Một Đồng Xu

Chương 028: Lý do Trình Trục liên lạc với Tôn Minh Trì cực kỳ đàng hoàng, cô nói: “Tôn Minh Trì, không biết anh có tiện đến đây làm người mẫu cho tôi không?”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tôi trả tiền.”

Tôn Minh Trì dường như không nói nên lời, một lúc sau mới trả lời: “Một đồng xu?”

“… Năm mươi đồng một giờ được không?”

“Được.”

Trình Trục cúp điện thoại, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, trong lòng thầm nói không ngờ Tôn Minh Trì lại là người khom lưng vì tiền.

“Ông nội, bà nội, con lên trấn một chuyến, ông bà có muốn mua gì không ạ?”

“Không cần đâu, con cứ đi chơi vui vẻ đi.”

“Vâng ạ.”

Để trông hình thức hơn, Trình Trục không mang sổ phác thảo theo, mà cầm theo một tấm bảng vẽ. Cô lấy một tập giấy phác thảo nhỏ dán lên bảng vẽ, sau đó kẹp bảng vẽ dưới cánh tay, thu dọn vài đồ linh tinh như bút, tẩy mềm, dao… bỏ vào balo, trông y hệt như đi tập huấn luyện, sau đó ra ngoài dưới cái nhìn hài lòng của ông nội Trình và bà nội Trình.

Theo yêu cầu của Trình Trục, Tôn Minh Trì đã thuê một phòng trong một khách sạn nhỏ trong trấn.

Khách sạn nằm trên một cửa hàng ở phía nam, tường dùng sơn màu đỏ để phun tên khách sạn, nhưng lại bị lá cây che khuất một nửa. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra bên trên này là một khách sạn.

Bởi vì trong lòng có quá nhiều lo lắng nên Trình Trục đợi Tôn Minh Trì mở cửa phòng rồi mới giả vờ bước vào một cách tự nhiên.

Bà chủ ở quầy lễ tân đang cầm máy tính ấn vào tài khoản khiến nó liên tục phát ra tiếng “về 0” , thấy Trình Trục đi vào, bà ấy ngước lên nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ. Song thấy Trình Trục mỉm cười tự nhiên với mình thì lại nghĩ rằng cô là khách đã ở lại trước đó, vì vậy cũng không để ý đến Trình Trục nữa.

Trình Trục đi lên cầu thang, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cô chỉ muốn quan hệ tình dục thôi, làm gì mà cứ như đi vào con đường bất tận vậy.

Khách sạn có ba tầng, sau khi lên đến tầng hai, thoáng cái cô tìm được căn phòng mà Tôn Minh Trì nói.

Hoàn cảnh ở đây không được tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ, ít nhất lối đi rất sạch sẽ, tấm thảm màu nâu đỏ trông có vẻ khá cao cấp, khác biệt rõ rệt với cánh cửa màu trắng nhạt.

Trình Trục đứng ở cửa, ngay khi cô định gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Một tia sáng chiếu lên mặt cô, Trình Trục nheo mắt lại, chưa kịp phản ứng, Tôn Minh Trì đã kéo cô vào.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Rèm cửa chưa kéo, trong phòng sáng trưng, Trình Trục đứng ở cửa bình tĩnh lại, sau đó nói: “Xin chào.”

Đến cả Tôn Minh Trì cũng sững sờ khi thấy cô như vậy, thậm chí anh còn nghi ngờ mình đã hiểu lầm.

Anh dựa vào bức tường bên cạnh cô, dở khóc dở cười xem cô muốn làm gì.

Đôi mắt Trình Trục liên tục nhìn về phía cửa sổ, cô có thể nhìn thấy bóng của những cái cây đung đưa, cùng với các cửa hàng và tòa nhà ở phía xa.

Trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Trình Trục chậm rãi đi thẳng vào vấn đề: “Tính theo giờ, năm mươi đồng một giờ, anh có thể tìm một nơi tuỳ thích và tạo bất cứ dáng nào mà anh cảm thấy thoải mái.”

Tôn Minh Trì im lặng, sau đó đáp: “Được.”

Căn phòng không quá rộng, bên trong chỉ có một chiếc giường lớn màu trắng, trông đơn giản y như bức tường trắng và cánh cửa trắng, chỉ mất năm mươi đồng cho một buổi chiều. Đây chính là khách sạn tốt nhất và kín đáo nhất mà Tôn Minh Trì có thể tìm được trong trấn.

Trịnh Trục lấy từng món đồ trên người xuống, đầu tiên là bảng vẽ, tiếp theo là balo.

Tôn Minh Trì đứng sang một bên nhìn, mắt của anh rất đẹp, lúc này đôi mắt đó đang nhìn Trình Trục, những cảm xúc xao động trong đó cũng dần bình tĩnh lại.

Trình Trục không để ý, chỉ lấy băng dính trong túi ra, định dán giấy phác thảo lên bảng vẽ, nhưng cô phát hiện mình đã dán tờ giấy này từ trước rồi, nên đành lấy dao ra để gọt bút chì, bàn tay vững vàng thường ngày giờ lại vô thức run rẩy, không biết là do lo lắng, sợ hãi, hay là do hối hận.

Hối hận vì sao mình lại nóng đầu gọi điện thoại cho Tôn Minh Trì, Trình Trục thề rằng ban đầu cô thật sự không nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ nói chuyện với bạn cùng phòng rồi nói đến chủ đề người mẫu, bạn cùng phòng Tiền Trinh nói rằng cô ấy đã gặp một anh chàng đẹp trai có dáng người đẹp, bây giờ đang nghĩ cách lừa đối phương làm người mẫu cho mình.

Dáng người đẹp… Tôn Minh Trì có được không?

Nghĩ vậy, Trình Trục thuận miệng nói cô đã gặp một hormone cơ bụng tám múi di động, nhưng bạn cùng phòng không tin, nói rằng không có tranh thì không tin, vì vậy cô mới nảy ra ý tưởng này.

Nhưng sau đó có nghĩ nhiều hay không lại là một vấn đề khác.

“Em đã gọt hai phút rồi.” Tôn Minh Trì ân cần nhắc nhở.

Người Trình Trục cứng đờ trong chốc lát, con dao rọc giấy cứa một vết vào ngón tay cô, cô vô thức muốn ngậm ngón tay vào miệng, nhưng cổ tay lại bị Tôn Minh Trì giữ chặt.

Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến cổ tay.

“Đừng nhúc nhích.” Tôn Minh Trì quát lên.

Anh lấy con dao rọc giấy trong tay Trình Trục đi, sau khi xác nhận con dao không bị gỉ sét mới xem vết thương của Trình Trục, anh nói: “Không sao, vết thương không sâu, em ngồi xuống đi, anh đi mua cồn i-ốt.”

Tôn Minh Trì rời khỏi phòng, chưa đầy mười phút sau đã quay trở về, tay cầm theo cồn i-ốt và băng gạc.

Lúc về đến nơi, anh phát hiện rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, bước chân của anh dừng lại, liếc nhìn Trình Trục một cái, sau đó tự nhiên ngồi cạnh Trình Trục, cúi đầu nắm lấy tay cô để khử trùng.

Tóc của Tôn Minh Trì không dài, từ góc độ của Trình Trục có thể thấy rõ biểu cảm tập trung và lông mày hơi cau lại của anh.

Trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác rất lạ, cô cảm thấy cảnh tượng hiện tại vô cùng vô lý, sao mọi chuyện lại đến mức này cơ chứ.

Cảm nhận được sự cứng ngắc của Trình Trục, động tác của Tôn Minh Trì dừng lại, anh không ngẩng đầu lên mà bình tĩnh hỏi: “Trình Trục, em đang lo lắng à?”

Trình Trục thề thốt phủ nhận, nhưng ngôn ngữ cơ thể lại thể hiện rõ ràng là cô đang kháng cự và tránh né.

Tôn Minh Trì nắm chặt lấy tay cô, không để cô rút tay về, buồn cười nói: “Trình Trục, em không nói anh sẽ không làm gì hết.” Anh xé băng gạc, quấn quanh ngón tay bị thương của Trình Trục: “Xong rồi.”

Trình Trục cảm ơn anh, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không nói là muốn anh làm gì.”

Tôn Minh Trì gật đầu, vẻ mặt không quan tâm, tìm một chỗ ngồi rồi đợi Trình Trục vẽ mình.

Nhưng cuối cùng bức tranh vẫn không thể hoàn thành, Trình Trục không thể chịu đựng được việc bị Tôn Minh Trì nhìn chằm chằm.

Cô tức giận hỏi: “Anh có thể nhìn sang chỗ khác được không?”

Tôn Minh Trì nhìn sang chỗ khác một chút, nhưng Trình Trục vẫn cảm thấy cả người bại lộ dưới ánh mắt như săn mồi của Tôn Minh Trì, khiến cô rùng mình, từng sợi lông tơ trên người đều không tự chủ mà dựng đứng lên.

Trình Trục đập mạnh cây cọ xuống bàn, mặt tối sầm nói: “Tôi không vẽ nữa.”

Tôn Minh Trì cảm thấy buồn cười, bởi vì Trình Trục hệt như một con mèo xù lông vậy.

Anh đứng dậy, đi đến bên cô và nhìn bức tranh, sau đó im lặng.

Có thể nói, bức tranh của Trình Trục không có chút kiên nhẫn nào, không thể nhìn ra chỗ nào giống Tôn Minh Trì.

Tôn Minh Trì do dự: “Sinh viên mỹ thuật?”

“…”

Trình Trục nghẹn một hơi, cảm thấy mình đang bị chế giễu, cô mắng: “Anh thì biết cái gì!”

Trình Trục cáu kỉnh bỏ những thứ mà cô mang theo vào túi, song vì thu dọn quá vội vàng nên đã làm rơi đồ ra khỏi balo.

A!

Giết cô đi!

Trình Trục cảm thấy lẽ ra mình nên chết từ giây trước, để bây giờ không phải chịu đựng sự xấu hổ này.

Tôn Minh Trì ngồi xổm xuống, nhặt quần lót sạch sẽ rơi ra khỏi balo, trầm tư gật đầu, sau đó chân thành khen ngợi: “Em còn suy nghĩ chu đáo hơn anh.” Biết mang cả quần áo để thay.

“…”

Trình Trục cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng.

Ha ha.

Không giải thích được thì không giải thích nữa, cứ làm là xong.

Ban đầu cô chỉ kiếm cớ, bây giờ Trình Trục có thể thành thật thừa nhận…

Cô chỉ “muốn” thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận