Kỹ Năng Của Ta Lại Biến Dị!
Chương 25: Vòm sắt
"Theo thời gian tính toán, đám người của tập đoàn Bắc Phong, cũng đã đến đồn cảnh sát rồi. Vì bọn hắn xuất hiện ngay sau đó, ta mới gọi điện thoại cho võ quán Bắc Phong, việc báo cảnh sát chỉ là thứ hai."
"Trong cuộc gọi này, ta nhấn mạnh một việc: Ta giết một võ giả Hung Võ, bằng cách nghiền ép trực diện."
"Câu nói này rất quan trọng, bởi vì nó có nghĩa là ta có giá trị với võ quán Bắc Phong, với tập đoàn Bắc Phong."
"Còn về việc kiểm tra đối chiếu thân phận người chết, với một tập đoàn mà nói, thật quá đơn giản."
Đoạn Tuấn há hốc miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hạ Lâm cắt ngang.
"Về vấn đề pháp luật, ngươi chẳng lẽ không biết pháp luật ở đây do tập đoàn quyết định sao?"
"Từng tập đoàn cấu thành tầng lớp cao nhất của thế giới này, bọn hắn chia cắt hết thảy tài nguyên và quyền lực, ví dụ như đồn cảnh sát này của các ngươi, dù có thể vận hành, việc ngươi có lương để nhận, việc thuở bé ngươi được tiếp nhận giáo dục bắt buộc, hoàn toàn là kết quả tập đoàn bỏ vốn."
"Từ khi ngươi sinh ra cho đến chết, đều không thể thoát khỏi ảnh hưởng của tập đoàn."
Đoạn Tuấn im lặng.
Một lúc sau, hắn mới ngập ngừng mở miệng: "Tập đoàn Bắc Phong, không có thực lực."
"Nhưng nó vẫn là tập đoàn, là một thành viên của ủy ban tối cao."
Đoạn Tuấn chậm rãi nhắm mắt, không nói gì.
Giọng của Hạ Lâm tiếp tục vang lên: "Với tư cách là người làm luật, tập đoàn đứng trên cả pháp luật."
"Mà ta lại có ích với tập đoàn Bắc Phong, cho nên ta muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cũng chỉ là một câu nói của tập đoàn Bắc Phong mà thôi."
"Ngươi nói ta giết năm người... Ừ thì ta thực sự giết năm người. Nhưng thì sao? Trong mắt Bắc Phong, ta, giết một võ giả Hung Võ, ta có thể giúp bọn chúng đánh, thậm chí đánh thắng Lôi Hung Võ. Còn năm người kia chỉ là một con số, một đám tiểu nhân vật vô danh."
"Ngoại trừ ngươi ra, chẳng ai quan tâm mấy tiểu nhân vật sống chết."
Hạ Lâm mặt không cảm xúc tiến sát Đoạn Tuấn, mặt gần như kề mặt nói.
"Vài chục giây nữa, vị cảnh sát thâm niên kia sẽ mở cửa, thả còng tay cho ta, sau đó ta sẽ rời khỏi đây, đi theo người của tập đoàn Bắc Phong."
"Ta sẽ có bữa ăn ngon, một bữa thịnh soạn mà cả đời ngươi có lẽ chưa từng thấy, sau đó vào ở một căn phòng lớn mấy trăm mét vuông, ở đó có giường êm ái, rượu vang ngon, hương thơm mê đắm, quản gia chuyên nghiệp, đầu bếp, nhân viên phục vụ, chuyên viên mát-xa, nếu như ta muốn, còn có thể tìm mấy cô nàng với phong cách khác nhau để qua đêm buồn chán."
"Không chỉ hôm nay, mà cả ngày mai, ngày kia, và mỗi đêm buồn chán trong tương lai."
"Rồi sau đó..." Chưa đợi Hạ Lâm nói hết, cửa phòng đã bị mở ra.
Dương Đức Hải nhìn hai người trong phòng, khẽ nói với Đoạn Tuấn: "Tháo còng tay cho hắn."
Rồi nhìn về phía Hạ Lâm: "Ngươi có thể đi rồi."
Bàn tay của Hạ Lâm, sớm đã chìa ra trước mặt Đoạn Tuấn.
...
Chiếc xe bay xa hoa kiểu mới nhất thuộc hệ thống Thiên Toa dừng trước đồn cảnh sát.
Thân xe hình giọt nước, toàn thân đen bóng như hắc bảo thạch, tao nhã mà lại uy nghi.
Đứng trước xe là một nam hai nữ, người đàn ông khoảng 50 tuổi, tóc hơi bạc nhưng được chải chuốt cẩn thận, ông ta mặc âu phục và đeo găng tay trắng, vẻ mặt nghiêm nghị, lưng thẳng tắp, mang đến cho người ta cảm giác chuyên nghiệp, đáng tin.
Hai cô gái phía sau ông ta thì mỗi người một vẻ.
Một người mặc âu phục đeo kính mắt, tóc xoăn được búi lên gọn gàng, bộ âu phục làm tôn lên đường cong mềm mại, đôi tất đen trên chân phản chiếu dưới ánh đèn.
Người còn lại mặc trang phục hầu gái, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, có nét gì đó kiểu loli, nhưng nơi cần lớn lại phát triển kinh người, khiến người khác phải há hốc mồm.
—— Lúc Đoạn Tuấn đi ra khỏi đồn cảnh sát, hình ảnh anh thấy chính là như vậy.
Sau đó, anh lại thấy Hạ Lâm lững thững bước ra, quản gia nghiêng người cung kính mở cửa xe sau, hai cô gái đỡ Hạ Lâm chui vào xe, cứ như thể Hạ Lâm bán thân bất toại cần người khác chăm sóc vậy.
Đoạn Tuấn nhớ lại những lời vừa rồi.
"Nếu như ta muốn, còn có thể tìm mấy cô nàng với phong cách khác nhau để qua đêm buồn chán."
"Mỗi một đêm buồn chán..."
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp, mẹ kiếp a!!"
Đoạn Tuấn đấm một cú vào cột trụ trước cổng đồn cảnh sát, khiến bàn tay mình đầm đìa máu tươi.
Đúng lúc chiếc xe khởi động, cửa sổ xe sau hạ xuống.
Đầu của Hạ Lâm ló ra từ cửa sổ xe, một tay khác của hắn đã đặt lên đùi của cô gái mặc âu phục.
Hắn cười khẽ, dùng một tay khác vẫy vẫy Đoạn Tuấn.
"Ngủ ngon, thằng nhóc."
"Vèo" một tiếng.
Xe đi mất, chỉ còn lại Đoạn Tuấn nghiến chặt răng ở trước đồn cảnh sát.
Đột nhiên có tiếng nói từ bên cạnh vang lên.
Là giọng của Dương Đức Hải.
"Sau đó nữa... hắn sẽ ký một bản hiệp nghị với tập đoàn Bắc Phong."
"Nội dung hiệp nghị, đại khái là hắn phải đấu đủ số trận Hung Võ lôi dưới trướng của Bắc Phong."
Khói thuốc lảng vảng trong mũi, cùng với âm thanh đó khiến Đoạn Tuấn quay đầu lại nhìn người bên cạnh.
Bên cạnh, Dương Đức Hải đang hút thuốc, vừa hút vừa nhìn về phía xe của Hạ Lâm đang đi xa.
Vẻ mặt ông bình tĩnh, chỉ là tiếp tục nói.
"Trong hiệp nghị đó, sẽ ghi rõ hắn thắng một trận thì được bao nhiêu tiền, thậm chí có thể nhận được một ít cổ phần của nhà máy, dù thua thì người nhà của hắn cũng sẽ được Bắc Phong trợ cấp."
"Tóm lại, dù thắng hay thua, số tiền mà hắn nhận được sẽ là thứ mà cả đời ngươi và ta không thể tưởng tượng ra."
Đoạn Tuấn nghiến răng chặt hơn một chút, anh thậm chí còn cảm thấy vị tanh của máu trong miệng.
"Nhưng ngươi có nghĩ đó là chuyện tốt?"
Dương Đức Hải quay đầu nhìn Đoạn Tuấn, trong mắt ông là thứ cảm xúc không thể nói rõ, khiến Đoạn Tuấn rùng mình trong lòng.
"Không, đó là một văn bản bán mình."
"Vì trong hiệp nghị còn có một điểm: tập đoàn sẽ chọn đối thủ cho hắn, chọn cấp độ Hung Võ Lôi để hắn tham gia, mà bản thân hắn không có quyền lựa chọn."
"Thậm chí, giữa các tập đoàn còn có những giao dịch ngầm, quyết định thắng bại của các trận Hung Võ Lôi ở ngoài sân đấu. Một khi như thế, tập đoàn muốn hắn thắng thì hắn mới có thể thắng, muốn hắn thua thì hắn phải thua, thậm chí là phải chết. Thắng thua chẳng liên quan gì đến khả năng thi đấu của hắn."
"Hắn có thể chết sớm hơn ngươi, thậm chí là chết thảm hơn ngươi và cả ta."
Dương Đức Hải dập tắt điếu thuốc, hừ lạnh một tiếng.
"Ta biết ngươi không quen hắn, không quen nhìn sự ngông cuồng của hắn, nhưng thực ra, ngươi không cần phải bực bội với hắn."
"Hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ là một trong số những sinh linh dưới cái mái vòm sắt này của thành phố này."
"Hắn cũng chỉ là một món hàng hóa có thể dùng điểm tín dụng để đánh giá, không có gì khác biệt với ngươi và ta, hay với những người đã chết dưới tay hắn."
"Vấn đề không nằm ở chỗ hắn, ít nhất là không hoàn toàn nằm ở hắn."
"Vấn đề nằm ở những người làm luật ở tầng lớp cao nhất. Chính bọn chúng làm luật, nhưng bản thân lại không tuân theo, và điều đáng sợ hơn là, không ai có thể trừng phạt, thậm chí là ngăn cản bọn chúng."
"Pháp luật, chỉ là cái vỏ rỗng tuếch!"
"Ngươi và ta, giống như lũ hề!"
Giọng Dương Đức Hải ngày càng nặng nề, một sự oán hận sâu sắc đang trào ra, nhưng ông ta nhanh chóng hít một hơi thật sâu, rồi lại cười nhạo mình một câu.
Vỗ vai Đoạn Tuấn, Dương Đức Hải giả vờ thoải mái nói.
"Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, nghĩ cũng vô dụng."
"Về nhà đi, ngủ một giấc cho ngon, hôm sau thức dậy hãy quên hết những chuyện bực mình này, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Nói xong, Dương Đức Hải quay đầu bước đi, giọng của Đoạn Tuấn lại vang lên sau lưng Dương Đức Hải.
"Luôn... Vốn là như vậy sao?"
Im lặng hồi lâu mới có giọng nói vang lên: "Đúng vậy, luôn luôn là như vậy."
"Bởi vì đây chính là thành phố Hung Võ."
"Trong cuộc gọi này, ta nhấn mạnh một việc: Ta giết một võ giả Hung Võ, bằng cách nghiền ép trực diện."
"Câu nói này rất quan trọng, bởi vì nó có nghĩa là ta có giá trị với võ quán Bắc Phong, với tập đoàn Bắc Phong."
"Còn về việc kiểm tra đối chiếu thân phận người chết, với một tập đoàn mà nói, thật quá đơn giản."
Đoạn Tuấn há hốc miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hạ Lâm cắt ngang.
"Về vấn đề pháp luật, ngươi chẳng lẽ không biết pháp luật ở đây do tập đoàn quyết định sao?"
"Từng tập đoàn cấu thành tầng lớp cao nhất của thế giới này, bọn hắn chia cắt hết thảy tài nguyên và quyền lực, ví dụ như đồn cảnh sát này của các ngươi, dù có thể vận hành, việc ngươi có lương để nhận, việc thuở bé ngươi được tiếp nhận giáo dục bắt buộc, hoàn toàn là kết quả tập đoàn bỏ vốn."
"Từ khi ngươi sinh ra cho đến chết, đều không thể thoát khỏi ảnh hưởng của tập đoàn."
Đoạn Tuấn im lặng.
Một lúc sau, hắn mới ngập ngừng mở miệng: "Tập đoàn Bắc Phong, không có thực lực."
"Nhưng nó vẫn là tập đoàn, là một thành viên của ủy ban tối cao."
Đoạn Tuấn chậm rãi nhắm mắt, không nói gì.
Giọng của Hạ Lâm tiếp tục vang lên: "Với tư cách là người làm luật, tập đoàn đứng trên cả pháp luật."
"Mà ta lại có ích với tập đoàn Bắc Phong, cho nên ta muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cũng chỉ là một câu nói của tập đoàn Bắc Phong mà thôi."
"Ngươi nói ta giết năm người... Ừ thì ta thực sự giết năm người. Nhưng thì sao? Trong mắt Bắc Phong, ta, giết một võ giả Hung Võ, ta có thể giúp bọn chúng đánh, thậm chí đánh thắng Lôi Hung Võ. Còn năm người kia chỉ là một con số, một đám tiểu nhân vật vô danh."
"Ngoại trừ ngươi ra, chẳng ai quan tâm mấy tiểu nhân vật sống chết."
Hạ Lâm mặt không cảm xúc tiến sát Đoạn Tuấn, mặt gần như kề mặt nói.
"Vài chục giây nữa, vị cảnh sát thâm niên kia sẽ mở cửa, thả còng tay cho ta, sau đó ta sẽ rời khỏi đây, đi theo người của tập đoàn Bắc Phong."
"Ta sẽ có bữa ăn ngon, một bữa thịnh soạn mà cả đời ngươi có lẽ chưa từng thấy, sau đó vào ở một căn phòng lớn mấy trăm mét vuông, ở đó có giường êm ái, rượu vang ngon, hương thơm mê đắm, quản gia chuyên nghiệp, đầu bếp, nhân viên phục vụ, chuyên viên mát-xa, nếu như ta muốn, còn có thể tìm mấy cô nàng với phong cách khác nhau để qua đêm buồn chán."
"Không chỉ hôm nay, mà cả ngày mai, ngày kia, và mỗi đêm buồn chán trong tương lai."
"Rồi sau đó..." Chưa đợi Hạ Lâm nói hết, cửa phòng đã bị mở ra.
Dương Đức Hải nhìn hai người trong phòng, khẽ nói với Đoạn Tuấn: "Tháo còng tay cho hắn."
Rồi nhìn về phía Hạ Lâm: "Ngươi có thể đi rồi."
Bàn tay của Hạ Lâm, sớm đã chìa ra trước mặt Đoạn Tuấn.
...
Chiếc xe bay xa hoa kiểu mới nhất thuộc hệ thống Thiên Toa dừng trước đồn cảnh sát.
Thân xe hình giọt nước, toàn thân đen bóng như hắc bảo thạch, tao nhã mà lại uy nghi.
Đứng trước xe là một nam hai nữ, người đàn ông khoảng 50 tuổi, tóc hơi bạc nhưng được chải chuốt cẩn thận, ông ta mặc âu phục và đeo găng tay trắng, vẻ mặt nghiêm nghị, lưng thẳng tắp, mang đến cho người ta cảm giác chuyên nghiệp, đáng tin.
Hai cô gái phía sau ông ta thì mỗi người một vẻ.
Một người mặc âu phục đeo kính mắt, tóc xoăn được búi lên gọn gàng, bộ âu phục làm tôn lên đường cong mềm mại, đôi tất đen trên chân phản chiếu dưới ánh đèn.
Người còn lại mặc trang phục hầu gái, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, có nét gì đó kiểu loli, nhưng nơi cần lớn lại phát triển kinh người, khiến người khác phải há hốc mồm.
—— Lúc Đoạn Tuấn đi ra khỏi đồn cảnh sát, hình ảnh anh thấy chính là như vậy.
Sau đó, anh lại thấy Hạ Lâm lững thững bước ra, quản gia nghiêng người cung kính mở cửa xe sau, hai cô gái đỡ Hạ Lâm chui vào xe, cứ như thể Hạ Lâm bán thân bất toại cần người khác chăm sóc vậy.
Đoạn Tuấn nhớ lại những lời vừa rồi.
"Nếu như ta muốn, còn có thể tìm mấy cô nàng với phong cách khác nhau để qua đêm buồn chán."
"Mỗi một đêm buồn chán..."
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp, mẹ kiếp a!!"
Đoạn Tuấn đấm một cú vào cột trụ trước cổng đồn cảnh sát, khiến bàn tay mình đầm đìa máu tươi.
Đúng lúc chiếc xe khởi động, cửa sổ xe sau hạ xuống.
Đầu của Hạ Lâm ló ra từ cửa sổ xe, một tay khác của hắn đã đặt lên đùi của cô gái mặc âu phục.
Hắn cười khẽ, dùng một tay khác vẫy vẫy Đoạn Tuấn.
"Ngủ ngon, thằng nhóc."
"Vèo" một tiếng.
Xe đi mất, chỉ còn lại Đoạn Tuấn nghiến chặt răng ở trước đồn cảnh sát.
Đột nhiên có tiếng nói từ bên cạnh vang lên.
Là giọng của Dương Đức Hải.
"Sau đó nữa... hắn sẽ ký một bản hiệp nghị với tập đoàn Bắc Phong."
"Nội dung hiệp nghị, đại khái là hắn phải đấu đủ số trận Hung Võ lôi dưới trướng của Bắc Phong."
Khói thuốc lảng vảng trong mũi, cùng với âm thanh đó khiến Đoạn Tuấn quay đầu lại nhìn người bên cạnh.
Bên cạnh, Dương Đức Hải đang hút thuốc, vừa hút vừa nhìn về phía xe của Hạ Lâm đang đi xa.
Vẻ mặt ông bình tĩnh, chỉ là tiếp tục nói.
"Trong hiệp nghị đó, sẽ ghi rõ hắn thắng một trận thì được bao nhiêu tiền, thậm chí có thể nhận được một ít cổ phần của nhà máy, dù thua thì người nhà của hắn cũng sẽ được Bắc Phong trợ cấp."
"Tóm lại, dù thắng hay thua, số tiền mà hắn nhận được sẽ là thứ mà cả đời ngươi và ta không thể tưởng tượng ra."
Đoạn Tuấn nghiến răng chặt hơn một chút, anh thậm chí còn cảm thấy vị tanh của máu trong miệng.
"Nhưng ngươi có nghĩ đó là chuyện tốt?"
Dương Đức Hải quay đầu nhìn Đoạn Tuấn, trong mắt ông là thứ cảm xúc không thể nói rõ, khiến Đoạn Tuấn rùng mình trong lòng.
"Không, đó là một văn bản bán mình."
"Vì trong hiệp nghị còn có một điểm: tập đoàn sẽ chọn đối thủ cho hắn, chọn cấp độ Hung Võ Lôi để hắn tham gia, mà bản thân hắn không có quyền lựa chọn."
"Thậm chí, giữa các tập đoàn còn có những giao dịch ngầm, quyết định thắng bại của các trận Hung Võ Lôi ở ngoài sân đấu. Một khi như thế, tập đoàn muốn hắn thắng thì hắn mới có thể thắng, muốn hắn thua thì hắn phải thua, thậm chí là phải chết. Thắng thua chẳng liên quan gì đến khả năng thi đấu của hắn."
"Hắn có thể chết sớm hơn ngươi, thậm chí là chết thảm hơn ngươi và cả ta."
Dương Đức Hải dập tắt điếu thuốc, hừ lạnh một tiếng.
"Ta biết ngươi không quen hắn, không quen nhìn sự ngông cuồng của hắn, nhưng thực ra, ngươi không cần phải bực bội với hắn."
"Hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ là một trong số những sinh linh dưới cái mái vòm sắt này của thành phố này."
"Hắn cũng chỉ là một món hàng hóa có thể dùng điểm tín dụng để đánh giá, không có gì khác biệt với ngươi và ta, hay với những người đã chết dưới tay hắn."
"Vấn đề không nằm ở chỗ hắn, ít nhất là không hoàn toàn nằm ở hắn."
"Vấn đề nằm ở những người làm luật ở tầng lớp cao nhất. Chính bọn chúng làm luật, nhưng bản thân lại không tuân theo, và điều đáng sợ hơn là, không ai có thể trừng phạt, thậm chí là ngăn cản bọn chúng."
"Pháp luật, chỉ là cái vỏ rỗng tuếch!"
"Ngươi và ta, giống như lũ hề!"
Giọng Dương Đức Hải ngày càng nặng nề, một sự oán hận sâu sắc đang trào ra, nhưng ông ta nhanh chóng hít một hơi thật sâu, rồi lại cười nhạo mình một câu.
Vỗ vai Đoạn Tuấn, Dương Đức Hải giả vờ thoải mái nói.
"Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, nghĩ cũng vô dụng."
"Về nhà đi, ngủ một giấc cho ngon, hôm sau thức dậy hãy quên hết những chuyện bực mình này, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Nói xong, Dương Đức Hải quay đầu bước đi, giọng của Đoạn Tuấn lại vang lên sau lưng Dương Đức Hải.
"Luôn... Vốn là như vậy sao?"
Im lặng hồi lâu mới có giọng nói vang lên: "Đúng vậy, luôn luôn là như vậy."
"Bởi vì đây chính là thành phố Hung Võ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận