷ tỷ, ta đếm rồi, trong phó bản của ta đã có 100 khách nhân, có thể thăng cấp được không?"
Lê Diệu cúi đầu xem xét APP nhà ma, nhân khí phó bản của Tiểu Thiến xác thực đã đạt 100, có thể thăng cấp thành trung cấp phó bản.
Trước đó, phó bản mặt nạ và phó bản Như Hoa đều là trực tiếp thăng cấp.
Khi đó ít người không sao, bây giờ nhà ma có nhiều du khách, nếu phó bản đột nhiên thăng cấp, sẽ làm du khách sợ hãi.
Lê Diệu liền gửi đề nghị cho APP nhà ma, yêu cầu được thăng cấp thủ công.
Nghĩ đến việc phó bản của Tiểu Thiến có thể thăng cấp làm trung cấp, Lê Diệu trong lòng cũng có chút kích động, trực tiếp đứng dậy: "Đi, đi đến phó bản của Tiểu Thiến."
Mộng Heo Vòi và Tiểu Thiến quan hệ tốt, nghe vậy, lập tức đuổi theo.
Thỏ Ngọc và Sadako chưa từng thấy qua phó bản thăng cấp, đều rất hiếu kỳ, cũng đi theo.
Chỉ có Như Hoa cười nói: "Các ngươi đi đi, ta dọn dẹp đồ đạc một chút."
Còn về phần mặt nạ, tên này da dày, không biết đã nhảy đi đâu rồi.
Trên đường đi, gặp được Bạch Linh mấy nữ quỷ, hiếu kỳ hỏi thăm Lê Diệu muốn đi đâu?
"Phó bản của ta muốn thăng cấp lên trung cấp!" Tiểu Thiến vui vẻ nói, "Chúng ta đi đến phó bản thôi."
Nghe vậy, Bạch Linh mấy người cũng rất tò mò, muốn theo đến xem cùng.
Cứ như vậy, một đám người, quỷ, thú, trùng trùng điệp điệp hướng tới phó bản của Tiểu Thiến.
Đến nơi, Lê Diệu mở APP nhà ma, nhấn vào 【Phó bản thăng cấp】 sau nhiệm vụ.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.
Trước đó đã rất kỳ ảo, bây giờ lại càng thêm chân thật, cây cối, hoa cỏ, mây trôi, đều phảng phất có sinh mệnh.
Trước đó, hoa trên mặt đất nhìn giả giả, liếc qua liền biết là hoa giả.
Nhưng bây giờ, lại biến thành thật.
Lê Diệu ngồi xổm xuống, đưa tay gảy một đóa hoa nở cực kỳ to, diễm lệ, muốn ngắt nó xuống.
Đầu ngón tay lướt qua thân cây xanh biếc, làm nó rách ra, lập tức chảy ra chất lỏng màu trắng sữa.
Lê Diệu nâng đầu ngón tay lên, nhìn kỹ, đóa hoa kỳ quái này vậy mà thực sự có sinh mệnh, là một thực vật còn sống.
"A?"
Tiểu Thiến kinh ngạc kêu một tiếng, cảm nhận một chút, nói với Lê Diệu: "Tỷ tỷ, đóa hoa lớn này nói, có hơi đau một chút, nhưng nó muốn tặng đóa hoa đẹp nhất cho ngươi."
Nó còn có thể cảm nhận được đau?
Lê Diệu vội vàng rụt tay lại, lắc đầu: "Thôi, không ngắt nữa."
Nghe vậy, đóa hoa lớn dường như có chút mất mát, lá cây ủ rũ xuống.
Tiểu Thiến cẩn thận cảm nhận một phen, nói với Lê Diệu: "Tỷ tỷ, đóa hoa lớn này nói, đây là đóa hoa đẹp nhất mà nó nở ra, rất muốn tặng cho ngươi."
Nói xong, Tiểu Thiến cúi người ngắt đóa hoa xuống, đưa cho Lê Diệu: "Tỷ tỷ, cầm đi, nếu ngươi không nhận, đóa hoa lớn sẽ rất buồn."
Lê Diệu nhận lấy đóa hoa.
Trong khoảnh khắc nàng nhận lấy đóa hoa, trên mặt đất đóa hoa lớn rõ ràng chỉ còn lại rễ cây và lá cây, trơ trụi, nhưng Lê Diệu lại có thể cảm nhận rõ ràng được tâm tình vui sướng của nó.
Đóa hoa lớn thật vui vẻ, hì hì, chủ nhân nhận lấy hoa của nó, những bông hoa khác khẳng định sẽ hâm mộ chết mất.
『Nhấn vào đây báo lỗi』 『Gia nhập phiếu tên sách』
Bạn cần đăng nhập để bình luận