Hồng Hoang Chi Ta Có Thể Hợp Thành Vạn Vật

Chương 137: Nước ngoài người, thực lực đối với lần này

**Chương 137: Người ngoại vực, thực lực đối ứng**
Xa xa, hai người vẫn còn chìm đắm trong sự kinh hoàng, lúc này bất chợt bừng tỉnh, điên cuồng hướng về phía xa thục mạng bỏ chạy.
Đồng thời không khỏi dồn dập ở trong tâm lý thầm mắng bản thân ngu ngốc, loại chiến đấu này há là hạng người như mình có thể ở cự ly gần quan sát sao?
Càng không nói đến việc trong lòng hai người bọn họ còn có quỷ, nếu bị phát hiện thì xong đời! Nghĩ như vậy, tốc độ của hai người lần nữa gia tăng thêm một thành.
"Hai vị vội vàng như thế là chuẩn bị đi đâu? Có cần tiễn các ngươi một đoạn đường không?"
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên phía trên hai người, cùng lúc đó, một cỗ áp lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống bao phủ trên thân hai người, khiến cho bọn họ dù đang thông quang cũng bị ngạnh sinh sinh dừng lại giữa không trung.
Hai người liếc nhìn nhau, dồn dập nhìn thấu trong mắt đối phương sự sợ hãi cùng với bất đắc dĩ.
Thanh âm truyền tới tuy là ôn hòa, thế nhưng ở trong tai hai người bọn họ chẳng khác nào ma âm đòi mạng "năm sáu ba".
Thanh Vân từ bầu trời hạ xuống, dừng lại ở trước mặt hai người, hai mắt tự tiếu phi tiếu nhìn bọn họ.
Ở thời khắc cảm nhận được hơi thở trên thân hai người, Thanh Vân liền biết rõ hai người này không phải là người của Hồng Hoang Thế Giới.
Mà bây giờ trong Hồng Hoang, trừ thế giới của bọn họ ra, cũng chỉ có những người đến từ phương thế giới khác do t·h·i t·hể của Hỗn Độn Ma Thần hóa thành.
"Bọn ta bái kiến tiền bối! Không biết tiền bối đến đây tìm chúng ta không rõ có chuyện gì?"
"Thế giới phía các ngươi là chuẩn bị tập thể đến Hồng Hoang Thế Giới của chúng ta du ngoạn hay sao? Trên đến Thánh Nhân, dưới đến Đại La Kim Tiên, nối liền không dứt, thật cho rằng thế giới này của chúng ta là hậu hoa viên à?
Thanh Vân giọng nói bình thản, nghe không ra vui giận.
Nhưng mà hai người đang đối mặt với hắn lại cảm thấy một cỗ nguy cơ lớn, đại k·h·ủ·n·g b·ố p·h·át ra từ nội tâm xông thẳng lên đầu, phảng phất giây tiếp theo sẽ hồn phi phách tán, c·hết oan c·hết uổng một dạng.
Biết thân phận của mình bị khám phá, hai người ngược lại cũng đ·ộ·c thân, trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Vân, một trong hai người mở miệng nói:
"Bọn ta thật là đến từ một thế giới khác, nhưng đến thế giới này không có làm bất cứ việc ác nào, cũng xin tiền bối thả cho chúng ta một con đường sống.
Nhìn thấy hai người đến giờ còn muốn nói xạo, Thanh Vân khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt,
"Tha cho các ngươi một con đường sống không phải là không được. Ngươi nói cho ta biết các ngươi làm thế nào tiến vào thế giới này? Vị trí của thế giới kia ở đâu?
Còn có vừa rồi cái đại gia hỏa kia là do các ngươi thả ra a! Rốt cuộc có âm mưu gì? Nếu các ngươi thành thật khai báo, ta Thanh Vân nói lời giữ lời, tuyệt không làm khó dễ các ngươi."
Nhưng mà, làm cho Thanh Vân ngoài ý muốn chính là, hai người mới vừa rồi còn sợ hãi không ngớt, sau khi nghe thấy mấy điều này, thần tình đột nhiên trở nên kiên định. Dồn dập lắc đầu biểu thị không biết, điều này làm cho sắc mặt Thanh Vân triệt để âm trầm xuống.
Chứng kiến sắc mặt Thanh Vân, hai người lúc này biết không hay, liếc nhau, dồn dập phun ra một ngụm tinh huyết, cả người hóa thành một đạo huyết quang hướng về xa xa bỏ chạy, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn gấp trăm lần.
Nhưng mà chỉ bằng bọn họ mà muốn từ trong tay Thanh Vân chạy trốn, đó là điều không thể.
Chỉ thấy Thanh Vân một tay khẽ lật, một bàn tay to kình thiên xuất hiện ở bầu trời, phảng phất như một thế giới bao phủ xuống, hai người nguyên bản đã chạy trốn tới xa nhanh chóng lùi lại, nhìn cự chưởng trấn áp xuống, hai người lộ vẻ tuyệt vọng.
Đang đúng vào lúc này, Thanh Vân thu tay lại.
Hai người thả lỏng một hơi đồng thời, trong lòng cũng không khỏi khẩn trương, bọn họ có thể cảm giác được một cỗ s·á·t cơ mãnh liệt bao phủ lấy mình.
"Cho các ngươi thêm một cơ hội, nói, hay không nói?"
Thanh Vân giọng nói lạnh lùng nói.
Đồng thời, s·á·t Lục pháp tắc trên người Thanh Vân dâng lên, hướng về hai người bao vây đi. Trong khoảnh khắc đó hai người phảng phất như đắm chìm trong t·h·i sơn huyết hải, bồi hồi ở bên bờ sinh tử.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt tràn đầy trong lòng hai người, phòng ngự tâm lý trong nháy mắt nghiền nát.
Căn bản không còn kịp suy tư, hai người khuôn mặt vặn vẹo, rống to:
"Ta nói, thế giới của chúng ta ở ~"
Nhưng lời của hai người còn chưa nói hết, chỉ thấy một cỗ sương mù màu đen quỷ dị từ trong thân thể hai người, không biết từ đâu bay ra, trong nháy mắt, b·iểu t·ình hai người định cách.
Đồng tử Thanh Vân co rụt lại, một luồng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông lên đầu, trong nháy mắt thân ảnh Thanh Vân nhanh chóng lùi lại.
"Ầm ầm!"
Chỉ thấy hai người bị dừng hình ảnh tại chỗ đột nhiên n·ổ t·u·n·g lên, vùng không gian kia trong nháy mắt nghiền nát biến thành một mảnh hư vô.
Một đạo khe hở không gian hướng về bốn phương tám hướng lan tràn đi, dư ba mãnh liệt r·u·ng động không gian hướng về Thanh Vân cuốn tới.
Thanh Vân sắc mặt khó coi, trong tay xuất hiện một mặt Hạnh Hoàng Kỳ, vạn đóa kim hoa tản ra bao phủ trên dưới quanh người hắn.
Dưới dư âm vụ n·ổ, từng phiến kim liên nghiền nát, sau đó lại có càng nhiều kim liên từ trong Hạnh Hoàng Kỳ bay ra bổ sung vào.
Một lúc lâu sau, dư ba tán đi, Thanh Vân sắc mặt âm trầm nhìn chỗ trống hư vô đang chậm rãi khôi phục kia.
Vừa rồi cỗ sương mù màu đen này làm cho hắn cảm giác rất kỳ quái, phảng phất là lực lượng Thánh Nhân, lại phảng phất là loại quy tắc lực lượng của thiên đạo.
Hắn có thể khẳng định trên người vị Chuẩn Thánh bị bắt sống lần trước không có sức mạnh to lớn như vậy.
Tuy rằng trên người vị Chuẩn Thánh kia cũng có sương mù màu đen tương tự phòng hộ, thế nhưng bị sư tôn nhà mình hơi dùng sức liền phá khai, hơn nữa tên kia cũng không lập tức c·hết đi.
Điều này làm cho Thanh Vân trong lòng không khỏi có một ít suy đoán, có thể cổ lực lượng này là bởi vì lần trước ký ức của vị Chuẩn Thánh kia bị chọn đọc, cho nên mới cố ý tăng thêm vào.
"Sư huynh, huynh không sao chứ?"
Quảng Thành Tử từ đằng xa chạy tới, nhìn một mảnh hỗn độn, cố nén sự thình lình trong lòng, mở miệng hỏi.
"Không có việc gì, gần đây nếu là ở trong Hồng Hoang du lịch hoặc là làm gì, tự mình chú ý một chút.
Chắc hẳn liên quan tới việc người ngoại vực tiến nhập Hồng Hoang Thế Giới, Nguyên Thủy sư thúc cũng đã nói với các ngươi rồi."
Thanh Vân lắc đầu, mở miệng dặn dò.
Những sư đệ sư muội này của hắn, tuy rằng thiên phú tu luyện rất tốt, hơn nữa đều là môn hạ Thánh Nhân, thế nhưng chung quy thời gian tu luyện có chút ngắn.
Tu vi so với những người ngoại vực tiến nhập Hồng Hoang này có chút yếu đi! Nếu như không cẩn thận gặp gỡ, vậy cũng không tốt.
Bây giờ trong tam giáo đệ tử, cũng chỉ có 4. 9 Huyền Đô sư đệ của mình vừa đột phá Đại La Kim Tiên kỳ tu vi, cộng thêm một thân p·h·áp bảo, đối chiến với những người ngoại vực Đại La Kim Tiên kỳ này ngược lại không sợ hãi, những người khác, cũng chỉ có Đa Bảo là có thể đột phá.
Nghĩ như thế, Thanh Vân ngược lại cảm giác tu vi của người trong tam giáo mình quả thực có chút yếu kém.
Toàn bộ trong hàng đệ tử tam giáo, cộng thêm mình và Đa Bảo khả năng đã đột phá, tính toán đâu ra đấy cũng mới có ba người đạt Đại La Kim Tiên kỳ trở lên! Được rồi, còn có một Nhiên Đăng đạo nhân!
Nhưng mà ngẫm lại, đã có bao nhiêu người Đại La Kim Tiên kỳ trở lên từ ngoại vực tới!
Đương nhiên nghĩ như vậy cũng có chút không đúng, ai biết những người ngoại vực này là cả thế giới nhằm vào bên này hành động, hay vẫn là một hai thế lực hành động!
Các vị đại lão, cầu tự động đặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận