Kỹ Năng Của Ta Lại Biến Dị!

Chương 176: Chân lý chi Quân Hữu

Chương 176: Chân lý chi Quân Hữu Huyễn Thiên Lộc không hiểu ý của Quân Hữu.
Nhưng mà người trong cuộc lại quá rõ ràng.
Một đạo quang ảnh mông lung ảo diệu đột nhiên từ An Tức Huyễn Cảnh rọi xuống, cuối cùng hiện ra một bóng dáng nữ tính yểu điệu.
Chính là hình chiếu của Hà Quang!
Thần nhìn Quân Hữu đang cười nhẹ nhàng trước mặt, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng.
"Ngươi có cách giải quyết sao?"
Quân Hữu cười gật đầu: "Đúng vậy, ta có cách."
Tiểu Lộc không hiểu, nhưng lại ý thức được một số chuyện đang xảy ra.
Người này xuất hiện, làm tình thế xoay chuyển theo một hướng khác...
Trong An Tức Huyễn Cảnh, Hà Quang chậm rãi mở miệng.
"Hy vọng là..."
Quân Hữu nói: "Cách tránh thoát phong ấn."
"Tuyệt vọng lại là..."
Quân Hữu lại nói: "Việc tự tổn thương bản thân để trốn thoát phong ấn, nhưng lại rơi vào tuyệt cảnh."
"Hy vọng lại là..."
Quân Hữu cười nói: "Ta."
Hắn đứng dậy, xoay người cúi đầu với Hà Quang.
"Tự giới thiệu một chút."
"Tại hạ Quân Hữu, chân lý chi Quân Hữu. Trực thuộc Lục Trụ một trong, Nguyên Sơ Ám Diện."
Tiểu Lộc không biết đến danh xưng Lục Trụ, mơ hồ nhìn Quân Hữu, nhưng Hà Quang thì ẩn có nghe qua sự tồn tại của Lục Trụ.
Mà bốn chữ Nguyên Sơ Ám Diện, khiến Hà Quang trong lòng căng thẳng.
Ai cũng biết, Nguyên Sơ Ám Diện không phải thứ tốt đẹp gì...
Nó là nguồn gốc của tất cả Tà Thần, các Tẫn Khu Hành Giả dưới trướng lại điên cuồng vừa ngoan, nếu không cần thiết thì tốt nhất không nên trêu chọc.
Có lẽ phát giác được sự đề phòng của Hà Quang, Quân Hữu khẽ cười một tiếng.
"Ngươi không có lựa chọn."
"Ngũ Cốt Tiên cũng không để lại bất cứ khả năng thoát khốn nào cho ngươi."
Một là phong ấn của Ngũ Cốt, hai là Chân Tiên giáng giới.
Tình cảnh của Hà Quang, giống như ước định trước đây của Hạ Lâm.
Không có cách nào, không thể tìm thấy mạch suy nghĩ để giải quyết.
Trừ phi thực lực có thể đánh bại được Ngũ Cốt Tiên, nếu không sự việc của Hà Quang gần như không thể giải quyết.
"Nhưng ngươi có thể sao?" Hà Quang nhỏ giọng hỏi, Quân Hữu cười gật đầu: "Đúng vậy, ta có thể."
Hắn lại mở miệng, lại đề cập một chủ đề khác.
"Ngươi có biết bản chất của Nguyên Sơ Ám Diện là gì không?"
Điều này Hà Quang không biết, nhưng Hạ Lâm biết, Quân Hữu cũng biết.
"Bản chất của Nguyên Sơ Ám Diện chính là vong hồn của ý chí vũ trụ cũ."
"Mà ý chí vũ trụ, kỳ thực tương tự như ý chí thế giới, có điểm tương đồng, thậm chí có thể nói chúng là một loại tồn tại, chỉ khác nhau về lượng thôi."
"Là Tẫn Khu Hành Giả thuộc hệ thống Nguyên Sơ Ám Diện, ta có thể làm một việc thế này..."
Quân Hữu liếm liếm khóe miệng, vừa cười vừa nói: "Ta có thể giúp ngươi giải trừ liên kết với tinh cầu này, mang ngươi rời khỏi nơi đây."
Dường như có gió chợt thổi qua, cả An Tức Huyễn Cảnh đều rung động một chút.
Huyễn Thiên Lộc chậm rãi cúi đầu, sự hoang dại trên người dần rút đi, ánh mắt dần tắt.
Là Thần thú, nó đương nhiên biết nếu ý chí thế giới chết hoặc rời đi, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn thế nào đối với hành tinh này và sinh vật trên đó.
Hành tinh hoang tàn, Thần thú không còn sinh trưởng phát dục, thậm chí thực lực sụt giảm, có tỉ lệ rất cao sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng buồn thay, ý chí thế giới lại có cách nghĩ riêng của nó.
Thần hoàn toàn có thể quyết định, mình vì bản thân hay vì người.
Giờ khắc này, Hà Quang rơi vào thế lưỡng nan.
Nhưng rất nhanh, Thần đã quyết định.
Thực ra lựa chọn này vốn không khó...
Bị phong ấn, mặc người chém giết, tài nguyên của tinh cầu này tuy là con dân của ý chí thế giới, nhưng cũng là chất dinh dưỡng của kẻ thù, bị kẻ địch tùy ý cướp đoạt!
Hà Quang nghe thấy tiếng kêu khóc của thổ dân tinh cầu này.
Thậm chí tận mắt nhìn thấy con cái của mình, những con Thần thú bị người săn bắn, bị người rút gân lột da!
Nơi này gọi là Hà Quang Tinh.
Nhưng cũng gọi là súc giới thứ tám.
Thay vì giữ nguyên trạng thái, để tiện nghi cho kẻ thù, chi bằng ngọc đá cùng tan!"
"Ta cần trả giá những gì?"
Khi câu hỏi này được thốt ra, đã rõ Hà Quang đưa ra lựa chọn.
Ánh sáng trong mắt Huyễn Thiên Lộc chậm rãi dập tắt.
Nó cúi đầu, nghe Quân Hữu bình tĩnh nói.
"Một ngàn năm, ta muốn ngươi theo bên cạnh ta một ngàn năm."
"Trong một ngàn năm này, ngươi sẽ vì ta mà chiến, nghe theo mệnh lệnh của ta, còn ta sẽ giúp ngươi khôi phục sức mạnh. Sau một ngàn năm thậm chí có thể giúp ngươi tái tạo nhục thân, lấy sinh linh hoặc một ý chí tinh cầu khác để trả lại tự do cho ngươi."
Đối với ý chí tinh cầu, một ngàn năm quá ngắn ngủi.
"Có thể."
Giao dịch thành.
Thế là Quân Hữu nở nụ cười.
"Mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Hắn chủ động giơ tay, đưa tới trước mặt Hà Quang.
Hà Quang cũng nắm lấy tay Quân Hữu.
Thế là, ánh sáng từ chỗ tiếp xúc của hai người nở rộ.
Hỗn độn khó tả, không biết là màu sắc gì...
Khi Hà Quang nói ba chữ "Ra là vậy" thì Hạ Lâm cũng thở dài trong lòng.
Đúng vậy, là như vậy.
Độ khó nhiệm vụ quá lớn, không có cách hoàn thành một cách hoàn mỹ.
Nhánh nhiệm vụ, phong ấn của Ngũ Cốt, trước mắt đã có cách giải.
Nhiệm vụ chính, tạm thời giải phóng, Hạ Lâm không thể giúp được gì.
Tuy rằng từ đầu, Hạ Lâm đã không đặt tinh lực vào nhiệm vụ chính, hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ nhánh, thành tựu Thần thú.
Nhưng hợp tác một lần với Tiểu Lộc, còn nhờ được chút vận khí của con hươu ngốc, khiến Hạ Lâm vô thức xem Tiểu Lộc ngốc nghếch như một người bạn, không tránh khỏi đứng trên lập trường của Tiểu Lộc và Hà Quang mà suy nghĩ vấn đề.
Và đưa ra kết luận không có cách giải quyết này.
Thực ra, Hạ Lâm không muốn dùng biện pháp mà Quân Hữu cung cấp để xử lý nhiệm vụ nhánh.
Một là phương pháp này gây tổn thương quá lớn cho Hà Quang, hai là không thể kết thúc nhiệm vụ hoàn hảo, cho dù Hà Quang có thể ban thưởng để giúp Hạ Lâm thành tựu Thần thú, Hạ Lâm cũng ngại nhận phần thưởng này.
Quan trọng nhất là, hắn nhìn không thấu người tên Quân Hữu này, không đoán được suy nghĩ và mục đích của Quân Hữu, luôn cảm thấy đi theo mạch suy nghĩ Quân Hữu đưa ra để giải quyết vấn đề rất dễ bước vào cái bẫy do Quân Hữu giăng ra...
Nhưng vấn đề là, một số cục, không cần đối thủ phối hợp.
Chỉ cần thiết kế đơn giản, một cái cầu nối, một vài lời từ người dẫn dụ, mục tiêu sẽ tự nguyện mắc câu.
Trong An Tức Huyễn Cảnh, nốt ruồi son giữa lông mày Quân Hữu tỏa ra huyết quang càng đậm đặc.
Như có những luồng sáng hiện ra từ hư không, sức mạnh khó hiểu liên kết nốt ruồi son giữa lông mày Quân Hữu với thế giới này.
Cả Hà Quang Tinh dường như đều oanh minh rung động, nhưng lại không ai biết.
Trong biến hóa lớn lao nhưng ẩn giấu này, An Tức Huyễn Cảnh bắt đầu sụp đổ.
Thân thể Tiểu Lộc không thể kìm nén được mà bắt đầu run rẩy, dường như đang chịu đựng cơn đau kịch liệt.
Quân Hữu lại không thèm nhìn, chỉ đạp chân lên không trung từng bước bay lên, cuối cùng đứng trên không trung tinh cầu này.
Toàn bộ tinh cầu ánh vào tầm mắt Quân Hữu.
Màu sắc mờ ảo lay động trong đôi mắt kia, giống như máy quét quét nhìn thấu toàn bộ Hà Quang Tinh.
Bao gồm những chỗ linh mạch yếu ớt, bao gồm phong ấn của Ngũ Cốt bao phủ toàn bộ Hà Quang Tinh.
Tất cả đã sẵn sàng, Quân Hữu cười một tiếng, chậm rãi mở miệng.
"Vậy thì, ta bắt đầu."
Quang ảnh mênh mông đột nhiên hiện ra.
Dường như có vô tận tinh không cuộn trào phía sau Quân Hữu.
Hắn đưa tay ra, bắt lấy một ngôi sao sáng chói từ sâu trong quang ảnh, sau đó kéo tay xoay eo.
"Sao băng!"
Hai chữ vừa dứt, Quân Hữu dốc toàn lực ném ra!
Toàn bộ Hà Quang Tinh đều có thể thấy một ngôi sao băng xé rách bầu trời trong nháy mắt, gào thét hướng về một trong ba khu vực linh mạch yếu ớt.
Trong chớp mắt tiếp theo, trời đất oanh minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận