Một Đồng Xu
Chương 047: Cô nhận ra đây là bao gối trước đây Dương Văn đan cho ông nội.
Sự yên bình đã được tô son trát phấn trong một thời gian dài dường như đã bị phá vỡ trong phút chốc, những sợi gân trong đầu Trình Trục bắt đầu căng thẳng trở lại.
Cô nhìn thấy hai người bé nhỏ đang đánh nhau, một người liên tục nói với cô: “Ông bà là đồng phạm, nếu không phải do họ, mẹ cô sẽ không bỏ cô lại mà chạy trốn, mọi thứ bây giờ đều chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.”
Người kia nói: “Ông bà tốt như vậy, sao có thể làm ra chuyện như thế được, bên trong nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Trình Trục dao động, không biết nên tin bên nào, mà trong lòng cô đã thiên về một bên, nhưng cô sợ sự thật sẽ khiến mình thất vọng. Cô biết chính suy nghĩ theo thói quen của mình đã khiến cô bắt đầu trốn tránh.
Điện thoại di động đột nhiên reo lên, Trình Trục liếc nhìn, là Tôn Minh Trì gửi tin nhắn, hỏi cô sắp xếp hành lý thế nào rồi, Trình Trục chớp mắt, bình tĩnh lại một chút, trả lời: [Vẫn đang dọn dẹp.]
Cô đặt điện thoại xuống, nghe thấy ông nội Trình hỏi: “Tiểu Trục, có chuyện gì vậy?”
Trình Trục ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn đầy lo lắng, giống như một cục cầu bông mềm mại đập vào người cô, liên tục nói với Trình Trục rằng tình yêu và sự chăm sóc của ông bà nội dành cho cô không thể là giả, sự thiên vị trong lòng cô rất rõ ràng, cô không thể không im lặng, không biết phải nói như thế nào.
“Có chuyện gì cũng không được giữ trong lòng, nhất định phải nói với ông nội.” Gần đây, Trình Trục hình như có rất nhiều tâm sự, ông nội Trình vẫn luôn lo lắng. Bây giờ nhìn cô như vậy, ông càng sợ cô sẽ gặp phải chuyện xấu không thể nói.
Trình Trục mím môi, đột nhiên chạy về phòng, không lâu sau thì chạy ra đặt thứ gì đó xuống trước mặt ông nội.
Thấy vẻ mặt ông khó hiểu, Trình Trục hỏi: “Ông nội, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Ông nội Trình bối rối nhìn quyển sổ trước mặt: “Đây là cái gì?”
“Đây là nhật ký của mẹ con.” Trình Trục dừng một chút: “Con tìm thấy nó ở bàn cạnh giường ngủ của ông và bà nội.”
Ông nội Trình ngạc nhiên, ông hoàn toàn không biết giường có tủ bên cạnh.
Không bao lâu, ông đeo kính lão, lật xem nội dung trong cuốn nhật ký, biểu cảm của ông lần lượt thay đổi, như thể không dám tin, lại qua mười phút, ông đặt cuốn nhật ký xuống và thở dài: “Bảo sao.”
Ông nội Trình không có gì để biện hộ, trình độ văn hóa của ông không cao, ông cũng không có thói quen sắp xếp thứ tự logic trước khi nói. Cho nên ông nghĩ gì nói đấy, nghe qua hơi dài dòng, nhưng nếu thực sự muốn tóm tắt lại, thì chỉ gói gọn trong ba từ.
Biết chuyện Trình Vệ Quốc ngoại tình hoàn toàn là trùng hợp, bọn họ vô cùng tức giận, yêu cầu Trình Vệ Quốc xử lý tốt chuyện với Hứa Kiều, nếu không, Dương Văn biết sẽ đau lòng, sau đó lại trở về làm một gia đình yên ấm. Nhưng Trình Vệ Quốc thề son thề sắt đồng ý, lại không có hành động gì, thậm chí sau khi biết chuyện đã bại lộ lại càng trắng trợn hơn, mỗi ngày quay về đều dùng “nhanh thôi” để qua loa chiếu lệ. Bọn họ hết đường xoay xở, nói hết những lời hay lời xấu cũng vô dụng, chỉ có thể chờ Trình Vệ Quốc lãng từ quay đầu.
Có lẽ chính sự kéo dài này đã khiến Dương Văn nghĩ rằng bọn họ đang bao che cho Trình Vệ Quốc, khiến bà có ý định trả thù. Sau này nhà họ Trình cũng bị người ta bàn tán như mong muốn của bà, một thời gian dài không dám ngầng cao đầu, nhưng đây đều do bọn họ tự làm tự chịu, không thể trách người khác được.
“Là nhà mình có lỗi với con bé, ba con không trông cậy được gì, ông và bà nội con đều biết điều đó. Nhưng nó cũng là đứa mà ông bà vất vả nuôi nấng, trước kia nó cũng ngoan ngoãn dễ thương như con, vậy nên ông bà thực sự không lỡ nhẫn tâm.”
Trình Trục rũ mắt nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Ông nội Trình nói, ban đầu bọn họ không ghét nhà họ Tôn lắm, chỉ đơn giản là không thích ba Tôn cướp mất con dâu. Đã vậy, Hà Khâu cứ nhất quyết cho rằng Dương Văn quyến rũ chồng mình, họ không tin Dương Văn sẽ làm chuyện như vậy, vì vậy đã tranh cãi với bà ấy. Sau đó, Trình Trục vô cớ bị Hà Khâu mắng nhiếc, cho nên bọn họ mới chính thức ghét nhà họ Tôn.
Họ không muốn Trình Trục bị tổn thương một lần nữa, bất kể là đến từ ai.
“Tiểu Trục à, tuy trước kia con nghịch ngợm, nhưng con vẫn rất hiểu chuyện. Mặc dù con không thể hiện điều đó, nhưng ông và bà đều biết mẹ con bỏ lại con khiến con rất buồn. Vì vậy ông bà càng không muốn con tiếp xúc với những chuyện tồi tệ này, chỉ mong con lớn lên vui vẻ hạnh phúc, con đừng trách ông bà nội giấu con.”
Cả căn phòng im ắng, chỉ có chiếc quạt điện vẫn luôn bật thổi vù vù về phía đầu giường.
Trình Trục nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký, trong lòng bình tĩnh hơn.
Cô nghĩ, cô thật sự muốn biết sự thật sao?
Chuyện của Dương Văn từ đầu đến cuối giống như một Rashomon [*], không ai có thể đưa ra sự thật toàn diện. Nó giống như trò chơi ghép hình, mọi người đều cầm một mảnh trong tay, nhưng nó đã được định sẵn là không đầy đủ. Còn người duy nhất có thể đưa ra đáp án là Dương Văn đã biến mất khỏi thế giới của Trình Trục từ lâu, ngay cả một tin tức cũng không có, như thể sự vuốt ve dịu dàng kia là giấc mơ do Trình Trục tạo ra.
[*] Rashomon: Là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau.
Trong lòng Trình Trục càng ngày càng sáng tỏ, là cô quá cố chấp tìm lý do thay Dương Văn, luôn cho rằng Dương Văn bất đắc dĩ mới phải bỏ lại cô. Có điều trên thực tế, làm gì có nhiều bất đắc dĩ như vậy, thật thật giả giả, chỉ vì bà không muốn dẫn con chồng trước theo mà thôi.
Trình Trục cầm nhật ký ra khỏi nhà.
Thời tiết nắng ráo, liếc mắt một lượt có thể nhìn thấy rất nhiều người trên cánh đồng.
Cách đó không xa có một cái thùng chưa được sắp xếp, bên trong có rất nhiều rác.
Nhiều khi, nghĩ thông và quẩn quanh trong lòng dường như chỉ là sự ngẩn ngơ trong thoáng chốc.
Sau bảy, tám năm, thật ra cô đã nghĩ thông từ lâu rồi.
Trình Trục đứng yên ở phía trước, không chút do dự, giơ tay lên, quyển sổ bay vào trong thùng.
Ruồi bọ bay tán loạn rồi tụ lại, cuốn sổ cũ bị bỏ lại cùng với những chiếc khăn giấy cũ và lá rau thối bên dưới, sau một lúc lại bị cốc nước siêu vẹo trong thùng làm cho ướt nhoè, hoàn toàn mất đi hình dạng ban đầu, như thể nó nên nằm trong đó.
Trình Trục lạnh lùng quan sát, cứ như vậy đi.
Trở về nhà.
Ông nội Trình lo lắng: “Tiểu Trục, con không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ.”
Thấy cô như vậy, ông nội Trình càng lo lắng hơn, không phá vợ sự im lặng thì sẽ chết chìm trong đó. Ông nói: “Tiểu Trục, nếu con giận thì cứ mắng ông nội đi, đừng đè nén bản thân.”
“Cháu không giận.” Trình Trục dở khóc dở cười, chỉ có thể chuyển chủ đề và nói: “Chân của bà nội thế nào rồi ạ?”
“Bác sĩ nói không sao.” Ông nội Trình hỏi: “Nhất định phải đến Bắc Kinh kiểm tra à?”
Trình Trục lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tôn Minh Trì: [Cứ sắp xếp từ từ thôi, chưa xong thì đừng đi.]
Cô không nhịn được cười, cất điện thoại đi, nhìn đống lộn xộn trong nhà, trầm ngâm nói: “Thật ra cũng không cần phải đến Bắc Kinh xa xôi như vậy.”
***
Mặt trời lặn xuống, những ngôi sao giăng đầy bầu trời.
Tôn Minh Trì nhận được một cuộc điện thoại của bạn đại học, cũng là đồng nghiệp cũ của anh. Bây giờ đối phương đang là giám đốc điều hành với thu nhập hàng trăm triệu mỗi năm, nhưng anh lại là một người khuân vác với mức lương không ổn định, ngày ngày phải phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang.
Nhàn nhã tự tại.
Đối phương đề xuất: “Minh Trì, dự án năm ngoái công ty trúng thầu đã được đưa vào sản xuất, cậu có thời gian đến một chuyến không?”
“Tôi đi làm gì chứ?” Anh không quan tâm nói.
“Cứ đến xem đi.” Đối phương cười rộ lên, bí mật thăm dò hỏi: “Ông chủ của cậu vẫn luôn giữ nó cho cậu, còn cả Charles nữa, cậu bày cho anh ta nhiều chiêu như vậy, anh ta thật sự rất muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu.”
Tôn Minh Trì mỉm cười: “Sau này rồi xem sau, gần đây không được.”
“Vẫn đang chăm sóc dì à?”
“Gần như vậy.”
“Hả?”
“Ở cạnh vợ tôi.”
“Cái gì cơ?” Đối phương hét lên: “Đây mà là gần như vậy sao! Cậu kết hôn bao giờ thế?”
Tôn Minh Trì ậm ờ nói mình chưa kết hôn, chỉ nửa coi là vợ thôi.
“Vợ mà còn coi là một nửa?”
Bên kia còn muốn hỏi lại, nhưng Tôn Minh Trì lười nói nhảm, anh nói mình còn có việc nên trực tiếp tắt máy.
Nhìn thời gian, anh gọi điện thoại cho Trình Trục.
Điện thoại mới vang lên tiếng bíp đầu tiên đã được kết nối, nhưng không ai lên tiếng trả lời. Bên kia vang lên âm thanh hỗn loạn, anh mơ hồ nghe được một tiếng “Bồ Tát” non nớt. Anh cảm thấy ngờ vực, vừa định lên tiếng, thì thình lình nghe Trình Trục nói: “Chờ một chút, em trai của em điên rồi.”
Nhà họ Trình dường như không có ai quá khó xử, ai nấy cũng làm việc rất nhanh và quyết định cũng rất nhanh.
Hai giờ trước, ông nội Trình bước vào phòng bệnh với tinh thần rất tốt, việc đầu tiên ông làm là bảo bà nội Trình không chuyển đi nữa.
Bà nội Trình vui đến mức không nói nên lời, nhưng sắc mặt của Trình Vệ Quốc ở bên cạnh lại vô cùng khó coi. Ông không hiểu tại sao đang thu dọn hành lý mà lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng ông nội Trình cũng không giải thích một lời với ông, chỉ nói Trình Vệ Quốc đưa bà nội đến bệnh viện cấp ba của thành phố làm kiểm tra toàn diện. Kiểm tra không có vấn đề gì là mừng, nhưng nếu có vấn đề thì ở lại chữa trị khoẻ rồi quay về thôn, không phải đến Bắc Kinh xa xôi như vậy làm gì.
Vừa dứt lời, Trình Vệ Quốc chợt nghe ra điều kỳ lạ, lập tức biết Trình Trục đang cản trở, chính cô là người đưa ra ý tưởng này.
Trình Vệ Quốc muốn thuyết phục một lần nữa, nhưng lần này ông bà rất kiên quyết.
Sự dễ tính của bà nội Trình chỉ giành cho Trình Trục, bà mắng Trình Vệ Quốc như miệng ngậm dao: “Tôi sống nhiều năm như vậy, lại nuôi anh lớn, làm như vậy không được hay sao? Nói không chuyển đi là không chuyển, tôi với ba anh muốn chết ở thôn Đường! Anh mang gia đình của anh đến Bắc Kinh đi, đừng làm vướng mắt chúng tôi!”
Cuối cùng, đúng như dự đoán, Trình Vệ Quốc không lay chuyển được tính tình gắt gỏng của ba mẹ, cho nên đành miễn cưỡng thỏa hiệp.
Sau khi Trình Nhất Dương biết chuyện, cậu bé ôm Trình Trục gào khóc.
Không phải cậu bé hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Cậu bé đã hiểu rất nhiều chuyện, cậu bé biết Trình Trục không muốn ở nhà, cho nên mỗi lần đến kỳ nghỉ đều nói muốn về thôn Đường. Ban đầu cậu bé còn tưởng lần này cả nhà chuyển đến Bắc Kinh, Trình Trục sẽ không có lý do gì để đi thôn Đường nữa, sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh mình hơn. Nhưng ông bà lại đổi ý, với cái đầu non nớt của mình, cậu bé nghĩ cũng biết, về sau Trình Trục sẽ càng xa nhà hơn.
Vì vậy, Trình Nhất Dương khóc lóc nói mình cũng không đến Bắc Kinh, khiến Trình Vệ Quốc tức giận đến mức hạ tối hậu thư.
Trình Vệ Quốc vẫn còn công việc, cho nên ông chỉ có thể trang thủ bây giờ có thời gian rảnh đưa bà nội đến bệnh viện thành phố để kiểm tra. Vừa lúc Trình Trục cũng sắp khai giảng, ông bảo Trình Trục ngày mai phải thu dọn xong hành lý, sáng sớm ngày mốt cả nhà cùng đi, không cho chậm trễ thêm nữa.
Nửa giờ trước, bọn họ trở về khách sạn.
Không biết điều gì khiến Trình Nhất Dương nhớ đến Tôn Minh Trì. Trình Trục đoán rằng rất có thể là do tấm áp phích nam trong thang máy, bởi vì Trình Nhất Dương vốn đã đóng van nước mắt, mắt nhìn thẳng, sau khi bước vào phòng, lại ầm ĩ muốn xem Bồ Tát.
Dù sao cũng đều là Bồ Tát, cho dù là Bồ Tát nam hay là Bồ Tát khác. Trình Trục tìm một bức ảnh của Quan Âm Bồ Tát để đối phó, nhưng kết quả cậu bé còn khóc lóc thảm thiết hơn cả lúc trong bệnh viện, ồn ào nói về sau không được gặp chị gái, cũng không thể nhìn thấy Bồ Tát.
Cuối cùng cũng ngừng khóc, thì Tôn Minh Trì lại gọi tới.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trình Nhất Dương nức nở hỏi: “Chị ơi, có phải Bồ Tát không?”
Không hiểu vì sao Trình Nhất Dương lại thích Tôn Minh Trì đến vậy, vẻ mặt Trình Trục không thay đổi nói: “Không phải.”
“Chị lừa em!”
“Chị không lừa em.”
“Rõ ràng là Bồ Tát, em muốn xem!” Trình Nhất Dương không từ bỏ: “Em muốn xem!”
“Đây là gọi thoại, không phải video.” Trình Trục đau đầu muốn chết.
Trình Nhất Dương nghe vậy lại muốn khóc: “Không xem được sao ạ?”
Trình Trục đang định nói đúng, chợt nghe thấy Tôn Minh Trì nói: “Dẫn thằng bé xuống dưới đi.”
“Cái gì?” Tim Trình Trục nhảy lên, đột nhiên xúc động muốn hét lên, cô vô thức mở cửa sổ nhìn ra ngoài tìm kiếm.
Bên ngoài trời tối đen như mực, không nhìn rõ phong cảnh dưới lầu.
Nhịp tim của cô bình tĩnh lại, nhưng giây tiếp theo, Trình Trục nghe thấy Tôn Minh Trì nói: “Anh nói xuống dưới đi, anh ở dưới tầng đợi hai chị em.”
Cô nhìn thấy hai người bé nhỏ đang đánh nhau, một người liên tục nói với cô: “Ông bà là đồng phạm, nếu không phải do họ, mẹ cô sẽ không bỏ cô lại mà chạy trốn, mọi thứ bây giờ đều chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.”
Người kia nói: “Ông bà tốt như vậy, sao có thể làm ra chuyện như thế được, bên trong nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Trình Trục dao động, không biết nên tin bên nào, mà trong lòng cô đã thiên về một bên, nhưng cô sợ sự thật sẽ khiến mình thất vọng. Cô biết chính suy nghĩ theo thói quen của mình đã khiến cô bắt đầu trốn tránh.
Điện thoại di động đột nhiên reo lên, Trình Trục liếc nhìn, là Tôn Minh Trì gửi tin nhắn, hỏi cô sắp xếp hành lý thế nào rồi, Trình Trục chớp mắt, bình tĩnh lại một chút, trả lời: [Vẫn đang dọn dẹp.]
Cô đặt điện thoại xuống, nghe thấy ông nội Trình hỏi: “Tiểu Trục, có chuyện gì vậy?”
Trình Trục ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn đầy lo lắng, giống như một cục cầu bông mềm mại đập vào người cô, liên tục nói với Trình Trục rằng tình yêu và sự chăm sóc của ông bà nội dành cho cô không thể là giả, sự thiên vị trong lòng cô rất rõ ràng, cô không thể không im lặng, không biết phải nói như thế nào.
“Có chuyện gì cũng không được giữ trong lòng, nhất định phải nói với ông nội.” Gần đây, Trình Trục hình như có rất nhiều tâm sự, ông nội Trình vẫn luôn lo lắng. Bây giờ nhìn cô như vậy, ông càng sợ cô sẽ gặp phải chuyện xấu không thể nói.
Trình Trục mím môi, đột nhiên chạy về phòng, không lâu sau thì chạy ra đặt thứ gì đó xuống trước mặt ông nội.
Thấy vẻ mặt ông khó hiểu, Trình Trục hỏi: “Ông nội, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Ông nội Trình bối rối nhìn quyển sổ trước mặt: “Đây là cái gì?”
“Đây là nhật ký của mẹ con.” Trình Trục dừng một chút: “Con tìm thấy nó ở bàn cạnh giường ngủ của ông và bà nội.”
Ông nội Trình ngạc nhiên, ông hoàn toàn không biết giường có tủ bên cạnh.
Không bao lâu, ông đeo kính lão, lật xem nội dung trong cuốn nhật ký, biểu cảm của ông lần lượt thay đổi, như thể không dám tin, lại qua mười phút, ông đặt cuốn nhật ký xuống và thở dài: “Bảo sao.”
Ông nội Trình không có gì để biện hộ, trình độ văn hóa của ông không cao, ông cũng không có thói quen sắp xếp thứ tự logic trước khi nói. Cho nên ông nghĩ gì nói đấy, nghe qua hơi dài dòng, nhưng nếu thực sự muốn tóm tắt lại, thì chỉ gói gọn trong ba từ.
Biết chuyện Trình Vệ Quốc ngoại tình hoàn toàn là trùng hợp, bọn họ vô cùng tức giận, yêu cầu Trình Vệ Quốc xử lý tốt chuyện với Hứa Kiều, nếu không, Dương Văn biết sẽ đau lòng, sau đó lại trở về làm một gia đình yên ấm. Nhưng Trình Vệ Quốc thề son thề sắt đồng ý, lại không có hành động gì, thậm chí sau khi biết chuyện đã bại lộ lại càng trắng trợn hơn, mỗi ngày quay về đều dùng “nhanh thôi” để qua loa chiếu lệ. Bọn họ hết đường xoay xở, nói hết những lời hay lời xấu cũng vô dụng, chỉ có thể chờ Trình Vệ Quốc lãng từ quay đầu.
Có lẽ chính sự kéo dài này đã khiến Dương Văn nghĩ rằng bọn họ đang bao che cho Trình Vệ Quốc, khiến bà có ý định trả thù. Sau này nhà họ Trình cũng bị người ta bàn tán như mong muốn của bà, một thời gian dài không dám ngầng cao đầu, nhưng đây đều do bọn họ tự làm tự chịu, không thể trách người khác được.
“Là nhà mình có lỗi với con bé, ba con không trông cậy được gì, ông và bà nội con đều biết điều đó. Nhưng nó cũng là đứa mà ông bà vất vả nuôi nấng, trước kia nó cũng ngoan ngoãn dễ thương như con, vậy nên ông bà thực sự không lỡ nhẫn tâm.”
Trình Trục rũ mắt nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Ông nội Trình nói, ban đầu bọn họ không ghét nhà họ Tôn lắm, chỉ đơn giản là không thích ba Tôn cướp mất con dâu. Đã vậy, Hà Khâu cứ nhất quyết cho rằng Dương Văn quyến rũ chồng mình, họ không tin Dương Văn sẽ làm chuyện như vậy, vì vậy đã tranh cãi với bà ấy. Sau đó, Trình Trục vô cớ bị Hà Khâu mắng nhiếc, cho nên bọn họ mới chính thức ghét nhà họ Tôn.
Họ không muốn Trình Trục bị tổn thương một lần nữa, bất kể là đến từ ai.
“Tiểu Trục à, tuy trước kia con nghịch ngợm, nhưng con vẫn rất hiểu chuyện. Mặc dù con không thể hiện điều đó, nhưng ông và bà đều biết mẹ con bỏ lại con khiến con rất buồn. Vì vậy ông bà càng không muốn con tiếp xúc với những chuyện tồi tệ này, chỉ mong con lớn lên vui vẻ hạnh phúc, con đừng trách ông bà nội giấu con.”
Cả căn phòng im ắng, chỉ có chiếc quạt điện vẫn luôn bật thổi vù vù về phía đầu giường.
Trình Trục nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký, trong lòng bình tĩnh hơn.
Cô nghĩ, cô thật sự muốn biết sự thật sao?
Chuyện của Dương Văn từ đầu đến cuối giống như một Rashomon [*], không ai có thể đưa ra sự thật toàn diện. Nó giống như trò chơi ghép hình, mọi người đều cầm một mảnh trong tay, nhưng nó đã được định sẵn là không đầy đủ. Còn người duy nhất có thể đưa ra đáp án là Dương Văn đã biến mất khỏi thế giới của Trình Trục từ lâu, ngay cả một tin tức cũng không có, như thể sự vuốt ve dịu dàng kia là giấc mơ do Trình Trục tạo ra.
[*] Rashomon: Là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau.
Trong lòng Trình Trục càng ngày càng sáng tỏ, là cô quá cố chấp tìm lý do thay Dương Văn, luôn cho rằng Dương Văn bất đắc dĩ mới phải bỏ lại cô. Có điều trên thực tế, làm gì có nhiều bất đắc dĩ như vậy, thật thật giả giả, chỉ vì bà không muốn dẫn con chồng trước theo mà thôi.
Trình Trục cầm nhật ký ra khỏi nhà.
Thời tiết nắng ráo, liếc mắt một lượt có thể nhìn thấy rất nhiều người trên cánh đồng.
Cách đó không xa có một cái thùng chưa được sắp xếp, bên trong có rất nhiều rác.
Nhiều khi, nghĩ thông và quẩn quanh trong lòng dường như chỉ là sự ngẩn ngơ trong thoáng chốc.
Sau bảy, tám năm, thật ra cô đã nghĩ thông từ lâu rồi.
Trình Trục đứng yên ở phía trước, không chút do dự, giơ tay lên, quyển sổ bay vào trong thùng.
Ruồi bọ bay tán loạn rồi tụ lại, cuốn sổ cũ bị bỏ lại cùng với những chiếc khăn giấy cũ và lá rau thối bên dưới, sau một lúc lại bị cốc nước siêu vẹo trong thùng làm cho ướt nhoè, hoàn toàn mất đi hình dạng ban đầu, như thể nó nên nằm trong đó.
Trình Trục lạnh lùng quan sát, cứ như vậy đi.
Trở về nhà.
Ông nội Trình lo lắng: “Tiểu Trục, con không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ.”
Thấy cô như vậy, ông nội Trình càng lo lắng hơn, không phá vợ sự im lặng thì sẽ chết chìm trong đó. Ông nói: “Tiểu Trục, nếu con giận thì cứ mắng ông nội đi, đừng đè nén bản thân.”
“Cháu không giận.” Trình Trục dở khóc dở cười, chỉ có thể chuyển chủ đề và nói: “Chân của bà nội thế nào rồi ạ?”
“Bác sĩ nói không sao.” Ông nội Trình hỏi: “Nhất định phải đến Bắc Kinh kiểm tra à?”
Trình Trục lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tôn Minh Trì: [Cứ sắp xếp từ từ thôi, chưa xong thì đừng đi.]
Cô không nhịn được cười, cất điện thoại đi, nhìn đống lộn xộn trong nhà, trầm ngâm nói: “Thật ra cũng không cần phải đến Bắc Kinh xa xôi như vậy.”
***
Mặt trời lặn xuống, những ngôi sao giăng đầy bầu trời.
Tôn Minh Trì nhận được một cuộc điện thoại của bạn đại học, cũng là đồng nghiệp cũ của anh. Bây giờ đối phương đang là giám đốc điều hành với thu nhập hàng trăm triệu mỗi năm, nhưng anh lại là một người khuân vác với mức lương không ổn định, ngày ngày phải phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang.
Nhàn nhã tự tại.
Đối phương đề xuất: “Minh Trì, dự án năm ngoái công ty trúng thầu đã được đưa vào sản xuất, cậu có thời gian đến một chuyến không?”
“Tôi đi làm gì chứ?” Anh không quan tâm nói.
“Cứ đến xem đi.” Đối phương cười rộ lên, bí mật thăm dò hỏi: “Ông chủ của cậu vẫn luôn giữ nó cho cậu, còn cả Charles nữa, cậu bày cho anh ta nhiều chiêu như vậy, anh ta thật sự rất muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu.”
Tôn Minh Trì mỉm cười: “Sau này rồi xem sau, gần đây không được.”
“Vẫn đang chăm sóc dì à?”
“Gần như vậy.”
“Hả?”
“Ở cạnh vợ tôi.”
“Cái gì cơ?” Đối phương hét lên: “Đây mà là gần như vậy sao! Cậu kết hôn bao giờ thế?”
Tôn Minh Trì ậm ờ nói mình chưa kết hôn, chỉ nửa coi là vợ thôi.
“Vợ mà còn coi là một nửa?”
Bên kia còn muốn hỏi lại, nhưng Tôn Minh Trì lười nói nhảm, anh nói mình còn có việc nên trực tiếp tắt máy.
Nhìn thời gian, anh gọi điện thoại cho Trình Trục.
Điện thoại mới vang lên tiếng bíp đầu tiên đã được kết nối, nhưng không ai lên tiếng trả lời. Bên kia vang lên âm thanh hỗn loạn, anh mơ hồ nghe được một tiếng “Bồ Tát” non nớt. Anh cảm thấy ngờ vực, vừa định lên tiếng, thì thình lình nghe Trình Trục nói: “Chờ một chút, em trai của em điên rồi.”
Nhà họ Trình dường như không có ai quá khó xử, ai nấy cũng làm việc rất nhanh và quyết định cũng rất nhanh.
Hai giờ trước, ông nội Trình bước vào phòng bệnh với tinh thần rất tốt, việc đầu tiên ông làm là bảo bà nội Trình không chuyển đi nữa.
Bà nội Trình vui đến mức không nói nên lời, nhưng sắc mặt của Trình Vệ Quốc ở bên cạnh lại vô cùng khó coi. Ông không hiểu tại sao đang thu dọn hành lý mà lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng ông nội Trình cũng không giải thích một lời với ông, chỉ nói Trình Vệ Quốc đưa bà nội đến bệnh viện cấp ba của thành phố làm kiểm tra toàn diện. Kiểm tra không có vấn đề gì là mừng, nhưng nếu có vấn đề thì ở lại chữa trị khoẻ rồi quay về thôn, không phải đến Bắc Kinh xa xôi như vậy làm gì.
Vừa dứt lời, Trình Vệ Quốc chợt nghe ra điều kỳ lạ, lập tức biết Trình Trục đang cản trở, chính cô là người đưa ra ý tưởng này.
Trình Vệ Quốc muốn thuyết phục một lần nữa, nhưng lần này ông bà rất kiên quyết.
Sự dễ tính của bà nội Trình chỉ giành cho Trình Trục, bà mắng Trình Vệ Quốc như miệng ngậm dao: “Tôi sống nhiều năm như vậy, lại nuôi anh lớn, làm như vậy không được hay sao? Nói không chuyển đi là không chuyển, tôi với ba anh muốn chết ở thôn Đường! Anh mang gia đình của anh đến Bắc Kinh đi, đừng làm vướng mắt chúng tôi!”
Cuối cùng, đúng như dự đoán, Trình Vệ Quốc không lay chuyển được tính tình gắt gỏng của ba mẹ, cho nên đành miễn cưỡng thỏa hiệp.
Sau khi Trình Nhất Dương biết chuyện, cậu bé ôm Trình Trục gào khóc.
Không phải cậu bé hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Cậu bé đã hiểu rất nhiều chuyện, cậu bé biết Trình Trục không muốn ở nhà, cho nên mỗi lần đến kỳ nghỉ đều nói muốn về thôn Đường. Ban đầu cậu bé còn tưởng lần này cả nhà chuyển đến Bắc Kinh, Trình Trục sẽ không có lý do gì để đi thôn Đường nữa, sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh mình hơn. Nhưng ông bà lại đổi ý, với cái đầu non nớt của mình, cậu bé nghĩ cũng biết, về sau Trình Trục sẽ càng xa nhà hơn.
Vì vậy, Trình Nhất Dương khóc lóc nói mình cũng không đến Bắc Kinh, khiến Trình Vệ Quốc tức giận đến mức hạ tối hậu thư.
Trình Vệ Quốc vẫn còn công việc, cho nên ông chỉ có thể trang thủ bây giờ có thời gian rảnh đưa bà nội đến bệnh viện thành phố để kiểm tra. Vừa lúc Trình Trục cũng sắp khai giảng, ông bảo Trình Trục ngày mai phải thu dọn xong hành lý, sáng sớm ngày mốt cả nhà cùng đi, không cho chậm trễ thêm nữa.
Nửa giờ trước, bọn họ trở về khách sạn.
Không biết điều gì khiến Trình Nhất Dương nhớ đến Tôn Minh Trì. Trình Trục đoán rằng rất có thể là do tấm áp phích nam trong thang máy, bởi vì Trình Nhất Dương vốn đã đóng van nước mắt, mắt nhìn thẳng, sau khi bước vào phòng, lại ầm ĩ muốn xem Bồ Tát.
Dù sao cũng đều là Bồ Tát, cho dù là Bồ Tát nam hay là Bồ Tát khác. Trình Trục tìm một bức ảnh của Quan Âm Bồ Tát để đối phó, nhưng kết quả cậu bé còn khóc lóc thảm thiết hơn cả lúc trong bệnh viện, ồn ào nói về sau không được gặp chị gái, cũng không thể nhìn thấy Bồ Tát.
Cuối cùng cũng ngừng khóc, thì Tôn Minh Trì lại gọi tới.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trình Nhất Dương nức nở hỏi: “Chị ơi, có phải Bồ Tát không?”
Không hiểu vì sao Trình Nhất Dương lại thích Tôn Minh Trì đến vậy, vẻ mặt Trình Trục không thay đổi nói: “Không phải.”
“Chị lừa em!”
“Chị không lừa em.”
“Rõ ràng là Bồ Tát, em muốn xem!” Trình Nhất Dương không từ bỏ: “Em muốn xem!”
“Đây là gọi thoại, không phải video.” Trình Trục đau đầu muốn chết.
Trình Nhất Dương nghe vậy lại muốn khóc: “Không xem được sao ạ?”
Trình Trục đang định nói đúng, chợt nghe thấy Tôn Minh Trì nói: “Dẫn thằng bé xuống dưới đi.”
“Cái gì?” Tim Trình Trục nhảy lên, đột nhiên xúc động muốn hét lên, cô vô thức mở cửa sổ nhìn ra ngoài tìm kiếm.
Bên ngoài trời tối đen như mực, không nhìn rõ phong cảnh dưới lầu.
Nhịp tim của cô bình tĩnh lại, nhưng giây tiếp theo, Trình Trục nghe thấy Tôn Minh Trì nói: “Anh nói xuống dưới đi, anh ở dưới tầng đợi hai chị em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận