Kỹ Năng Của Ta Lại Biến Dị!

Chương 120: Cực Võ chi thành

Chương 120: Cực Võ chi thành, phía nam An Đô vạn dặm xa, có một tòa thành cổ.
Thành không lớn, lại phồn hoa, trên đường phố người qua lại tinh thần hăng hái, mang đao đeo kiếm.
Nơi này tên là Cực Võ chi thành.
Thánh địa võ đạo của Thánh Lân Tẫn Khu.
Cực Võ chi thành trỗi dậy từ vài thập niên trước, chính là do Võ Thần Quan Sơn Hải một tay gây dựng.
Mục đích của hắn là tìm một nơi an cư cho người nhà và môn sinh đệ tử, không bị ảnh hưởng bởi những tranh chấp giữa các vương triều, tránh khỏi khổ ải loạn thế.
Danh tiếng Võ Thần Quan Sơn Hải có sức ảnh hưởng quá lớn.
Ngay sau khi Cực Võ chi thành được xây dựng, các hào kiệt võ đạo, hiệp sĩ giang hồ lũ lượt kéo đến, dần dần, tòa thành này liền phát triển.
Và mười năm trước, lực lượng Thánh Lân xuất hiện, bắt đầu tranh bá thiên hạ.
Việc này ban đầu không liên quan đến Cực Võ chi thành, nơi này không tham gia vào những chuyện tranh bá thiên hạ, một mực giữ trung lập.
Nhưng không ngờ, Thánh Lân trong thời gian ngắn đã quét sạch mọi sự bất phục, thành lập Thánh Lân đế quốc.
Trong thiên hạ đều là đất của vua, đất đai xung quanh ắt thuộc về bề tôi.
Đến lúc này, Cực Võ chi thành trở nên hơi chướng mắt.
Quan Sơn Hải cũng dứt khoát.
Một ngày nọ, hắn ban đêm xông vào hoàng cung, cùng Thánh Lân nói chuyện thâu đêm.
Sau một đêm trò chuyện, Thánh Lân ban thánh chỉ, Cực Võ chi thành vĩnh viễn được tự trị, thế là bên ngoài đều đồn rằng sức mạnh của Võ Thần, đến cả thiên tử cũng không cản nổi.
Nhưng tình huống thật là, Quan Sơn Hải xông vào hoàng cung, suýt chút nữa bị Thánh Lân cho chơi chết ngay tại chỗ.
Vẫn là do Thánh Lân tiếc tài, tha cho Quan Sơn Hải một mạng, nhưng ta có việc cần đến ngươi, ngươi cũng phải nghe lệnh.
Quyền tự trị Cực Võ chi thành cứ cho ngươi, đó là việc không đáng gì.
Đó mới là chân tướng đêm hôm đó.
...
Một tuần sau.
Trong đại tửu lầu Vạn Võ Triều Bái.
Tầng ba, vị trí gần cửa sổ.
Hạ Lâm mang theo Nina Cổ Hoa, ăn đến miệng dính đầy mỡ.
Còn một người bên cạnh lải nhải không ngừng, vừa ăn vừa uống miệng chẳng ngơi.
"Ta nói cho các ngươi nghe, trận trước đó, đúng là kinh tâm động phách."
"Chỉ thấy Quan Sơn Hải một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên muốn chọc mù mắt lão tử, vậy ta Vương Liệt có thể làm sao? Chắc chắn không được, ta một cái lắc mình..."
Một cái đùi gà bị nhét vào miệng Vương Liệt, cuối cùng cũng cắt ngang được cái tật lải nhải của người này.
"Ăn cơm đi, ăn cơm đi, đừng nói nhảm nữa, cái gì vậy chờ ăn xong rồi hẵng nói."
Hạ Lâm tiện tay lau dầu mỡ dính trên tay vào người Cổ Hoa, nói với Vương Liệt.
Bọn hắn vào hôm nay mới đến Cực Võ chi thành.
Bởi vì Nina cảm thấy, Siêu Việt sẽ xuất hiện ở nơi này.
Nên Hạ Lâm phải sớm đến chỗ này chờ hắn.
Ai ngờ trùng hợp gặp Vương Liệt... Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Vương Liệt không biết xấu hổ bám theo, hiển nhiên là định ôm đùi Hạ Lâm không buông.
Thôi rồi.
Thánh Lân mạnh đến mức đó, hắn Vương Liệt có thể làm được gì?
Vẫn nên đi theo đại ca thôi, biết đâu lại giải quyết được nhiệm vụ chính tuyến.
"Có gì đó không đúng."
Cổ Hoa đột nhiên lên tiếng: "Vương Liệt ngươi nói ngươi đụng độ Quan Sơn Hải, nhưng theo ta nghe ngóng, Quan Sơn Hải đang truy sát Siêu Việt, sao ngươi đụng phải được?"
Vương Liệt khụ khụ hai tiếng: "Cơ duyên xảo hợp thôi."
"Không đúng, chắc chắn không đúng. Ta còn nghe ngóng được, hai ngày nay ngươi cứ ở đây, căn bản không có thời gian chạm mặt Quan Sơn Hải... Ô ô ô..."
Một cái đùi gà khác bị Vương Liệt nhét vào miệng Cổ Hoa, Vương Liệt vừa cười gượng, vừa nói bằng tiếng bụng rất hung hăng.
"Không biết nói chuyện thì bớt nói đi, không nói thì cũng chẳng ai coi ngươi là câm điếc."
Một người lỡ lời, một người thích thổi phồng.
Hai người này đúng là một cặp trời sinh.
Trong lúc hai người này đấu võ mồm, Hạ Lâm đã ăn no bụng.
Thỏa mãn thở dài, một bên xỉa răng, một bên nghe Cổ Hoa nói.
"Siêu Việt cũng không có ý định giấu giếm hành tung, động tĩnh của hắn quá lớn."
Có thể không lớn sao?
Vốn Siêu Việt không phải là người biết nhẫn nhịn, bây giờ biến thành Hồng Siêu Việt, càng trở nên quá đáng!
Hắn đi đến đâu, huyết tế đến đó.
Không nói đâu xa, chỉ số thuộc tính của Hạ Lâm đã tăng lên 11365 điểm, đủ biết Siêu Việt này, có lẽ đã điên rồi.
Một tuần, Hạ Lâm chẳng làm gì, Sơn Hà Bá Thể cho 700 điểm phá giới thuộc tính, còn lại hơn 1600 đều là do Siêu Việt tặng cho Hạ Lâm bằng cách càn quét khắp nơi.
Đương nhiên, Hạ Lâm bọn hắn không biết về sự biến đổi của Siêu Việt.
Nhưng bản thân Siêu Việt vốn là một kẻ điên, làm ra chuyện trước mắt cũng chẳng có gì quá kỳ lạ để mà truy cứu.
Cổ Hoa tiếp tục nói.
"Thánh Lân phái ra hai cường giả bao vây Siêu Việt."
"Một người không rõ lai lịch, người đã thấy nói người này trang phục kỳ dị, mặc quần tam giác ở ngoài, giống như tinh thần có vấn đề."
"Một người khác chính là Quan Sơn Hải."
Hai cường giả?
Hạ Lâm hứng thú.
"Thực lực như thế nào?"
Cổ Hoa lắc đầu: "Hẳn là rất mạnh, cụ thể không rõ, dù sao Siêu Việt chưa chết, hai người này cũng chưa chết."
Vậy là sức mạnh không chênh lệch nhiều, khó phân thắng bại.
Điều này cũng gián tiếp chỉ ra mức độ mạnh của Quan Sơn Hải.
Hơi đáng sợ đấy.
Nghĩ đến nhiệm vụ thăng cấp của bản thân, Hạ Lâm thở dài một hơi nặng nề.
"Này không phải là anh em, độ khó của nhiệm vụ từ cấp năm đến cấp sáu này, cũng cao quá rồi?"
Năm cấp đầu thì dễ, Hạ Lâm làm nhiệm vụ như chơi.
Nhưng từ năm đến sáu trực tiếp yêu cầu đánh với đối thủ có thực lực ngang ngửa Siêu Việt.
Cái nhiệm vụ này thiết kế không hợp lý chút nào.
Vẫn là Nina mở miệng: "Nhiệm vụ có liên quan trực tiếp đến thực lực của ngươi, cũng liên quan trực tiếp đến độ khó của Tẫn Khu."
Độ khó nhiệm vụ từ cấp năm trở đi là động, chứ không phải cố định.
Cường giả càng mạnh nhiệm vụ càng khó, ngoài ra còn liên quan đến cấp độ Tẫn Khu.
Trước mắt đang ở trong Tẫn Khu cấp SSS nhiệm vụ khó một chút cũng rất bình thường, nếu thay sang Tẫn Khu cấp S thì nhiệm vụ sẽ không biến thái đến vậy.
Vấn đề là, Hạ Lâm thực sự cần nhanh chóng thăng cấp.
Trong Tẫn Khu này, vị trí một hai ba trực tiếp phân định thắng bại... một bảng kỹ năng có thể ảnh hưởng quá nhiều thứ.
Đang lúc suy nghĩ, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng nổ chói tai.
Đám người ngẩng đầu, liền thấy một kẻ quái dị mặc quần tam giác bên ngoài từ trên trời lóe lên rồi biến mất, rơi xuống phủ đệ của Quan Sơn Hải.
Hạ Lâm nhíu mày.
"Đây là tên siêu nhân kia?"
Cổ Hoa: "? Siêu nhân là cái gì?"
"Không có gì."
Thế giới Lam Tinh này không có phim ảnh liên quan, nhưng không quan trọng.
Hạ Lâm vuốt cằm.
"Người này trực tiếp chạy đến phủ của Quan Sơn Hải, khả năng cao Quan Sơn Hải cũng ở đó."
"Mà hai người này đều đến Cực Võ chi thành, có nghĩa là họ xác định, mục tiêu tiếp theo của Siêu Việt chính là nơi này."
Bọn hắn làm sao có thể xác định được động thái của Siêu Việt, Hạ Lâm không biết.
Cũng không cần thiết phải xâm nhập điều tra.
Đúng lúc đó mặt đất ngoài thành rung chuyển, rất nhiều binh mã từ phía chân trời ập đến, đây càng là bằng chứng cho suy đoán của Hạ Lâm.
Quân đội Thánh Lân, đã đến nơi.
Hạ Lâm vung tay lên móc vào không gian tùy thân.
Đại quân ra trận, Thánh Lân cũng không còn xa...
Có Thánh Lân trấn thủ, quân đội dưới trướng hắn mới có sức mạnh, khoảng cách quá xa không trong phạm vi kỹ năng, thực lực của quân đội sẽ giảm đi đáng kể, đối mặt với quái vật cỡ Siêu Việt cũng chỉ là đi chịu chết mà thôi.
Cho nên cũng có thể từ động tĩnh của đại quân để phán đoán vị trí của Thánh Lân.
Hạ Lâm cho rằng Thánh Lân có khả năng lớn ở gần đây.
Chỉ cần hắn dám xuất hiện trong tầm mắt của mình, Hạ Lâm sẽ xem tình hình mà tặng hắn một bộ combo Trọng Khải Tinh cùng một gói dịch vụ ngẫu nhiên.
Đến khi tiếng rồng ngâm trên bầu trời vang vọng.
Hạ Lâm bật ra tiếng "Thảo", bên cạnh Nina thi triển kỹ năng che giấu thân ảnh và khí tức của cả bốn người.
Thánh Lân quả thật đã đến.
Nhưng hắn đến trên kiệu của thiên tử.
Mành rèm buông xuống che khuất tầm nhìn, kỹ năng của Hạ Lâm không thể khóa mục tiêu!
Chỉ một đạo cụ Quân Chủ chuyên dụng đã phá vỡ cơ chế của Hạ Lâm.
Cho nên đó thấy, không có nghề vô địch, cũng không có kỹ năng vô địch, cũng không có cơ chế vô địch.
Người vô địch, sẽ chỉ là người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận