Kỹ Năng Của Ta Lại Biến Dị!
Chương 181: Bạn! (tháng 12 nguyệt phiếu bổ canh 1723)
"Thiên tuyển? Cái gì lại là thiên tuyển?" Hạ Lâm phát hiện mình không hiểu sự tình thật sự rất nhiều.
Hoàng Đào mở miệng giải thích: "Cái gọi là thiên tuyển, chính là Lục Trụ tự mình gieo chú những hạt giống có tiềm lực."
"Bọn họ nhận được càng nhiều sự chú ý từ Lục Trụ, mọi hành động đều nằm trong tầm mắt Lục Trụ."
"Mà trong đó, có hai phe thiên tuyển là phiền toái nhất."
"Cựu Nhật Chúa Tể và Nguyên Sơ Ám Diện."
Lúc đầu Hạ Lâm không hiểu.
Bởi vì Cựu Nhật Chúa Tể chính là phân thân của Thiên Đạo Tạo Chủ, Nguyên Sơ Ám Diện lại càng không có ý thức tự chủ.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới nảy ra, Hạ Lâm lập tức hiểu được logic bên trong!
Không có ý thức tự chủ lại hay. . .
Việc không có ý thức tự chủ có nghĩa là hai phe thiên tuyển này có thể thông qua một số phương thức, trực tiếp mượn được sức mạnh to lớn của Lục Trụ!
Dù chỉ là một chút sức mạnh của Lục Trụ thôi, ở Tẫn Khu hệ thống tân thủ này, cũng đủ để quét ngang tất cả kẻ địch!
"Vậy nên giờ ngươi hiểu rồi chứ, tên này phiền phức ở chỗ nào rồi?"
"Loại người này, trừ khi có thù hằn, nếu không thì ngay cả người ở cấp bậc như ta cũng không muốn đi trêu chọc."
Hoàng Đào là ở cấp bậc nào, Hạ Lâm không biết.
Nhưng lúc này Hoàng Đào đã nói, đừng nên trêu chọc Quân Hữu, vậy tự nhiên có lý do của nó.
Hạ Lâm chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở Hà Quang Tinh, cuối cùng, tất cả mọi thứ dừng lại ở đôi mắt mờ mịt ngơ ngác của Huyễn Thiên Lộc.
Khoảng mấy giây sau, Hạ Lâm đột nhiên mở mắt, cười với Hoàng Đào.
"Nhưng mà Đào ca, ta không phục."
Hoàng Đào định nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn. . .
Nhưng khi nhìn thấy hai mắt Hạ Lâm vằn tia máu, lại nuốt câu nói này vào trong bụng.
Hắn đột nhiên bật cười.
"Nhóc con, ta thích nhất ở ngươi chính là điểm này!"
"Mẹ nó cái gì nhân tộc danh sách 85, cái gì Lục Trụ thiên tuyển! XXX mẹ nó!"
Nói rồi lại nói thêm.
"Ta đã xác định được vị trí của ngươi hiện tại rồi."
"Nhưng khoảng cách quá xa. . . Trong vòng vài năm ta đều không đuổi kịp, mà chỗ đó cũng không phải là khu vực thế lực của Hồn Đế vươn tới."
Tiên võ chiến trường ai quyết định?
Đương nhiên là Thiên Đạo Tạo Chủ và Siêu Tinh quyết định.
Thế lực của Ngự Hồn Ma Đế không thể lan tới. . .
"Cho nên chuyện bên đó, có lẽ cần chính ngươi phải tự tính toán, hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta không thể giúp gì trực tiếp được."
Nói đến đây, Hoàng Đào hơi khựng lại, chậm rãi nói tiếp.
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều, ngươi cũng không phải là không có chỗ dựa, hắn có sự chú ý của Nguyên Sơ Ám Diện, ngươi cũng có sự che chở của Mộng Chủ!"
Hồn thứ năm của Hồn Đế, Mộng Chủ, Victor.
Hạ Lâm nở nụ cười.
"Ta muốn chính là cái này!"
Không có chỗ dựa thì không dễ sống.
Câu nói này đã được nhắc lại vô số lần.
Quân Hữu có chỗ dựa, thậm chí còn là chỗ dựa không có ý thức tự chủ, nên cực kỳ phóng khoáng.
Nhưng không sao cả, ta, Hạ Lâm, chính là đang tìm chỗ dựa!
Hoàng Đào mở miệng lúc này, Hạ Lâm vô cùng hài lòng.
Kết thúc liên lạc, Hạ Lâm quay đầu bước đi, rất nhanh đến võ quán lớn nhất của Ám Vệ Năm.
Siêu Tinh võ quán!
Nghe tên cũng biết, đây là địa bàn của ai.
Bước vào võ quán, Hạ Lâm cởi bỏ lớp ngụy trang, đi đến chỗ tiếp tân nói chuyện vài câu với nhân viên, quản lý võ quán liền đi tới.
"Hạ Lâm tiên sinh, mời đi bên này."
Hắn cười đưa Hạ Lâm vào trong phòng khách, mới mở miệng nói.
"Hạ Lâm tiên sinh đến chỗ chúng tôi để xin nơi ẩn náu sao?"
Hạ Lâm gật đầu: "Kẻ thù của kẻ thù không nhất định là bạn, nhưng chắc chắn có cơ sở để hợp tác, cho nên đúng vậy, ta cần sự che chở của các ngươi."
Uất ức đã mang, chuyện này liền không thể nhân nhượng.
Ngũ Hành Tông và Ngũ Cốt Ma Diễm Tông đã ra lệnh truy nã, Hạ Lâm không còn đường chối cãi, vậy thì dứt khoát chấp nhận.
Mọi việc luôn có hai mặt.
Đã đắc tội với phe Thiên Đạo Tạo Chủ, vậy lão tử nghiêng đầu, trực tiếp chui vào vòng tay của Siêu Tinh.
Tìm chỗ dựa mà, một mình Mộng Chủ là không đủ, hắn còn muốn ôm đùi Siêu Tinh.
Nụ cười của quản lý càng rạng rỡ.
"Bên chúng tôi có một phương án hỗ trợ rất tốt cho nhân viên bị Ngũ Hành Tông truy nã. Đương nhiên, nếu Hạ Lâm tiên sinh muốn được Độ Hải Đường chúng tôi che chở, thì cũng phải trả một số thứ, ngài nói đúng không?"
Hạ Lâm gật đầu biểu thị đã hiểu.
"Ngài cần ra tiền tuyến tác chiến một năm, một năm sau, chúng tôi sẽ đưa ngài đến nơi an toàn. . . Đây là hợp đồng, ngài xem qua đi."
Nói trắng ra, Hạ Lâm tên tội phạm truy nã của Ngũ Hành Tông này muốn được Độ Hải Đường che chở, ôm đùi Siêu Tinh, thì cần phải làm bia đỡ đạn ở tiền tuyến tròn một năm.
Một giao dịch không công bằng, thậm chí có chút bá đạo.
Hạ Lâm suy nghĩ, lắc đầu nói: "Một năm quá lâu. . . Như vậy đi, ta giúp các ngươi loại bỏ vài mục tiêu rủi ro cao, coi như là quân bài cho giao dịch này, ngươi thấy thế nào?"
Để cơ chế tẩy rửa trở thành quân bài, Hạ Lâm muốn nhanh chóng tạo ra thành tựu bên Siêu Tinh, có được sự giúp sức của Độ Hải Đường, từ đó dễ dàng hơn trong việc trả thù Quân Hữu.
Quản lý có chút do dự.
Hạ Lâm không nói gì, chỉ yên lặng chờ quản lý quyết định.
Ngay khi quản lý định lắc đầu thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Nhân viên tiếp tân vội vàng đi vào phòng khách, ghé vào tai quản lý nói nhỏ vài câu, quản lý ngẩn người ra rồi áy náy cười với Hạ Lâm, vội vã bước ra ngoài.
Hạ Lâm nhíu mày, chỉ coi như quản lý có việc gấp.
Nhưng rất nhanh, quản lý liền quay lại phòng khách, cười với Hạ Lâm.
"Hóa ra là người một nhà, vậy vừa rồi tại hạ có chút thất lễ."
Vừa nói vừa chủ động cầm lấy hợp đồng, xé nát rồi ném vào thùng rác, lại chắp tay với Hạ Lâm.
"Mời đi bên này, bạn cũ của ngài muốn gặp ngài."
Hạ Lâm: "? ? ?"
Ta ở đây còn có bạn cũ sao?
Sao ta không biết quan hệ rộng đến thế nhỉ?. . .
Trong phòng quản lý của Siêu Tinh võ quán, Hạ Lâm bắt máy điện thoại.
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, Hạ Lâm nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Uy uy uy, nơi này là Thiểm Lam Tinh đứng thứ hai, bên kia có phải là Lâm ca của ta không?"
Hạ Lâm: "Vương Liệt mẹ nó. . ."
Bất ngờ đến đột ngột.
Đột ngột đến nỗi Hạ Lâm nhất thời nghẹn lời, chỉ nghe trong điện thoại giọng của Vương Liệt vang lên rất nhanh.
"Mẹ nó bọn nhãi ranh Ngũ Hành Tông dám truy nã Lâm ca của ta! Để ta không bóp nát trứng của bọn chúng!?"
"Ca ngươi yên tâm, huynh đệ ta ở đây cũng tạo được chút thành tựu, đảm bảo để ngươi ăn ngon mặc đẹp!"
"Đúng rồi, phi thuyền ta đã sắp xếp xong cả rồi, chúng ta mau chóng tập hợp, có gì gặp mặt rồi nói."
Trong lòng Hạ Lâm bỗng dâng lên một dòng nước ấm, thở phào nhẹ nhõm.
"Được, ta chờ ngươi, huynh đệ."
Kết thúc liên lạc, quay đầu nhìn về phía quản lý võ quán.
Quản lý đã đưa tay ra dấu mời.
"Ba tiếng sau sẽ xuất phát, đi đến chủ tinh khu thứ ba, xin mời ngài về phòng nghỉ, nghỉ ngơi một chút."
. . .
Ba giờ sau.
Phi thuyền từ Ám Vệ Năm cất cánh, bay về phía tinh khu thứ ba, cũng chính là đại bản doanh của Độ Hải Đường tại tiên võ chiến trường.
Ngay khi phi thuyền vừa rời đi không lâu, đại tu độ kiếp của Ngũ Hành Tông, Bạch Dương chân nhân, xuất hiện ở nơi đây với bộ dạng ngụy trang.
Hai mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận.
Đạo Nghiêm, con trai riêng của hắn, cũng là dòng dõi duy nhất, đã chết dưới tay Hạ Lâm.
Thù này không thể không báo.
Nhưng đáng tiếc, hắn đã tới chậm.
Hoàng Đào mở miệng giải thích: "Cái gọi là thiên tuyển, chính là Lục Trụ tự mình gieo chú những hạt giống có tiềm lực."
"Bọn họ nhận được càng nhiều sự chú ý từ Lục Trụ, mọi hành động đều nằm trong tầm mắt Lục Trụ."
"Mà trong đó, có hai phe thiên tuyển là phiền toái nhất."
"Cựu Nhật Chúa Tể và Nguyên Sơ Ám Diện."
Lúc đầu Hạ Lâm không hiểu.
Bởi vì Cựu Nhật Chúa Tể chính là phân thân của Thiên Đạo Tạo Chủ, Nguyên Sơ Ám Diện lại càng không có ý thức tự chủ.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới nảy ra, Hạ Lâm lập tức hiểu được logic bên trong!
Không có ý thức tự chủ lại hay. . .
Việc không có ý thức tự chủ có nghĩa là hai phe thiên tuyển này có thể thông qua một số phương thức, trực tiếp mượn được sức mạnh to lớn của Lục Trụ!
Dù chỉ là một chút sức mạnh của Lục Trụ thôi, ở Tẫn Khu hệ thống tân thủ này, cũng đủ để quét ngang tất cả kẻ địch!
"Vậy nên giờ ngươi hiểu rồi chứ, tên này phiền phức ở chỗ nào rồi?"
"Loại người này, trừ khi có thù hằn, nếu không thì ngay cả người ở cấp bậc như ta cũng không muốn đi trêu chọc."
Hoàng Đào là ở cấp bậc nào, Hạ Lâm không biết.
Nhưng lúc này Hoàng Đào đã nói, đừng nên trêu chọc Quân Hữu, vậy tự nhiên có lý do của nó.
Hạ Lâm chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở Hà Quang Tinh, cuối cùng, tất cả mọi thứ dừng lại ở đôi mắt mờ mịt ngơ ngác của Huyễn Thiên Lộc.
Khoảng mấy giây sau, Hạ Lâm đột nhiên mở mắt, cười với Hoàng Đào.
"Nhưng mà Đào ca, ta không phục."
Hoàng Đào định nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn. . .
Nhưng khi nhìn thấy hai mắt Hạ Lâm vằn tia máu, lại nuốt câu nói này vào trong bụng.
Hắn đột nhiên bật cười.
"Nhóc con, ta thích nhất ở ngươi chính là điểm này!"
"Mẹ nó cái gì nhân tộc danh sách 85, cái gì Lục Trụ thiên tuyển! XXX mẹ nó!"
Nói rồi lại nói thêm.
"Ta đã xác định được vị trí của ngươi hiện tại rồi."
"Nhưng khoảng cách quá xa. . . Trong vòng vài năm ta đều không đuổi kịp, mà chỗ đó cũng không phải là khu vực thế lực của Hồn Đế vươn tới."
Tiên võ chiến trường ai quyết định?
Đương nhiên là Thiên Đạo Tạo Chủ và Siêu Tinh quyết định.
Thế lực của Ngự Hồn Ma Đế không thể lan tới. . .
"Cho nên chuyện bên đó, có lẽ cần chính ngươi phải tự tính toán, hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta không thể giúp gì trực tiếp được."
Nói đến đây, Hoàng Đào hơi khựng lại, chậm rãi nói tiếp.
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều, ngươi cũng không phải là không có chỗ dựa, hắn có sự chú ý của Nguyên Sơ Ám Diện, ngươi cũng có sự che chở của Mộng Chủ!"
Hồn thứ năm của Hồn Đế, Mộng Chủ, Victor.
Hạ Lâm nở nụ cười.
"Ta muốn chính là cái này!"
Không có chỗ dựa thì không dễ sống.
Câu nói này đã được nhắc lại vô số lần.
Quân Hữu có chỗ dựa, thậm chí còn là chỗ dựa không có ý thức tự chủ, nên cực kỳ phóng khoáng.
Nhưng không sao cả, ta, Hạ Lâm, chính là đang tìm chỗ dựa!
Hoàng Đào mở miệng lúc này, Hạ Lâm vô cùng hài lòng.
Kết thúc liên lạc, Hạ Lâm quay đầu bước đi, rất nhanh đến võ quán lớn nhất của Ám Vệ Năm.
Siêu Tinh võ quán!
Nghe tên cũng biết, đây là địa bàn của ai.
Bước vào võ quán, Hạ Lâm cởi bỏ lớp ngụy trang, đi đến chỗ tiếp tân nói chuyện vài câu với nhân viên, quản lý võ quán liền đi tới.
"Hạ Lâm tiên sinh, mời đi bên này."
Hắn cười đưa Hạ Lâm vào trong phòng khách, mới mở miệng nói.
"Hạ Lâm tiên sinh đến chỗ chúng tôi để xin nơi ẩn náu sao?"
Hạ Lâm gật đầu: "Kẻ thù của kẻ thù không nhất định là bạn, nhưng chắc chắn có cơ sở để hợp tác, cho nên đúng vậy, ta cần sự che chở của các ngươi."
Uất ức đã mang, chuyện này liền không thể nhân nhượng.
Ngũ Hành Tông và Ngũ Cốt Ma Diễm Tông đã ra lệnh truy nã, Hạ Lâm không còn đường chối cãi, vậy thì dứt khoát chấp nhận.
Mọi việc luôn có hai mặt.
Đã đắc tội với phe Thiên Đạo Tạo Chủ, vậy lão tử nghiêng đầu, trực tiếp chui vào vòng tay của Siêu Tinh.
Tìm chỗ dựa mà, một mình Mộng Chủ là không đủ, hắn còn muốn ôm đùi Siêu Tinh.
Nụ cười của quản lý càng rạng rỡ.
"Bên chúng tôi có một phương án hỗ trợ rất tốt cho nhân viên bị Ngũ Hành Tông truy nã. Đương nhiên, nếu Hạ Lâm tiên sinh muốn được Độ Hải Đường chúng tôi che chở, thì cũng phải trả một số thứ, ngài nói đúng không?"
Hạ Lâm gật đầu biểu thị đã hiểu.
"Ngài cần ra tiền tuyến tác chiến một năm, một năm sau, chúng tôi sẽ đưa ngài đến nơi an toàn. . . Đây là hợp đồng, ngài xem qua đi."
Nói trắng ra, Hạ Lâm tên tội phạm truy nã của Ngũ Hành Tông này muốn được Độ Hải Đường che chở, ôm đùi Siêu Tinh, thì cần phải làm bia đỡ đạn ở tiền tuyến tròn một năm.
Một giao dịch không công bằng, thậm chí có chút bá đạo.
Hạ Lâm suy nghĩ, lắc đầu nói: "Một năm quá lâu. . . Như vậy đi, ta giúp các ngươi loại bỏ vài mục tiêu rủi ro cao, coi như là quân bài cho giao dịch này, ngươi thấy thế nào?"
Để cơ chế tẩy rửa trở thành quân bài, Hạ Lâm muốn nhanh chóng tạo ra thành tựu bên Siêu Tinh, có được sự giúp sức của Độ Hải Đường, từ đó dễ dàng hơn trong việc trả thù Quân Hữu.
Quản lý có chút do dự.
Hạ Lâm không nói gì, chỉ yên lặng chờ quản lý quyết định.
Ngay khi quản lý định lắc đầu thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Nhân viên tiếp tân vội vàng đi vào phòng khách, ghé vào tai quản lý nói nhỏ vài câu, quản lý ngẩn người ra rồi áy náy cười với Hạ Lâm, vội vã bước ra ngoài.
Hạ Lâm nhíu mày, chỉ coi như quản lý có việc gấp.
Nhưng rất nhanh, quản lý liền quay lại phòng khách, cười với Hạ Lâm.
"Hóa ra là người một nhà, vậy vừa rồi tại hạ có chút thất lễ."
Vừa nói vừa chủ động cầm lấy hợp đồng, xé nát rồi ném vào thùng rác, lại chắp tay với Hạ Lâm.
"Mời đi bên này, bạn cũ của ngài muốn gặp ngài."
Hạ Lâm: "? ? ?"
Ta ở đây còn có bạn cũ sao?
Sao ta không biết quan hệ rộng đến thế nhỉ?. . .
Trong phòng quản lý của Siêu Tinh võ quán, Hạ Lâm bắt máy điện thoại.
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, Hạ Lâm nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Uy uy uy, nơi này là Thiểm Lam Tinh đứng thứ hai, bên kia có phải là Lâm ca của ta không?"
Hạ Lâm: "Vương Liệt mẹ nó. . ."
Bất ngờ đến đột ngột.
Đột ngột đến nỗi Hạ Lâm nhất thời nghẹn lời, chỉ nghe trong điện thoại giọng của Vương Liệt vang lên rất nhanh.
"Mẹ nó bọn nhãi ranh Ngũ Hành Tông dám truy nã Lâm ca của ta! Để ta không bóp nát trứng của bọn chúng!?"
"Ca ngươi yên tâm, huynh đệ ta ở đây cũng tạo được chút thành tựu, đảm bảo để ngươi ăn ngon mặc đẹp!"
"Đúng rồi, phi thuyền ta đã sắp xếp xong cả rồi, chúng ta mau chóng tập hợp, có gì gặp mặt rồi nói."
Trong lòng Hạ Lâm bỗng dâng lên một dòng nước ấm, thở phào nhẹ nhõm.
"Được, ta chờ ngươi, huynh đệ."
Kết thúc liên lạc, quay đầu nhìn về phía quản lý võ quán.
Quản lý đã đưa tay ra dấu mời.
"Ba tiếng sau sẽ xuất phát, đi đến chủ tinh khu thứ ba, xin mời ngài về phòng nghỉ, nghỉ ngơi một chút."
. . .
Ba giờ sau.
Phi thuyền từ Ám Vệ Năm cất cánh, bay về phía tinh khu thứ ba, cũng chính là đại bản doanh của Độ Hải Đường tại tiên võ chiến trường.
Ngay khi phi thuyền vừa rời đi không lâu, đại tu độ kiếp của Ngũ Hành Tông, Bạch Dương chân nhân, xuất hiện ở nơi đây với bộ dạng ngụy trang.
Hai mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận.
Đạo Nghiêm, con trai riêng của hắn, cũng là dòng dõi duy nhất, đã chết dưới tay Hạ Lâm.
Thù này không thể không báo.
Nhưng đáng tiếc, hắn đã tới chậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận