Hồng Hoang Chi Ta Có Thể Hợp Thành Vạn Vật

Chương 332: Hỗn Độn bên trên, Hồng Quân đánh lén 【 cầu đính duyệt cầu toàn đặt hàng 】

**Chương 332: Trên Hỗn Độn, Hồng Quân đánh lén 【 cầu đính duyệt, cầu toàn đặt hàng 】**
Thanh Vân sắc mặt không đổi, kỳ thực trong lòng cũng đã thả lỏng một hơi, bất quá hắn vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, dù sao hắn và Bàn Cổ vốn không quen biết, ai biết được vị cường giả có thể "Khai thiên Tích địa" này sẽ làm ra chuyện gì!
Nhìn bộ dáng như vậy của Thanh Vân, Bàn Cổ không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại có chút tán thưởng gật đầu:
"Năm đó nếu ta có lòng cảnh giác như ngươi, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế! Tiểu bối, hãy cố gắng tu luyện! Hỗn Độn tuy rộng lớn nhưng đây không phải là đỉnh điểm, đợi đến một ngày ngươi có thể đi tới nơi đó, hy vọng ngươi vẫn có thể giữ vững tâm tính này."
Thanh Vân nghe Bàn Cổ nói, biến sắc, nơi đó? Nơi đó là địa phương nào?
"Tiền bối có thể hay không cho ta biết, trên Hỗn Độn là địa phương nào?"
"Không thể nói, khi ngươi đạt tới cảnh giới kia tự nhiên sẽ biết, lúc này nhiều lời cũng vô ích."
Bàn Cổ vừa nói vừa tự tay nắm lấy "Bốn năm bảy" Bàn Cổ Phủ, xoa nhẹ, trong mắt lóe lên một tia hoài niệm cùng với cừu hận, sau đó ngẩng đầu nhìn Thanh Vân:
"Bàn Cổ Phủ này đã bồi bạn ta suốt cuộc đời, bây giờ nó ở trong tay ngươi, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với nó, còn có phần bí pháp này, có lẽ sẽ có chút trợ giúp cho ngươi."
Nói xong, Bàn Cổ chỉ một ngón tay, một đạo lưu quang trong nháy mắt đánh về phía Thanh Vân.
Thanh Vân sắc mặt hơi đổi, bất quá cuối cùng vẫn không có lựa chọn tránh né.
Lưu quang rơi xuống trước mặt Thanh Vân, hóa thành một khối ngọc phù, trên đó huyền ảo phù văn vờn quanh, phảng phất như đại đạo đan xen.
Thanh Vân tự tay nhận lấy, nhưng không lập tức quan sát, bởi vì bây giờ không phải lúc.
"Không biết tiền bối có gì phân phó?"
Thanh Vân mở miệng hỏi, hắn không tin rằng trên đời này lại có bữa trưa miễn phí.
Đúng lúc này, toàn bộ Hỗn Độn phong vân biến ảo, trên không trung xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, trung tâm vòng xoáy đen như mực, một cổ khí thế cường đại "phô thiên cái địa" tràn ngập ra.
Giờ khắc này, toàn bộ Hỗn Độn, vô số sinh linh đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía bên này, bọn họ cảm giác ở nơi đó có một luồng khí tức khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ở khu vực Ma Thần, nam tử thần bí lúc này sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn về phía bên này, tựa hồ như nhìn thấy một thứ gì đó khiến hắn vô cùng khiếp sợ, không dám tin.
Cùng có biểu hiện tương tự với hắn, còn có Hồng Quân đang ở trong một cung điện gần Hồng Hoang Thế Giới, điểm khác biệt duy nhất là trong mắt hắn hiện lên một tia kích động, sau đó toàn bộ thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang bay về phía bên này.
Bên này, Thanh Vân sắc mặt tái nhợt, cảm nhận được cổ khí tức hủy thiên diệt địa này, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, hắn ở gần nhất, có thể cảm giác được ở nơi đó phảng phất có một tồn tại vô thượng đang hướng về Hỗn Độn mà đến.
"Tiền..."
Thanh Vân quay đầu, đang chuẩn bị hỏi Bàn Cổ, hắn có dự cảm chuyện này tuyệt đối có quan hệ đến Bàn Cổ.
Tuy nhiên, điều khiến hắn kinh ngạc là lúc này Bàn Cổ cũng đã thay đổi dáng vẻ lúc trước, nhìn phía trên, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thanh Vân, Bàn Cổ cúi đầu nghiêm túc nói:
"Tiểu bối, ta sống lại đã kinh động đến một số người, bọn họ không phải là những kẻ mà hôm nay ngươi có thể đối phó. Sau này nếu có cơ hội, hãy giúp ta báo thù, nếu không có cơ hội thì thôi vậy. Hãy bảo vệ tốt Hồng Hoang Thế Giới, dù sao nơi đây cũng là tâm huyết của ta."
Sau đó, cả người Bàn Cổ hóa thành một đạo khói xanh bay về phía Thanh Vân.
Không đợi Thanh Vân kịp phản ứng, đạo khói xanh trực tiếp bắn vào mi tâm của hắn.
"Oanh!"
Trong đầu phảng phất lóe lên một đạo sấm sét, từng đạo cảm ngộ tràn ngập trong đầu.
Mà Bàn Cổ hoàn toàn biến mất, tồn tại vừa mới giáng lâm phảng phất như mất đi mục tiêu, dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.
Tất cả tan biến như mây khói, tại chỗ chỉ còn lại một nam tử mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng ở trong Hỗn Độn, quanh thân là một đạo Đạo pháp tắc chi lực vờn quanh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một đạo lưu quang từ đằng xa bay tới, cuối cùng rơi xuống cách Thanh Vân không xa.
Hồng Quân nhìn Thanh Vân lúc này đang ngồi xếp bằng, sắc mặt biến đổi, ngắm nhìn bốn phía xung quanh, không có phát hiện gì, nhất thời cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Bất quá, nhìn Thanh Vân lúc này dường như không hề có động tĩnh, trong mắt lóe lên một tia sát ý nồng đậm, vung tay lên, một đạo lưu quang màu xanh đậm xuất hiện, sau đó lặng lẽ không một tiếng động vọt tới Thanh Vân.
Mắt thấy lưu quang sắp chạm đến mi tâm Thanh Vân, mà hắn vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì, Hồng Quân trên mặt lộ ra một tia vui sướng.
Thanh Vân đang ngồi xếp bằng trên thực tế đã phát hiện ra Hồng Quân khi hắn đến gần, bất quá khi đó đang nằm ở thời khắc mấu chốt cho nên không để ý đến mà thôi!
Lúc này cảm giác được cổ khí tức nguy hiểm này, nhất thời hai mắt vừa mở, trong nháy mắt hai đạo Âm Dương Thần Quang từ hai mắt bắn ra, hướng về phía đạo hào quang màu xanh sẫm kia đánh tới.
Điều làm cho Thanh Vân bất ngờ là, thứ màu xanh đậm kia dường như đặc biệt yếu ớt, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt đã bị Âm Dương Thần Quang phá hủy.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Quân, Thanh Vân trong mắt lóe lên một tia khinh thường, nói:
"Không ngờ rằng, đường đường là Hồng Quân mà cũng sử dụng loại thủ đoạn này! Bất quá, muốn giết ta, Thanh Vân, như vậy vẫn chưa đủ!"
Hồng Quân sắc mặt biến hóa, bất quá nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn vẫn cố nén sát ý trong lòng, mở miệng nói:
"Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở đây? Xin đạo hữu hãy cho ta biết."
Thanh Vân ngạc nhiên nhìn Hồng Quân, hắn không nghĩ tới tên này vậy mà lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này! Lẽ nào hắn đã phát hiện ra điều gì?
Đúng rồi! Hồng Quân, người này, vô cùng thần bí, Thanh Vân vốn cho rằng bên cạnh hắn, như trong những cuốn tiểu thuyết đã từng kể, là một trong ba nghìn Hỗn Độn Ma Thần, thế nhưng sau khi chiến đấu với hắn mấy lần, Thanh Vân liền lật đổ suy nghĩ này.
Như vậy, Hồng Quân có phải hay không chính là người ở nơi mà Bàn Cổ đã nhắc tới? Thanh Vân có chút hoài nghi.
Thanh Vân không trả lời câu hỏi của Hồng Quân, ngược lại đột nhiên mở miệng hỏi:
"Trên Hỗn Độn là cái gì?"
"Ngươi làm sao..."
Hồng Quân đột nhiên mở to hai mắt, lời nói ra mới được một nửa dường như nghĩ đến điều gì đó, lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn dáng vẻ như vậy của hắn, trong lòng Thanh Vân cũng đã có đáp án, bất quá, điều này khiến hắn mơ hồ có một chút cảm giác hưng phấn.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Thanh Vân 2. 2 ở trong lòng kiên quyết nói:
"Nơi đó ta nhất định sẽ đi, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn nhìn thấy phong cảnh cao nhất của thế giới này."
Sau đó quay đầu nhìn về phía Hồng Quân, trong đôi mắt sát ý không hề che giấu.
Hắn vẫn không quên chuyện Hồng Quân vừa rồi đã đánh lén mình, nếu không phải là mình vừa vặn tỉnh lại, chỉ sợ thật sự đã bị lão già này ám toán!
Vẫy tay, Bàn Cổ Phủ trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay, không đợi Hồng Quân kịp mở miệng, Thanh Vân vung tay chém xuống, trong nháy mắt hắn liền xuất hiện ở trước mặt Hồng Quân.
Một búa quang mang phá vỡ không gian, chém về phía Hồng Quân.
Bên trên một búa này không có sát khí kinh thiên, cũng không có khí tức sắc bén ngút trời, nhìn qua vô cùng bình thường, phảng phất như một người phàm vung ra một búa.
Tuy nhiên, Hồng Quân lại biến sắc, toàn bộ thân ảnh trong nháy mắt nhanh chóng lùi lại, trong tay Tạo Hóa Ngọc Điệp xuất hiện, đạo tắc nồng đậm bao trùm trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận