Người Tại Giới Cảnh Sát: Từng Bước Thăng Chức

Chương 52: Một con cá cho các ngươi ăn ra hoa đến

Chương 52: Một con cá mà các ngươi cũng ăn ra đủ trò
Tin tức Tôn Đại Chí sắp bị miễn chức truyền ra, các bữa tiệc hẹn trước Lâm Vũ rõ ràng tăng nhiều.
Trong đó có phó cục trưởng phân cục, các đại đội trưởng, lãnh đạo đồn công an cấp dưới, phàm là nhân vật có vai vế trong cục, đều không kịp chờ đợi hẹn Lâm Vũ ăn cơm.
Bởi vì hắn đã đấu thắng Tôn Đại Chí!
Nhưng Lâm Vũ cũng không rảnh rỗi để ý đến bọn họ.
Hiện tại là thời khắc trọng yếu để hắn chọn lựa thành viên cho tổ chức tương lai, lãng phí thời gian quý giá cho những người này thật không đáng.
Nơi Lâm Vũ nghĩ đến đầu tiên chính là đồn công an trấn Ngọc Sơn!
Hắn từng làm phó sở trưởng ở đó, còn cùng Chu Đại Năng, Trương Yến kết thành đồng minh đối kháng Tôn Đại Chí.
Hiện tại mình đã thành công, cũng coi là ‘áo gấm về quê’.
Vừa lúc Chu Đại Năng gọi điện thoại đến muốn mời khách ăn cơm, giới thiệu một quán cơm tư nhân ở phía bắc thành phố.
Lúc Lâm Vũ đến địa điểm hẹn, phát hiện Trương Yến cũng đã tới.
“Sở trưởng, chính trị viên!” “Lâm Đội!” Chu Đại Năng, Trương Yến đều tươi cười đón tiếp.
Lâm Vũ hiện tại chính là nhân vật truyền kỳ của Cục Công An Lộc Thành, phó cục trưởng còn hẹn không được, giờ lại đến ăn cơm cùng bọn hắn, là cho bọn hắn mặt mũi lớn bằng trời!
Phòng ăn ở trên lầu hai.
Chu Đại Năng leo mấy bậc cầu thang đã mệt lử.
Khiến Trương Yến đi phía sau rất bất mãn, vừa mỉa mai vừa trêu chọc nói: “Ta nói này sở trưởng à, ngươi dạo này yếu quá rồi, càng ăn càng mập, sau này đi đường cũng khó khăn, cấp trên muốn đề bạt ngươi, phát hiện nhấc không nổi, thì xấu hổ biết mấy.” Chu Đại Năng cười khổ mấy tiếng: “Có người ăn thế nào cũng không mập, ta thì uống nước lã cũng tăng cân, ta sắp quên mất lần cuối mình gầy là khi nào rồi?” Trương Yến đột nhiên hỏi: “Ngươi từng gầy sao?” “Xem thường người ta quá rồi, năm đó ta học đại học, cũng là ‘nhân vật phong vân’ của câu lạc bộ bóng rổ đấy, bao nhiêu nữ sinh theo đuổi ta, ta đều không đồng ý…” Chu Đại Năng khoác lác về mình, khiến nữ phục vụ viên dẫn đường phía trước phải nín cười, bờ vai run lên.
Trương Yến làm bộ muốn ói.
Lâm Vũ thì cười ha ha.
Vào trong phòng, Chu Đại Năng ngồi bên cạnh Lâm Vũ, mở miệng thăm dò: “Nghe nói Tôn Cục sắp bị điều đi, chuyện này có thật không?” Trương Yến cũng tỏ vẻ rất hứng thú.
Lâm Vũ tiết lộ một chút nội tình: “Ta thấy không chỉ đơn giản là bị cách chức đâu.” Trương Yến kinh ngạc nói: “Còn phải vào tù sao?” Chu Đại Năng cảm khái: “Xem ra Thị Ủy đã tích tụ rất nhiều bất mãn đối với Tôn Cục.” Lâm Vũ gật đầu, đánh giá Chu Đại Năng cao thêm ba phần, dưới vẻ ngoài chất phác có phần nhút nhát đúng là ẩn giấu sự khôn khéo.
“Là Thị Ủy thúc đẩy sao?” Trương Yến càng kinh ngạc hơn, chẳng lẽ những chuyện nội bộ này chỉ mình nàng không biết?
Lâm Vũ uống một ngụm trà, đợi hai người tiêu hóa một chút rồi mới nói tiếp: “Ngoài Thị Ủy, còn có Tiền Cục bên cục thành phố, lần này Tôn Đại Chí chắc chắn tiêu đời rồi.” Trương Yến không đợi được nữa, nhoài nửa người trên ra hỏi: “Cục trưởng mới là ai?” Nói xong Trương Yến còn khiêu khích nhìn Chu Đại Năng, có bản lĩnh thì ngươi đoán tiếp đi!
Chu Đại Năng bất đắc dĩ lắc đầu, cái này thì hắn đoán sao được, nếu thật biết chuyện này, thì đổi nghề đi làm thầy bói được rồi.
Lâm Vũ không giấu giếm họ, nói: “Là chủ nhiệm văn phòng cục thành phố, Vương Chí Quốc.” Người của cục thành phố!
Chu Đại Năng, Trương Yến nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây bọn họ chịu áp lực quá lớn, người đứng đầu phân cục không hài lòng với họ, mặc dù Lâm Vũ gánh phần lớn hỏa lực, nhưng đồn công an trấn Ngọc Sơn cũng nhiều lần bị nhắm vào. Lần đại án 3.21 trước, toàn cục đều hành động, chỉ có đồn công an trấn Ngọc Sơn của bọn họ phải chờ lệnh, sau đó bị đồng nghiệp ở mấy đồn công an khác cười nhạo.
Lâm Vũ xoay xoay nửa chén trà.
Trương Yến rất thức thời rót thêm trà. Trước kia nàng là chính trị viên, là cấp trên của Lâm Vũ, thường có vị thế cao hơn, nhưng bây giờ nàng vẫn là chính trị viên, còn Lâm Vũ đã là Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự. Nàng gợi chuyện: “Lần điều động này của phân cục, Lâm Vũ ngươi không nghĩ tiến thêm một bước sao?” Lâm Vũ hơi kinh ngạc, người phụ nữ này thật nhạy bén.
Chu Đại Năng sửng sốt, thăm dò: “Như vậy mà còn thăng được nữa à?” Nếu Lâm Vũ lại được thăng chức, hắn thật sự muốn tự kỷ mất, người khác thăng chức dễ dàng như vậy, còn hắn thăng một lần khó hơn cả sinh con!
Trương Yến cười nói: “Chuyện này có gì mà không thể, sau lưng Lâm Vũ có Tiền Cục chống lưng, chủ nhiệm Vương mới tới lại là người của Tiền Cục, đề bạt Lâm Vũ làm phó cục trưởng là chuyện rất bình thường.” “Nhưng mà cái này…” Chu Đại Năng ngập ngừng.
Trương Yến chế nhạo: “Cũng phải thôi, đặc cách đề bạt không đến lượt mình, chắc chắn là không phục rồi.” Chu Đại Năng tức đến trợn mắt trắng dã, cần gì phải tranh đấu với hắn ở đây!
Lâm Vũ nói ra lời kinh người: “Nói đến chức phó cục trưởng, Tiền Cục muốn tham khảo ý kiến của ta!” “Cái gì!” Trương Yến, Chu Đại Năng đồng thời đứng bật dậy, mặt mày tràn đầy vẻ chấn kinh.
Ai mà không muốn thăng quan, lời này của Lâm Vũ khiến bọn họ như nhìn thấy ánh rạng đông.
Lâm Vũ thấy bọn họ coi trọng chuyện này, liền dừng lại đúng lúc. Có những lợi ích hắn chủ động đưa ra là tình nghĩa, còn người khác đến cầu xin thì lại là món nợ ân tình lớn.
Trương Yến cũng không muốn cùng Chu Đại Năng tiến thoái giống nhau, tranh thủ lấy lòng cười nói: “Lâm Đội, Tiền Cục coi trọng ngươi như vậy, thế trong lòng ngươi có ứng cử viên nào thích hợp không?” Nói xong Trương Yến chỉ vào mình.
Chu Đại Năng rất muốn nói mình phù hợp, nhưng ngại không dám mở miệng. Hắn từng thấy người khác cầu xin cấp trên cho thăng chức, nhưng cầu xin thuộc hạ cũ thì đây là lần đầu tiên.
Phục vụ viên lần lượt mang thức ăn lên.
Trên bàn bày đủ cá đủ thịt, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
“Ăn cơm thôi!” “Sở trưởng, chính trị viên, đừng khách sáo.” Lâm Vũ nâng chén cơm lên mời.
“Ngươi cũng ăn đi.” Chu Đại Năng cười ha hả gắp thức ăn cho Lâm Vũ.
Trương Yến không chịu thua kém, cười gắp một miếng cá cho Lâm Vũ nói: “Món cá om này làm rất ngon, ngươi nếm thử đi.” Được một lão nam nhân và một phụ nữ gắp thức ăn cho, Lâm Vũ rất không quen, ra hiệu nói: “Các ngươi cũng ăn đi.” Chu Đại Năng gắp môi cá cho Lâm Vũ, cười nói: “Môi con cá này là đồ tốt đấy, có câu nói thế nào nhỉ, gọi là ‘gắn bó như môi với răng’!” Trương Yến không nhịn được trợn mắt trắng dã, thầm nghĩ vốn cho rằng ngươi chất phác, không ngờ cũng giảo hoạt như vậy. Nàng gắp mắt cá cho Lâm Vũ, trêu đùa: “Ngươi là ‘gắn bó như môi với răng’, vậy mắt cá này của ta có phải nên là ‘coi trọng mấy phần’ không?” Một con cá mà các ngươi cũng ăn ra đủ trò, định chơi trò ẩn ý với ta đúng không!
Lâm Vũ cũng gắp cho mỗi người họ một miếng bong bóng cá, nói: “Cái này gọi là ‘thành thật với nhau’! Các ngươi có gì cứ nói thẳng, đừng úp úp mở mở nữa.” Nói đến nước này, Chu Đại Năng nâng chén tỏ thái độ với Lâm Vũ: “Ta rất quen thuộc các mối quan hệ nhân sự ở phân cục, sau này cần dùng đến, ta gọi là có mặt. Từ nay về sau, ngươi là lãnh đạo của ta.” Chu Đại Năng nói một hơi hết những lời muốn nói, ai mà không muốn tiến bộ chứ?
Chỉ cần có thể được đề bạt, hắn nguyện ý về phe Lâm Vũ, trở thành người trên cùng thuyền với hắn.
Trương Yến không chần chừ nữa, bày tỏ lòng trung thành: “Lâm Đội, ta muốn đi theo ngươi.” Lâm Vũ đặt chén đũa xuống.
Đây mới là kết quả hắn mong muốn.
Thăng quan thì được, nhưng nhất định phải nghe lời ta!
Lâm Vũ nhìn hai người, nói: “Ta sẽ đề cử Chu sở trưởng với Tiền Cục.” Chu Đại Năng kích động đến tay run lên, làm đổ một ít rượu, cảm kích nói: “Lâm Đội, không nói lời nào khác nữa, chén rượu này ta uống cạn, ngươi tùy ý. Sau này ta nghe theo ngươi.” Nói xong liền uống một hơi cạn sạch, tâm tình hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Hắn ở phân cục vất vả hơn mười năm, mới thăng được chức chủ nhiệm văn phòng, lại bị điều ngang sang trấn Ngọc Sơn làm sở trưởng, đây chính là kết cục sau mười mấy năm đi theo Tôn Đại Chí của hắn.
Đi theo sai người lãng phí cả đời, nhưng đi theo đúng người, tiến bộ thật nhanh.
Vẻ mặt Trương Yến không che giấu được sự thất vọng, đến nụ cười gượng cũng không nặn ra nổi.
Lâm Vũ uống cạn rượu trước, đồng thời quan sát phản ứng của Trương Yến. Chu Đại Năng thì hắn nắm chắc rồi, nhưng người phụ nữ này tâm cơ sâu sắc, dùng để đối phó người khác thì là một lưỡi dao sắc bén, nhưng nếu làm mình bị thương cũng sẽ rất đau.
Chu Đại Năng hoàn hồn, vội vàng rót rượu cho Lâm Vũ.
Trương Yến giọng chua chua nói: “Chúc mừng Chu sở trưởng.” Chu Đại Năng lại thấy hơi ngại, định nói mấy lời an ủi nàng.
Lâm Vũ thấy Trương Yến không hề oán trách, mới mở miệng nói: “Trương tỷ cũng nên được điều động một chút.” Mắt Trương Yến sáng lên, hỏi: “Phân cục còn vị trí sao?” Lâm Vũ nói: “Có cơ hội, ta sẽ đề cử ngươi với tổ chức cấp trên.” Trương Yến nghĩ đến điển tích ‘ngàn vàng mua xương ngựa’, Chu sở trưởng chính là ví dụ tốt nhất, Lâm Vũ không phải loại người ‘qua cầu rút ván’.
“Tốt! Bất kể được hay không, ta và Chu sở trưởng đều là người của ngươi!” Rõ ràng là đang thể hiện lòng trung thành, mà lại khiến Lâm Vũ cả người nổi da gà.
Nhưng đây đúng là đang tỏ thái độ với hắn!
Lâm Vũ cười khẽ chấp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận