Người Tại Giới Cảnh Sát: Từng Bước Thăng Chức
Chương 86: Xốc lên ngươi át chủ bài, cục trưởng đầu hàng
Chương 86: Lật át chủ bài của ngươi, Cục trưởng đầu hàng
Phòng làm việc của Lâm Vũ đông như trẩy hội, đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ.
Bên phía Cục trưởng Vương Chí Quốc thì lại vô cùng thê lương, khiến hắn có cảm giác như gió lạnh thổi qua thung lũng khi bụng đói.
Ở nơi khác, Cục trưởng Cục Công an thường kiêm nhiệm Phó Thị trưởng và Phó Bí thư Chính Pháp Ủy.
Hắn ngược lại thì tốt rồi, một chức cũng không vớ được, còn để Phó Cục trưởng ngồi lên đầu mình.
Vương Chí Quốc cảm thấy mình quá uất ức, không nhịn được phải gọi điện thoại than khổ!
“Lãnh đạo, là ta.” Giọng Tiền Phong rất vội vàng: “Ta đang bận đây, có chuyện gì mau nói!” Vương Chí Quốc phàn nàn: “Bên Lộc Thành này quá bắt nạt người, hôm nay Thường ủy hội biểu quyết nhân sự Phó Bí thư Chính Pháp Ủy, bọn họ lại vứt Cục trưởng là ta đây sang một bên, chọn Phó Cục trưởng Lâm Vũ!” Tiền Phong kinh ngạc nói: “Lâm Vũ kiêm nhiệm Phó Bí thư Chính Pháp Ủy, ngươi không được chọn?” Tình huống này là sao?
Hắn còn lo Lâm Vũ trẻ tuổi, sẽ bị quan chức Lộc Thành bắt nạt!
Cho nên mới phái Vương Chí Quốc xuống để bảo vệ, không ngờ ngược lại là Lâm Vũ lại thân thiết với quan chức Lộc Thành, còn Vương Chí Quốc mà hắn chọn lựa thì bị gạt ra rìa!
Điều này cho thấy EQ của Lâm Vũ cũng rất cao, ở trong quan trường như cá gặp nước.
Người như thế này làm cảnh sát thật đáng tiếc!
Nên tiến vào quan trường, nhất định có thể tạo dựng được sự nghiệp!
Tiền Phong rất rõ ràng rằng trong thể chế, chỉ có năng lực thôi là chưa đủ, EQ cũng cực kỳ quan trọng. Có người chỉ cần nói đúng một câu hay làm đúng một việc là có thể được lãnh đạo lớn để mắt tới, thuận buồm xuôi gió trong quan trường, còn có người tốn bao tâm tư nịnh bợ lấy lòng mà vẫn không chen vào được vòng tròn của lãnh đạo.
Vương Chí Quốc ấm ức nói: “Ta không muốn làm nữa!” “Hồ đồ!” Tiền Phong lập tức răn dạy, giọng điệu hận sắt không thành thép: “Nếu đã là quyết định của Thường ủy hội, còn đến lượt ngươi nói này nói nọ sao?!” Vương Chí Quốc chống chế: “Lâm Vũ là người địa phương, ta là người ngoài, bọn họ liên kết lại bắt nạt người ngoài!” “Nói bậy!” Tiền Phong không nhịn được mắng: “Ngươi nghĩ cái gì vậy! Lâm Vũ là người Lộc Thành, chẳng lẽ Lục Bí thư cũng là người Lộc Thành sao? Tại sao Lâm Vũ có thể nhận được sự ủng hộ của các Thường ủy viên, còn ngươi, một Cục trưởng Cục Công an đường đường lại không được chọn, phải tự tìm vấn đề trên người mình đi chứ.” Vương Chí Quốc không nghe lọt tai, cậy mình bị ấm ức, mở miệng nói: “Ta xin chuyển công tác đến nơi khác,” Tiền Phong cảm thấy thuộc hạ này quá ngây thơ.
Thị ủy Lộc Thành chọn Lâm Vũ giữa Lâm Vũ và Vương Chí Quốc!
Điều đó cho thấy năng lực của Lâm Vũ mạnh hơn, quan hệ vững chắc hơn!
Đạo lý này lẽ nào Cục trưởng Cục thành phố như hắn lại không hiểu?
Bên ngoài phòng làm việc.
Lâm Vũ đến.
Hắn vừa bố trí lực lượng cảnh sát ở Hoa Kiều, bổ nhiệm Sở trưởng mới, những việc này cần Cục trưởng phê chuẩn.
Chủ nhiệm Dương ngăn Lâm Vũ lại, ra hiệu vào bên trong, nói nhỏ: “Vương Cục đang nói chuyện điện thoại với Tiền Cục.” Lòng Lâm Vũ khẽ động, nói: “Vậy thì không cần thông báo.” Chủ nhiệm Dương hơi do dự, cứ thế im lặng để Lâm Vũ đi vào, hắn có thể sẽ bị phê bình.
Lâm Vũ không cho hắn thời gian do dự, mở cửa đi vào.
Hắn vẫn nghĩ rằng việc Vương Chí Quốc có thể đến Lộc Thành là kết quả thương lượng giữa Tiền Cục và Lục Bí thư, nhưng Vương Chí Quốc vừa đến đã lấy lòng Hoàng Thị trưởng, về việc này thái độ của Tiền Cục là gì?
Còn nữa, khi mình và Vương Chí Quốc xảy ra xung đột, Tiền Cục sẽ đứng về phía nào?
Những điều này Lâm Vũ đều muốn làm rõ, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội trao đổi với Tiền Phong, bây giờ đi vào là có thể biết đáp án!
Vương Chí Quốc đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ nói chuyện điện thoại.
Trong điện thoại, Tiền Phong đang đưa ra lời cảnh cáo: “Có những lời ta không muốn nói đến lần thứ ba, phái ngươi đến Lộc Thành là để hộ giá hộ tống cho Lâm Vũ, không phải để ngươi kén cá chọn canh, không muốn làm thì quay về tiếp tục làm Chủ nhiệm Văn phòng của ngươi đi, để Trương Quang Minh xuống.” “Đừng, đừng mà lãnh đạo, ngài đừng nóng giận.” Vương Chí Quốc lau mồ hôi, bảo hắn quay về làm Chủ nhiệm Văn phòng, đây chẳng phải là giáng chức sao, vậy hắn thà rằng tiếp tục ở lại Lộc Thành còn hơn.
Tiền Phong nói: “Biết Ông Thị trưởng không?” Vương Chí Quốc khó hiểu nói: “Ý ngài là vị Ông Thị trưởng từ Phó Thị trưởng Lộc Thành lên thẳng Phó Thị trưởng Cô Tô?” “Tự mình suy nghĩ kỹ đi.” Tiền Phong lại nói nửa chừng rồi cúp điện thoại.
Vương Chí Quốc cảm thấy đây là lãnh đạo đang ám chỉ mình, Phó Thị trưởng Lộc Thành có thể được đặc cách đề bạt lên Phó Thị trưởng thành phố cấp địa khu, mình vẫn đang là chính cục, lên Cục thành phố làm Phó Cục trưởng cũng có hy vọng.
Vương Chí Quốc cười toe toét như hoa cúc, quay người lại thấy Lâm Vũ thì giật nảy mình, kinh ngạc nghi ngờ nói: “Sao ngươi lại vào đây?” Chủ nhiệm Dương giải thích: “Cục trưởng, Lâm Cục đến báo cáo công việc.” Vương Chí Quốc suýt nữa ném điện thoại vào mặt đối phương, ngươi là Chủ nhiệm Văn phòng của ai hả?
Vương Chí Quốc nhìn về phía Lâm Vũ, lúng túng nói: “Nghe thấy cả rồi à?” Lâm Vũ châm chọc nói: “Cục trưởng đối với Tiền Cục thật đúng là trung thành hết mực!” “Ngồi, ngồi đi!” Vương Chí Quốc nhiệt tình mời Lâm Vũ ngồi, rồi tỏ vẻ rất khó chịu với Chủ nhiệm Dương: “Ngươi ra ngoài đi.” Lâm Vũ tự mình ngồi xuống, bây giờ hắn đã biết át chủ bài của Vương Cục.
Vương Chí Quốc xoa xoa tay, căng thẳng nói: “Ngươi đã nghe thấy rồi, ta cũng không giấu giếm nữa, Tiền Cục bảo ta đến Lộc Thành, một mặt là để tích lũy kinh nghiệm, mặt khác là để rèn luyện và bảo vệ ngươi.” Lâm Vũ trêu chọc: “Ngươi là Cục trưởng, rèn luyện rất đúng chỗ rồi đấy, hẳn là phải tìm Tiền Cục khen ngợi ngươi một phen.” Vương Chí Quốc hạ thấp giọng nói: “Ta là Cục trưởng, nhưng ngươi cũng là Phó Bí thư Chính Pháp Ủy, hai ta cùng lãnh đạo lẫn nhau, không phân lớn nhỏ!” Lâm Vũ bị chọc cười, thảo nào có thể làm Chủ nhiệm Văn phòng, lúc lấy lòng người khác thật không biết xấu hổ là gì.
Vương Chí Quốc tươi cười nói: “Tiền Cục đều đã sắp xếp tốt cho chúng ta rồi, đợi đến cơ hội thích hợp sẽ điều ta về Cục thành phố, ngươi ở lại Lộc Thành tiếp nhận chức Cục trưởng. Đây là sự sắp xếp của Tiền Cục cho cả hai chúng ta, chúng ta không thể phụ lòng tốt của Tiền Cục.” Lâm Vũ không nói gì.
Hắn đang suy nghĩ lời Tiền Cục vừa nói, nếu đổi Vương Chí Quốc đi thì sẽ phái Trương Quang Minh đến Lộc Thành.
Vương Chí Quốc vội nói: “Ngươi muốn điều Trương Yến đến Hoa Kiều, không vấn đề gì, sau này chuyện nhân sự cứ để ngươi quyết định.” Lâm Vũ cân nhắc thiệt hơn, sắc mặt dần dần dịu lại.
Quan hệ giữa hắn và Trương Quang Minh không tệ, nhưng Trương Quang Minh cũng là người rất mạnh mẽ.
Ban đầu khi còn làm Sở trưởng ở trấn Ngọc Sơn, đã chèn ép Chính trị viên đến mức không có cảm giác tồn tại, Khi ý kiến của bọn họ khác nhau, chắc chắn cũng sẽ xảy ra xung đột, nhưng Trương Quang Minh khẳng định không dễ đối phó như Vương Chí Quốc!
Bây giờ Vương Chí Quốc cam tâm làm bù nhìn, đối với hắn mà nói là có lợi nhất.
Lâm Vũ khẽ nói: “Quyền nhân sự về ta, vậy còn quyền kinh tế thì sao?” Trong thể chế, quan trọng nhất chính là quyền nhân sự và quyền kinh tế.
Hoàng Thị trưởng và Lục Bí thư minh tranh ám đấu, cuối cùng cũng là vì hai loại quyền lực này.
Vương Chí Quốc thăm dò nói: “Vấn đề tài chính, chúng ta thương lượng giải quyết thì thế nào?” Lâm Vũ thản nhiên nói: “Lần này ta nghe Cục trưởng ngươi,” Vương Chí Quốc thở phào nhẹ nhõm, Lâm Vũ được lợi còn ra vẻ, hắn cũng không muốn so đo, cứ ổn định đối phương trước, chờ mình thăng chức Phó Cục, đến lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết.
Lâm Vũ nhìn thấu tâm tư của đối phương rất rõ ràng.
Bên phía Tiền Cục, hắn chắc chắn sẽ nhắc nhở, không thể để loại người như Vương Chí Quốc lên nắm quyền, kẻo hắn chắc chắn sẽ trả thù mình, nói không chừng còn có thể cắn ngược lại Tiền Cục một miếng.
Phòng làm việc của Lâm Vũ đông như trẩy hội, đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ.
Bên phía Cục trưởng Vương Chí Quốc thì lại vô cùng thê lương, khiến hắn có cảm giác như gió lạnh thổi qua thung lũng khi bụng đói.
Ở nơi khác, Cục trưởng Cục Công an thường kiêm nhiệm Phó Thị trưởng và Phó Bí thư Chính Pháp Ủy.
Hắn ngược lại thì tốt rồi, một chức cũng không vớ được, còn để Phó Cục trưởng ngồi lên đầu mình.
Vương Chí Quốc cảm thấy mình quá uất ức, không nhịn được phải gọi điện thoại than khổ!
“Lãnh đạo, là ta.” Giọng Tiền Phong rất vội vàng: “Ta đang bận đây, có chuyện gì mau nói!” Vương Chí Quốc phàn nàn: “Bên Lộc Thành này quá bắt nạt người, hôm nay Thường ủy hội biểu quyết nhân sự Phó Bí thư Chính Pháp Ủy, bọn họ lại vứt Cục trưởng là ta đây sang một bên, chọn Phó Cục trưởng Lâm Vũ!” Tiền Phong kinh ngạc nói: “Lâm Vũ kiêm nhiệm Phó Bí thư Chính Pháp Ủy, ngươi không được chọn?” Tình huống này là sao?
Hắn còn lo Lâm Vũ trẻ tuổi, sẽ bị quan chức Lộc Thành bắt nạt!
Cho nên mới phái Vương Chí Quốc xuống để bảo vệ, không ngờ ngược lại là Lâm Vũ lại thân thiết với quan chức Lộc Thành, còn Vương Chí Quốc mà hắn chọn lựa thì bị gạt ra rìa!
Điều này cho thấy EQ của Lâm Vũ cũng rất cao, ở trong quan trường như cá gặp nước.
Người như thế này làm cảnh sát thật đáng tiếc!
Nên tiến vào quan trường, nhất định có thể tạo dựng được sự nghiệp!
Tiền Phong rất rõ ràng rằng trong thể chế, chỉ có năng lực thôi là chưa đủ, EQ cũng cực kỳ quan trọng. Có người chỉ cần nói đúng một câu hay làm đúng một việc là có thể được lãnh đạo lớn để mắt tới, thuận buồm xuôi gió trong quan trường, còn có người tốn bao tâm tư nịnh bợ lấy lòng mà vẫn không chen vào được vòng tròn của lãnh đạo.
Vương Chí Quốc ấm ức nói: “Ta không muốn làm nữa!” “Hồ đồ!” Tiền Phong lập tức răn dạy, giọng điệu hận sắt không thành thép: “Nếu đã là quyết định của Thường ủy hội, còn đến lượt ngươi nói này nói nọ sao?!” Vương Chí Quốc chống chế: “Lâm Vũ là người địa phương, ta là người ngoài, bọn họ liên kết lại bắt nạt người ngoài!” “Nói bậy!” Tiền Phong không nhịn được mắng: “Ngươi nghĩ cái gì vậy! Lâm Vũ là người Lộc Thành, chẳng lẽ Lục Bí thư cũng là người Lộc Thành sao? Tại sao Lâm Vũ có thể nhận được sự ủng hộ của các Thường ủy viên, còn ngươi, một Cục trưởng Cục Công an đường đường lại không được chọn, phải tự tìm vấn đề trên người mình đi chứ.” Vương Chí Quốc không nghe lọt tai, cậy mình bị ấm ức, mở miệng nói: “Ta xin chuyển công tác đến nơi khác,” Tiền Phong cảm thấy thuộc hạ này quá ngây thơ.
Thị ủy Lộc Thành chọn Lâm Vũ giữa Lâm Vũ và Vương Chí Quốc!
Điều đó cho thấy năng lực của Lâm Vũ mạnh hơn, quan hệ vững chắc hơn!
Đạo lý này lẽ nào Cục trưởng Cục thành phố như hắn lại không hiểu?
Bên ngoài phòng làm việc.
Lâm Vũ đến.
Hắn vừa bố trí lực lượng cảnh sát ở Hoa Kiều, bổ nhiệm Sở trưởng mới, những việc này cần Cục trưởng phê chuẩn.
Chủ nhiệm Dương ngăn Lâm Vũ lại, ra hiệu vào bên trong, nói nhỏ: “Vương Cục đang nói chuyện điện thoại với Tiền Cục.” Lòng Lâm Vũ khẽ động, nói: “Vậy thì không cần thông báo.” Chủ nhiệm Dương hơi do dự, cứ thế im lặng để Lâm Vũ đi vào, hắn có thể sẽ bị phê bình.
Lâm Vũ không cho hắn thời gian do dự, mở cửa đi vào.
Hắn vẫn nghĩ rằng việc Vương Chí Quốc có thể đến Lộc Thành là kết quả thương lượng giữa Tiền Cục và Lục Bí thư, nhưng Vương Chí Quốc vừa đến đã lấy lòng Hoàng Thị trưởng, về việc này thái độ của Tiền Cục là gì?
Còn nữa, khi mình và Vương Chí Quốc xảy ra xung đột, Tiền Cục sẽ đứng về phía nào?
Những điều này Lâm Vũ đều muốn làm rõ, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội trao đổi với Tiền Phong, bây giờ đi vào là có thể biết đáp án!
Vương Chí Quốc đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ nói chuyện điện thoại.
Trong điện thoại, Tiền Phong đang đưa ra lời cảnh cáo: “Có những lời ta không muốn nói đến lần thứ ba, phái ngươi đến Lộc Thành là để hộ giá hộ tống cho Lâm Vũ, không phải để ngươi kén cá chọn canh, không muốn làm thì quay về tiếp tục làm Chủ nhiệm Văn phòng của ngươi đi, để Trương Quang Minh xuống.” “Đừng, đừng mà lãnh đạo, ngài đừng nóng giận.” Vương Chí Quốc lau mồ hôi, bảo hắn quay về làm Chủ nhiệm Văn phòng, đây chẳng phải là giáng chức sao, vậy hắn thà rằng tiếp tục ở lại Lộc Thành còn hơn.
Tiền Phong nói: “Biết Ông Thị trưởng không?” Vương Chí Quốc khó hiểu nói: “Ý ngài là vị Ông Thị trưởng từ Phó Thị trưởng Lộc Thành lên thẳng Phó Thị trưởng Cô Tô?” “Tự mình suy nghĩ kỹ đi.” Tiền Phong lại nói nửa chừng rồi cúp điện thoại.
Vương Chí Quốc cảm thấy đây là lãnh đạo đang ám chỉ mình, Phó Thị trưởng Lộc Thành có thể được đặc cách đề bạt lên Phó Thị trưởng thành phố cấp địa khu, mình vẫn đang là chính cục, lên Cục thành phố làm Phó Cục trưởng cũng có hy vọng.
Vương Chí Quốc cười toe toét như hoa cúc, quay người lại thấy Lâm Vũ thì giật nảy mình, kinh ngạc nghi ngờ nói: “Sao ngươi lại vào đây?” Chủ nhiệm Dương giải thích: “Cục trưởng, Lâm Cục đến báo cáo công việc.” Vương Chí Quốc suýt nữa ném điện thoại vào mặt đối phương, ngươi là Chủ nhiệm Văn phòng của ai hả?
Vương Chí Quốc nhìn về phía Lâm Vũ, lúng túng nói: “Nghe thấy cả rồi à?” Lâm Vũ châm chọc nói: “Cục trưởng đối với Tiền Cục thật đúng là trung thành hết mực!” “Ngồi, ngồi đi!” Vương Chí Quốc nhiệt tình mời Lâm Vũ ngồi, rồi tỏ vẻ rất khó chịu với Chủ nhiệm Dương: “Ngươi ra ngoài đi.” Lâm Vũ tự mình ngồi xuống, bây giờ hắn đã biết át chủ bài của Vương Cục.
Vương Chí Quốc xoa xoa tay, căng thẳng nói: “Ngươi đã nghe thấy rồi, ta cũng không giấu giếm nữa, Tiền Cục bảo ta đến Lộc Thành, một mặt là để tích lũy kinh nghiệm, mặt khác là để rèn luyện và bảo vệ ngươi.” Lâm Vũ trêu chọc: “Ngươi là Cục trưởng, rèn luyện rất đúng chỗ rồi đấy, hẳn là phải tìm Tiền Cục khen ngợi ngươi một phen.” Vương Chí Quốc hạ thấp giọng nói: “Ta là Cục trưởng, nhưng ngươi cũng là Phó Bí thư Chính Pháp Ủy, hai ta cùng lãnh đạo lẫn nhau, không phân lớn nhỏ!” Lâm Vũ bị chọc cười, thảo nào có thể làm Chủ nhiệm Văn phòng, lúc lấy lòng người khác thật không biết xấu hổ là gì.
Vương Chí Quốc tươi cười nói: “Tiền Cục đều đã sắp xếp tốt cho chúng ta rồi, đợi đến cơ hội thích hợp sẽ điều ta về Cục thành phố, ngươi ở lại Lộc Thành tiếp nhận chức Cục trưởng. Đây là sự sắp xếp của Tiền Cục cho cả hai chúng ta, chúng ta không thể phụ lòng tốt của Tiền Cục.” Lâm Vũ không nói gì.
Hắn đang suy nghĩ lời Tiền Cục vừa nói, nếu đổi Vương Chí Quốc đi thì sẽ phái Trương Quang Minh đến Lộc Thành.
Vương Chí Quốc vội nói: “Ngươi muốn điều Trương Yến đến Hoa Kiều, không vấn đề gì, sau này chuyện nhân sự cứ để ngươi quyết định.” Lâm Vũ cân nhắc thiệt hơn, sắc mặt dần dần dịu lại.
Quan hệ giữa hắn và Trương Quang Minh không tệ, nhưng Trương Quang Minh cũng là người rất mạnh mẽ.
Ban đầu khi còn làm Sở trưởng ở trấn Ngọc Sơn, đã chèn ép Chính trị viên đến mức không có cảm giác tồn tại, Khi ý kiến của bọn họ khác nhau, chắc chắn cũng sẽ xảy ra xung đột, nhưng Trương Quang Minh khẳng định không dễ đối phó như Vương Chí Quốc!
Bây giờ Vương Chí Quốc cam tâm làm bù nhìn, đối với hắn mà nói là có lợi nhất.
Lâm Vũ khẽ nói: “Quyền nhân sự về ta, vậy còn quyền kinh tế thì sao?” Trong thể chế, quan trọng nhất chính là quyền nhân sự và quyền kinh tế.
Hoàng Thị trưởng và Lục Bí thư minh tranh ám đấu, cuối cùng cũng là vì hai loại quyền lực này.
Vương Chí Quốc thăm dò nói: “Vấn đề tài chính, chúng ta thương lượng giải quyết thì thế nào?” Lâm Vũ thản nhiên nói: “Lần này ta nghe Cục trưởng ngươi,” Vương Chí Quốc thở phào nhẹ nhõm, Lâm Vũ được lợi còn ra vẻ, hắn cũng không muốn so đo, cứ ổn định đối phương trước, chờ mình thăng chức Phó Cục, đến lúc đó mọi vấn đề đều được giải quyết.
Lâm Vũ nhìn thấu tâm tư của đối phương rất rõ ràng.
Bên phía Tiền Cục, hắn chắc chắn sẽ nhắc nhở, không thể để loại người như Vương Chí Quốc lên nắm quyền, kẻo hắn chắc chắn sẽ trả thù mình, nói không chừng còn có thể cắn ngược lại Tiền Cục một miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận