Kiếp Làm Giàu Của Bà Chủ Trà Sữa Và Món Nợ Hệ Thống
Chương 15
Nàng vừa dứt lời, không đợi An Ngộ phản bác, Tom đại thúc ở một bên khác còn chưa vội đi đã không vui, lên tiếng trước:
"Áo Đức Lạp, ngươi như vậy là quá vô lý rồi phải không? Mấy ngày trước Á Luân đúng là có đến mua mấy cái sandwich ăn, đó là thật, nhưng hắn đã ăn hết sandwich vào bụng rồi, lại không có vấn đề gì, ngươi dựa vào đâu mà đòi Annie trả tiền lại cho ngươi? Coi như muốn trả lại, ngươi cũng phải trả lại mấy cái sandwich kia trước đã chứ."
Đám đông xung quanh thấy vậy cũng không nhịn được nhao nhao lên tiếng.
"Đúng đó, làm gì có chuyện ăn đồ của người ta rồi còn bắt người ta trả lại tiền, đây không phải là đùa đấy sao?"
"Nàng ta đâu có đùa với ngươi? Nàng ta rõ ràng là đang nghiêm túc!"
"Nàng ta đến để lừa tiền thì có, đúng là cậy già lên mặt mà."
Thấy những người khác hùa theo, Tom đại thúc lại thêm dầu vào lửa:
"Với lại, người mua sandwich là cháu của ngươi Á Luân, người ăn cũng là hắn, lúc đó bao nhiêu người chúng ta đều nhìn thấy, hắn còn ăn rất ngon lành, cho nên hắn bằng lòng mua sandwich của Annie ăn thì có liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đến bắt Annie trả tiền, Á Luân có biết không? Hắn có đồng ý không? Coi như hắn đồng ý, thì tiền này cũng là trả lại cho hắn chứ không phải trả cho ngươi."
Chẳng cần An Ngộ mở miệng, không tốn chút sức lực nào, chỉ bằng sức một mình Tom đại thúc đã kéo theo đám đông xung quanh nói Áo Đức Lạp đến mức á khẩu không trả lời được, khiến mặt nàng tức đến tím gan, nhưng nàng cũng không cam tâm chịu thua như vậy. Trước khi rời đi, Áo Đức Lạp hậm hực chỉ vào An Ngộ buông lời hăm dọa:
"Ngươi cứ đợi đấy cho ta, hôm nay nhà Đề Mỗ cũng ra sandwich, còn rẻ hơn nhà ngươi 3 đồng tệ, ta xem ngươi đắc ý được đến bao giờ!"
Áo Đức Lạp rời đi, nhưng An Ngộ lại không vui nổi.
Người xung quanh nghe được lời của Áo Đức Lạp lại bắt đầu bàn tán.
"Nhà Đề Mỗ cũng ra sandwich à?"
"Mới 7 đồng tệ thôi sao, vậy đúng là rẻ hơn của Annie một chút, mặc dù sandwich Annie làm ngon thật, nhưng ta cũng không có nhiều tiền đến mức bữa nào cũng ăn được."
"Đi mua một cái thử xem sao, biết đâu sandwich Đề Mỗ làm cũng không tệ."
Những lời xì xào bàn tán này đều lặng lẽ lọt vào tai An Ngộ, dù nàng tin chắc rằng trên hòn đảo nhỏ vốn thừa thãi những món ăn dở tệ này không ai có tài nấu nướng sánh được với nàng, nhưng cảm giác bị người khác nhắm vào thật sự không dễ chịu chút nào. Rõ ràng biết sản phẩm chủ lực hiện tại của nàng chỉ có sandwich và sữa dâu tây kiểu xưa, vậy mà Đề Mỗ vẫn muốn làm ra sản phẩm cùng loại với giá thấp hơn để cạnh tranh với nàng.
Thấy mặt nàng lộ vẻ không vui, Denise còn chưa rời đi liền mở lời an ủi:
"Annie, đừng để những lời đó trong lòng, nhìn khắp cả hòn đảo này, sandwich ngươi làm mà nói thứ hai thì ai dám nói thứ nhất? Bọn ta đều thích ăn, không cần để ý đến những người đó."
Tom đại thúc cũng nói:
"Đúng vậy, bánh mì nhà Đề Mỗ dở nhất đảo, nếu không phải nhờ giá rẻ, tiệm bánh mì của hắn cũng không mở được đến hôm nay, bánh mì đó ăn vào rát cả cổ họng, nghĩ đến sandwich hắn làm cũng sẽ không ngon đi đâu được. Ngươi lo lắng chuyện này làm gì, không bằng suy nghĩ kỹ xem lúc nào lại bán một lần bánh mì nướng phô mai dung nham đi."
Hai người thay nhau an ủi, An Ngộ không khỏi bị những lời gợi ý nhiệt tình của Tom đại thúc chọc cười, tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên rất nhiều.
Mà đám đông xung quanh còn chưa tản đi cũng nghe được mấy từ lạ trong lời của Tom đại thúc, không khỏi tò mò tiến lại hỏi:
"Bánh mì nướng phô mai dung nham? Đó là thứ gì vậy?"
An Ngộ lại một lần nữa chậm hơn Tom đại thúc một bước, chỉ thấy Tom đại thúc thần bí nói với những người đó:
"Bánh mì nướng phô mai dung nham chính là một lát bánh mì nướng thêm xốt phô mai sữa bò bí truyền của Annie rồi tiến hành nướng mà thành, hương vị khác biệt với sandwich, nhưng lại ngon như nhau! Chỉ bán hôm nay! Đơn giá chỉ cần 7 đồng tệ!"
An Ngộ không ngờ hắn lại nhớ kỹ đoạn văn này đến vậy, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.
"Mới 7 đồng tệ, hình như cũng rẻ lắm, Tom ngươi ăn thử chưa? Ngon không?"
Tom đại thúc nhớ lại hương vị vừa ăn, chép miệng nói:
"Ngon lắm, phải nói là cực kỳ ngon!"
Lời này bị Tạp Mật Lạp vội vàng chạy đến muốn mua bữa sáng cho Lộ Gia nghe thấy, cũng chen vào hỏi:
"Thứ gì ngon vậy?"
Lúc này An Ngộ nhanh nhảu mở miệng:
"Bánh mì nướng phô mai dung nham, chỉ bán hôm nay, đơn giá chỉ cần 7 đồng tệ!"
Tạp Mật Lạp nghe An Ngộ nói vậy liền không chút do dự nói:
"Vậy cho ta hai lát, thêm hai cái sandwich và hai chai sữa dâu tây kiểu xưa."
Denise nghe thấy nàng cũng muốn những thứ giống mình, không nhịn được trêu chọc:
"Ồ, đây là muốn mua cho ai ăn cùng đây? Nhiều đồ như vậy một mình ngươi ăn không hết đâu nhỉ?"
Tạp Mật Lạp nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, ngạo kiều nói:
"Kệ ta, ai cần ngươi lo!"
Thấy mỹ nữ lạnh lùng Tạp Mật Lạp cũng mua rất nhiều đồ, những người nãy giờ còn đang đứng xem lúc này cũng không còn do dự nữa, cầm đồng tệ nhao nhao tiến lên đòi mua.
Bên An Ngộ vô cùng náo nhiệt, còn ở một bên khác, Đạt Liên Na biết được Đề Mỗ cũng làm sandwich bán, giá cả còn rẻ hơn An Ngộ, liền sớm đi mua rất nhiều sandwich chờ con trai Y Ân và chồng Hán Khắc khuya về nhà ăn.
Bọn họ nhất định sẽ thích, Đạt Liên Na đắc ý nghĩ.
"Mẹ ơi, con về rồi!"
Nghe thấy tiếng gọi của Y Ân, Đạt Liên Na vội vàng từ trong bếp đi ra, cười một cách hiền hòa:
"Về rồi à, hôm nay mẹ mua sandwich cho các con đó, trong bếp còn hầm súp nấm bơ, nếu đói thì ăn tạm một cái sandwich đi."
"Tuyệt vời!"
Vừa nghe thấy "sandwich", trong miệng Y Ân đã phản xạ có điều kiện mà ứa nước miếng, hắn tiện tay ném cặp sách xuống rồi chạy như bay đến bàn ăn.
Bàn tay nhỏ bé nóng lòng cầm lấy một cái sandwich định đưa vào miệng, Y Ân đột nhiên phát hiện cái sandwich này có gì đó không đúng.
"Mẹ ơi, cái sandwich này sao không thấy phô mai với ba chỉ xông khói đâu ạ?"
"Hả? Sao lại thế?"
Đạt Liên Na nghe tiếng chạy đến, cầm lấy cái sandwich trong tay Y Ân mở ra xem:
"Đây không phải có sao, chỉ là, chỉ là nhỏ như vậy một chút, có cho ngươi ăn là tốt rồi!"
Y Ân thất vọng bĩu môi, coi hắn là trẻ con ba tuổi dễ dỗ lắm sao? Hắn có mắt mà, trước kia miếng phô mai và ba chỉ xông khói to bằng bàn tay giờ teo lại chỉ còn một phần tư, lại còn chen chúc trong cùng một tầng, ăn vào làm gì có vị gì?
"Áo Đức Lạp, ngươi như vậy là quá vô lý rồi phải không? Mấy ngày trước Á Luân đúng là có đến mua mấy cái sandwich ăn, đó là thật, nhưng hắn đã ăn hết sandwich vào bụng rồi, lại không có vấn đề gì, ngươi dựa vào đâu mà đòi Annie trả tiền lại cho ngươi? Coi như muốn trả lại, ngươi cũng phải trả lại mấy cái sandwich kia trước đã chứ."
Đám đông xung quanh thấy vậy cũng không nhịn được nhao nhao lên tiếng.
"Đúng đó, làm gì có chuyện ăn đồ của người ta rồi còn bắt người ta trả lại tiền, đây không phải là đùa đấy sao?"
"Nàng ta đâu có đùa với ngươi? Nàng ta rõ ràng là đang nghiêm túc!"
"Nàng ta đến để lừa tiền thì có, đúng là cậy già lên mặt mà."
Thấy những người khác hùa theo, Tom đại thúc lại thêm dầu vào lửa:
"Với lại, người mua sandwich là cháu của ngươi Á Luân, người ăn cũng là hắn, lúc đó bao nhiêu người chúng ta đều nhìn thấy, hắn còn ăn rất ngon lành, cho nên hắn bằng lòng mua sandwich của Annie ăn thì có liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đến bắt Annie trả tiền, Á Luân có biết không? Hắn có đồng ý không? Coi như hắn đồng ý, thì tiền này cũng là trả lại cho hắn chứ không phải trả cho ngươi."
Chẳng cần An Ngộ mở miệng, không tốn chút sức lực nào, chỉ bằng sức một mình Tom đại thúc đã kéo theo đám đông xung quanh nói Áo Đức Lạp đến mức á khẩu không trả lời được, khiến mặt nàng tức đến tím gan, nhưng nàng cũng không cam tâm chịu thua như vậy. Trước khi rời đi, Áo Đức Lạp hậm hực chỉ vào An Ngộ buông lời hăm dọa:
"Ngươi cứ đợi đấy cho ta, hôm nay nhà Đề Mỗ cũng ra sandwich, còn rẻ hơn nhà ngươi 3 đồng tệ, ta xem ngươi đắc ý được đến bao giờ!"
Áo Đức Lạp rời đi, nhưng An Ngộ lại không vui nổi.
Người xung quanh nghe được lời của Áo Đức Lạp lại bắt đầu bàn tán.
"Nhà Đề Mỗ cũng ra sandwich à?"
"Mới 7 đồng tệ thôi sao, vậy đúng là rẻ hơn của Annie một chút, mặc dù sandwich Annie làm ngon thật, nhưng ta cũng không có nhiều tiền đến mức bữa nào cũng ăn được."
"Đi mua một cái thử xem sao, biết đâu sandwich Đề Mỗ làm cũng không tệ."
Những lời xì xào bàn tán này đều lặng lẽ lọt vào tai An Ngộ, dù nàng tin chắc rằng trên hòn đảo nhỏ vốn thừa thãi những món ăn dở tệ này không ai có tài nấu nướng sánh được với nàng, nhưng cảm giác bị người khác nhắm vào thật sự không dễ chịu chút nào. Rõ ràng biết sản phẩm chủ lực hiện tại của nàng chỉ có sandwich và sữa dâu tây kiểu xưa, vậy mà Đề Mỗ vẫn muốn làm ra sản phẩm cùng loại với giá thấp hơn để cạnh tranh với nàng.
Thấy mặt nàng lộ vẻ không vui, Denise còn chưa rời đi liền mở lời an ủi:
"Annie, đừng để những lời đó trong lòng, nhìn khắp cả hòn đảo này, sandwich ngươi làm mà nói thứ hai thì ai dám nói thứ nhất? Bọn ta đều thích ăn, không cần để ý đến những người đó."
Tom đại thúc cũng nói:
"Đúng vậy, bánh mì nhà Đề Mỗ dở nhất đảo, nếu không phải nhờ giá rẻ, tiệm bánh mì của hắn cũng không mở được đến hôm nay, bánh mì đó ăn vào rát cả cổ họng, nghĩ đến sandwich hắn làm cũng sẽ không ngon đi đâu được. Ngươi lo lắng chuyện này làm gì, không bằng suy nghĩ kỹ xem lúc nào lại bán một lần bánh mì nướng phô mai dung nham đi."
Hai người thay nhau an ủi, An Ngộ không khỏi bị những lời gợi ý nhiệt tình của Tom đại thúc chọc cười, tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên rất nhiều.
Mà đám đông xung quanh còn chưa tản đi cũng nghe được mấy từ lạ trong lời của Tom đại thúc, không khỏi tò mò tiến lại hỏi:
"Bánh mì nướng phô mai dung nham? Đó là thứ gì vậy?"
An Ngộ lại một lần nữa chậm hơn Tom đại thúc một bước, chỉ thấy Tom đại thúc thần bí nói với những người đó:
"Bánh mì nướng phô mai dung nham chính là một lát bánh mì nướng thêm xốt phô mai sữa bò bí truyền của Annie rồi tiến hành nướng mà thành, hương vị khác biệt với sandwich, nhưng lại ngon như nhau! Chỉ bán hôm nay! Đơn giá chỉ cần 7 đồng tệ!"
An Ngộ không ngờ hắn lại nhớ kỹ đoạn văn này đến vậy, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.
"Mới 7 đồng tệ, hình như cũng rẻ lắm, Tom ngươi ăn thử chưa? Ngon không?"
Tom đại thúc nhớ lại hương vị vừa ăn, chép miệng nói:
"Ngon lắm, phải nói là cực kỳ ngon!"
Lời này bị Tạp Mật Lạp vội vàng chạy đến muốn mua bữa sáng cho Lộ Gia nghe thấy, cũng chen vào hỏi:
"Thứ gì ngon vậy?"
Lúc này An Ngộ nhanh nhảu mở miệng:
"Bánh mì nướng phô mai dung nham, chỉ bán hôm nay, đơn giá chỉ cần 7 đồng tệ!"
Tạp Mật Lạp nghe An Ngộ nói vậy liền không chút do dự nói:
"Vậy cho ta hai lát, thêm hai cái sandwich và hai chai sữa dâu tây kiểu xưa."
Denise nghe thấy nàng cũng muốn những thứ giống mình, không nhịn được trêu chọc:
"Ồ, đây là muốn mua cho ai ăn cùng đây? Nhiều đồ như vậy một mình ngươi ăn không hết đâu nhỉ?"
Tạp Mật Lạp nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, ngạo kiều nói:
"Kệ ta, ai cần ngươi lo!"
Thấy mỹ nữ lạnh lùng Tạp Mật Lạp cũng mua rất nhiều đồ, những người nãy giờ còn đang đứng xem lúc này cũng không còn do dự nữa, cầm đồng tệ nhao nhao tiến lên đòi mua.
Bên An Ngộ vô cùng náo nhiệt, còn ở một bên khác, Đạt Liên Na biết được Đề Mỗ cũng làm sandwich bán, giá cả còn rẻ hơn An Ngộ, liền sớm đi mua rất nhiều sandwich chờ con trai Y Ân và chồng Hán Khắc khuya về nhà ăn.
Bọn họ nhất định sẽ thích, Đạt Liên Na đắc ý nghĩ.
"Mẹ ơi, con về rồi!"
Nghe thấy tiếng gọi của Y Ân, Đạt Liên Na vội vàng từ trong bếp đi ra, cười một cách hiền hòa:
"Về rồi à, hôm nay mẹ mua sandwich cho các con đó, trong bếp còn hầm súp nấm bơ, nếu đói thì ăn tạm một cái sandwich đi."
"Tuyệt vời!"
Vừa nghe thấy "sandwich", trong miệng Y Ân đã phản xạ có điều kiện mà ứa nước miếng, hắn tiện tay ném cặp sách xuống rồi chạy như bay đến bàn ăn.
Bàn tay nhỏ bé nóng lòng cầm lấy một cái sandwich định đưa vào miệng, Y Ân đột nhiên phát hiện cái sandwich này có gì đó không đúng.
"Mẹ ơi, cái sandwich này sao không thấy phô mai với ba chỉ xông khói đâu ạ?"
"Hả? Sao lại thế?"
Đạt Liên Na nghe tiếng chạy đến, cầm lấy cái sandwich trong tay Y Ân mở ra xem:
"Đây không phải có sao, chỉ là, chỉ là nhỏ như vậy một chút, có cho ngươi ăn là tốt rồi!"
Y Ân thất vọng bĩu môi, coi hắn là trẻ con ba tuổi dễ dỗ lắm sao? Hắn có mắt mà, trước kia miếng phô mai và ba chỉ xông khói to bằng bàn tay giờ teo lại chỉ còn một phần tư, lại còn chen chúc trong cùng một tầng, ăn vào làm gì có vị gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận