Kiếm Xuất Đại Đường
Chương 81: Ma kiếm ra khỏi vỏ, đại náo tiêu tiền lầu! (3)
Chương 81: Ma kiếm ra khỏi vỏ, đại náo Tiêu Kim Lâu! (3)
Đúng lúc này...
Ở chỗ bậc thang lầu hai, có người mang một cái khay gỗ tinh xảo đến, bên trong có trái cây, bánh ngọt, còn có một bầu rượu.
Hắn cảm thấy trong lòng khẽ động.
Tốt, đây là người của Ba Lăng bang!
Mang tấm bảng gỗ thân phận của Thoan Giang phái trên người, hắn ba bước gộp hai bước chạy lên lầu, vừa đi vừa kêu:
"Ấy ấy ấy! Sao lại chậm như vậy!"
"Để thiếu Bang chủ nhà ta chờ lâu quá rồi!"
Tên bang chúng chịu trách nhiệm bưng bê dừng người lại, đang thầm nghĩ ta cũng đâu có chậm?
Trong lúc hắn còn đang ngẩn người, chỉ thấy một bóng tay lướt qua, cái khay trên tay mình đã bị gã hán tử mặt vàng kia đoạt lấy.
Đây là Tiên Hạc Thủ.
Là thủ đoạn độc môn dùng tay không đoạt binh khí của Chu Dịch!
Gã bưng bê này võ nghệ chẳng đáng kể, làm sao chịu nổi loại chiêu pháp này.
Tên bang chúng kia đang định kêu lên, Chu Dịch liền trừng mắt với hắn:
"Để ta đi đưa! Ngươi lề mà lề mề, phá hỏng hứng thú của thiếu Bang chủ nhà ta, coi chừng bắt ngươi đi phối giống với heo đấy!"
"Ngươi...!"
Tên bang chúng Ba Lăng bang liếc qua Yêu Bài của Chu Dịch, thấy hắn không thèm để ý đến mình mà đi thẳng lên lầu bốn, đành phải quay về lầu dưới.
Bởi vì đại quản sự đã sớm dặn dò, không được đắc tội với khách nhân.
Chỉ có thể vừa đi vừa lẩm bẩm chửi:
"Mẹ kiếp, Thoan Giang phái thì có gì đặc biệt hơn người."
"Phi...!"
Lên đến chỗ rẽ cầu thang lầu bốn, lúc này có hai tên bang chúng Ba Lăng bang với thần sắc nhạy bén nhìn lại.
Chu Dịch ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫy tay với một người trong đó.
Người kia nhìn thấy Yêu Bài của Chu Dịch.
"Có chuyện gì?" Hắn tiến lên phía trước, nặn ra một nụ cười.
Chu Dịch nói: "Thiếu Bang chủ nhà ta vừa rồi có dặn dò là cần thêm rượu và trái cây không? Nếu hắn có nói, ta đi lấy ngay."
Giọng hắn rất nhỏ, gần như kề sát bên tai tên bang chúng Ba Lăng bang.
Gã hán tử Ba Lăng bang hiểu ý.
Thì ra là sợ làm sai chuyện.
Hắn cười nói: "Không có, chỉ nói muốn một bình Cửu Uấn Cam Lễ bản địa mà Đông Hán Trương Hành từng uống."
"Đa tạ."
Chu Dịch cảm tạ một tiếng. Vì hắn chủ động đặt câu hỏi, nên hai tên bang chúng Ba Lăng bang ngược lại không thấy kỳ quái vì sao người đưa đồ lên lại là người của Thoan Giang bang.
Chỉ coi là người bên trong yến tiệc đã cố ý dặn dò như vậy.
Lúc Chu Dịch đi lên phía trước, hắn kéo một góc áo che đi Yêu Bài.
Người của Thoan Giang phái tự nhiên không nhìn thấy.
Vừa rồi Chu Dịch thì thầm với gã hán tử Ba Lăng bang, nên người của Thoan Giang phái và Dương Hưng hội chỉ coi hắn là người của Tiêu Kim Lâu, càng không đi tới hỏi.
Chu Dịch cúi đầu cười lạnh, quang minh chính đại bước vào phòng đại sảnh lớn nơi đang diễn ra yến tiệc.
Đèn thủy tinh thắp sáng khắp nơi, tiệc rượu đang lúc say sưa.
Ngay khoảnh khắc bước vào ngưỡng cửa, hắn đã gỡ Yêu Bài của Thoan Giang phái xuống.
Ba đại thế lực tụ họp lại một chỗ, không thể nào quen biết hết tất cả nhân vật lớn nhỏ của đối phương.
Vì lẽ đó, một tiểu nhân vật bưng bê đi vào, căn bản không thể nào thu hút sự chú ý.
Chu Dịch liếc mắt một cái liền nhận ra Thiếu Bang chủ của Thoan Giang phái.
La Vinh Thái.
Cái thân ăn mặc loè loẹt kiểu công tử bột kia, cùng với đôi mắt hẹp dài âm độc đó.
Vừa mới đến Nam Dương, đã bị gã này cản đường.
Đúng là một con mèo hay cản đường, lại gặp mặt rồi.
Ánh mắt Chu Dịch đảo qua bàn tiệc, ba người mặc áo đen ngồi ở ghế chủ vị phía trên, nhất định là ba con sâu bọ tai hại kia.
Ngồi cùng với đám sâu bọ tai hại, người ở bàn này không một ai là thứ tốt.
"Rót rượu!"
Chu Dịch vừa mới đặt trái cây bánh ngọt xuống bên cạnh bàn đầy thịt gà vịt, La Vinh Thái liền cao hứng hô hét.
"La thiếu thật là có hứng, ha ha ha!"
Đại quản sự thân hình cao lớn ngồi ở vị trí cao nhất cười nói: "Rót rượu, mau rót rượu cho Thiếu Bang chủ!"
Chu Dịch thuận tay cầm bầu rượu lên, rót đầy một chén cho La Vinh Thái.
La Vinh Thái cười dâm đãng nói:
"Thanh Quan Nhân, đầu bảng nhà ngươi, trước nay không nể mặt ta, lần này đại quản sự đã mở lời vàng ngọc, La mỗ nghĩ là có thể hảo hảo đùa nghịch một phen, trong lòng tự nhiên là cao hứng."
Đại quản sự kia liên tục khoát tay: "Chuyện này không đáng gì."
Hắn nhìn về phía La Vinh Thái, lại nhìn sang người trẻ tuổi còn lại, cũng chính là Thiếu hội chủ của Dương Hưng hội kia: "Bản bang có thể hành sự thuận lợi tại Nam Dương, đều là nhờ vào hai vị."
"Đừng nói là Thanh Quan Nhân, bất luận Thiếu Bang chủ muốn chơi kiểu gì, chúng ta cũng sẽ tìm cách làm được."
"Ha ha," La Vinh Thái cười dâm đãng, "Được lắm, được lắm, cạn thêm chén nữa."
"Tốt, cạn!"
Hai vị quản sự khác cũng nâng chén.
Chu Dịch tiến lại gần ba đại quản sự của Ba Lăng bang, lần lượt rót thêm rượu cho ba người.
Rồi đứng sang một bên hầu hạ.
Xung quanh bàn tiệc còn có một vòng người đứng, liếc nhìn hắn một cái rồi cũng không để ý.
Thừa dịp đang cao hứng này, mọi người cùng đứng dậy nâng chén.
Một tên bang chúng Ba Lăng bang chớp chớp mắt, rồi hai mắt trợn trừng, hắn thấy được một cảnh tượng kinh khủng.
Bên cạnh đại quản sự, gã rót rượu kia kín đáo kéo bầu rượu xuống một chút, tay đặt lên trường kiếm bên hông.
Lúc hắn thấy cảnh này, đại quản sự của Tiêu Kim Lâu đang ngửa đầu uống rượu.
Đây chính là khoảnh khắc yến tiệc náo nhiệt nhất, rượu ngon tỏa hương, rắn cười chuột vui, không khí vui vẻ hòa hợp...
Rượu theo cổ họng ừng ực trôi xuống.
Ngay tại khoảnh khắc cực kỳ thoải mái này...
Bỗng nhiên!
Soạt———— Một tiếng rút kiếm nhanh vô cùng đột ngột vang lên, bầu không khí vui vẻ bên trong yến tiệc giống như một tấm gương bị đập nát!
Trong tấm gương vỡ vụn loảng xoảng, phản chiếu ra hình ảnh quỷ dị âm trầm.
Đại quản sự kia ngửa đầu uống rượu, để lộ ra toàn bộ cái cổ vừa thô vừa nhiều thịt của mình.
Khóe mắt hắn thoáng liếc thấy một luồng hắc mang!
Đó là một thanh kiếm, bốc lên hắc khí quỷ dị, như một luồng cương phong màu đen thổi thẳng tới.
Kiếm này rất nhanh, Vì thế tai nghe được một âm thanh quỷ dị mà êm tai.
Giống như có người rung lục lạc trong đêm tối, cơn gió đen thổi tới khiến người lạnh buốt.
Linh hồn cũng phải rùng mình.
Mà hoàng tửu Nam Dương Cửu Uấn Cam Lễ lại có hiệu quả làm ấm tim phổi.
Thế nhưng, Cảm giác cuối cùng của đại quản sự là... hơi ấm trong bụng đột ngột dừng lại.
Lúc này mới phát hiện, cổ họng đã bị người ta cắt ra một vết lớn.
Hoàng tửu vừa uống vào dính máu, không có cơ hội vào bụng, ào ào tuôn ra.
Giống như lúc Chu Dịch rót rượu cho hắn, bây giờ đại quản sự cũng kính Chu Dịch một chén, đáng tiếc Chu Dịch không nể mặt hắn, tuyệt đối sẽ không lấy chén rượu ra hứng.
"A ~!!"
Tiếng kêu này không phải do đại quản sự phát ra, mà là của nhị quản sự bên cạnh Chu Dịch.
Sau khi hắn dùng một kiếm cắt cổ họng đại quản sự, tiện tay vung kiếm chém bay đầu nhị quản sự.
Nhị quản sự vóc người cao nhất, cái cổ như con rùa đen vươn ra, trước kia lúc đi bắt nữ nhân, cổ hắn dài nên có ưu thế về tầm nhìn.
Nhưng bây giờ, Chu Dịch chém đầu hắn, thậm chí không cần nhắm chuẩn.
Một kiếm này chém qua, Chu Dịch rất không hài lòng, nếu như kiếm nhanh hơn chút nữa, tiếng kêu thảm này đã bị nuốt vào trong bụng rồi.
"Ngươi là cái gì——!"
Tam quản sự sợ hãi rống to, yến tiệc trở nên hỗn loạn.
Chữ "người" của hắn còn chưa ra khỏi miệng, thanh kiếm ma khí bừng bừng kia đã trực tiếp ép xuống.
Tam quản sự bên hông có song đao, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn chỉ có thể dùng tay phải thuần thục rút đoản đao bên hông trái, vung một đao đỡ lấy trường kiếm ma khí sâm sâm kia.
Nhưng mà...
Kiếm ảnh quỷ dị kia tung bay, đoản đao của hắn chém vào không khí.
Nhất thời huyết dịch toàn thân chấn động ngược lại, đều là cảm giác dùng sức hụt.
Chỉ một thoáng sơ hở này, ngực hắn liền đau nhói, tâm mạch đã bị đâm xuyên, một dòng máu từ sau lưng bắn ra, phụt lên người La Vinh Thái ở phía bên kia khiến hắn máu me đầy mặt.
Lúc này đoản đao rơi xuống, Chu Dịch đánh ra một chưởng.
Vù ~!!
Đoản đao kia được chưởng lực đánh bay, đâm thẳng về phía La Vinh Thái đang bị máu che mờ mắt.
"Thiếu Bang chủ!"
Một tên cao thủ Thoan Giang bang kinh hãi hét lớn, hai tay che chắn Thiếu Bang chủ, kéo hắn sang bên cạnh.
Hắn phản ứng cực nhanh, cứu được một mạng của La Vinh Thái.
Nhưng vì đột ngột nhấc bổng thân thể La Vinh Thái lên, đoản đao kia lại sượt qua dưới háng hắn.
"Phập~" một tiếng vang lên.
Thứ quý của La Thiếu Bang chủ bị kình khí cắt phăng, làm rách cả quần lót, mùi khai xộc vào mũi.
Hắn chẳng còn quan tâm đến vết máu trên mặt, hai tay ôm lấy hạ bộ, không còn nữa, mất rồi!
La Vinh Thái ngửa đầu rú lên thê thảm!
Âm thanh kia vang vọng toàn bộ Tiêu Kim Lâu, có độ bén nhọn xuyên thấu mà đa số nữ tử mới có.
Tên cao thủ Thoan Giang phái bên cạnh không thể lo được nhiều như vậy, bảo vệ được mạng nhỏ của hắn đã là không tệ rồi.
"Đại quản sự! Nhị quản sự!"
"Giết!"
"Giết hắn!"
...
Những người đứng xung quanh cùng rút binh khí ra, Chu Dịch một cước đá văng đầu của nhị quản sự, bức lui kẻ cầm đao đứng trước nhất.
Đầu của nhị quản sự vừa vặn đập trúng lan can, rơi xuống lầu ba.
Ở lầu ba, Thẩm Xảo Lan nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền đi ra xem xét.
Nàng nhìn thấy tú bà Xuân Di đang đi lên lầu, Xuân Di hét lên kinh hãi, đẩy cái đầu vừa rơi trúng mặt mình ra.
Thẩm Xảo Lan trợn mắt há mồm, lập tức nhận ra đó là nhị quản sự.
"A ~!!!"
Lúc này, một tiếng hét thảm từ lầu bốn truyền đến.
Theo sau đó là tiếng răng rắc gãy vỡ!
Ván gỗ lan can lầu bốn vỡ nát, một gã hán tử Ba Lăng bang cùng với lan can gãy rơi thẳng xuống lầu một.
Các vũ nương đang biểu diễn "Thu sen khúc" tứ tán bỏ chạy, những Hồ Cơ xinh đẹp sợ đến hoa dung thất sắc.
Tiêu Kim Lâu đã đại loạn!
...
Đúng lúc này...
Ở chỗ bậc thang lầu hai, có người mang một cái khay gỗ tinh xảo đến, bên trong có trái cây, bánh ngọt, còn có một bầu rượu.
Hắn cảm thấy trong lòng khẽ động.
Tốt, đây là người của Ba Lăng bang!
Mang tấm bảng gỗ thân phận của Thoan Giang phái trên người, hắn ba bước gộp hai bước chạy lên lầu, vừa đi vừa kêu:
"Ấy ấy ấy! Sao lại chậm như vậy!"
"Để thiếu Bang chủ nhà ta chờ lâu quá rồi!"
Tên bang chúng chịu trách nhiệm bưng bê dừng người lại, đang thầm nghĩ ta cũng đâu có chậm?
Trong lúc hắn còn đang ngẩn người, chỉ thấy một bóng tay lướt qua, cái khay trên tay mình đã bị gã hán tử mặt vàng kia đoạt lấy.
Đây là Tiên Hạc Thủ.
Là thủ đoạn độc môn dùng tay không đoạt binh khí của Chu Dịch!
Gã bưng bê này võ nghệ chẳng đáng kể, làm sao chịu nổi loại chiêu pháp này.
Tên bang chúng kia đang định kêu lên, Chu Dịch liền trừng mắt với hắn:
"Để ta đi đưa! Ngươi lề mà lề mề, phá hỏng hứng thú của thiếu Bang chủ nhà ta, coi chừng bắt ngươi đi phối giống với heo đấy!"
"Ngươi...!"
Tên bang chúng Ba Lăng bang liếc qua Yêu Bài của Chu Dịch, thấy hắn không thèm để ý đến mình mà đi thẳng lên lầu bốn, đành phải quay về lầu dưới.
Bởi vì đại quản sự đã sớm dặn dò, không được đắc tội với khách nhân.
Chỉ có thể vừa đi vừa lẩm bẩm chửi:
"Mẹ kiếp, Thoan Giang phái thì có gì đặc biệt hơn người."
"Phi...!"
Lên đến chỗ rẽ cầu thang lầu bốn, lúc này có hai tên bang chúng Ba Lăng bang với thần sắc nhạy bén nhìn lại.
Chu Dịch ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫy tay với một người trong đó.
Người kia nhìn thấy Yêu Bài của Chu Dịch.
"Có chuyện gì?" Hắn tiến lên phía trước, nặn ra một nụ cười.
Chu Dịch nói: "Thiếu Bang chủ nhà ta vừa rồi có dặn dò là cần thêm rượu và trái cây không? Nếu hắn có nói, ta đi lấy ngay."
Giọng hắn rất nhỏ, gần như kề sát bên tai tên bang chúng Ba Lăng bang.
Gã hán tử Ba Lăng bang hiểu ý.
Thì ra là sợ làm sai chuyện.
Hắn cười nói: "Không có, chỉ nói muốn một bình Cửu Uấn Cam Lễ bản địa mà Đông Hán Trương Hành từng uống."
"Đa tạ."
Chu Dịch cảm tạ một tiếng. Vì hắn chủ động đặt câu hỏi, nên hai tên bang chúng Ba Lăng bang ngược lại không thấy kỳ quái vì sao người đưa đồ lên lại là người của Thoan Giang bang.
Chỉ coi là người bên trong yến tiệc đã cố ý dặn dò như vậy.
Lúc Chu Dịch đi lên phía trước, hắn kéo một góc áo che đi Yêu Bài.
Người của Thoan Giang phái tự nhiên không nhìn thấy.
Vừa rồi Chu Dịch thì thầm với gã hán tử Ba Lăng bang, nên người của Thoan Giang phái và Dương Hưng hội chỉ coi hắn là người của Tiêu Kim Lâu, càng không đi tới hỏi.
Chu Dịch cúi đầu cười lạnh, quang minh chính đại bước vào phòng đại sảnh lớn nơi đang diễn ra yến tiệc.
Đèn thủy tinh thắp sáng khắp nơi, tiệc rượu đang lúc say sưa.
Ngay khoảnh khắc bước vào ngưỡng cửa, hắn đã gỡ Yêu Bài của Thoan Giang phái xuống.
Ba đại thế lực tụ họp lại một chỗ, không thể nào quen biết hết tất cả nhân vật lớn nhỏ của đối phương.
Vì lẽ đó, một tiểu nhân vật bưng bê đi vào, căn bản không thể nào thu hút sự chú ý.
Chu Dịch liếc mắt một cái liền nhận ra Thiếu Bang chủ của Thoan Giang phái.
La Vinh Thái.
Cái thân ăn mặc loè loẹt kiểu công tử bột kia, cùng với đôi mắt hẹp dài âm độc đó.
Vừa mới đến Nam Dương, đã bị gã này cản đường.
Đúng là một con mèo hay cản đường, lại gặp mặt rồi.
Ánh mắt Chu Dịch đảo qua bàn tiệc, ba người mặc áo đen ngồi ở ghế chủ vị phía trên, nhất định là ba con sâu bọ tai hại kia.
Ngồi cùng với đám sâu bọ tai hại, người ở bàn này không một ai là thứ tốt.
"Rót rượu!"
Chu Dịch vừa mới đặt trái cây bánh ngọt xuống bên cạnh bàn đầy thịt gà vịt, La Vinh Thái liền cao hứng hô hét.
"La thiếu thật là có hứng, ha ha ha!"
Đại quản sự thân hình cao lớn ngồi ở vị trí cao nhất cười nói: "Rót rượu, mau rót rượu cho Thiếu Bang chủ!"
Chu Dịch thuận tay cầm bầu rượu lên, rót đầy một chén cho La Vinh Thái.
La Vinh Thái cười dâm đãng nói:
"Thanh Quan Nhân, đầu bảng nhà ngươi, trước nay không nể mặt ta, lần này đại quản sự đã mở lời vàng ngọc, La mỗ nghĩ là có thể hảo hảo đùa nghịch một phen, trong lòng tự nhiên là cao hứng."
Đại quản sự kia liên tục khoát tay: "Chuyện này không đáng gì."
Hắn nhìn về phía La Vinh Thái, lại nhìn sang người trẻ tuổi còn lại, cũng chính là Thiếu hội chủ của Dương Hưng hội kia: "Bản bang có thể hành sự thuận lợi tại Nam Dương, đều là nhờ vào hai vị."
"Đừng nói là Thanh Quan Nhân, bất luận Thiếu Bang chủ muốn chơi kiểu gì, chúng ta cũng sẽ tìm cách làm được."
"Ha ha," La Vinh Thái cười dâm đãng, "Được lắm, được lắm, cạn thêm chén nữa."
"Tốt, cạn!"
Hai vị quản sự khác cũng nâng chén.
Chu Dịch tiến lại gần ba đại quản sự của Ba Lăng bang, lần lượt rót thêm rượu cho ba người.
Rồi đứng sang một bên hầu hạ.
Xung quanh bàn tiệc còn có một vòng người đứng, liếc nhìn hắn một cái rồi cũng không để ý.
Thừa dịp đang cao hứng này, mọi người cùng đứng dậy nâng chén.
Một tên bang chúng Ba Lăng bang chớp chớp mắt, rồi hai mắt trợn trừng, hắn thấy được một cảnh tượng kinh khủng.
Bên cạnh đại quản sự, gã rót rượu kia kín đáo kéo bầu rượu xuống một chút, tay đặt lên trường kiếm bên hông.
Lúc hắn thấy cảnh này, đại quản sự của Tiêu Kim Lâu đang ngửa đầu uống rượu.
Đây chính là khoảnh khắc yến tiệc náo nhiệt nhất, rượu ngon tỏa hương, rắn cười chuột vui, không khí vui vẻ hòa hợp...
Rượu theo cổ họng ừng ực trôi xuống.
Ngay tại khoảnh khắc cực kỳ thoải mái này...
Bỗng nhiên!
Soạt———— Một tiếng rút kiếm nhanh vô cùng đột ngột vang lên, bầu không khí vui vẻ bên trong yến tiệc giống như một tấm gương bị đập nát!
Trong tấm gương vỡ vụn loảng xoảng, phản chiếu ra hình ảnh quỷ dị âm trầm.
Đại quản sự kia ngửa đầu uống rượu, để lộ ra toàn bộ cái cổ vừa thô vừa nhiều thịt của mình.
Khóe mắt hắn thoáng liếc thấy một luồng hắc mang!
Đó là một thanh kiếm, bốc lên hắc khí quỷ dị, như một luồng cương phong màu đen thổi thẳng tới.
Kiếm này rất nhanh, Vì thế tai nghe được một âm thanh quỷ dị mà êm tai.
Giống như có người rung lục lạc trong đêm tối, cơn gió đen thổi tới khiến người lạnh buốt.
Linh hồn cũng phải rùng mình.
Mà hoàng tửu Nam Dương Cửu Uấn Cam Lễ lại có hiệu quả làm ấm tim phổi.
Thế nhưng, Cảm giác cuối cùng của đại quản sự là... hơi ấm trong bụng đột ngột dừng lại.
Lúc này mới phát hiện, cổ họng đã bị người ta cắt ra một vết lớn.
Hoàng tửu vừa uống vào dính máu, không có cơ hội vào bụng, ào ào tuôn ra.
Giống như lúc Chu Dịch rót rượu cho hắn, bây giờ đại quản sự cũng kính Chu Dịch một chén, đáng tiếc Chu Dịch không nể mặt hắn, tuyệt đối sẽ không lấy chén rượu ra hứng.
"A ~!!"
Tiếng kêu này không phải do đại quản sự phát ra, mà là của nhị quản sự bên cạnh Chu Dịch.
Sau khi hắn dùng một kiếm cắt cổ họng đại quản sự, tiện tay vung kiếm chém bay đầu nhị quản sự.
Nhị quản sự vóc người cao nhất, cái cổ như con rùa đen vươn ra, trước kia lúc đi bắt nữ nhân, cổ hắn dài nên có ưu thế về tầm nhìn.
Nhưng bây giờ, Chu Dịch chém đầu hắn, thậm chí không cần nhắm chuẩn.
Một kiếm này chém qua, Chu Dịch rất không hài lòng, nếu như kiếm nhanh hơn chút nữa, tiếng kêu thảm này đã bị nuốt vào trong bụng rồi.
"Ngươi là cái gì——!"
Tam quản sự sợ hãi rống to, yến tiệc trở nên hỗn loạn.
Chữ "người" của hắn còn chưa ra khỏi miệng, thanh kiếm ma khí bừng bừng kia đã trực tiếp ép xuống.
Tam quản sự bên hông có song đao, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn chỉ có thể dùng tay phải thuần thục rút đoản đao bên hông trái, vung một đao đỡ lấy trường kiếm ma khí sâm sâm kia.
Nhưng mà...
Kiếm ảnh quỷ dị kia tung bay, đoản đao của hắn chém vào không khí.
Nhất thời huyết dịch toàn thân chấn động ngược lại, đều là cảm giác dùng sức hụt.
Chỉ một thoáng sơ hở này, ngực hắn liền đau nhói, tâm mạch đã bị đâm xuyên, một dòng máu từ sau lưng bắn ra, phụt lên người La Vinh Thái ở phía bên kia khiến hắn máu me đầy mặt.
Lúc này đoản đao rơi xuống, Chu Dịch đánh ra một chưởng.
Vù ~!!
Đoản đao kia được chưởng lực đánh bay, đâm thẳng về phía La Vinh Thái đang bị máu che mờ mắt.
"Thiếu Bang chủ!"
Một tên cao thủ Thoan Giang bang kinh hãi hét lớn, hai tay che chắn Thiếu Bang chủ, kéo hắn sang bên cạnh.
Hắn phản ứng cực nhanh, cứu được một mạng của La Vinh Thái.
Nhưng vì đột ngột nhấc bổng thân thể La Vinh Thái lên, đoản đao kia lại sượt qua dưới háng hắn.
"Phập~" một tiếng vang lên.
Thứ quý của La Thiếu Bang chủ bị kình khí cắt phăng, làm rách cả quần lót, mùi khai xộc vào mũi.
Hắn chẳng còn quan tâm đến vết máu trên mặt, hai tay ôm lấy hạ bộ, không còn nữa, mất rồi!
La Vinh Thái ngửa đầu rú lên thê thảm!
Âm thanh kia vang vọng toàn bộ Tiêu Kim Lâu, có độ bén nhọn xuyên thấu mà đa số nữ tử mới có.
Tên cao thủ Thoan Giang phái bên cạnh không thể lo được nhiều như vậy, bảo vệ được mạng nhỏ của hắn đã là không tệ rồi.
"Đại quản sự! Nhị quản sự!"
"Giết!"
"Giết hắn!"
...
Những người đứng xung quanh cùng rút binh khí ra, Chu Dịch một cước đá văng đầu của nhị quản sự, bức lui kẻ cầm đao đứng trước nhất.
Đầu của nhị quản sự vừa vặn đập trúng lan can, rơi xuống lầu ba.
Ở lầu ba, Thẩm Xảo Lan nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền đi ra xem xét.
Nàng nhìn thấy tú bà Xuân Di đang đi lên lầu, Xuân Di hét lên kinh hãi, đẩy cái đầu vừa rơi trúng mặt mình ra.
Thẩm Xảo Lan trợn mắt há mồm, lập tức nhận ra đó là nhị quản sự.
"A ~!!!"
Lúc này, một tiếng hét thảm từ lầu bốn truyền đến.
Theo sau đó là tiếng răng rắc gãy vỡ!
Ván gỗ lan can lầu bốn vỡ nát, một gã hán tử Ba Lăng bang cùng với lan can gãy rơi thẳng xuống lầu một.
Các vũ nương đang biểu diễn "Thu sen khúc" tứ tán bỏ chạy, những Hồ Cơ xinh đẹp sợ đến hoa dung thất sắc.
Tiêu Kim Lâu đã đại loạn!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận