Hồng Hoang Chi Ta Có Thể Hợp Thành Vạn Vật

Chương 196: Hạo Thiên biệt khuất, Tiệt Giáo vấn đề

**Chương 196: Hạo Thiên ấm ức, vấn đề Tiệt Giáo**
Mấy người thương nghị một phen về chuyện Phong Thần đại kiếp, rồi ai đi đường nấy. Dù sao dựa theo lời Đạo Tổ, khoảng cách Phong Thần vẫn còn mấy trăm năm nữa.
Mà bên trong Thiên Đình, giờ phút này Ngô Thiên đang nổi giận lôi đình.
Ban đầu, hắn cho rằng mình đã cầu đến Đạo Tổ, nay Đạo Tổ cũng đã định ra chuyện Phong Thần, vậy thì địa vị Thiên Đình của hắn trong Hồng Hoang chắc chắn sẽ thăng tiến vượt bậc, không còn ai dám xem thường Thiên Đình.
Nhưng mà, mọi người trong Hồng Hoang sau khi biết chuyện này là do Hạo Thiên dựng lên, tuy có không ít người vì an toàn mà trực tiếp đến Thiên Đình thụ phong.
Thế nhưng đều không có chút hảo cảm nào với Hạo Thiên, mà trực tiếp ngả về phía tam giáo đệ tử, đại bộ phận thậm chí còn đầu nhập vào Trυng Thiên Tử Vi Bắc Cực Đại Đế Triệu Công Minh hiện nay.
Ngẫm lại thế cục Thiên Đình hiện giờ, Ngô Thiên thật sự là hối hận, hối hận lúc trước đã trực tiếp cho tam giáo một cái Lục Ngự chi vị.
Vốn dĩ để tỏ rõ sự coi trọng của mình đối với tam giáo, đã phong cho Triệu Công Minh một chức Trυng Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế, còn những người khác của Tiệt Giáo cũng được phong làm Tinh Quân cùng một loạt chức vị tương tự, vừa vặn chịu sự chỉ huy của Triệu Công Minh.
Trυng Thiên Tử Vi Bắc Cực Đại Đế chưởng quản kinh vĩ trời đất, chỉ huy tinh thần, trong Lục Ngự thì chức quyền cũng chỉ kém Hạo Thiên một bậc.
Mà giờ khắc này lại trở thành một bước cản trở hắn phân chia quyền lợi, hết lần này tới lần khác hắn cũng không thể động đến vị trí của Triệu Công Minh, càng không dám di chuyển, cho nên Ngô Thiên vô cùng ấm ức.
Nếu nói trong Hồng Hoang có ai khẩn cấp hy vọng Phong Thần đại kiếp đến, phỏng chừng cũng chỉ có Hạo Thiên, hắn giờ phút này đã không thể chờ đợi để tiếp nhận đám nhân thủ bị Phong Thần kia.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể tưởng tượng được không lâu nữa thế lực của Triệu Công Minh tất sẽ vượt lên trên hắn, đến lúc đó, Thiên Đình này liệu có còn là Thiên Đình của Hạo Thiên hắn? Chỉ sợ sẽ biến thành Thiên Đình của tam giáo!
Đối với Ngô Thiên dã tâm bừng bừng mà nói, đây là chuyện không thể tha thứ.
Bên này, sau khi rời khỏi Côn Luân Sơn, Thanh Vân trực tiếp đi tới Kim Ngao đảo của Tiệt Giáo, hắn nhớ rõ trong thần thoại kiếp trước, Tiệt Giáo t·ử v·o·n·g thảm trọng, phần lớn nguyên nhân cũng là bởi vì có không ít đệ tử làm quan trong Thương Triều.
Hơn nữa, đệ tử Tiệt Giáo phần lớn coi trọng nghĩa khí, tính tình hào hiệp, chính là rút dây động rừng, loại hành vi một phương gặp nạn, tám phương tiếp viện này tuy khiến người ta cực kỳ thích, nhưng cũng dễ dàng bị tiểu nhân lợi dụng.
Ngẫm lại Tiệt Giáo được xưng "vạn tiên lai triều", nếu không phải giống như "Hồ Lô Oa cứu gia gia" dâng lên từng bước, mọi người chen lấn xông lên, đừng nói Xiển Giáo lúc đó, cho dù mấy giáo còn lại hợp lại cũng không phải đối thủ.
Bên trong Bích Du Cung trên Kim Ngao đảo, Thông Thiên nhìn Thanh Vân vừa mới trở về liền bám gót tới, vẻ mặt nghi hoặc.
"Tiểu Vân tử, ngươi đây là?"
Thanh Vân thi lễ một cái, lúc này mới lên tiếng nói:
"Sư thúc, bây giờ Nhân Tộc đã đến thời kỳ Thương Triều, môn hạ đệ tử của ngài có ai đang làm quan ở Thương Triều không?"
"Thương Triều làm quan? Nhân gian hôm nay là Thương Triều sao?"
Thông Thiên vẻ mặt nghi hoặc.
Nhìn dáng vẻ của Thông Thiên, Thanh Vân liền biết mình tìm lộn người, vị sư thúc này của hắn quả thực không biết nên nói là hào hiệp hay ngây thơ, cảm giác đối với sự tình môn hạ đệ tử của mình, đơn giản là hoàn toàn không biết gì cả!
Lúc này trực tiếp mở miệng nói: "Lần Phong Thần đại kiếp này có liên hệ mật thiết với việc thay đổi triều đại của nhân gian, tự nhiên là cần phải biết rõ những tình huống này. Sư thúc ngài cũng không phải không biết, Tiệt Giáo môn hạ đệ tử ai ai cũng nghĩa khí sâu nặng, nếu là có người làm quan trong triều, khó tránh khỏi sẽ bị người ta lợi dụng. Sư thúc hãy gọi Đa Bảo bọn họ đến đây đi, việc này còn phải nói cho bọn hắn biết."
Nghe xong lời Thanh Vân nói, Thông Thiên cũng không hàm hồ, hắn biết mình không phải người giỏi xử lý những chuyện này, liền trực tiếp thông báo cho Đa Bảo mấy người mau chóng tới.
Đa Bảo mấy người lúc này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi đến nơi, nhìn thấy Thanh Vân, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau xong, Thông Thiên trực tiếp đem chuyện Phong Thần kể lại cho mọi người nghe, sau đó cực kỳ tiêu sái rời đi, giao phó tất cả mọi chuyện cho Thanh Vân.
Lập tức, mọi người đều trố mắt nhìn Thanh Vân, Phong Thần đại kiếp bọn họ đều đã hiểu rõ, bọn họ thân là Thánh Nhân đệ tử, chắc chắn sẽ không cam tâm sau khi c·hết lên Phong Thần bảng chịu sự khống chế của Hạo Thiên kia.
Thanh Vân cũng không hàm hồ, trực tiếp mở miệng nói, "Nếu sư thúc đã giao việc này cho ta, vậy thì ta tự nhiên sẽ không để mọi người phải thất vọng, trong Tiệt Giáo có ai làm quan ở Thương Triều không?"
"Thương Triều?"
Mọi người đều có chút mê hoặc nhìn nhau, sau đó Kim Linh Thánh Mẫu đứng dậy, nói:
"Môn hạ của ta có một đệ tử, Văn Trọng, sinh ra đã không tầm thường, trên trán có một con mắt dọc, có năng lực làm rõ phải trái, phân biệt Trυng Gian, cũng là hữu duyên với Vương Triều nhân gian, đã sớm xuống núi, không biết hôm nay có đang làm quan ở Thương Triều hay không."
Kim Linh Thánh Mẫu nói xong, Đa Bảo cũng tiến lên nói: "Tiệt Giáo ta có một bộ phận Ngoại Môn Đệ Tử có khả năng đang làm quan ở Thương Triều, bất quá tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng."
Thanh Vân thầm nghĩ quả nhiên, lúc này, khoảng cách Phong Thần chỉ có mấy trăm năm ngắn ngủi, mà Văn Trọng, vị Tam Triều Nguyên Lão này, có lẽ lúc này coi như chưa làm quan ở Thương Triều thì cũng sắp rồi.
Lúc này nói: "Từ nay về sau, Phong Thần đại kiếp có liên quan tới việc thay đổi triều đại nhân gian, người làm quan trong triều ắt sẽ liên lụy trong đó.
Các ngươi chờ chút đi thông báo cho các vị đệ tử, người nào nguyện ý trở về, thì tĩnh tâm tụng Hoàng Đình, trước đại kiếp không nên tùy ý ra ngoài, để tránh nhiễm nhân quả. Còn những người không nguyện ý trở về, hãy tỉ mỉ quan sát, nếu có dị động gì thì phải lập tức báo cáo."
. . .
...
"Là!"
Các vị đệ tử dồn dập bằng lòng, tuy trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng bọn họ tin tưởng vị đại sư huynh này sẽ không lừa gạt bọn họ.
Sau đó, Thanh Vân thấy Tam Thanh cũng không chuẩn bị quản sự, liền trực tiếp triệu tập nhân mã, mang theo tam giáo đệ tử trở về Bồng Lai Tiên đảo của mình, trong đại kiếp, hắn dự định sẽ lấy Đạo Tràng này làm đại bản doanh.
Đương nhiên, lúc này cũng là dẫn mọi người qua làm quen một chút.
Được hắn dẫn lên đảo cũng chỉ là một số đệ tử cao giai, tỉ như những Ngoại Môn Đệ Tử kia của Tiệt Giáo thì không có được đãi ngộ tốt như vậy.
Ngoại trừ Đa Bảo mấy người đã từng tới, có không ít người đều là lần đầu tiên tới Đạo Tràng của Thanh Vân, nhìn thấy Bồng Lai Tiên đảo còn khí thế hơn cả Thánh Nhân Đạo Tràng, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ ước ao nồng đậm.
Tỉ như Thập Nhị Kim Tiên của Xiển Giáo, cùng với Tam Tiêu đám người đều có Đạo Tràng riêng, tuy đều là Động Thiên Phúc Địa hiếm có trong Hồng Hoang, thế nhưng so với Bồng Lai Tiên đảo thì kém xa lắc.
"Oa! Đại sư huynh, Đạo Tràng này của huynh cũng quá tuyệt vời rồi!"
"Đơn giản là so với Đạo Tràng của sư phụ còn tốt hơn!"
"Thật là nhiều thiên tài địa bảo, đúng là Linh Dược linh căn mọc đầy đất a!"
Nhìn một đám sư huynh đệ lộ vẻ kinh ngạc, ước ao, đủ loại thần sắc, Thanh Vân mỉm cười, "Các ngươi mới đến, muốn chơi trước hết hãy ở trên đảo này dạo chơi đi! Chờ một chút đến trυng ương tòa cung điện kia tìm chúng ta."
Nhìn trong nháy mắt giải tán lập tức mọi người, Đa Bảo mấy người cười khổ liếc nhau, trước đây bọn họ cũng là như vậy, nhưng quen dần thì cũng thành chuyện thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận