Kim Sơn Nguyệt
Chương 66: Nàng Sẽ Trả Lại
Một tiểu nha hoàn quỳ trên công đường, khóc nức nở kể lại tình hình:
“Nô tỳ hầu hạ cô nương. Hôm đó, Viên ma ma bên cạnh phu nhân Hầu phủ mang đến một bát thuốc, nói là để bồi bổ thân thể cô nương. Cô nương đoán được đó là thuốc phá thai nên không chịu uống, nhưng lại bị cưỡng ép rót vào miệng. Chẳng bao lâu sau, cô nương đau bụng dữ dội, máu chảy không ngừng… Ô ô ô, cô nương chết thật thảm…”
“Kết luận như vậy, e rằng Triệu Tứ vì người trong lòng đột ngột qua đời mà chịu đả kích nặng nề, từ đó nảy sinh tâm tư báo thù——” Kinh Thiên phủ doãn trầm ngâm nhìn về phía vợ chồng Tây Bình Hầu.
Tây Bình Hầu phu nhân sắc mặt trắng bệch, phải nhờ nha hoàn dìu đỡ mới miễn cưỡng đứng vững, khóc lóc kêu lên:
“Không phải vậy! Minh nhi từ nhỏ đã hiền hòa, chu đáo, sao có thể cố ý giết người! Minh nhi, con mau nói đi!”
Ở Đại Hạ, tội giết người cũng có nhiều cấp độ, trong đó nghiêm trọng nhất chính là cố ý mưu sát. Mọi người ở đây đều hiểu rằng, nếu Triệu Minh bị phán tội cố ý giết người, dù chưa thực hiện được, hình phạt cũng sẽ không nhẹ.
Tây Bình Hầu phu nhân lúc này chỉ hận vì đã không sớm trừ khử nha hoàn hầu hạ ả hồ ly tinh kia, khiến Hầu phủ rơi vào tình cảnh bị động như bây giờ.
Lúc đầu, bà ta chỉ muốn ả hồ ly tinh kia mất đi đứa bé trong bụng, nào ngờ phúc mỏng, lại bị băng huyết mà chết, thật xui xẻo! Việc nhỏ như vậy còn không đáng để phải giết người diệt khẩu, ai ngờ Minh nhi lại ngu xuẩn đến mức đi mưu hại Thu Nhị cô nương, còn để nhiều người chứng kiến.
Lan thị nghe Tây Bình Hầu phu nhân vẫn còn muốn giảm nhẹ tội cho Triệu Minh, bèn cười lạnh:
“Hầu phu nhân sai bảo nô tỳ cưỡng ép cho người ta uống thuốc dẫn đến tử vong, tốt nhất nên lo lắng cho chính mình đi!”
Kinh Thiên phủ doãn nghe Lan thị nói, liền vuốt vuốt chòm râu.
Không ngờ vụ án của con trai lại kéo theo tội trạng của mẹ.
Hành vi của Tây Bình Hầu phu nhân nếu phán nặng có thể quy vào tội mưu sát, bởi bát thuốc kia rõ ràng có thể xem như có ý đồ lấy mạng người. Còn phán như thế nào, ngoài chứng cứ thu thập được, còn phải xem xét nhiều yếu tố khác.
Với thân phận của Tây Bình Hầu phu nhân, dĩ nhiên sẽ không bị phán tội mưu sát, nhưng tội ngộ sát thì khó mà tránh được. Ngộ sát tuy có thể dùng tiền bạc chuộc tội, nhưng danh tiếng của Tây Bình Hầu phu nhân xem như đã hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng điều đau đầu nhất chính là phán quyết dành cho Triệu Tứ.
Kinh Thiên phủ doãn nhìn Triệu Minh vẫn còn đờ đẫn, lắc đầu thầm than.
Công tử nhà Hầu phủ này đúng là kẻ ngu xuẩn, nếu không biết tự bào chữa cho mình, e rằng chỉ có thể bị phán tội mưu sát chưa thành.
“Tiểu súc sinh! Đến bây giờ mà ngươi vẫn chỉ biết lo cho bản thân!” Tây Bình Hầu tức giận, đá Triệu Minh một cú, bề ngoài là giận dữ, thực chất là muốn nhắc nhở hắn.
Triệu Minh bị đau, sắc mặt có chút biến đổi, trong mắt dần hiện lên nỗi sợ hãi.
Hắn rốt cuộc đã biết sợ.
Mà biết sợ hãi, đồng nghĩa với việc lý trí dần trở lại.
“Ta… ta không cố ý!” Triệu Minh nước mắt nước mũi tèm lem, kích động kêu lên, “Ta quá đau lòng vì biểu muội mất đi, hôm ấy đột nhiên thấy Thu Nhị cô nương một mình ở Cam Tuyền Tự, nhất thời kích động muốn xả giận… Lúc đó ta bị quỷ mê tâm trí, hồ đồ mà phạm sai lầm…”
Tây Bình Hầu hung hăng thở phào một hơi.
Đứa nghiệt súc này vẫn còn có thể cứu vãn!
Kinh Thiên phủ doãn cũng âm thầm thả lỏng.
Ông ta cũng không muốn xử phạt quá nghiêm khắc con cháu quan lại quyền quý, tránh kết thù chuốc oán.
Lan thị không cam lòng:
“Ngươi rõ ràng đã sớm có âm mưu! Ngày trước ta dẫn nữ nhi đến Cam Tuyền Tự thì gặp mẫu thân ngươi, hôm sau ngươi liền xuất hiện ở đó, nào có chuyện trùng hợp như vậy!”
Triệu Minh quỳ rạp trên mặt đất, cũng không nhìn Lan thị, chỉ không ngừng lặp lại:
“Ta nhất thời hồ đồ, ta nhất thời hồ đồ…”
Lan thị tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không có cách nào.
Là mưu đồ từ trước hay chỉ là hành vi bộc phát, nếu không có bằng chứng thì chỉ có thể nghe tên súc sinh này nói sao biết vậy.
Thu Nhị lão gia khẽ kéo tay Lan thị, thấp giọng nói:
“Như vậy cũng xem như xong rồi.”
Nếu không có Hoàng Thành Ty nhúng tay, muốn điều tra ra chuyện tư tình giữa Triệu Tứ và biểu muội của hắn chắc chắn không dễ dàng, vụ án này không biết còn dây dưa đến bao giờ.
Phủ Vĩnh Thanh Bá không còn dị nghị gì nữa, hình phạt của Triệu Minh nhanh chóng được định đoạt: trượng hình năm mươi gậy.
Với địa vị của Tây Bình Hầu phủ, hơn nữa Thu Quyên cũng không bị thương, trong khi Triệu Minh một mực khăng khăng là hành động bộc phát, mức phạt này cũng xem như hợp lý.
Còn Tây Bình Hầu phu nhân bị phán tội ngộ sát, có thể dùng tiền bạc chuộc tội, nhưng điều tổn thất lớn nhất chính là danh tiếng. Đối với một Hầu phu nhân mà nói, ảnh hưởng của chuyện này còn kéo dài rất lâu.
Nơi hành hình được bố trí ngay trước nha môn.
Triệu Minh bị đè xuống, lột quần, giữa chốn đông người chịu đòn.
Cửa nha môn chật kín người vây xem, ai nấy đều háo hức hóng chuyện. Những kẻ biết rõ nội tình hăng hái kể lại ngọn nguồn cho kẻ chưa rõ, khiến xung quanh liên tục vang lên những tiếng xôn xao kinh ngạc. Chẳng mấy chốc, ác danh của Tây Bình Hầu phủ đã lan truyền khắp nơi.
Trong đám đông, Thu Quyên lặng lẽ nhìn Triệu Minh trong bộ dạng nhục nhã không còn chút thể diện, cảm thấy vô cùng hả dạ.
Năm mươi trượng có lẽ không lấy đi được mạng hắn, thương thế cũng sẽ nhanh lành, nhưng danh tiếng của hắn thì chẳng thể nào vớt vát được nữa. Từ nay về sau, tai tiếng sẽ theo hắn suốt đời, để hắn hiểu rằng kẻ làm ác phải trả giá.
“Về thôi.” Lan thị vỗ nhẹ lên cánh tay nữ nhi.
Trong Thiên Tùng Đường, Vĩnh Thanh Bá cố ý triệu tập người của các phòng đến, sắc mặt trầm xuống:
“Lần này có Hoàng Thành Ty nhúng tay nên mới dễ dàng như vậy. Nhưng từ nay về sau, nếu gặp phải chuyện lớn như thế, ai cũng không được tự ý hành động.”
Lão phu nhân cũng lên tiếng:
“Đặc biệt là mấy đứa con gái các ngươi, trong tháng này không ai được phép ra khỏi cửa.”
Ra ngoài một lần lại xảy ra chuyện một lần, đúng là tổn thọ của bà. Trung Nguyên Tiết vốn là ngày lễ cúng bái tổ tiên, đừng để đến cuối cùng lại thành ngày tế cho chính bà.
Rời khỏi Thiên Tùng Đường, mấy tỷ muội cùng nhau đến Lãnh Hương Cư.
“Lục muội, muội thật sự đã giật rụng tóc của Triệu Tứ như lời đồn sao?” Thu Doanh hiếu kỳ hỏi, tiếc nuối vì hôm đó không có mặt để chứng kiến tận mắt.
Thu Phù và Thu Vân cũng đồng loạt nhìn sang với ánh mắt tò mò.
“Cũng không đến mức rụng sạch, chỉ là giật được một dúm thôi.” Thu Hằng nhớ lại cảm giác bàn tay dính đầy dầu tóc thì không khỏi nhíu mày, giọng nói càng thêm thản nhiên.
Ba người kia đồng loạt nhếch môi.
Thì ra là thật! Hóa ra là thật!
Chuyện đó rốt cuộc trông như thế nào nhỉ? Thật không dám tưởng tượng…
“Nói vậy, nếu gặp nam nhân đánh không lại, thì cứ giật tóc hắn là được?” Thu Doanh như thể ngộ ra điều gì đó.
Thu Phù cũng trầm ngâm: nàng luôn ngưỡng mộ những nữ tử xuất thân từ gia tộc võ tướng, hóa ra vẫn còn có biện pháp như vậy…
“Ở quê bọn muội đánh nhau cũng hay làm vậy. Nhưng nếu không đến đường cùng, không khuyên các tỷ muội làm theo đâu.”
Thu Hằng không muốn làm lệch suy nghĩ của bọn họ.
Nữ tử bình thường nếu giật tóc nam nhân, rất dễ bị hắn phản công chế trụ, dù sao sức lực cũng yếu hơn. Còn nàng làm vậy là vì không muốn để lộ thân thủ, bất đắc dĩ mới dùng chiêu đó.
Dĩ nhiên, nếu là đánh nhau với nữ tử khác thì cách này vẫn rất hữu dụng.
Thu Phù và Thu Doanh đồng loạt gật đầu.
Thu Vân thì cảm thấy tối sầm mặt: bọn họ còn nhớ bản thân là tiểu thư khuê các hay không vậy?
Thu Quyên đã nói lời cảm tạ Thu Hằng không biết bao nhiêu lần, giờ đây nàng lại lo lắng một chuyện khác:
“Lục muội, Tiết Hàn Đại nhân giúp đỡ chúng ta như vậy, có phải chúng ta nên tỏ chút thành ý?”
Trưởng bối trong nhà không ai biết rõ chân tướng, vậy chẳng phải món nợ ân tình này đều rơi vào một mình Lục muội sao? Mà sau chuyện của Triệu Tứ, nàng càng cảm thấy việc dính dáng đến một nam tử xa lạ chẳng phải chuyện hay ho gì.
Thu Hằng nghe ra ẩn ý trong lời của Thu Quyên, chỉ cười nhẹ:
“Nhị tỷ không cần lo lắng, trong lòng muội có tính toán.”
Nàng sẽ làm hết khả năng của mình, để hắn tránh khỏi cảnh bị hủy dung, cũng tránh khỏi kết cục bị tru di.
Tất cả thiện ý và trợ giúp của Tiết Hàn, nàng đều sẽ trả lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận