Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 108

Biết được Chu lão đầu chính là chủ mưu đứng sau vụ án áo đỏ lệ quỷ, Hồ Địch trong phút chốc dâng lên tinh thần cảnh giác cao độ, toàn thân căng cứng.
Hai tay nắm chặt súng năng lượng.
Hồ Địch và tà tu đã từng quen biết, tà tu tu vi có thể không cao, nhưng thủ đoạn lại phong phú, đều là những thủ đoạn cực kỳ tà ác, âm độc, lại xuất kỳ bất ý.
Trước đó, trong cục có một đồng sự đã giao đấu, đã tìm được tà tu, bắt hắn lại, không ngờ tên tà tu này lại thông qua một con chim sẻ, hạ cổ đồng sự.
May mắn p·h·át hiện kịp thời, đồng sự không gặp nguy hiểm đến tính mạng, bất quá thân thể lại bị hủy hoại, từ nay về sau đều phải nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g.
t·r·ải qua chuyện này, siêu cục không ngừng tổ chức mọi người họp, học tập, nhấn mạnh khi đối mặt với tà tu, nhất định phải vô cùng cẩn t·h·ậ·n!
Dù tà tu đã bị bắt, cũng không được lơ là cảnh giác.
Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân!
Đối mặt với Chu lão đầu - một tên tà tu nguy hiểm, cẩn thận đến mấy cũng không hề thừa.
Cả đoàn người hướng tầng hầm giam giữ Chu lão đầu đi tới.
Đến trước cửa, Lê Diệu vừa định mở cửa, liền bị Hồ Địch ngăn lại: "Chờ đã!"
Ân?
Lê Diệu ngước mắt.
Hồ Địch tiến lên một bước, từ trong ba lô lấy ra súng khử độc, nhắm vào chốt cửa phun liên tục: "Lão bản, làm việc phải cẩn thận, tên tà tu kia có thể giở trò trên chốt cửa."
Lê Diệu: ......"
Thấy Lê Diệu mặt mày ngơ ngác, Hồ Địch vội vàng chỉ bảo nàng: "Ta biết cô là lão bản nhà ma, dưới trướng còn có mấy quỷ tướng, thực lực rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nên xem thường tà tu.
Đánh quang minh chính đại, hắn có thể không đánh lại cô, nhưng ám chiêu tổn hại, mánh khóe lại phong phú, khiến cô khó lòng phòng bị."
Nói rồi, Hồ Địch tay trái đẩy cửa, tay phải cầm súng năng lượng, thời khắc cảnh giác.
Vừa vào cửa liền chĩa họng súng về phía trước, vô thức uy h·i·ế·p đối phương: "Đừng nhúc nhích!"
Nói xong, Hồ Địch p·h·át hiện tầng hầm tối đen, hóa ra không bật đèn.
Hắn chẳng nhìn thấy gì cả.
"Lão bản, mau bật đèn."
Lê Diệu liếc mắt nhìn trần nhà, chung quanh trong nháy mắt sáng rõ, như ban ngày.
Ánh đèn đột ngột sáng lên, có chút chói mắt, Hồ Địch vô thức nheo mắt, sau đó lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn chung quanh.
Tầng hầm tầng hai rất lớn, là một căn phòng t·r·ố·ng trải, bên trong không có gì cả, chỉ có nơi góc phòng có một đống rác rưởi.
Hồ Địch nhìn quanh một vòng, không tìm thấy Chu lão đầu.
Hắn hoảng sợ, "Chu lão đầu chạy trốn rồi!"
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Một tên tà tu tội ác chồng chất như vậy lại bị hắn để chạy trốn!
Hồ Địch vô thức lấy điện thoại di động ra muốn báo cáo với cục trưởng.
Lê Diệu nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn, người này có phải là có chút khiếm thị?
"Góc phòng." Lê Diệu mở miệng, "Chu lão đầu không có t·r·ố·n, ở kia kìa."
"Chỗ nào?" Hồ Địch nhìn khắp bốn phía.
Ở đâu a? Hắn không thấy được?
Đến cả Đỏ Đỏ cũng không nói nên lời, người này đúng là mắt để trưng, vô dụng, chỉ để trang trí.
Nàng bay đến góc phòng, đưa tay chỉ đống bầy nhầy tr·ê·n mặt đất, chính là Chu lão đầu: "Ở đây."
Hồ Địch bỗng nhiên trợn to hai mắt, khó có thể tin.
"Cái này, đây không phải rác rưởi sao?"
Hắn tiến lại gần, ghé sát lại, liền thấy một lão đầu gầy trơ xương, quanh thân tản ra mùi hôi thối, cận kề cái c·h·ế·t nằm ở đó.
Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhận ra đây là một người.
Gầy đến độ chỉ còn một bộ xương, tr·ê·n người rách rách rưới rưới, bộ quần áo rộng thùng thình bao trùm thân thể.
Cả người hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, phảng phất giây sau liền sẽ toi mạng.
Hồ Địch vô cùng kinh ngạc: "Đây là Chu lão đầu?"
Lê Diệu cũng rất kinh ngạc, quay sang hỏi Đỏ Đỏ: "Ngươi không cho hắn ăn cơm sao?"
Đỏ Đỏ nhìn Lê Diệu, ngoan ngoãn gật đầu: "Có đưa cơm."
Vậy sao lại đói thành bộ dạng này?
A, không đúng!
Lê Diệu nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi một câu: "Ngươi cho hắn đưa cơm mấy lần?"
Đỏ Đỏ t·r·ả lời dứt khoát: "Một lần!"
Lê Diệu: ......"
Trách nàng, nàng nên giao phó rõ ràng cho Đỏ Đỏ, là mỗi ngày đưa một lần, không phải tổng cộng đưa một lần.
Thời gian lâu như vậy, Chu lão đầu vẫn còn sống, có thể thấy được sinh m·ệ·n·h lực ương ngạnh cỡ nào.
Lê Diệu lại nghĩ tới một chuyện: "Đỏ Đỏ, ngươi cho hắn uống nước không?"
Nghe Lê Diệu hỏi vậy, Đỏ Đỏ có chút ít ủy khuất: "Chủ nhân không bảo ta đưa nước."
Lê Diệu: ......"
Được thôi, nàng không nên xem Đỏ Đỏ như người bình thường, nên giao phó rõ ràng hơn.
Thấy Lê Diệu không nói gì, biểu lộ cũng không ổn, Đỏ Đỏ còn tưởng rằng chủ nhân trách nàng, ủy khuất sắp k·h·ó·c, "Ô ô, chủ nhân, Đỏ Đỏ cho hắn rất nhiều p·h·áp lực, hắn mới không c·h·ế·t.
Đỏ Đỏ rất cố gắng."
Lê Diệu gật đầu: "Không trách ngươi, ngươi làm rất tốt."
Thời gian dài như vậy không cho Chu lão đầu ăn cơm, còn có thể bảo vệ m·ạ·n·g hắn, thực sự rất không dễ dàng.
Hồ Địch triệt để ngây ngẩn, ngơ ngác đứng trước mặt Chu lão đầu, hoàn toàn không biết làm thế nào.
Trước khi thấy Chu lão đầu, Hồ Địch lo lắng Chu lão đầu sẽ h·ạ·i hắn.
Hiện tại nhìn thấy Chu lão đầu, Hồ Địch sợ mình thở mạnh, sẽ thổi Chu lão đầu bay mất.
Hắn không dám động đậy!
"Lão bản, tôi về báo cáo một chút, sắp xếp nhân viên y tế tới." Hồ Địch nhìn Lê Diệu.
Lê Diệu gật đầu, "Vậy ngươi nhanh lên, ta sợ hắn c·h·ế·t."
Hồ Địch: ...... Ta cũng sợ."
Xe cứu thương sau khi đến, cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí đưa Chu lão đầu đi.
Lại giải quyết xong một việc.
Tiếp theo chính là toàn lực chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm sắp tới.
Lê Diệu quyết định điều chỉnh giá vé các phó bản một chút, phó bản mặt nạ tăng giá lên 200 Nguyên, phó bản Như Hoa hạ giá xuống.
Miễn phí kỳ thật cũng được.
Chủ đề phó bản Như Hoa là phố mua sắm + trò chơi nhẹ, thu nhập chủ yếu là từ tiệm cơm mùa thịnh vượng, sau này còn có đủ loại thương gia vào ở, t·h·iết lập cửa vào quá cao, tựa hồ không ổn lắm.
Mua sắm trong này mới là thu nhập chính.
Nhưng nếu hoàn toàn miễn phí, Như Hoa phó bản nhân thủ lại không đủ.
Trước định giá vé tại 66 Nguyên đi, t·h·iết lập một cửa vào thấp.
Sáu tuổi trở xuống, và người già tr·ê·n 60 tuổi được miễn phí vé.
Phó bản Tiểu Thiến nên định giá bao nhiêu thì phù hợp?
Lê Diệu tìm kiếm giá vé các c·ô·ng viên trò chơi cỡ lớn trong nước, giá vé ngày thường vào khoảng 300-600 Nguyên.
Có c·ô·ng viên trò chơi vé vào cửa rẻ, nhưng vào trong, có hạng mục sẽ thu phí riêng.
Có c·ô·ng viên trò chơi vé vào cửa bao gồm tất cả các hạng mục, nhưng mỗi hạng mục khi chơi đều phải xếp hàng, chờ đợi đến mệt mỏi.
Không muốn xếp hàng, thì phải bỏ số tiền lớn mua vé nhanh.
Lê Diệu không muốn định giá vé vào cửa phó bản Tiểu Thiến quá cao, bởi vì phó bản Tiểu Thiến cần thăng cấp, giá vé quá cao, người đến chơi ít, thăng cấp sẽ chậm.
Nhưng giá vé quá rẻ, cảm giác thật có lỗi với c·ô·ng trình bên trong.
Mà lại, nàng cũng cần k·i·ế·m tiền, trang trí, xây phó bản, đều cần mua đồ trong thương thành nhà ma, cần rất nhiều tiền.
Suy nghĩ một hồi, Lê Diệu quyết định đặt giá vé là 200 Nguyên một vé, thấp hơn giá các c·ô·ng viên giải trí lớn trong nước, nhưng một số hạng mục cần thu phí riêng.
Giống như cầu trượt lớn, vòng quay ngựa gỗ, cầu bập bênh, xích đu, những hạng mục này không tốn tiền, sảnh âm nhạc trung tâm tổ chức hòa nhạc cũng không thu phí.
Mà các hạng mục như bay vọt biển mây, siêu cáp treo, thế giới đáy biển... cần thu phí riêng, định giá vé đơn là 50 Nguyên.
Trẻ em dưới 3 tuổi hoặc cao dưới 1 mét được miễn phí, trẻ em từ 3-11 tuổi, hoặc cao từ 1 mét đến 1.4 mét, vé vào cửa được hưởng ưu đãi 75%.
『 Ấn vào đây báo lỗi 』 『 Gia nhập phiếu tên sách 』
Bạn cần đăng nhập để bình luận