Kiếp Làm Giàu Của Bà Chủ Trà Sữa Và Món Nợ Hệ Thống
Chương 26
"Đinh Linh !"
Chuông gió ở cửa ra vào vang lên, báo hiệu có khách đến.
"Hoan nghênh quý khách... " Nhìn thấy người tới, lời nói của Đa Lâm như nghẹn lại một nửa trong cổ họng, không thốt ra được. Nàng bèn chuyển chủ đề:
"Chào buổi sáng, Tạp Mật Lạp tiểu thư."
Tạp Mật Lạp gật đầu một cách thận trọng với nàng:
"Chào buổi sáng, Đa Lâm. Lộ Gia có ở đây không?"
Đa Lâm trả lời:
"Ở bên trong."
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người, Tạp Mật Lạp liền đi lướt qua nàng vào trong. Đa Lâm nhìn theo bóng lưng thướt tha của Tạp Mật Lạp rồi thu tầm mắt lại.
Đây đã là ngày thứ tư Tạp Mật Lạp đến đưa bữa sáng cho Lộ Gia. Mỗi sáng sớm, Tạp Mật Lạp đều đến chỗ An Ngộ mua ba cái sandwich và hai bình sữa lắc, sau đó vòng qua tiệm hoa của Lộ Gia để đưa bữa sáng tận tay hắn. Ban đầu, Lộ Gia còn từ chối, bày tỏ rằng nếu hắn nhận thì phải trả tiền cho nàng, nhưng dưới sự kiên trì của Tạp Mật Lạp, hắn đành phải chấp nhận hảo ý của nàng.
Tạp Mật Lạp chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lộ Gia, ánh mắt gần như muốn câu đi hồn phách của người đối diện. Nàng dùng giọng điệu ấm áp, thì thầm theo một cách mà tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện khi trò chuyện cùng những người đàn ông khác:
"Nếu như ngươi nhất định muốn trả công cho ta, vậy xin ngươi mỗi ngày hãy tặng ta một bó hoa hồng nhé."
Lộ Gia chấp nhận lời hứa hẹn gần như là bí mật của riêng hai người họ.
Hôm nay, Tạp Mật Lạp mang theo một cái sandwich phô mai thịt xông khói và một cái sandwich phô mai trứng dày, còn có một bình sữa lắc sô cô la chuối cho Lộ Gia. Ban đầu, nàng mang cho Lộ Gia sữa lắc dâu tây, nàng cho rằng sữa lắc dâu tây có thể truyền đạt đến Lộ Gia một chút tâm tư thiếu nữ nhỏ bé trong lòng mình. Có điều, một kẻ thẳng nam như Lộ Gia lại không hiểu được dụng ý của nàng, xét về khẩu vị, hắn lại thích sữa lắc sô cô la chuối hơn.
Nhìn thấy Tạp Mật Lạp đến, Lộ Gia lặng lẽ tạm gác công việc đang làm dở của mình, đi sang một bên rửa sạch tay, rồi sau đó cùng Tạp Mật Lạp với đôi mắt cười duyên dáng ngồi vào một chiếc bàn tròn nhỏ để cùng nhau dùng bữa sáng.
Dưới ánh nhìn ngọt ngào của Tạp Mật Lạp, Lộ Gia từ từ ăn hết phần bữa sáng của mình. Sau khi hắn ăn xong, Tạp Mật Lạp vẫn đang chậm rãi uống sữa lắc dâu tây, hắn liền thuận tay thu dọn giấy gói sandwich của nàng vứt đi.
Mà trong suốt thời gian này, ánh mắt Tạp Mật Lạp vẫn luôn dán chặt trên người Lộ Gia. Dù là một kẻ thẳng nam như hắn, bị một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy chú ý cũng sẽ muộn màng cảm thấy ngại ngùng. Tạp Mật Lạp liền chú ý đến vành tai hơi ửng đỏ của hắn, bề ngoài thì cười híp mắt, nhưng người tí hon trong đầu nàng sớm đã hét lên vì sự đáng yêu đó rồi.
Lộ Gia không biết được những suy nghĩ trong nội tâm Tạp Mật Lạp, mà chỉ lặng lẽ xoay người đi chuẩn bị bó hoa hôm nay cho nàng.
Hắn đột nhiên không có ý định tặng một loại hoa hồng lặp đi lặp lại và đơn điệu nữa.
"Tạp Mật Lạp tiểu thư, đây là hoa của ngươi hôm nay."
Lộ Gia đưa bó hoa đã chuẩn bị xong tới.
Tạp Mật Lạp có chút kinh ngạc vui mừng:
"Cái này, đây là?"
Lộ Gia chân thành nói:
"Đây là hoa diên vĩ."
Từng đóa từng đóa hoa màu lam tím ôm lấy nhau, mấy cánh hoa xòe ra tựa hình chiếc loa, vô cùng giống chiếc váy liền áo màu tím nàng mặc hôm nay, lúc xoay người, tà váy tựa như đóa hoa bung nở.
"Cảm ơn ngươi, ta rất thích."
Tạp Mật Lạp chân tâm thật ý nở một nụ cười, nụ cười kia đơn giản còn lộng lẫy hơn cả cầu vồng thỉnh thoảng xuất hiện trên bầu trời, khiến Lộ Gia nhìn đến ngẩn người.
"Nghe nói gần đây bọn trẻ con đều rất thích ăn loại sandwich ở chợ phiên kia nhỉ, thằng nhóc Roger ngày nào cũng mang theo, còn dỗ được cả bé An Kỳ Nhi nữa."
Thầy giáo hội họa Phỉ Bỉ, người thích nhất quan tâm đến những chuyện vặt vãnh đời thường như lông gà vỏ tỏi, đã khơi mào một chủ đề.
Thầy giáo văn học Ngải Mễ Lệ phụ họa hắn:
"Đúng vậy đó, nghe nói bá tước mới đến của chúng ta và quản gia của ngài ấy cũng đã đến xem, không biết là ngon đến mức nào."
"Nếu các ngươi hứng thú như vậy, tự mình đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Giáo sư lịch sử Vincent ôn hòa cười cười.
Ngải Mễ Lệ cúi người nghiêng về phía hắn:
"Vậy Vincent giáo sư có muốn cùng chúng ta đi không?"
Vincent giáo sư là một nam giáo viên trẻ tuổi anh tuấn, khác với thầy Phỉ Bỉ khoa trương như một hoa hoa công tử, khí chất của thầy nho nhã, là hình mẫu thầy giáo tốt trong lòng rất nhiều nữ sinh thậm chí cả các cô giáo, ngay cả ở trong đám các bà các cô cũng rất được yêu mến.
Phỉ Bỉ liếc mắt ra hiệu cho Vincent:
"Vincent cũng đi cùng đi, nghe nói bà chủ là một tiểu mỹ nữ đáng yêu, chúng ta cùng nhau đi xem sao!"
"Đúng vậy đó, cùng đi đi, Vincent giáo sư! Nếm thử xem sandwich trong truyền thuyết kia rốt cuộc ngon đến mức nào!"
Ngải Mễ Lệ nói.
Vincent không chống đỡ nổi lời mời nhiệt tình của bọn họ, đành phải đồng ý:
"Vậy được rồi, đợi đến ngày nghỉ chúng ta cùng nhau đi xem."
Vào ngày nghỉ thứ bảy của Học Viện Ôn Tang Lợi, Phỉ Bỉ, Vincent và Ngải Mễ Lệ hẹn nhau sáng sớm cùng đi mua sandwich.
Vừa thấy có khách đến, An Ngộ liền nhiệt tình chào hỏi:
"Chào các vị, xin hỏi mấy vị cần gì không ạ?"
Nàng đã từng gặp qua mấy người này, bởi vì hoạt động lễ hội thường niên trong trò chơi luôn có sự góp mặt của Học Viện Ôn Tang Lợi, cho nên An Ngộ đối với mấy vị thầy giáo này cũng không xa lạ.
Phỉ Bỉ gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị nàng thu hút, là người đầu tiên hỏi thăm nàng:
"Chào tiểu mỹ nữ, nghe nói ngươi tên là Annie phải không?"
Thật ra, tại đảo Vong Ưu, tướng mạo của An Ngộ cũng không khác biệt quá lớn so với nàng trong thế giới hiện thực, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là mái tóc màu trà, mái tóc hơi xoăn được nàng tạo thành đủ loại kiểu tóc đáng yêu, thỏa mãn được tâm nguyện tự mình trang điểm xinh đẹp của nàng.
Tướng mạo của nàng trông trẻ hơn một chút so với tuổi thật, chỉ là trong cuộc sống hiện thực, nàng phải bôn ba làm đủ thứ công việc, làm thêm, mệt mỏi sinh ra đủ thứ bệnh vặt, tình trạng da dẻ cực kỳ kém, khiến nàng trông có vẻ già dặn hơn.
Nhưng thực tế nàng sở hữu một gương mặt tròn trịa, đôi mắt cũng tròn xoe, cười lên sẽ cong thành vầng trăng khuyết, chiếc mũi và khuôn miệng nhỏ nhắn, khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác muốn bảo vệ.
Cũng không trách Phỉ Bỉ chỉ nhìn một chút đã nảy sinh hứng thú với nàng.
An Ngộ đối với hành vi của Phỉ Bỉ cũng không hề cảm thấy phản cảm, dù sao hắn cũng sở hữu một gương mặt ưa nhìn, nàng đối với người đẹp mắt cuối cùng rồi cũng sẽ vô tình khoan dung hơn một chút.
"Đúng vậy, ta tên là Annie."
Nàng nói.
Phỉ Bỉ mừng rỡ như công xòe đuôi, vươn tay về phía nàng:
"Annie tiểu thư thân mến, rất hân hạnh được làm quen với ngươi, tên của ngươi cũng mỹ lệ như chính ngươi vậy, khiến ta cả đời khó quên. Nếu như ta có được vinh hạnh này, hy vọng ngươi cũng có thể nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Phỉ Bỉ."
Chuông gió ở cửa ra vào vang lên, báo hiệu có khách đến.
"Hoan nghênh quý khách... " Nhìn thấy người tới, lời nói của Đa Lâm như nghẹn lại một nửa trong cổ họng, không thốt ra được. Nàng bèn chuyển chủ đề:
"Chào buổi sáng, Tạp Mật Lạp tiểu thư."
Tạp Mật Lạp gật đầu một cách thận trọng với nàng:
"Chào buổi sáng, Đa Lâm. Lộ Gia có ở đây không?"
Đa Lâm trả lời:
"Ở bên trong."
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người, Tạp Mật Lạp liền đi lướt qua nàng vào trong. Đa Lâm nhìn theo bóng lưng thướt tha của Tạp Mật Lạp rồi thu tầm mắt lại.
Đây đã là ngày thứ tư Tạp Mật Lạp đến đưa bữa sáng cho Lộ Gia. Mỗi sáng sớm, Tạp Mật Lạp đều đến chỗ An Ngộ mua ba cái sandwich và hai bình sữa lắc, sau đó vòng qua tiệm hoa của Lộ Gia để đưa bữa sáng tận tay hắn. Ban đầu, Lộ Gia còn từ chối, bày tỏ rằng nếu hắn nhận thì phải trả tiền cho nàng, nhưng dưới sự kiên trì của Tạp Mật Lạp, hắn đành phải chấp nhận hảo ý của nàng.
Tạp Mật Lạp chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lộ Gia, ánh mắt gần như muốn câu đi hồn phách của người đối diện. Nàng dùng giọng điệu ấm áp, thì thầm theo một cách mà tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện khi trò chuyện cùng những người đàn ông khác:
"Nếu như ngươi nhất định muốn trả công cho ta, vậy xin ngươi mỗi ngày hãy tặng ta một bó hoa hồng nhé."
Lộ Gia chấp nhận lời hứa hẹn gần như là bí mật của riêng hai người họ.
Hôm nay, Tạp Mật Lạp mang theo một cái sandwich phô mai thịt xông khói và một cái sandwich phô mai trứng dày, còn có một bình sữa lắc sô cô la chuối cho Lộ Gia. Ban đầu, nàng mang cho Lộ Gia sữa lắc dâu tây, nàng cho rằng sữa lắc dâu tây có thể truyền đạt đến Lộ Gia một chút tâm tư thiếu nữ nhỏ bé trong lòng mình. Có điều, một kẻ thẳng nam như Lộ Gia lại không hiểu được dụng ý của nàng, xét về khẩu vị, hắn lại thích sữa lắc sô cô la chuối hơn.
Nhìn thấy Tạp Mật Lạp đến, Lộ Gia lặng lẽ tạm gác công việc đang làm dở của mình, đi sang một bên rửa sạch tay, rồi sau đó cùng Tạp Mật Lạp với đôi mắt cười duyên dáng ngồi vào một chiếc bàn tròn nhỏ để cùng nhau dùng bữa sáng.
Dưới ánh nhìn ngọt ngào của Tạp Mật Lạp, Lộ Gia từ từ ăn hết phần bữa sáng của mình. Sau khi hắn ăn xong, Tạp Mật Lạp vẫn đang chậm rãi uống sữa lắc dâu tây, hắn liền thuận tay thu dọn giấy gói sandwich của nàng vứt đi.
Mà trong suốt thời gian này, ánh mắt Tạp Mật Lạp vẫn luôn dán chặt trên người Lộ Gia. Dù là một kẻ thẳng nam như hắn, bị một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy chú ý cũng sẽ muộn màng cảm thấy ngại ngùng. Tạp Mật Lạp liền chú ý đến vành tai hơi ửng đỏ của hắn, bề ngoài thì cười híp mắt, nhưng người tí hon trong đầu nàng sớm đã hét lên vì sự đáng yêu đó rồi.
Lộ Gia không biết được những suy nghĩ trong nội tâm Tạp Mật Lạp, mà chỉ lặng lẽ xoay người đi chuẩn bị bó hoa hôm nay cho nàng.
Hắn đột nhiên không có ý định tặng một loại hoa hồng lặp đi lặp lại và đơn điệu nữa.
"Tạp Mật Lạp tiểu thư, đây là hoa của ngươi hôm nay."
Lộ Gia đưa bó hoa đã chuẩn bị xong tới.
Tạp Mật Lạp có chút kinh ngạc vui mừng:
"Cái này, đây là?"
Lộ Gia chân thành nói:
"Đây là hoa diên vĩ."
Từng đóa từng đóa hoa màu lam tím ôm lấy nhau, mấy cánh hoa xòe ra tựa hình chiếc loa, vô cùng giống chiếc váy liền áo màu tím nàng mặc hôm nay, lúc xoay người, tà váy tựa như đóa hoa bung nở.
"Cảm ơn ngươi, ta rất thích."
Tạp Mật Lạp chân tâm thật ý nở một nụ cười, nụ cười kia đơn giản còn lộng lẫy hơn cả cầu vồng thỉnh thoảng xuất hiện trên bầu trời, khiến Lộ Gia nhìn đến ngẩn người.
"Nghe nói gần đây bọn trẻ con đều rất thích ăn loại sandwich ở chợ phiên kia nhỉ, thằng nhóc Roger ngày nào cũng mang theo, còn dỗ được cả bé An Kỳ Nhi nữa."
Thầy giáo hội họa Phỉ Bỉ, người thích nhất quan tâm đến những chuyện vặt vãnh đời thường như lông gà vỏ tỏi, đã khơi mào một chủ đề.
Thầy giáo văn học Ngải Mễ Lệ phụ họa hắn:
"Đúng vậy đó, nghe nói bá tước mới đến của chúng ta và quản gia của ngài ấy cũng đã đến xem, không biết là ngon đến mức nào."
"Nếu các ngươi hứng thú như vậy, tự mình đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Giáo sư lịch sử Vincent ôn hòa cười cười.
Ngải Mễ Lệ cúi người nghiêng về phía hắn:
"Vậy Vincent giáo sư có muốn cùng chúng ta đi không?"
Vincent giáo sư là một nam giáo viên trẻ tuổi anh tuấn, khác với thầy Phỉ Bỉ khoa trương như một hoa hoa công tử, khí chất của thầy nho nhã, là hình mẫu thầy giáo tốt trong lòng rất nhiều nữ sinh thậm chí cả các cô giáo, ngay cả ở trong đám các bà các cô cũng rất được yêu mến.
Phỉ Bỉ liếc mắt ra hiệu cho Vincent:
"Vincent cũng đi cùng đi, nghe nói bà chủ là một tiểu mỹ nữ đáng yêu, chúng ta cùng nhau đi xem sao!"
"Đúng vậy đó, cùng đi đi, Vincent giáo sư! Nếm thử xem sandwich trong truyền thuyết kia rốt cuộc ngon đến mức nào!"
Ngải Mễ Lệ nói.
Vincent không chống đỡ nổi lời mời nhiệt tình của bọn họ, đành phải đồng ý:
"Vậy được rồi, đợi đến ngày nghỉ chúng ta cùng nhau đi xem."
Vào ngày nghỉ thứ bảy của Học Viện Ôn Tang Lợi, Phỉ Bỉ, Vincent và Ngải Mễ Lệ hẹn nhau sáng sớm cùng đi mua sandwich.
Vừa thấy có khách đến, An Ngộ liền nhiệt tình chào hỏi:
"Chào các vị, xin hỏi mấy vị cần gì không ạ?"
Nàng đã từng gặp qua mấy người này, bởi vì hoạt động lễ hội thường niên trong trò chơi luôn có sự góp mặt của Học Viện Ôn Tang Lợi, cho nên An Ngộ đối với mấy vị thầy giáo này cũng không xa lạ.
Phỉ Bỉ gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị nàng thu hút, là người đầu tiên hỏi thăm nàng:
"Chào tiểu mỹ nữ, nghe nói ngươi tên là Annie phải không?"
Thật ra, tại đảo Vong Ưu, tướng mạo của An Ngộ cũng không khác biệt quá lớn so với nàng trong thế giới hiện thực, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là mái tóc màu trà, mái tóc hơi xoăn được nàng tạo thành đủ loại kiểu tóc đáng yêu, thỏa mãn được tâm nguyện tự mình trang điểm xinh đẹp của nàng.
Tướng mạo của nàng trông trẻ hơn một chút so với tuổi thật, chỉ là trong cuộc sống hiện thực, nàng phải bôn ba làm đủ thứ công việc, làm thêm, mệt mỏi sinh ra đủ thứ bệnh vặt, tình trạng da dẻ cực kỳ kém, khiến nàng trông có vẻ già dặn hơn.
Nhưng thực tế nàng sở hữu một gương mặt tròn trịa, đôi mắt cũng tròn xoe, cười lên sẽ cong thành vầng trăng khuyết, chiếc mũi và khuôn miệng nhỏ nhắn, khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác muốn bảo vệ.
Cũng không trách Phỉ Bỉ chỉ nhìn một chút đã nảy sinh hứng thú với nàng.
An Ngộ đối với hành vi của Phỉ Bỉ cũng không hề cảm thấy phản cảm, dù sao hắn cũng sở hữu một gương mặt ưa nhìn, nàng đối với người đẹp mắt cuối cùng rồi cũng sẽ vô tình khoan dung hơn một chút.
"Đúng vậy, ta tên là Annie."
Nàng nói.
Phỉ Bỉ mừng rỡ như công xòe đuôi, vươn tay về phía nàng:
"Annie tiểu thư thân mến, rất hân hạnh được làm quen với ngươi, tên của ngươi cũng mỹ lệ như chính ngươi vậy, khiến ta cả đời khó quên. Nếu như ta có được vinh hạnh này, hy vọng ngươi cũng có thể nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Phỉ Bỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận