Người Tại Giới Cảnh Sát: Từng Bước Thăng Chức

Chương 15: Lại gặp đại tẩu, ngươi còn thăng quan?

Chương 15: Lại gặp đại tẩu, ngươi còn thăng quan?
Tại đồn công an trấn Ngọc Sơn!
Trương Quang Minh vừa trở về liền tổ chức hội nghị, truyền đạt tinh thần của đại hội khen thưởng.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là mệnh lệnh liên quan đến việc thăng chức của Lâm Vũ.
Toàn thể nhân viên cảnh sát đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Những người nhanh nhạy tin tức đều đã nghe nói cả rồi.
Lâm Vũ đã có biểu hiện kinh diễm tại đại hội, phá được vụ án lớn từ Ma Đô mang về, làm rạng danh giới cảnh sát tỉnh Tô.
Bí thư Chính pháp Ủy thành phố đích thân quan tâm!
Lãnh đạo Cục Công an thành phố đã lên tiếng!
Cục Công an Lộc Thành một đường bật đèn xanh.
Tất cả đều là để Lâm Vũ thăng quan!
Quả thực xem Lâm Vũ như đoàn sủng!
Trong phòng họp, vẻ mặt mọi người không đồng nhất.
Giống như Hồng Lộc, Lưu Khải ngồi phía ngoài cùng đều hết sức kích động, thỉnh thoảng lại tuyên dương sự tích của Lâm Vũ với đồng nghiệp xung quanh.
Tổ trưởng tổ một Đổng Kiều thì vẻ mặt u ám, trong toàn bộ đồn công an, chính hắn là người có tư cách nhất được thăng chức phó sở trưởng, vậy mà bây giờ lại bị một người mới từ tổ ba đoạt mất!
Đây không nghi ngờ gì là giáng một cái Hàng Long Thập Bát Chưởng lên mặt Đổng Kiều hắn!
Trên mặt đau rát, càng tức giận đến muốn nổ phổi!
Tổ trưởng tổ ba, Lão Lưu, thì tràn đầy ao ước, lính dưới tay chỉ lơ là một chút liền leo lên đầu hắn ngồi.
Trương Quang Minh lấy ra một văn kiện, cao giọng nói: “Sau đây ta tuyên bố quyết định bổ nhiệm của tổ chức cấp trên đối với đồng chí Lâm Vũ. Xét thấy đồng chí Lâm Vũ trong quá trình phá vụ án buôn ma túy đặc biệt lớn đã không sợ nguy hiểm, dũng cảm đảm đương…” “Tấn thăng đồng chí Lâm Vũ, đảm nhiệm chức vụ phó sở trưởng đồn công an trấn Ngọc Sơn!”
“Bộp bộp bộp bộp!” Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Bất kể bọn hắn nhìn nhận Lâm Vũ thế nào, từ nay về sau Lâm Vũ chính là lãnh đạo của bọn hắn.
Hồng Lộc mặt mũi tràn đầy kích động, vỗ tay đặc biệt mạnh, trong đầu tràn ngập ảo tưởng về cuộc sống kích thích trong tương lai.
Lâm Vũ đứng dậy cúi chào, bày tỏ tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo và tổ chức cấp trên.
Đều là mấy lời xã giao.
Bây giờ hắn là phó sở trưởng, cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên trên con đường quan trường.
Lão Lưu cười nói: “Lâm Vũ, ngươi từ tổ ba của ta ra đi, cũng đừng quên chiếu cố tổ ba chúng ta đấy.” Đổng Kiều ghen tị nói: “Phó sở trưởng này còn chưa bắt đầu nhậm chức, đã nghĩ đến chuyện lấy quyền mưu tư rồi sao?” Phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đổng Kiều. Phó sở trưởng vừa nhậm chức, ngươi định ra oai phủ đầu à?
Lão Lưu nhíu mày, hắn đã chịu sự áp chế và trào phúng của Đổng Kiều từ lâu, sớm đã bất mãn.
Sắc mặt của Trương Quang Minh lập tức âm trầm, trong lòng hắn đã xem Lâm Vũ như người một nhà, Đổng Kiều gây sự lúc này không nghi ngờ gì là đang đánh vào mặt hắn.
Lâm Vũ cười nhạt nói: “Nếu như đây được coi là lấy quyền mưu tư, vậy thì cái kiểu bao che người của tổ một như tổ trưởng Đổng, ta thật không sánh bằng.” Đổng Kiều muốn phản kích nhưng lại không tìm được cớ.
Trương Quang Minh không chút khách khí chỉ trích: “Lão Đổng, ngươi nổi điên cái gì vậy? Đừng ỷ mình là lão làng rồi xem thường người này người kia. Lâm Vũ là do tổ chức bổ nhiệm, ngươi có ý kiến gì với sự sắp xếp của tổ chức cấp trên à?” “Ta…” Đổng Kiều lời đến khóe miệng mà không dám nói ra. Một khi nói ra, tiền đồ cá nhân của hắn coi như xong, cả đời này đừng mong được đề bạt.
Vẻ mặt hắn rất không cam lòng.
Tổ trưởng tổ 2 khuyên nhủ: “Sở trưởng, lão Đổng hồ đồ rồi, ngài đừng chấp nhặt với hắn.”
“Tan họp!” Trương Quang Minh vỗ bàn, tức giận bỏ đi.
Những người khác nhìn Đổng Kiều, đều lắc đầu tỏ vẻ không coi trọng, ngược lại nhìn về phía Lâm Vũ, ai nấy đều lộ vẻ lấy lòng.
“Phó sở trưởng!” “Phó sở trưởng gì chứ, theo quy củ, phải gọi là Sở trưởng!” “Chào Lâm Sở.” “Lâm Sở mời khách ăn cơm đi!” …
Nghe tiếng nịnh nọt của các đồng nghiệp, Lâm Vũ tỏ ra rất thận trọng, cười nhạt nói: “Mời khách ăn cơm sau này có nhiều cơ hội. Ta có làm tốt vị trí phó sở trưởng này hay không, còn phải nhờ vào sự ủng hộ của mọi người.” Lão Lưu dẫn đầu bày tỏ thái độ, cười nói: “Chắc chắn ủng hộ.” Những người khác nhao nhao gật đầu phụ họa, còn có cả cảnh sát của tổ một cũng tham gia góp vui.
Phía Đổng Kiều thì lại vắng tanh như chùa bà đanh, chỉ có mấy cảnh sát nhân dân đứng cạnh hắn, nhưng ai nấy sắc mặt đều rất khó coi.
Đây chính là đứng về phe nào!
Người thuộc phe Đổng Kiều đều là đối tượng đả kích của Lâm Vũ!
Lâm Vũ nói đùa với mọi người vài câu rồi trở lại phòng làm việc.
Bây giờ hắn là phó sở trưởng, đã có phòng làm việc riêng. Vụ án buôn ma túy Hoa Anh Đào đặc biệt lớn này đã khiến toàn bộ lãnh đạo trong sở đều được thăng chức.
Chính trị viên đã lên phân cục đảm nhiệm chức phó chính ủy.
Sở trưởng Trương Quang Minh cũng sắp lên cục thành phố.
Không biết sở trưởng và chính trị viên mới đến sẽ là ai đây?
Lâm Vũ chỉ ngồi trong phòng làm việc mười mấy phút, không có ai đến báo cáo công việc, thế là hắn quyết định ra ngoài tuần tra.
“Chào Lâm Sở!” “Chào!” “Chào phó sở trưởng!” “Ừm!” … Gặp cảnh sát nào họ cũng nhao nhao chào hỏi.
Lâm Vũ cũng gật đầu đáp lại, đi đến khu vực phá án.
Cảnh sát ở đây rõ ràng bận rộn hơn nhiều.
Trên hành lang người đến người đi, có người đang áp giải nghi phạm, có người đang gọi điện thoại hỏi thăm tình tiết vụ án, còn có người đang tập trung tinh thần xem xét hồ sơ… Hiếm có người nhận ra Lâm Vũ để chào hỏi.
Thật bận rộn!
Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn qua biển số phòng làm việc của tổ một, tổ hai, tổ ba, rồi lại đi vòng đến phòng tạm giữ.
Viên cảnh sát ở đây đang ngồi chơi.
Lâm Vũ đứng sau lưng hắn một lúc lâu mà không bị phát hiện, không khỏi ho khan hai tiếng.
Người này vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Vũ thì sợ đến luống cuống tay chân, vội vàng đứng dậy.
“Chào Sở trưởng!” “Giờ làm việc chú ý một chút.” “Cảm ơn sở trưởng.” Viên cảnh sát này rất chột dạ, lấy băng ghế đặt trước mặt Lâm Vũ. Lần trước Lâm Vũ bị xem như khách làng chơi đưa vào đây, hắn đã không nhận ra, còn giáo huấn vài câu, bây giờ nghĩ lại thật muốn tự tát vào mặt mình.
Phòng tạm giữ diện tích không lớn, một nửa bên trong là lồng giam. Không thể giam chung tất cả phạm nhân lại một chỗ, nửa đêm dễ xảy ra chuyện.
Vì vậy nam nữ mỗi bên một buồng, ở giữa có tường ngăn cách.
Hiện tại bên trong lồng sắt vẫn còn giam giữ không ít người.
Cảnh tượng trong lồng giam nam khá thú vị.
Ba đại hán ngủ trên giường, hai thanh niên bị phạt chống đẩy trên mặt đất.
Một trong số đó còn có cả Hoàng Mao đầu cắt moi kiểu Caesar.
Lâm Vũ hỏi: “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” Viên cảnh sát khó giải thích, thực ra hắn thường mở một mắt nhắm một mắt với việc đầu gấu trong tù bắt nạt người khác. Hắn lập tức quát hai người kia: “Làm gì đó, về chỗ ngồi xuống.” Ba đại hán đều nhìn Lâm Vũ, không dám hó hé.
Lâm Vũ đi mấy bước đến bên lồng giam nữ.
Hoàng Mao đã trở về, vậy thì đại tẩu kia chắc cũng ở đây.
Lồng giam nữ tương đối đông người, có khoảng bảy tám người.
Triệu Nhã bị chen vào một góc khuất, đang ôm đầu gối ngủ.
Xem ra là sau khi vụ án buôn ma túy Hoa Anh Đào bị phá, bọn hắn không còn giá trị ở cục thành phố nên bị đưa về đây.
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Lâm Vũ dùng dùi cui gõ vào song sắt, tiếng động chói tai đánh thức hết các nữ phạm nhân đang ngủ.
“Ai đó?” “Bị điên à!” “Gõ cái gì mà gõ!” Nữ phạm nhân lúc bị đánh thức dậy cơn tức đều rất lớn, đặc biệt là Triệu Nhã. Khi nhìn thấy Lâm Vũ đang cười với nàng, lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, muốn nhảy dựng lên cắn hắn mấy cái, nhưng lại “A” một tiếng ngã nhào vào người khác, chân bị tê rần.
Ba phút sau.
Triệu Nhã bị đưa riêng đến Phòng Thẩm vấn sát vách.
Xét thấy vừa rồi nàng có thái độ giương nanh múa vuốt, cảnh sát đã còng tay nàng lại.
Lâm Vũ cười nói: “Lại gặp mặt rồi!” Triệu Nhã tức đến nghiến răng: “Đồ chó!” Mấy ngày nay nàng bị giày vò thê thảm. Bị bắt trong đợt tảo hoàng (càn quét tệ nạn), lại bị đưa đi thẩm vấn trong đêm, mấy chuyện vặt vãnh đó bị hỏi đi hỏi lại mấy chục lần. Về sau nàng mới biết đó là vụ án buôn ma túy, sợ đến mức cả đêm không ngủ, chỉ sợ bị liên lụy. Cuối cùng cũng chờ được đến lúc vụ án được phá, không liên quan gì đến nàng. Vốn tưởng rằng có thể ra ngoài, ai ngờ lại bị đưa về trại tạm giam Lộc Thành.
Lại còn gặp phải tên đầu sỏ!
Lâm Vũ trêu chọc: “Không muốn ra ngoài à?” Sắc mặt Triệu Nhã biến đổi, nuốt những lời chửi bới vào trong bụng.
Lâm Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta làm một giao dịch nhé.” “Phì!” Triệu Nhã khinh thường trợn mắt, thực ra trong lòng đã tức muốn phát điên, lần trước chính vì giao dịch với Lâm Vũ mà nàng đã tổn thất nặng nề.
Lâm Vũ đi đến trước mặt nàng, véo nhẹ má nàng, dụ dỗ: “Chỉ cần ngươi đồng ý làm tuyến nhân cho ta, thì chính là người một nhà, ta liền có thể thả ngươi ra ngoài.” Thực ra đại tẩu này vẫn còn giá trị lợi dụng đối với Lâm Vũ. Ở trấn Ngọc Sơn này, dân lao động ngoại tỉnh quá đông, ngư long hỗn tạp, muốn nhanh chóng nắm bắt tin tức thì cần phải có người của mình.
Triệu Nhã trước kia là đại tẩu, có sức ảnh hưởng nhất định trong giới giang hồ.
Nếu Lâm Vũ ủng hộ nàng leo lên vị trí cao hơn, điều đó sẽ rất có lợi cho việc phá án.
Triệu Nhã dùng sức gạt tay ra, không cho Lâm Vũ chạm vào.
Lâm Vũ vừa đấm vừa xoa nói: “Nếu để người trong giang hồ biết là ngươi đã bán đứng Long ca, kết cục của ngươi sẽ rất thảm. Để ngươi làm tuyến nhân chính là bảo vệ ngươi.” Triệu Nhã sợ hãi, đây chính là điều nàng lo lắng nhất.
Lâm Vũ cầm chìa khóa mở còng tay cho nàng, dặn dò: “Chờ lát nữa làm xong thủ tục, ngươi có thể ra ngoài. Sau khi thu xếp ổn thỏa thì gọi điện thoại cho ta.” Triệu Nhã âm thầm đấu tranh hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?” Lâm Vũ cười nói: “Ta bây giờ là phó sở trưởng, sau này phá án cần đến ngươi lúc nào, thì ngươi phải có mặt ngay lúc đó.” Triệu Nhã lại nghiến răng ken két. Tên khốn này chơi không nàng, lại còn được thăng quan? Đúng là tức chết ta mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận