Kiếm Xuất Đại Đường

Chương 20: Cao lĩnh chi hoa (2)

Chương 20: Cao lĩnh chi hoa (2)
Phía tây bắc Ung Khâu, hướng Trần Lưu.
"Giá! Giá! Giá!!"
Bảy tám đại hán vung roi thúc ngựa, phi nước đại trên đường.
"Đại ca, sắp đến Ung Khâu rồi!"
Một người đàn ông Hồ có râu quai nón trên ngựa cất giọng nói:
"Cách đây một thời gian, ta theo trưởng lão Thanh Giang phái đi hội kiến Giác Ngộ tử thiên sư, lão nhân gia ngài là phương ngoại ẩn sĩ, kiến thức uyên bác. Năm đó khi ta đến bái sơn, ngài chỉ điểm một phen, đã khiến ta vô cùng khâm phục rồi."
"Bây giờ Thái Bình Đạo khởi sự, chúng ta có cơ hội này, vừa vặn có thể bái nhập môn hạ của cao nhân."
Một hán tử khác vác trường thương cẩn thận nói:
"Đại ca, chuyện này có chút kỳ lạ à nha, Giác Ngộ tử thiên sư vẫn luôn cứu giúp người nghèo khổ ở đất Ung Khâu, không giống người có dã tâm khởi nghĩa xưng Vương.
Cũng đừng để là quân Tùy giả vờ đặt bẫy dụ bọn ta vào Ung Khâu, rồi một mẻ hốt gọn, vậy thì cực kì không ổn."
"Vậy thì đơn giản cực kì, cũng sắp đến Ung Khâu rồi, tìm người hỏi một chút là được."
Gã râu quai nón giật mạnh dây cương, con ngựa hí một tiếng rồi chồm lên, hắn nhìn thấy ven đường có một lão ông đang cầm cuốc, chắc là một lão nông, liền lên tiếng hỏi:
"Lão trượng, muốn hỏi thăm ngài một chuyện."
Lão ông kia ngẩng đầu, nếp nhăn trên mặt dúm cả lại: "Tráng sĩ muốn hỏi điều gì?"
"Đạo tràng Thái Bình Đạo trên núi Phu Tử có phải muốn khởi binh chống lại nhà Tùy không?" Gã râu quai nón hỏi.
Lão ông lập tức gật đầu đáp một tiếng "Không sai."
Lại thở dài, mặt lộ vẻ đau thương nói:
"Cái lũ bạo ngược đó, cái lũ bạo ngược đó à, mấy năm trước một vị huynh đệ của lão hán vì bị quân Tùy cưỡng ép ra trận mà chết trong đám loạn quân. Nếu hôm nay các thiên sư khởi binh, lão hán liền đem cái mạng già này góp vào, ta dù sao cũng phải làm chút gì đó cho lão huynh đệ."
Mấy tên đại hán nghe xong, đều có chút cảm khái.
Gã râu quai nón nói: "Thiên ý, đây là thiên ý vậy!"
"Giá! Giá!!"
Bọn họ lại thúc ngựa lên đường, thẳng tiến Ung Khâu.
Lão ông ven đường ngắm nhìn bóng lưng của bọn họ, hạ cuốc xuống, lúc này mới nhìn thấy sau tai hắn có hình xăm chữ "Nghĩa".
Ánh mắt lão ông u ám, bẻ một cành mai xuân, cắm hờ bên bờ ruộng ven đường.
*Bẻ hoa gặp Dịch Sứ, gửi cùng lũng thủ lĩnh. Giang Nam không sở hữu, trò chuyện tặng một nhánh xuân...* Hắn hai mắt thất thần: "Huynh đệ, chúng ta bao lâu rồi không gặp?"
...
Núi Phu Tử, đạo tràng Thái Bình Đạo.
"Sư huynh!"
Chu Dịch vừa về tới đạo tràng, Phùng Tứ vội vã chạy tới, "Đã có mấy chục nhóm người ngựa đến đây bái sơn."
"Ngay cả người trong thành Biện Châu cũng kéo đến!"
"Dân thường bá tánh ở Ung Khâu cũng đã đánh hơi được tin tức, chắc hẳn chỉ cần sư huynh giương cờ lớn lên, mấy ngàn quân dễ dàng có được."
Vẻ mặt Chu Dịch ngưng trọng, "Dưới núi còn chống đỡ được không?"
Phùng Tứ nói: "Khó khăn, người đông thêm chút nữa tất nhiên khó mà kiểm soát, sẽ xảy ra chuyện."
"Đi, lén lút điều động toàn bộ xe ngựa trong nông trang phía dưới đạo tràng đến đây."
"Vâng!"
Phùng Tứ răm rắp nghe lệnh, vâng một tiếng rồi đi ngay.
Người đến trợ giúp không phải là ít, đây là muốn đặt Thái Bình Đạo lên giàn lửa để nướng.
Đổi lại là kẻ đầu óc nóng nảy, chỉ sợ đã xưng vương rồi.
Chu Dịch trong lòng rất tỉnh táo, khởi sự ở thời điểm này, địa điểm này ư?
Chưa kể đến Vũ Văn Thành Đô, Trương Tu Đà chỉ cần quay ngựa lại, chốc lát là dẹp yên.
Lúc này, Hạ Xu cùng Yến Thu hùng hổ chạy tới:
"Sư huynh, hôm nay có người đến dưới núi đưa tin, nói là nhận lời ủy thác của một vị lão thần tiên tóc bạc, muốn giao tận tay sư huynh."
Hạ Xu nói xong, Yến Thu đưa lá thư trong ngực cho Chu Dịch.
Lão thần tiên tóc bạc?
Nếu không phải là mấy trò kiểu "Hồ kêu hô viết", thì chắc chắn là sư phụ gửi tới.
Chu Dịch mở thư chỉ liếc qua một lượt, liền biết đúng là Giác Ngộ tử viết!
Hắn tập trung nhìn kỹ, nội dung trong thư lời ít ý nhiều, câu đầu tiên liền đẩy ra vân vụ: "Chớ hoảng loạn, tình hình đạo tràng gần đây thực ra có quan hệ rất lớn với Lý Mật."
Nhìn tiếp về sau:
"Trương Tu Đà truy sát tàn dư của Dương Huyền Cảm, Lý Mật vì vậy mà bị thương, không rõ tung tích.
Vũ Văn Thành Đô trên đường đi thì bắt lính nhập ngũ, cho nên thuộc hạ của Lý Mật nghi ngờ hắn bị kẹt sâu trong tay quân Ưng Dương Phủ, lúc này mới bày bố cục ở Ung Khâu, châm ngòi Thái Bình Đạo.
Nếu Thái Bình Đạo khởi binh nghênh chiến, bọn chúng liền có thể nhân cơ hội cứu Lý Mật..."
Cuối thư lại viết rằng:
"Vật ngoài thân, chưa đủ vì quý. Tính mệnh làm trọng, còn lại chớ niệm."
Sư phụ, hóa ra ngài, lão nhân gia, cũng không hề nhàn rỗi à.
Nhìn thư này, Chu Dịch trong lòng không còn băn khoăn nữa.
Quả nhiên là người của Lý Mật đang giở trò quỷ.
Nhưng đám người này không chỉ đơn giản là muốn cứu Lý Mật ra như vậy.
Chu Dịch vốn đã đoán được bảy tám phần, bây giờ càng thêm rõ ràng.
Chả trách Nhạc Tư Quy sớm đã muốn đặt Lý Mật làm chỗ dựa cho ta, chính là muốn ta trước làm con dao cho bọn hắn, sau đó lại bị Lý Mật thu vào vỏ đao.
Hay cho một Mật công a!
Ngươi tính kế ta như vậy, mối thù này của chúng ta coi như kết lớn rồi.
Chu Dịch đưa thư của sư phụ cho hai tiểu đạo đồng xem.
Yến Thu có chút thương cảm nhìn quanh từng ngọn cây cọng cỏ trong đạo tràng, "Sư huynh, khi nào thì đi?"
"Càng nhanh càng tốt, nhưng các ngươi tạm thời không thể đi theo ta."
Chu Dịch nhớ tới bức họa kia: "Nếu có cao thủ đuổi theo, ta phải cắt đuôi những người này trước đã."
Hai đứa trẻ biết không thể làm vướng chân, tuy có lưu luyến, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Xu hỏi: "Vậy ta và Yến Thu đi cùng Phùng Tứ ca bọn họ sao?"
"Cũng không thích hợp," Chu Dịch lắc đầu, "Ta tìm cho các ngươi một chỗ để đi, đến nơi đó, một lòng đọc sách tâm vô bàng vụ, một bên chờ tin tức của ta. Không được lơ là việc học."
"Vâng, sư huynh."
Hai đứa trẻ nói xong, đôi mắt đều long lanh lệ nhìn hắn.
Đêm đó.
Mấy chiếc xe ngựa dưới núi Phu Tử đi suốt đêm, lén lút mang những vật quý giá trên núi đi, chuyển đến sân phơi cỏ khô hẻo lánh nhất.
Trời chưa sáng rõ.
Đạo tràng Thái Bình Đạo đã bày biện xong Đạo Đàn, chỉ thấy cờ vàng phấp phới, Pháp Linh treo cao, dường như là chuẩn bị giương cờ lớn, giảng đạo khởi nghĩa!
Xe ngựa của Tào phủ ở Dương Cốc dừng lại dưới núi, Tôn lão quản gia vội vàng đến bái kiến.
Lúc này Chu Dịch đang ngồi xếp bằng trong đại điện Thiên Sư.
"Chu thiên sư."
Tôn lão quản gia tiến lên chào hỏi, lại cười gật đầu với hai đứa trẻ Yến Thu, Hạ Xu.
"Tào lão thái lão gia đã xem thư chưa?" Chu Dịch quay lưng về phía hắn, giọng nói có một tia sắc bén.
Tôn quản gia cúi người nói:
"Đêm qua đã xem thư, lão thái gia trằn trọc, cả đêm không ngủ được."
"Nhị Lang quân nhà ta thường ở Tam Tần, cũng không hiểu rõ tình hình Ung Khâu, hắn đã phạm sai lầm, lão thái gia rất đau lòng, nhưng không thể trách cứ. Hy vọng chuyện này không khiến lão thiên sư và Chu thiên sư hiểu lầm."
Chu Dịch nói: "Đây là nhân chi thường tình."
Tôn quản gia nói: "Tào gia chúng ta là dân kinh doanh, buôn bán gần nhất là ở trong thành này, buôn bán xa nhất có thể đến tận Bắc Hải, đội buôn đang thiếu đội ngũ hộ tống, nếu có người cần ẩn náu trà trộn vào, có thể tùy ý đi xa gần."
Hắn nhìn về phía Yến Thu, Hạ Xu, lại nói:
"Lão thái gia đã nghiêm khắc dặn dò, nếu hai vị cao đồ của lão thiên sư đến Tào Phủ, tất nhiên sẽ coi như con cháu trong nhà, không có nửa phần chậm trễ."
Chu Dịch quay người lại, vẻ tàn khốc hoàn toàn biến mất, ngược lại mang theo nụ cười.
"Cách hành xử của Tào lão thái lão gia khiến ta khâm phục, xin hãy chuyển lời, Thái Bình Đạo ghi nhớ ân tình này."
"Không dám."
Lão quản gia cúi đầu cười cười, không dám có nửa phần qua loa.
Tình hình Ung Khâu thế nào, Tào Phủ lẽ nào không biết?
Giờ phút này chỉ cảm thấy vị thiên sư trẻ tuổi trước mắt này căn bản không thể nhìn thấu, hành sự còn thâm bất khả trắc hơn cả lời lão thái gia nói.
Ai, Nhị Lang quân so với người này, các loại thủ đoạn quả thực kém xa.
"Sư huynh!"
Hai đứa trẻ Hạ Xu, Yến Thu tới kéo ống tay áo hắn.
Chu Dịch xoa xoa đầu bọn chúng, cười nói:
"Đi thôi."
Trong đại điện Thiên Sư, hắn hất đạo bào, lại yên tĩnh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, quay lưng về phía Ung Khâu, mặt hướng về pho tượng Hoàng Lão.
"Keng!"
Trên núi Phu Tử, gõ vang một tiếng chuông thần chậm rãi...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận