Một Đồng Xu
Chương 013: Cuối cùng, Tôn Minh Trì không hề nể tình từ chối hoàn thành tâm nguyện của Trình Trục, anh bày ra vẻ mặt lạnh lùng, giật lấy hộp nhỏ, nắm cằm cô hung hăng hôn mấy phát rồi rời đi.
Trình Trục ngơ ngẩn cả người, không nghĩ ra lý do anh từ chối.
Có lẽ là do cần được yêu thương nhưng Tôn Minh Trì không đáp ứng nên cả đêm Trình Trục ngủ không ngon, giấc ngủ cứ duy trì ở trạng thái chập chờn suốt mấy tiếng đồng hồ. Cô nằm đến giữa trưa rồi mới khổ sở thức dậy.
Cho dù nằm nướng lâu như vậy nhưng quầng thâm dưới mắt Trình Trục vẫn rất rõ ràng. Lúc đánh răng, cô cảm nhận được vài chỗ trên miệng hơi xót, cẩn thận soi gương thì phát hiện khóe miệng đúng là đã bị tên đàn ông chó Tôn Minh Trì cắn nát.
Sau bữa trưa, Trình Trục ra khỏi phòng ăn thì thấy ngoài sân đã có một ít lá khô rụng, cô cầm chổi từ từ quét dọn.
Lúc đi ngang qua nhà ông bà nội Trình, Hứa Chu gọi vọng vào: “Trình Trục, tôi đi tìm Phan Hiểu Đình, cậu đi cùng không?”
Trình Trục ném cây chổi vào góc tường, bảo Hứa Chu đợi một lát để cô vào thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Hứa Chu liếc cô, hỏi: “Sao nay lại không mặc áo hai dây?”
Trình Trục vô thức đưa tay chạm lên xương quai xanh, “Đang giặt.”
Anh ta gật đầu.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không có sương mù, khiến cô có cảm giác tự do tự tại, hai người đi chưa được mấy bước, bỗng có một đồng chí mèo va vào chân Trình Trục.
Hứa Chu nói: “Em này nhìn khá quen, là của nhà ai nhỉ?”
Trình Trục nhìn thoáng qua, cô chưa thấy bao giờ.
Hứa Chu chợt hỏi: “Đây có phải là mèo của Tôn Minh Trì không?”
Không biết là do đồng chí mèo này nghe thấy tên Tôn Minh Trì hay là vì lý do khác, nó bỗng nhiên nhìn Trình Trục kêu một tiếng.
Cô mỉm cười, “Chắc vậy.”
Hứa Chu thả mèo xuống đất, “Không biết nó tên gì, tôi nhớ là Tôn Minh Trì nhặt được ở đâu đó, nghỉ hè năm ngoái không thấy đâu, thế mà năm nay lại ra đây chào hỏi.”
“Đi thôi.” Trình Trục giục.
Hứa Chu nghĩ ngợi gì đó, sau đó lại bế đồng chí mèo lên.
Bị hành hạ lên xuống một lúc, mèo con cáu gắt “meo” một tiếng dài. Hứa Chu không bị em nó dọa sợ, anh ta đưa mèo con lên trước mặt Trình Trục, cười hỏi: “Hay là mình trộm về nuôi hai hôm, cho Tôn Minh Trì sốt ruột chết?”
Trình Trục nói anh sẽ không.
Anh ta khó hiểu hỏi: “Sao cậu biết là không?”
Trình Trục còn khó hiểu hơn: “Sao thế? Sao cậu lại ghét Tôn Minh Trì?”
Hứa Chu nhìn cô đáp: “Tôi đây ghét anh ta thay cậu đấy.” Anh ta thấy tất cả là do Tôn Minh Trì, bởi vì khi biết bệnh của Hà Khâu nặng hơn, anh không hề chuẩn bị biện pháp gì hay là ngăn cản bà ta nên mới dẫn đến việc Trình Trục bị ăn mắng vô cớ. Thân là bạn của Trình Trục, Hứa Chu thật sự rất khó chịu.
“Nghĩa khí vậy à?”
“Chứ còn gì nữa.”
Trình Trục nghĩ ngợi, ôm lấy bé mèo từ tay Hứa Chu, không biết làm sao mà đồng chí này lại im lặng bất thường, chỉ cúi đầu cọ vào cánh tay cô.
Cô ngạc nhiên nhướng lông mày, cố ý nói: “Có vẻ em nó có duyên với tôi, tôi đem về nhà nuôi hai ngày vậy, cũng để ông bà nội chơi cho đỡ buồn.”
Hứa Chu tỏ vẻ đồng ý, “Đem về nuôi thành mèo của cậu đi, cho Tôn Minh Trì đau lòng phát khóc.”
Trình Trục nghĩ thầm: Anh ấy mà khóc mới là lạ.
Tuyến lệ của người đàn ông này có vẻ không phát triển mấy. Mấy năm nay, mềm cứng gì Trình Trục cũng đều đã thử, trào phúng hay kích thích gì thì anh cũng đều không phản ứng. Trên giường, trò gì hai người cũng từng thử qua, nhưng anh cũng không nể tình cô cố gắng mà rớt một giọt nước mắt nào, có rơi xuống cũng chỉ có mồ hôi, rớt nước mắt hay hô hào từ bỏ cũng chỉ có mình Trình Trục.
Nghĩ tới đây, Trình Trục bỗng nhiên tức giận, nhìn em mèo béo múp trong tay, dùng sức ấn hai cái.
Phải nói là Phan Hiểu Đình sống ở nhà trưởng thôn sướng đến mức quên đường về, ít ra so với các cô gái trạc tuổi trong thôn thì cô ấy cũng được tính là cơm no áo ấm, không phải lo lắng gì. Lúc hai người tới, Phan Hiểu Đình thoải mái ném con trai cho mẹ chồng để ra đón bạn.
Hứa Chu hoang mang từ tận đáy lòng, “Cậu không phải ở với chồng à? Hai người không cần giao lưu đời sống tình cảm hả?”
Anh ta cảm thấy Phan Hiểu Đình nếu không phải là ra ngoài chơi thì cũng là đưa con ra ngoài chơi, vậy thời gian đâu mà bồi đắp tình cảm với chồng.
Phan Hiểu Đình ghét bỏ nhìn cậu ta nói: “Cậu nói Lý Chinh Châu? Tối nào tôi cũng bồi đắp tình cảm với anh ấy, tối qua còn bồi đắp tới tận hai giờ sáng, bây giờ vẫn hơi buồn ngủ đây.” Cô ấy thoải mái ngáp một cái.
Hứa Chu im lặng, đưa tay lên sờ mũi, nhìn sang Trình Trục, phát hiện biểu cảm cô rất bình tĩnh.
Anh ta nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ quái.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Hứa Chu nói tối nay mời hai người đến nhà ăn cơm. Hôm qua, em trai Hứa bắt được một con ba ba lớn, giá thị trường cũng gần hai ngàn, nhà họ nhất trí quyết định giữ lại ăn, bồi bổ một hôm, đây cũng là mục đích Hứa Chu đi tìm hai người.
Ăn chùa thì ngu gì mà từ chối, Trình Trục và Phan Hiểu Đình đều vui vẻ đồng ý.
“Đúng rồi, đây là mèo nhà ai?” Phan Hiểu Đình chỉ vào cục lông mập mạp trong ngực Trình Trục.
Trình Trục nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Đây là con trai tớ, gọi là Tiểu Trúc Tử.”
Mèo con cực kì nể tình kêu một tiếng, Trình Trục rũ mắt nhìn, trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ.
Nghe vậy, Phan Hiểu Đình đứng bên cạnh ngạc nhiên, “Thật hay giả thế? Mấy nay mình sang tìm cậu có thấy em nó đâu!”
Trình Trục và Hứa Chu liếc nhau, đều nở nụ cười. Lúc này, Phan Hiểu Đình mới nhận ra mình bị hai đứa trước mặt trêu chọc, cô ấy hung hăng đạp hai người một phát.
Hứa Chu sờ cánh tay vừa bị tấn công, giải thích với cô ấy sơ qua về xuất thân của đồng chí béo, Phan Hiểu Đình lập tức hiểu ra, cùng chung mối thù nói: “Tốt! Rất tốt, cướp mèo của Tôn Minh Trì về là một việc tốt!”
Trình Trục dở khóc dở cười, “Sao hai người các cậu đều như vậy, làm gì đến mức đó chứ!” Cô cũng không có ý định cướp mèo của người ta.
Phan Hiểu Đình không hài lòng hừ một tiếng.
Thật ra, bản thân hai người Phan Hiểu Đình và Hứa Chu cũng chả có gì phải ghét Tôn Minh Trì, chỉ là thích hay ghét cũng là do thiên vị. Giống như trong mắt Hà Khâu thì Trình Trục là con gái của hồ ly tinh cướp chồng bà ấy, còn trong mắt ông bà nội Trình thì Tôn Minh Trì là con trai của người đàn ông dụ dỗ con dâu hai người, hại con trai và cháu gái hai người bị người ta dè bỉu.
Chuyện năm ngoái vừa xảy ra, cả Phan Hiểu Đình và Hứa Chu đều giận cá chém thớt, nhìn cả nhà họ Tôn là thấy ngứa mắt, đối với hai người thì Tôn Minh Trì cũng là đồng lõa hại Trình Trục bị chửi rủa vô cớ.
Ba người để Tiểu Trúc Tử trông coi, lén lút đi vào ruộng dưa lớn nhất trong thôn trộm một trái dưa hấu, sau đó dùng hết sức chạy đến trốn ở phía sau tảng đá, đập vỡ dưa, chia mỗi người một phần.
Phần ruột bên trong đỏ mọng, ngọt thanh giống hệt thạch trái cây ướp lạnh. Ba người ăn ngon lành hết miếng này đến miếng khác, ném phăng thời tiết nóng nực đi. Bọn họ mặc kệ hình tượng, thậm chí còn thi nhau xem ai bắn hạt dưa đi xa nhất, cuối cùng Phan Hiều Đình dùng thành tích nghiền ép Trình Trục và Hứa Chu.
Miệng họ đầy nước dưa hấu, nuốt xuống những ngụm ngọt mát, quay qua nhìn nhau, cùng nhau bật cười thành tiếng.
Trình Trục thả lỏng cả người, nói: “Lỡ ăn nhiều quá rồi, buổi tối lại không còn chỗ để chứa ba ba.”
Như nhớ tới chuyện gì đó, Phan Hiểu Đình bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Trình Trục và Hứa Chu đều nhìn cô ấy, ánh mắt ngập tràn tò mò.
Phan Hiểu Đình suy nghĩ, nói với Trình Trục: “Cậu đưa mình mượn cái hộp hôm qua đi.”
Có lẽ là do cần được yêu thương nhưng Tôn Minh Trì không đáp ứng nên cả đêm Trình Trục ngủ không ngon, giấc ngủ cứ duy trì ở trạng thái chập chờn suốt mấy tiếng đồng hồ. Cô nằm đến giữa trưa rồi mới khổ sở thức dậy.
Cho dù nằm nướng lâu như vậy nhưng quầng thâm dưới mắt Trình Trục vẫn rất rõ ràng. Lúc đánh răng, cô cảm nhận được vài chỗ trên miệng hơi xót, cẩn thận soi gương thì phát hiện khóe miệng đúng là đã bị tên đàn ông chó Tôn Minh Trì cắn nát.
Sau bữa trưa, Trình Trục ra khỏi phòng ăn thì thấy ngoài sân đã có một ít lá khô rụng, cô cầm chổi từ từ quét dọn.
Lúc đi ngang qua nhà ông bà nội Trình, Hứa Chu gọi vọng vào: “Trình Trục, tôi đi tìm Phan Hiểu Đình, cậu đi cùng không?”
Trình Trục ném cây chổi vào góc tường, bảo Hứa Chu đợi một lát để cô vào thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Hứa Chu liếc cô, hỏi: “Sao nay lại không mặc áo hai dây?”
Trình Trục vô thức đưa tay chạm lên xương quai xanh, “Đang giặt.”
Anh ta gật đầu.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không có sương mù, khiến cô có cảm giác tự do tự tại, hai người đi chưa được mấy bước, bỗng có một đồng chí mèo va vào chân Trình Trục.
Hứa Chu nói: “Em này nhìn khá quen, là của nhà ai nhỉ?”
Trình Trục nhìn thoáng qua, cô chưa thấy bao giờ.
Hứa Chu chợt hỏi: “Đây có phải là mèo của Tôn Minh Trì không?”
Không biết là do đồng chí mèo này nghe thấy tên Tôn Minh Trì hay là vì lý do khác, nó bỗng nhiên nhìn Trình Trục kêu một tiếng.
Cô mỉm cười, “Chắc vậy.”
Hứa Chu thả mèo xuống đất, “Không biết nó tên gì, tôi nhớ là Tôn Minh Trì nhặt được ở đâu đó, nghỉ hè năm ngoái không thấy đâu, thế mà năm nay lại ra đây chào hỏi.”
“Đi thôi.” Trình Trục giục.
Hứa Chu nghĩ ngợi gì đó, sau đó lại bế đồng chí mèo lên.
Bị hành hạ lên xuống một lúc, mèo con cáu gắt “meo” một tiếng dài. Hứa Chu không bị em nó dọa sợ, anh ta đưa mèo con lên trước mặt Trình Trục, cười hỏi: “Hay là mình trộm về nuôi hai hôm, cho Tôn Minh Trì sốt ruột chết?”
Trình Trục nói anh sẽ không.
Anh ta khó hiểu hỏi: “Sao cậu biết là không?”
Trình Trục còn khó hiểu hơn: “Sao thế? Sao cậu lại ghét Tôn Minh Trì?”
Hứa Chu nhìn cô đáp: “Tôi đây ghét anh ta thay cậu đấy.” Anh ta thấy tất cả là do Tôn Minh Trì, bởi vì khi biết bệnh của Hà Khâu nặng hơn, anh không hề chuẩn bị biện pháp gì hay là ngăn cản bà ta nên mới dẫn đến việc Trình Trục bị ăn mắng vô cớ. Thân là bạn của Trình Trục, Hứa Chu thật sự rất khó chịu.
“Nghĩa khí vậy à?”
“Chứ còn gì nữa.”
Trình Trục nghĩ ngợi, ôm lấy bé mèo từ tay Hứa Chu, không biết làm sao mà đồng chí này lại im lặng bất thường, chỉ cúi đầu cọ vào cánh tay cô.
Cô ngạc nhiên nhướng lông mày, cố ý nói: “Có vẻ em nó có duyên với tôi, tôi đem về nhà nuôi hai ngày vậy, cũng để ông bà nội chơi cho đỡ buồn.”
Hứa Chu tỏ vẻ đồng ý, “Đem về nuôi thành mèo của cậu đi, cho Tôn Minh Trì đau lòng phát khóc.”
Trình Trục nghĩ thầm: Anh ấy mà khóc mới là lạ.
Tuyến lệ của người đàn ông này có vẻ không phát triển mấy. Mấy năm nay, mềm cứng gì Trình Trục cũng đều đã thử, trào phúng hay kích thích gì thì anh cũng đều không phản ứng. Trên giường, trò gì hai người cũng từng thử qua, nhưng anh cũng không nể tình cô cố gắng mà rớt một giọt nước mắt nào, có rơi xuống cũng chỉ có mồ hôi, rớt nước mắt hay hô hào từ bỏ cũng chỉ có mình Trình Trục.
Nghĩ tới đây, Trình Trục bỗng nhiên tức giận, nhìn em mèo béo múp trong tay, dùng sức ấn hai cái.
Phải nói là Phan Hiểu Đình sống ở nhà trưởng thôn sướng đến mức quên đường về, ít ra so với các cô gái trạc tuổi trong thôn thì cô ấy cũng được tính là cơm no áo ấm, không phải lo lắng gì. Lúc hai người tới, Phan Hiểu Đình thoải mái ném con trai cho mẹ chồng để ra đón bạn.
Hứa Chu hoang mang từ tận đáy lòng, “Cậu không phải ở với chồng à? Hai người không cần giao lưu đời sống tình cảm hả?”
Anh ta cảm thấy Phan Hiểu Đình nếu không phải là ra ngoài chơi thì cũng là đưa con ra ngoài chơi, vậy thời gian đâu mà bồi đắp tình cảm với chồng.
Phan Hiểu Đình ghét bỏ nhìn cậu ta nói: “Cậu nói Lý Chinh Châu? Tối nào tôi cũng bồi đắp tình cảm với anh ấy, tối qua còn bồi đắp tới tận hai giờ sáng, bây giờ vẫn hơi buồn ngủ đây.” Cô ấy thoải mái ngáp một cái.
Hứa Chu im lặng, đưa tay lên sờ mũi, nhìn sang Trình Trục, phát hiện biểu cảm cô rất bình tĩnh.
Anh ta nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ quái.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Hứa Chu nói tối nay mời hai người đến nhà ăn cơm. Hôm qua, em trai Hứa bắt được một con ba ba lớn, giá thị trường cũng gần hai ngàn, nhà họ nhất trí quyết định giữ lại ăn, bồi bổ một hôm, đây cũng là mục đích Hứa Chu đi tìm hai người.
Ăn chùa thì ngu gì mà từ chối, Trình Trục và Phan Hiểu Đình đều vui vẻ đồng ý.
“Đúng rồi, đây là mèo nhà ai?” Phan Hiểu Đình chỉ vào cục lông mập mạp trong ngực Trình Trục.
Trình Trục nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Đây là con trai tớ, gọi là Tiểu Trúc Tử.”
Mèo con cực kì nể tình kêu một tiếng, Trình Trục rũ mắt nhìn, trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ.
Nghe vậy, Phan Hiểu Đình đứng bên cạnh ngạc nhiên, “Thật hay giả thế? Mấy nay mình sang tìm cậu có thấy em nó đâu!”
Trình Trục và Hứa Chu liếc nhau, đều nở nụ cười. Lúc này, Phan Hiểu Đình mới nhận ra mình bị hai đứa trước mặt trêu chọc, cô ấy hung hăng đạp hai người một phát.
Hứa Chu sờ cánh tay vừa bị tấn công, giải thích với cô ấy sơ qua về xuất thân của đồng chí béo, Phan Hiểu Đình lập tức hiểu ra, cùng chung mối thù nói: “Tốt! Rất tốt, cướp mèo của Tôn Minh Trì về là một việc tốt!”
Trình Trục dở khóc dở cười, “Sao hai người các cậu đều như vậy, làm gì đến mức đó chứ!” Cô cũng không có ý định cướp mèo của người ta.
Phan Hiểu Đình không hài lòng hừ một tiếng.
Thật ra, bản thân hai người Phan Hiểu Đình và Hứa Chu cũng chả có gì phải ghét Tôn Minh Trì, chỉ là thích hay ghét cũng là do thiên vị. Giống như trong mắt Hà Khâu thì Trình Trục là con gái của hồ ly tinh cướp chồng bà ấy, còn trong mắt ông bà nội Trình thì Tôn Minh Trì là con trai của người đàn ông dụ dỗ con dâu hai người, hại con trai và cháu gái hai người bị người ta dè bỉu.
Chuyện năm ngoái vừa xảy ra, cả Phan Hiểu Đình và Hứa Chu đều giận cá chém thớt, nhìn cả nhà họ Tôn là thấy ngứa mắt, đối với hai người thì Tôn Minh Trì cũng là đồng lõa hại Trình Trục bị chửi rủa vô cớ.
Ba người để Tiểu Trúc Tử trông coi, lén lút đi vào ruộng dưa lớn nhất trong thôn trộm một trái dưa hấu, sau đó dùng hết sức chạy đến trốn ở phía sau tảng đá, đập vỡ dưa, chia mỗi người một phần.
Phần ruột bên trong đỏ mọng, ngọt thanh giống hệt thạch trái cây ướp lạnh. Ba người ăn ngon lành hết miếng này đến miếng khác, ném phăng thời tiết nóng nực đi. Bọn họ mặc kệ hình tượng, thậm chí còn thi nhau xem ai bắn hạt dưa đi xa nhất, cuối cùng Phan Hiều Đình dùng thành tích nghiền ép Trình Trục và Hứa Chu.
Miệng họ đầy nước dưa hấu, nuốt xuống những ngụm ngọt mát, quay qua nhìn nhau, cùng nhau bật cười thành tiếng.
Trình Trục thả lỏng cả người, nói: “Lỡ ăn nhiều quá rồi, buổi tối lại không còn chỗ để chứa ba ba.”
Như nhớ tới chuyện gì đó, Phan Hiểu Đình bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Trình Trục và Hứa Chu đều nhìn cô ấy, ánh mắt ngập tràn tò mò.
Phan Hiểu Đình suy nghĩ, nói với Trình Trục: “Cậu đưa mình mượn cái hộp hôm qua đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận