Kỹ Năng Của Ta Lại Biến Dị!

Chương 175: Hi vọng, tuyệt vọng, hi vọng

Chương 175: Hi vọng, tuyệt vọng, hi vọng
Ném hột xong, Quân Hữu bổ sung nói.
"Ý chí thế giới có thể phong tỏa cảm giác của chúng ta, đây là một."
"Đồng thời khi ở nơi hoang dã, ý chí thế giới còn có thể mượn các sinh linh nơi đây, trực tiếp liên lạc với Thần thú hoặc thậm chí với những sinh vật đặc thù bị xác định làm mục tiêu."
"Ừm, phải hình dung thế nào nhỉ..."
Quân Hữu vuốt cằm, suy nghĩ một lát mới nói: "Thì tương đương với việc kẻ địch phía ý chí thế giới mở 'thượng đế thị giác', có thể thấy rõ vị trí của chúng ta, còn chúng ta thì bị quấy nhiễu, khó mà xác định vị trí cụ thể của đối thủ."
"Tóm lại, ở sân khách mà chiến, địch thì ở chỗ tối còn ta thì ở chỗ sáng."
Da mặt Bùi Nguyên co lại.
Những đạo lý này hắn đều hiểu rõ.
Hoặc có thể nói hắn không muốn rời khỏi Cốt Ngọc thành, để đi đối đầu với loài Thần thú tinh thông huyễn thuật này.
Bởi vì việc này thực sự rất khó.
Quay đầu nhìn Quân Hữu, Bùi Nguyên vừa định nói "Vậy đành dựa vào huynh đệ Quân Hữu" thì đã nghe thấy Quân Hữu mở miệng.
"Ta có thể xác định được vị trí đại khái của con Thần thú kia, cũng có biện pháp bắt sống nó, nhưng để làm được điều đó thì cần mọi người phối hợp."
Bùi Nguyên: "Huynh đệ Quân Hữu cứ nói đừng ngại."
"Trước hết chia ba tổ."
"Bùi Nguyên và Đạo Nghiêm một tổ, An Khang và Thanh Liên một tổ, ta một tổ."
Trong tay ánh sáng hiện ra, phác họa ra ba đường đi.
"Chúng ta sẽ làm như thế này... Sau đó làm như thế này..."
Quân Hữu rất am hiểu ý chí thế giới.
Nói hoàn toàn chuẩn xác.
Như Hạ Lâm trước mắt, khi đang ở trong rừng rậm.
Ánh sáng xung quanh lượn lờ, Hạ Lâm chỉ thấy tai thính mắt tinh, các sinh vật phù du chỉ hướng Quân Hữu, cỏ cây thì thầm, miêu tả vị trí và trạng thái hiện tại của địch.
Dù bị phong ấn, Hà Quang vẫn có thể tạo ra cho Hạ Lâm lợi thế sân nhà lớn.
Địch ở sáng ta ở tối!
Dù toàn bộ chiêu lớn đều đang trong thời gian hồi, với hoàn cảnh này, Hạ Lâm vẫn đủ sức chiến một trận.
Cùng lúc đó, Hạ Lâm mở miệng trong lòng, dùng cách không phát ra âm thanh để trao đổi với Hà Quang.
"Có một việc muốn hỏi ngươi."
"Có người nói với ta, biện pháp phá giải phong ấn không chỉ có một đường phá hủy Ngũ Cốt phong ấn, mà còn có thể đánh tan điểm yếu của linh mạch, để Ngũ Cốt phong ấn mất đi hiệu lực trong thời gian ngắn."
Hạ Lâm mô tả tỉ mỉ phương pháp Quân Hữu đã dạy, sau đó Hà Quang im lặng rất lâu.
Khoảng một phút sau, âm thanh mới vang lên.
"Đúng là có thể làm thế, nhưng như vậy, ta cần phải trả một cái giá rất lớn..."
"Ngươi có thể coi Hà Quang Tinh là nhục thể của ta, linh mạch chính là động mạch chủ. Một khi động mạch chủ bị tấn công, tổn thương ta gánh chịu là có thể thấy được."
Hạ Lâm im lặng, chỉ là hơi di chuyển, hướng sang hướng khác.
Hắn đã cảm nhận được năm người Quân Hữu chia làm ba tổ, đang phân tán đến các vị trí khác nhau.
Dường như năm người đang dùng một thủ đoạn đặc thù nào đó, khiến Hạ Lâm hay cả Hà Quang đều chỉ có thể mơ hồ nhận biết được lộ trình của họ, khó xác định được người cụ thể.
Trước mắt Hạ Lâm cứ tùy ý chọn một hướng — cũng không rõ có bắt được tên Quân Hữu này hay không.
Đúng vậy, giết người này, đó chính là mục tiêu hàng đầu của Hạ Lâm!
Hắn cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ từ Quân Hữu, còn hơn cả uy hiếp mà Siêu Việt hay Thánh Lân mang lại!
Tiếng Hà Quang lại vang lên trong tai.
"Nhưng cách này đúng là có một khoảng không gian nhất định để hoạt động."
"Lấy trọng thương, đổi tự do... Ừm, đối với ta mà nói cũng không phải là không thể chấp nhận."
Hà Quang có vẻ do dự, vẫn chưa quyết định được.
Hạ Lâm hỏi trong lòng: "Tổn thương rất lớn à?"
"Rất lớn, sẽ khiến linh mạch bị tổn hại, Tinh tướng này sẽ hoang tàn hàng ngàn vạn năm, sức mạnh của ta cũng sẽ bị hao tổn hơn một nửa..."
"Mà ta cũng khó mà xác định được điểm yếu của linh mạch ở đâu."
Điểm yếu của linh mạch Hà Quang Tinh có rất nhiều.
Không phải cứ tùy tiện đập vỡ một chỗ là được.
Nó còn có vai trò cung cấp năng lượng cho Ngũ Cốt phong ấn, cần phải chọn đúng điểm tiết năng lượng mới có tác dụng – mà Hà Quang lại không biết rõ điều này.
Hạ Lâm quyết đoán mở lời: "Ta biết."
Ba tọa độ được đọc ra, Hà Quang nhanh chóng kiểm tra và đưa ra kết luận.
"Là thật..."
"Mà nói đi, làm sao ngươi biết được chuyện này?"
Hạ Lâm hít sâu, đổi chủ đề.
"Trong năm người kia, có một người tên là Quân Hữu, rất đẹp trai, trên trán có nốt ruồi son ấy."
"Có nhìn ra được trên người hắn có gì bất ổn không? Có cảm thấy trên người hắn có gì bất thường không?"
Hà Quang: "Không có, nhìn qua rất bình thường."
Hạ Lâm không có thu hoạch gì, cũng không để ý, mà kéo chủ đề lại về chuyện phong ấn.
"Ta trao quyền quyết định cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy có thể làm được thì ta sẽ ra tay đánh tan điểm yếu của linh mạch."
"Nếu ngươi cảm thấy không được thì chúng ta bàn bạc thêm."
Hạ Lâm không thể quyết định thay Hà Quang.
Bởi vì chuyện này ảnh hưởng quá lớn đến Hà Quang.
Biện pháp đánh tan điểm yếu linh mạch là đường tắt, mà đường tắt thì phải trả giá đắt.
Cái giá đó không phải Hạ Lâm gánh chịu nên tự nhiên Hạ Lâm không có quyền đưa ra quyết định.
Lần này, Hà Quang chần chừ cực kỳ lâu...
Đến khi Hạ Lâm đã có thể bằng mắt thường, khóa được hai mục tiêu ở phía trước, và cả hai người kia hoàn toàn không hề hay biết, thì Hà Quang mới đột nhiên lên tiếng.
"Còn một vấn đề nữa."
"Nếu như dùng cách tự tổn thương bản thân để thoát phong ấn, vậy sau khi Ngũ Cốt đạo nhân giáng thế, ta phải làm gì bây giờ?"
Hạ Lâm không trả lời.
Bởi vì đây vốn dĩ là một nan đề không có lời giải.
Cho dù có thoát phong ấn bằng phương thức thông thường, Hà Quang cũng chưa chắc là đối thủ của Ngũ Cốt tiên, huống hồ là dùng cách tự làm tổn thương bản thân để thoát phong ấn.
Và Hạ Lâm, cũng không thể nào can thiệp vào quyết sách của Ngũ Cốt tiên.
Hà Quang vốn là ý chí thế giới, không thể chạy được.
Dù Hà Quang có thoát phong ấn, thì khi Ngũ Cốt tiên giáng thế, việc này vẫn là tử cục!
Nhiệm vụ thông quan cấp SSS này, Hạ Lâm không hề có chút cơ hội nào.
Hình ảnh Bùi Nguyên và Đạo Nghiêm đã ở ngay trước mắt, Hạ Lâm dừng bước.
"Thực xin lỗi, ta không biết."
"Có một số việc, sức ta không đủ."
Tiếng Hà Quang trầm thấp vang lên trong lòng.
"Vậy à..."
...
Trong An Tức Huyễn Cảnh, bóng người trước mắt dần trở nên rõ ràng.
Huyễn thiên Lộc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt mơ màng cùng nét ngây thơ nhanh chóng biến mất, bản tính thú dữ trong người bắt đầu trỗi dậy.
Nhưng khi bóng hình của Quân Hữu hoàn toàn xuất hiện, Huyễn Thiên Lộc lại nghiêng đầu một chút, khó hiểu nhìn người trước mắt.
Bản năng của dã thú cho Huyễn Thiên Lộc biết rằng, người trước mắt không hề có ác ý.
Chẳng những không có ác ý.
Hắn còn mang theo cả lễ gặp mặt.
Hai chiếc đầu người bị Quân Hữu ném ra, lăn xuống trước mắt Huyễn Thiên Lộc.
Hai chiếc đầu bê bết máu trợn mắt, trong mắt vẫn còn thấy rõ sự mờ mịt.
Đó là đầu của An Khang và Thanh Liên.
"Ngươi có ý gì?"
Huyễn Thiên Lộc trợn to mắt kinh ngạc, nhìn về phía Quân Hữu, liền thấy Quân Hữu khẽ cười hiền hòa.
"Ta đang đợi."
"Đợi cái gì?"
"Đợi mẹ của ngươi chủ động liên lạc với ta..."
Nói xong, Quân Hữu cười nhẹ, chủ động ngồi xuống đất, không hề phòng bị, nốt ruồi son giữa lông mày lại bắt đầu tỏa sáng.
Hắn chậm rãi mở lời: "Logic của sự việc, đáng lẽ phải như thế này."
"Trước cho người ta hy vọng, sau đó để người ta tuyệt vọng, rồi lại cho hy vọng, người đó sẽ giống như con bạc đang cùng đường, dốc hết hy vọng vào lần cuối cùng."
"Đạo lý này có ích với người, thì cũng có ích với ý chí thế giới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận