Một Đồng Xu
Tác giả:
Quyết Biệt Từ
Đánh giá
0/5
(0lượt )
Số Chương
55
Lượt Xem
306
Theo Dõi
0
Trạng Thái
Full
Thể loại
Chương Mới Nhất
nội dung truyện Một Đồng Xu
Mùa hè được tạo thành từ những gì? Cánh đồng hoang, pháo hoa và tàu ngầm. Và Trình Trục có một bí mật liên quan đến một đồng tiền xu.
***
Tiếng còi truyền đến từ trạm canh gác phía xa giống như một con dao cắt ngang bầu trời.
“Nhìn đằng kia, em thấy gì?”
Trình Trục nhìn qua, cô không thấy gì.
Chỉ có vùng biển yên tĩnh và thuyền bè.
“Có người trở về với chiếc thuyền trống rỗng.”
Lần này Trình Trục nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, chủ thuyền chán nản lên bờ.
Cô hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì được nữa? Ăn rau trộn thôi.” Tư thế của Tôn Minh Trì nhàn nhã, anh tuỳ ý giơ tay lên, chỉ về phía xa: “Thuyền chạy trên nước, gió êm sóng lặng là chuyện bình thường, gió nổi mây phun cũng là chuyện bình thường. Không có ai làm việc trên thuyền mà lại bỏ thuyền vì sóng lớn, cũng không có ai sẽ không bao giờ ra khơi nữa chỉ vì một lần trống lưới.”
Tôn Minh Trì dựa vào rào chắn, hơi nghiêng người nhìn ra xa: “Muốn thành công thì phải chịu rủi ro tương ứng, không có ai vì sợ rủi ro mà tránh thử tất cả mọi thứ.”
Trình Trục im lặng.
***
Có vẻ như Trình Trục đã mất hứng thú với việc hỏi Tôn Minh Trì yêu cô từ khi nào. Cô lười biếng dựa vào Tôn Minh Trì và nói: “Không tiếp tục nữa à? Sao lại kiềm chế thế? Không phải là anh không được đấy chứ?”
Tôn Minh Trì đã hoàn toàn miễn dịch với những câu khiêu khích kiểu này. Anh nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô, khẽ mỉa mai: “Em không mệt à?”
“Sắp tới muốn mệt cũng không được.”
“Em nói hợp tình hợp lý thật đấy.”
Danh sách chương truyện Một Đồng Xu
- Chương 001: Nếu một chuyện có xác suất xảy ra vô cùng nhỏ mà vẫn thực sự xảy ra, vậy có thể coi là do số phận an bài hay không?
- Chương 002: Ngày thứ tư hôm đó trời mưa tầm tã, những giọt nước mưa to bằng hạt đậu rơi xuống ô, tạo ra tiếng động lớn như muốn đánh thức người đi đường. Trình Trục chớp mắt, nhờ vậy cũng tỉnh táo hơn.
- Chương 003: Trình Trục đi dạo trên con đường lát đá trong thôn, cả người thoải mái hơn nhiều.
- Chương 004: Trước năm mười bốn tuổi, Trình Trục có một cuộc sống yên bình, yên bình đến mức tầm thường. Hàng ngày, cô chỉ đến ba nơi, tạo thành một đường thẳng, đến trường, đi làm và về nhà, không có gì cần bận tâm, lại có vẻ như chuyện gì cũng bận tâm.
- Chương 005: Ngày hôm sau, Trình Trục thức dậy rất sớm, một phần vì cô chưa quen với lối sống sinh hoạt ở thôn, mặt khác chất lượng giấc ngủ của cô không được tốt lắm. Khi ngủ, cô đặt ra yêu cầu rất cao, hoàn cảnh xung quanh nhất định phải cực kì yên tĩnh. Thế nhưng mới tờ mờ sáng, khắp sân đã vang vọng tiếng gà gáy, Trình Trục tức giận bật dậy, đi thẳng ra sân chào hỏi hai em gà trống đứng ở góc sân bằng mấy phát đạp, sau đó đáng thương về phòng ngủ tiếp.
- Chương 006: Trình Trục miệng thì nói là muốn đi tưới rau với ông bà nội, nhưng mục đích thật sự của cô là tìm cảm hứng để vẽ kí họa. Lúc từ nhà đi, cô không mang bảng vẽ, trong tay cũng chỉ cầm một cuốn sổ vẽ và một cây bút chì 6B. Trình Trục tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, tiện tay mở sổ bắt đầu vẽ.
- Chương 007: Tôn Minh Trì đứng ngoài cánh cửa kiên nhẫn chờ đợi, Trình Trục chậm rãi đẩy cửa sổ ra, đầu tóc ẩm ướt, liếc mắt nhàn nhạt nhìn anh.
- Chương 008: Đêm qua, cuối cùng Trình Trục cũng ngủ được một giấc ngon lành, lúc cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô vội vào bếp tìm đồ lấp bụng, đến khi no nê, Trình Trục mới ra ngoài sân thoải mái vươn mình.
- Chương 009: Cửa hàng này diện tích không lớn nhưng kinh doanh lại khá ổn định, chỉ tính từ lúc hai người bước vào đến giờ đã có khá nhiều khách đến mua hàng, thậm chí còn có cả người tới nạp tiền điện thoại. Nhìn cảnh tượng này, Trình Trục tưởng như mình đã trở về nhiều năm trước, hồi phải tới tận cửa hàng để nạp tiền. Bây giờ chỉ cần tiện tay mở app là được chiết khấu ưu đãi vào tài khoản.
- Chương 010: Trên đường về, Phan Hiểu Đình bỗng hỏi: “Trình Trục, cậu giấu mình chuyện gì đúng không?”
- Chương 011: Hai năm trước, không khí giữa bốn người trong nhà Trình Trục không căng thẳng như bây giờ. Suốt ba năm cấp 3, cô toàn tâm toàn ý ỷ lại vào Hứa Kiều. Bà ấy là một người phụ nữ tốt, không những đồng hành cùng Trình Vệ Quốc xây dựng sự nghiệp, mà còn đảm đang, quán xuyến chuyện gia đình, chăm lo cho con cái. Con người là động vật cảm tính, bản thân Trình Trục cũng vậy, nhưng đó là khi cô chưa biết nguyên nhân gia đình tan vỡ còn có một chân của người mẹ mới này.
- Chương 012: Tay Tôn Minh Trì đỡ phía sau ót Trình Trục, bàn tay anh gần như bao bọc lấy toàn bộ phần gáy cô, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi hồng thắm mê người. Hai tay Trình Trục chống trước ngực, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của người đàn ông.
- Chương 013: Cuối cùng, Tôn Minh Trì không hề nể tình từ chối hoàn thành tâm nguyện của Trình Trục, anh bày ra vẻ mặt lạnh lùng, giật lấy hộp nhỏ, nắm cằm cô hung hăng hôn mấy phát rồi rời đi.
- Chương 014: Gần đây thời tiết bắt đầu khô nóng, Lý Chinh Châu tràn đầy tinh lực, Phan Hiểu Đình không có lý do gì để từ chối, hầu như đêm nào cũng bị giày vò đến gần sáng, hộp đồ cô ấy vừa nhận chiều qua, sáng nay đã dùng hết.
- Chương 015: Trình Trục không nghe ra được Tôn Minh Trì nói câu này mang ý uy hiếp hay là ý gì khác, nhưng cô cũng chẳng mảy may lo lắng.
- Chương 016: Vì sao Tiểu Trúc Tử được gọi là “Tiểu Trúc Tử”, Tôn Minh Trì không có lý do gì đặc biệt để giải thích.
- Chương 017: Hai người hăng say chiến đấu không ngơi nghỉ suốt một đêm, dùng hơn nửa hộp áo mưa. Ngày hôm sau, Trình Trục tìm đại một lý do nói với Phan Hiểu Đình.
- Chương 018: Mặc dù bà ấy đã rời khỏi thôn nhiều năm như vậy, nhưng nơi này cũng không lớn là bao, sau khi về, thậm chí không cần đi tìm Dương Văn, chỉ nghe người ta tán gẫu bà ấy cũng biết được chuyện năm ấy xảy ra thế nào.
- Chương 019: Cuối cùng, hai người không lên trấn, mà cùng nhau đi thị xã. Thị xã cách thôn Đường khá xa, cũng không phát triển bằng các thành phố lớn, nhưng ít ra ở đây còn có một cửa hàng McDonald’s, so với những thôn nhỏ xung quanh thì cũng được tính là rất hiện đại.
- Chương 020: Không phải Tôn Minh Trì tính toán chi li, anh chỉ muốn biết rõ năm ngoái rốt cuộc Trình Trục nghĩ gì.
- Chương 021: Trình Trục luôn cảm thấy Tôn Minh Trì có một loại năng lực đặc biệt, khiến cô chán ghét việc khoác lên người lớp vỏ bọc dày. Cho dù vui hay buồn, khó chịu hay thoải mái, Trình Trục đều tự nhiên bày hết ra cho anh thấy.
- Chương 022: Trận mưa này giống như ông trời quên khoá van nước khiến nước cứ liên tục bị rò rỉ vậy.
- Chương 023: Hứa Chu nhớ lại sáng hôm đó lúc gặp Trình Trục, cô vẫn đeo thắt lưng và mặc một chiếc áo khoác mỏng, bàn tay cầm ô run rẩy, dấu trên xương quai xanh hơi lộ ra ngoài.
- Chương 024: Trình Trục xem phim gần một tiếng đồng hồ, Tôn Minh Trì vẫn chưa đến. Cô chờ lâu nên hơi mất kiên nhẫn, vừa định gọi điện hỏi Tôn Minh Trì đang ở đâu, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi cô.
- Chương 025: Tim Trình Trục ngừng đập, còn chưa kịp phản ứng thì Tôn Minh Trì đã lật người, trốn vào bên trong giường, nơi đó là điểm mù thị giác, chỉ cần bà nội Trình không đi vào, thì sẽ không nhìn thấy Tôn Minh Trì đang bị tủ chắn.
- Chương 026: Hai năm trước, sau khi kết thúc màn chấn động ở đình nghỉ mát, cả hai đều cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, máu nóng trong người bỗng nguội đi, như thể có gì đó hối hận về những gì đã xảy ra trước đó.
- Chương 027: Sau đêm đó, Trình Trục lo lắng rất lâu, cầm điện thoại mà cứ như thể cầm củ khoai nóng bỏng tay. Lần nào cô cũng không nhịn được bấm vào nhật ký cuộc gọi, xem đi xem lại nhiều lần đến mức sắp nhớ luôn số của Tôn Minh Trì.
- Chương 028: Lý do Trình Trục liên lạc với Tôn Minh Trì cực kỳ đàng hoàng, cô nói: “Tôn Minh Trì, không biết anh có tiện đến đây làm người mẫu cho tôi không?”
- Chương 029: Chuyện sau đó diễn ra một cách tự nhiên, mặc dù khách sạn giá rẻ, nhưng giường thật sự rất đáng tiền, vô cùng mềm mại, mềm đến mức cả người Trình Trục lõm vào trong đó, không tìm được chỗ dựa.
- Chương 030: Tháng bảy là thời điểm cây cối nở hoa đẹp nhất.
- Chương 031: Điện thoại của Tôn Minh Trì reo lên, anh nhìn màn hình, sau đó tìm một góc để nghe điện thoại.
- Chương 032: Trong phòng hỗn loạn không thể tả nổi, quần áo, giày dép, xi măng và đủ các loại đồ vật chất đống lên nhau.
- Chương 033: Nước sông ở thôn Đường vẫn trong vắt, dù ban ngày có nhiều trẻ con nô đùa và tắm sông nhưng dòng chảy vẫn giữ được dáng vẻ lúc đầu, như thể tất cả sự bẩn thỉu đã bị cuốn trôi.
- Chương 034: Xuyên qua tấm thảm màu nâu đỏ, mở cánh cửa xám trắng đã bạc màu ra, họ ngồi trong một căn phòng vừa quen thuộc lại xa lạ, những bức tường trắng bao quanh, rèm cửa màu nâu khép lại, trong phòng chỉ có ánh sáng ấm áp chiếu vào.
- Chương 035: Cú đá này như gãi ngứa, Tôn Minh Trì nắm lấy chân cô, xoay người tắt đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn đầu giường.
- Chương 036: Cuộc sống có rất nhiều chuyện mà không ai có thể nói chính xác được chuyện gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.
- Chương 037: Những người xung quanh nhìn sang, Tôn Minh Trì hơi đau đầu.
- Chương 038: “Ui.”
- Chương 039: Khi nhận được cuộc gọi của Trình Trục, Tôn Minh Trì vẫn đang dỡ hàng ở bến tàu, cơ bắp cánh tay thắt nút giống như lưỡi liềm đang vung vẩy, bao xi măng được khiêng lên rồi ném xuống, từng âm thanh ném xuống đều nặng nề và mạnh mẽ giống như sấm rền.
- Chương 040: Trình Trục dùng nước lạnh trong nhà vệ sinh rửa mặt, giọt nước tí tách nhỏ xuống, tất cả đều rơi vào đường viền cổ áo của Trình Trục, nhưng cô không quan tâm, lời nói của Lý Chinh Châu vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.
- Chương 041: Hôm nay là một ngày nhiều mây, sắc trời ảm đạm.
- Chương 042: Ở bên ngoài hai tiếng, thấy thời gian không còn sớm nên Trình Trục về nhà.
- Chương 043: Ba giờ trước, Lý Chinh Châu đến nhà Tôn Minh Trì tìm Tôn Minh Trì.
- Chương 044: Sau khi Trình Nhất Dương rời đi, Trình Trục bấm số điện thoại.
- Chương 045: Trời đã tối hoàn toàn, ánh đèn bao phủ bến tàu như một chiếc ô lớn.
- Chương 046: Đây không phải là một lời tỏ tình sao?
- Chương 047: Cô nhận ra đây là bao gối trước đây Dương Văn đan cho ông nội.
- Chương 048: Mười phút sau, dưới gốc cây dẻ sau cổng sau khách sạn.
- Chương 049: Sau bữa tối, Trình Trục lén ra khỏi nhà, chờ Tôn Minh Trì trong con hẻm gần trường tiểu học thôn Đường.
- Chương 050: Dải lụa trên ngực khiến Trình Trục cảm thấy hơi ngứa, cô khẽ nhúc nhích, “Rốt cuộc là anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
- Chương 051: Cơn gió nhẹ mùa hè thổi tới làm khung cửa sổ phát ra tiếng vang, đống cỏ dại ở sân sau vẫn luôn dõi theo họ như thường ngày.
- Chương 052: Một năm sau.
- Chương 053: Trên hành lang bên ngoài dãy phòng học, một nửa ở trong bóng râm, nửa còn lại ở dưới ánh nắng.
- Chương 054: Căn phòng mang hương thơm nhẹ nhàng, hình như là mùi cam.
- Chương 055: Nhà họ Tôn
Bạn cần đăng nhập để bình luận