Một Đồng Xu

Chương 043: Ba giờ trước, Lý Chinh Châu đến nhà Tôn Minh Trì tìm Tôn Minh Trì.

Kiêng dè người lớn ở nhà nên Lý Chinh Châu chỉ gọi Tôn Minh Trì ra ngoài sân.

Hai người đi đến phía sau sân, Tôn Minh Trì dừng lại, nói: “Đừng đi nữa, cứ nói ở đây đi, tôi đang vội đến bến tàu.”

Lý Chinh Châu nhìn chằm chằm Tôn Minh Trì: “Chị gái tôi chạy trốn rồi.”

“À, cô ấy chạy trốn.” Tôn Minh Trì ngạc nhiên.

Sắc mặt Lý Chinh Châu rất u ám.

Cách đây không lâu, trưởng thôn không liên lạc được với Lý Tắc Hinh, song ông ấy không quan tâm, chỉ nghĩ rằng con gái mình đến bến tàu tìm Tôn Minh Trì như thường lệ. Lý Chinh Châu nhạy bén cảm nhận được có gì đó không ổn, để đảm bảo anh ấy vào phòng Lý Tắc Hinh kiểm tra, nhưng kết quả lại phát hiện ra hành lý của chị mình đã biến mất.

Sự việc bại lộ, nhà họ Lý vô cùng hỗn loạn, trưởng thôn mở két sắt ra thì không thấy giấy tờ tuỳ thân của Lý Tắc Hinh đâu hết. Ông ấy tức giận đến mức đập vỡ két sắt, còn vợ trưởng thôn vừa khóc lóc, vừa lẩm bẩm con gái mình bị điên rồi, sao có thể chạy đi kết hôn với một sinh viên đại học, ngay cả nhà cũng không cần, có phải bị giáng đầu [*] rồi không.

[*] Thuật Giáng Đầu: Được ghi chép trong quyển Hồ sơ quỷ dị, thuật Giáng Đầu hoặc Cống Đầu thuật, thuật Cuồng Đầu (Tame Head) là một loại vu thuật được lưu hành ở Đông Nam Á.

Lý Chinh Châu không biết Lý Tắc Hinh có bị giáng đầu hay không, nhưng Tôn Minh Trì chắc chắn có liên quan gì đến chuyện này.

“Chị ấy đi đâu?”

“Làm sao tôi biết được.”

“Sao cậu lại không biết?” Lý Chinh Châu nghiến răng nghiến lợi.

“Ngoài chuyện cô ấy muốn chạy trốn ra, tôi không biết gì hết.” Tôn Minh Trì không giả ngốc nữa, anh khoanh tay trước ngực dựa lưng vào tưởng, nhìn Lý Chinh Châu nói: “Tôi chỉ hứa với cô ấy là giả vờ đồng ý kết hôn, cũng đưa ra một số lời khuyên mang tính xây dựng, còn những chuyện cụ thể đều do cô ấy sắp xếp.”

“Quả nhiên…” Lý Chinh Châu đau đầu kinh khủng: “Cậu hại chết chị ấy rồi.”

Anh ấy thật sự không ngờ rằng một ngày nào đó anh em và chị gái mình sẽ hãm hại mình.

Tôn Minh Trì nhíu mày: “Tôi đang giúp cô ấy.”

“Để chị ấy ở bên cạnh một sinh viên nhỏ hơn tám, chín tuổi chưa trải sự đời là đang giúp chị ấy?”

“Sinh viên thì có vấn đề gì, Lý Tắc Hinh đã ngoài ba mươi rồi, cô ấy hiểu chuyện là được, hơn nữa cô ấy có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, nào đến lượt mấy người lo lắng nhiều như vậy.” Tôn Minh Trì đứng thẳng người lên, thản nhiên giễu cợt: “Sao cậu vẫn còn cổ hủ thế, nhỏ hơn tám, chín tuổi thì sao, không được coi là tình yêu đích thực à?”

Lý Chinh Châu cười lạnh: “Vậy cậu với Trình Trục là thật?”

Anh ấy vô cùng chướng mắt hành vi này của Tôn Minh Trì, hoặc là bọn họ sẽ ở bên nhau, hoặc là sẽ chia tay, nào có loại quan hệ giống thật mà lại giả như bọn họ. Đầu óc của Trình Trục cũng không rõ ràng, thân phận của hai người xấu hổ như vậy, nếu không chia tay, hai người lớn tuổi trong nhà cô sẽ phát điên mất.

Nếu không phải nể mặt Phan Hiểu Đình, còn lâu Lý Chinh Châu mới nhắc nhở Trình Trục nhiều như vậy để cô tỉnh táo lại. Xem ra rất có tác dụng, có điều dường như không có ai cảm kích lòng tốt của anh ấy, Phan Hiểu Đình cũng phớt lờ anh ấy rất lâu.

“Trêu đùa con gái nhà người ta, cậu cũng có ý tốt đấy.” Giọng điệu của Lý Chinh Châu rất bình tĩnh: “Bây giờ hai người cũng đã chấm dứt rồi, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, tìm người khác đi, đặc biệt là cậu, cậu bao nhiêu tuổi rồi.”

“Tôi? Tại sao cậu lại cho rằng tôi không nghiêm túc?” Tôn Minh Trì thản nhiên hỏi.

Lý Chinh Châu sững sờ.

Tôn Minh Trì mỉm cười: “Là cậu nói với Trình Trục tôi muốn kết hôn?”

Lý Chinh Châu dường như hiểu ra điều gì đó, mí mắt giật giật: “… Tôn Minh Trì cậu thật sự…”

“Như nhau cả thôi.”

***

Trong bệnh viện.

Thấy Trình Trục cuối cùng cũng trở về, Trình Vệ Quốc nghiêm mặt trầm giọng nói: “Con còn biết đường về cơ đấy?”

Những gì Phan Hiểu Đình vừa nói với Trình Trục vẫn đang quanh quẩn trong đầu cô, cho nên cô không để ý đến ông.

“Con có nghe ba nói không?” Trình Vệ Quốc duỗi tay kéo Trình Trục.

“Đừng kéo con.” Trình Trục hất tay ông ra.

“Con chạy ra ngoài một mình làm gì? Nhất Dương đang đợi con đấy.”

“Nó chờ con thì con phải chơi với nó à?” Trình Trục không kiên nhẫn ngước mắt lên: “Ba đi mà tìm cô vợ nhỏ của mình đến chơi với nó.”

Trình Vệ Quốc không vui: “Giáo dưỡng của con đâu? Đó là dì Hứa của con.”

“Con không quan tâm dì Hứa hay dì Lưu, dù sao đó cũng là cô vợ nhỏ mà ba tìm, ai biết sau này còn có dì nào khác hay không.” Trình Trục chế nhạo: “Về phần giáo dưỡng, con chưa từng có thứ này, dù sao ba cũng không dạy con.”

Trình Vệ Quốc tức giận đến mức nói: “Mẹ mày cũng không dạy mày sao!”

Trình Trục nghe vậy mắng: “Im đi! Ba có tư cách gì mà nhắc đến bà ấy, nếu không phải vì ba, liệu bà ấy có bỏ trốn cùng người khác không?”

Dường như cảm thấy mất mặt, vẻ mặt Trình Vệ Quốc có chút xấu hổ: “Nói vớ nói vẩn cái gì đấy! Dương Văn…”

“Ba đừng nhắc đến tên bà ấy!” Trình Trục lạnh lùng nhìn Trình Vệ Quốc: “Con đang nói vớ vẩn? Lúc ba ngoại tình sao không nghĩ đến việc người khác nói xấu sau lưng mình thế nào! Ba có từng nghĩ khi đó con mới bao nhiêu tuổi? Ban ngày luôn phải nghe bạn cùng lớp bàn tán, về nhà phải nghe người trong thôn bàn tán, ba có bao giờ nghĩ cho con chưa?”

Trình Vệ Quốc tức giận đến mức mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

Trình Trục vẫn chưa hả dạ, nhẹ giọng nói: “Đúng là không biết xấu hổ.”

Y tá đi tới nhắc nhở không được ồn ào, nhưng ánh mắt nhìn Trình Vệ Quốc không khỏi có sự chán ghét, những người ở bên cạnh mang tâm thế hóng chuyện cũng thì thầm và chỉ trỏ.

Ánh mắt giống như một bức tường chắn gió, Trình Vệ Quốc khó thở, cảm giác giống như bị kim châm chích, mặt lập tức đỏ lên.

Ông nhìn Trình Trục bằng ánh mắt như sắp ăn thịt người, không khống chế được sức lực, vươn tay kéo mạnh Trình Trục, trực tiếp kéo cô vào phòng bệnh.

“Buông con ra!” Chênh lệch thể lực quá lớn khiến Trình Trục không thể thoát ra được.

Cửa đóng sầm lại, không đợi Trình Trục lên tiếng, Trình Vệ Quốc đã tát thẳng vào mặt cô.

Trình Trục phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không thể hoàn toàn né tránh.

“Bốp!”

Âm thanh giòn tan.

Không khí tĩnh lặng.

Trong phòng bệnh, sắc mặt ông bà đột nhiên thay đổi.

Trình Trục che mặt, các đường nét trên mặt bị mái tóc ngắn lộn xộn che khuất.

Trình Nhất Dương ở bên cạnh không nhịn được mà bắt đầu khóc, tiếng khóc giống như những viên đạn bay loạn trong phòng.

Trình Vệ Quốc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuổi còn nhỏ không học hành cho đàng hoàng, chỉ mắng người là giỏi.”

“Câm miệng!” Bà nội Trình nhanh chóng phản ứng lại, đau lòng đứng dậy kéo Trình Trục đến bên cạnh, hai tay run rẩy nhìn Trình Trục: “Tiểu Trục cho bà nội xem, có đau không?”

Sắc mặt Trình Trục không thay đổi, cúi đầu không lên tiếng.

Sau vài giây, cô đẩy họ ra và nhanh chóng bước ra khỏi bệnh viện.

***

Trình Trục quay lại quảng trường nhỏ dưới tầng, ngồi trên băng ghế đối diện đài phun nước.

Cô chạm vào mặt, vẫn ổn, may mà cô tránh nhanh nên chỉ sượt qua.

Trình Trục thầm mắng Trình Vệ Quốc đầu óc có bệnh, nhưng trong lòng lại rất vui.

Trình Vệ Quốc không biết xấu hổ, nếu không phải vì ông, bây giờ cũng không có nhiều chuyện xấu như vậy.

Trình Trục luôn cho rằng Dương Văn có lẽ có nỗi khổ tâm, năm đó bà có thể đưa cô đi cùng, nhưng tại sao lại bỏ cô lại.

Tại sao ông trời lại trêu đùa như vậy, khi Trình Trục nghĩ rằng mình vẫn còn một người ba để dựa vào, thì lại cho cô biết Trình Vệ Quốc là đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện. Khi Trình Trục cảm thấy cuối cùng vẫn còn ông bà, ông trời lại nói với cô rằng họ cũng là đồng phạm, bây giờ ngay cả lòng tốt của ông bà cũng khiến cô cảm thấy khó xử.

Mây đen không biết kéo đến từ lúc nào, vài giọt nước rơi xuống từ bầu trời mà không hề báo trước, khiến những người xung quanh như đang chạy trốn.

Một giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt Trình Trục, cô lau mặt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Cô chợt nhớ năm ngoái lúc về thôn Đường trời cũng mưa như vậy.

Hứa Chu và cô đi cạnh nhau, không cầm ô, đi ngang qua Tôn Minh Trì đang đi tới, lúc đó Trình Trục và Tôn Minh Trì không nhìn nhau, nhưng đêm đó, bọn họ lăn trên cùng một chiếc giường.

Ngày hôm đó kết thúc rất sớm, bởi vì Trình Trục thật sự quá mệt, ban ngày ngồi tàu xe mệt nhọc, đêm về lại mây mây mưa mưa. Sau cùng, cô thậm chí còn không còn sức để giơ tay lên, mí mắt như bị keo dính lại.

Tôn Minh Trì dựa nửa người vào đầu giường, còn Trình Trục nằm trên đùi anh, tay anh chạm nhẹ vào tóc cô.

Trình Trục cảm thấy Tôn Minh Trì có vẻ rất thích mái tóc của mình, cô muốn hỏi Tôn Minh Trì cảm thấy mái tóc ngắn của cô thế nào, nhưng không ngờ chưa kịp hỏi Tôn Minh Trì đã nói trước.

“Trình Trục, sao em lại cắt tóc?”

“Trời nóng quá, anh thấy sao?”

“Đẹp lắm.”

Trình Trục khẽ động, cô quay đầu lại nhìn biểu cảm của anh, nhưng anh lại ngăn cô lại, không cho cô nhìn thấy mặt anh.

“Đừng nhúc nhích.”

“Tại sao?” Trình Trục không vui.

Tôn Minh Trì lật người cô lại, anh cúi xuống nhìn cô, chậm rãi nói: “Em nên ngủ đi.”

Cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của anh ngày hôm đó.

Ông nội nói không muốn rời khỏi thôn Đường, Trình Trục cũng không muốn rời đi, trong thôn Đường rốt cuộc có gì hấp dẫn cô, khiến cô quay lại hết lần này đến lần khác, thứ khiến cô lưu luyến là núi non nước biếc, hay thứ gì đó, ai đó.

Một cơn gió thổi qua giống như một đôi tay vuốt ve sườn mặt.

Đảo mắt, cô thấy Trình Nhất Dương đang lén lút nhìn về đây cách đó không xa.

Trình Trục vô cảm gọi: “Trình Nhất Dương.”

Trình Nhất Dương cứng đờ, do dự tại chỗ một lát, rồi thành thật đi ra.

“Chị ơi.” Cậu bé đi đến bên cạnh Trình Trục: “Chị có đau không ạ?”

Trình Trục nhìn cậu bé, không lên tiếng.

Trình Nhất Dương giật giật quần áo của cô, nói: “Em xin lỗi.”

“Em xin lỗi cái gì?” Trình Trục cau mày.

“Mẹ em, mẹ…”

Trình Trục không kiên nhẫn ngắt lời: “Em không có lỗi với bất kỳ ai hết.”

Trình Nhất Dương không nói nữa, ngồi bên cạnh Trình Trục, lén liếc nhìn mặt Trình Trục.

Một lúc sau, nhớ tới điều gì đó, cậu bé chớp mắt nói: “Chị ơi, lần trước em nhìn thấy Bồ Tát.”

“Cái gì?”

“Chính là Bồ Tát trong điện thoại của chị đấy ạ.”

Sắc mặt Trình Trục trở nên không tốt lắm: “Em có xem tranh không?”

Trình Nhất Dương ngây thơ gật đầu, không cảm thấy những bức tranh kia có gì bất thường.

Trình Trục cảm thấy vô cùng nhức đầu, cô hít sâu một hơi hỏi: “Em nhìn thấy anh ấy ở đâu?”

“Ở ngay đây ạ!”

Lông mày Trình Trục xoắn lại.

“Vào hôm chị bị ốm, chị ơi, anh ấy hút thuốc ở đây, hơn nữa còn hút rất nhiều.” Trình Nhất Dương nghĩ rằng Trình Trục không tin, cậu bé suy nghĩ rồi lại nói: “Thật đấy chị! Em nhìn thấy anh ấy mặc âu phục! Vừa cao vừa khoẻ, thậm chí còn đẹp trai hơn trong tranh!”

Hôm đó cô từ nhà nghỉ về bệnh viện, đầu óc mê man, không để ý xem có ai đang theo dõi mình không.

Trái tim Trình Trục chìm xuống, cô vô thức sờ túi, lại sờ vào điếu thuốc kia.

Hai tay cô siết chặt thành nắm đấm.

Lại thêm vài giọt mưa rơi xuống mặt Trình Trục, cô đột nhiên tỉnh táo lại.

“Mưa càng ngày càng lớn, em về trước đi.” Trình Trục nói với Trình Nhất Dương.

“Còn chị thì sao ạ?”

Trình Trục nói: “Chị có việc phải làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận