Hồng Hoang Chi Ta Có Thể Hợp Thành Vạn Vật

Chương 140: Thanh Vân Nháo Hải, cực phẩm Hắc Long

**Chương 140: Thanh Vân Náo Loạn Biển Cả, Hắc Long Cực Phẩm**
"Xuống biển ư? Không cần thiết, chúng ta cứ ở đây chờ bọn họ ra là được!"
Thanh Vân lắc đầu, xuống biển làm gì chứ? So với việc đó, hắn càng thích đứng đây đợi những kẻ kia tự mình trồi lên.
Lập tức, Thanh Vân tiến lên một bước, trên người một cỗ khí thế bá tuyệt thiên địa phát ra, toàn bộ bầu trời Đông Hải biến đổi bất ngờ, vô tận mây đen tụ đến, sấm chớp đùng đoàng.
"Đông Hải Long Vương, mau lăn ra đây cho ta!" Một tiếng quát lớn vang vọng đất trời, trong nháy mắt hơn nửa Hồng Hoang đều quanh quẩn thanh âm này, mọi người đều bất ngờ nhìn về phía Đông Hải.
Vô số người đại thần thông đưa ánh mắt nhìn về phía nơi này, khi nhìn thấy thân ảnh đứng ở bờ Đông Hải kia, tất cả đều dồn dập biến sắc, lập tức lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú.
Bên trong vô tận hải vực, Chúc Long đột nhiên mở mắt, nhìn về phía bờ biển Đông Hải, nhíu mày.
Nói thật, hắn bây giờ không muốn gặp nhất chính là thân ảnh kia! Trận chiến lần trước còn rõ mồn một trước mắt, đây chính là tên đến cả Thánh Nhân cũng không sợ! Bây giờ Long Tộc suy thoái, hắn cũng không muốn dễ dàng gây chuyện.
Lập tức xem xuống phía dưới mấy bóng người, mở miệng nói:
"Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi ai đi trêu chọc hắn?"
Phía dưới mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng phát khổ. Trêu chọc người nọ ư? Đừng đùa, bọn họ còn chưa sống đủ!
Cạnh bờ biển, Thanh Vân nhìn phía dưới không có động tĩnh gì ngoài khơi, nhãn thần dần dần lạnh xuống. Lần này hắn vốn chuẩn bị tìm chuyện, như vậy ngược lại là chính hợp tâm ý của hắn.
Một tay vươn ra, hướng về ngoài khơi chộp một cái.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ ngoài khơi đều rung chuyển.
Trên mặt biển Đông Hải nổi lên sóng lớn ngập trời, Đông Hải Long Vương sắc mặt âm trầm ngồi ở vị trí đầu trong Crystal Palace (Thủy Tinh Cung), nhìn cung điện lung lay sắp đổ.
"Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Vì sao người nọ lại đột nhiên tìm tới cửa?"
Đông Hải Long Vương giận dữ, thanh âm vang vọng toàn bộ Crystal Palace (Thủy Tinh Cung). Hắn cũng sớm đã thông báo, không nên trêu chọc người nọ, bây giờ lại bị đột nhiên tìm tới cửa! Nhìn phía dưới, mọi người đều trầm mặc không nói, Đông Hải Long Vương thở dài, chậm rãi đứng dậy: "Đi thôi, đi ra xem một chút, có các vị lão tổ ở đây, chắc hẳn người nọ cũng không biết làm quá phận!"
Ngoài khơi xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, sau đó đoàn người hạo hạo đãng đãng đi ra.
"Tiểu Long gặp qua các vị tiên trưởng! Không biết các vị tới Đông Hải ta có việc gì?"
Đông Hải Long Vương trong lòng biết rõ mấy người đều là đệ tử Thánh Nhân, huống chi Thanh Vân đạo nhân này, thực lực bản thân không phải bọn họ có thể chọc nổi, cho nên tư thế thả rất thấp.
Thanh Vân khinh thường nhìn lướt qua mọi người trước mắt, sau đó giọng nói đạm mạc cất lên.
"Nếu Đông Hải Long Vương không rõ ràng bọn họ làm chuyện gì, vậy sư đệ ngươi liền nói rõ ràng cho bọn hắn nghe đi!! Tránh để người ta nói chúng ta tam giáo đệ tử khi dễ người khác."
Nghe được Thanh Vân nói, đám người Đông Hải Long Vương trong lòng hơi chấn động, mọc lên một cỗ dự cảm bất tường. Mà Hắc Long vẫn đứng ở sau lưng Đông Hải Long Vương lúc này biến sắc, tựa hồ nhớ ra cái gì đó! Quảng Thành Tử ngược lại cũng là người thành thật, không có thêm mắm thêm muối, mà là đem chuyện đã xảy ra chậm rãi kể lại cho mọi người nghe.
Nhưng giọng điệu bình thản đó lại làm cho Đông Hải Long Vương và đám người mồ hôi như mưa rơi.
"Bốp!"
Quảng Thành Tử vừa dứt lời, Đông Hải Long Vương trở tay tát một cái lên mặt Hắc Long. Nhất thời, nửa bên mặt Hắc Long sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Còn không đợi những người khác lên tiếng, chỉ thấy Hắc Long sắc mặt bi phẫn hét lớn: "Đại ca, ngươi đánh ta? Vì cái tên cỏ rác kia, ngươi ngay cả tình huynh đệ nhiều năm của chúng ta cũng không màng sao?"
Hắc Long thường ngày ỷ vào việc mình là đệ đệ của Đông Hải Long Vương mà tác oai tác quái, xưa nay không người dám quản.
Giờ khắc này, hắn lại phảng phất cảm thấy từ bốn phương tám hướng quăng tới những ánh mắt trào phúng.
Điều này khiến cho hắn nhiều năm hoành hành ngang ngược, tính tình triệt để bộc phát, trực tiếp gào thét ầm ĩ.
"Vô liêm sỉ! Chuyện cho tới bây giờ còn không biết hối cải, mau mau hướng mấy vị đạo hữu nhận sai đi."
Đông Hải Long Vương lúc này sắc mặt rất đen, đen như đáy nồi.
Hắn không phải không biết tính tình vị huynh đệ (aeej) đồng bào của mình, nhưng hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm huynh đệ sâu đậm.
Cho nên từ trước tới nay cũng không quản không hỏi, chỉ là sau đó sẽ dùng năng lực của mình hỗ trợ thu dọn tàn cuộc.
Thường ngày trong Long tộc thì cũng thôi, bằng vào thân phận của mình, không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng không ngờ rằng, chớp mắt liền cho mình một vố lớn như vậy.
Lúc này Đông Hải Long Vương trong lòng cũng nhanh chóng suy tính, nghĩ cách bảo vệ vị huynh đệ này của mình.
Việc này có thể lớn có thể nhỏ, tuy nữ tử kia là con của Nhân Tộc công chúa, nhưng dù sao cũng chỉ là phàm nhân, nếu tam giáo đệ tử không truy cứu, không có gì đáng ngại!
Nhưng có lẽ trong ngày thường hung hăng càn quấy đã quen, lúc này Hắc Long căn bản không để ý tới Đông Hải Long Vương ám chỉ, ưỡn cổ lên, kiên cường nói:
"Đại ca, ngươi hà tất phải sợ bọn họ! Long Tộc ta đâu phải không có cao thủ, lão tổ bọn hắn đều còn ở đó! Nếu những người này dám làm loạn, bằng vào đám người lão tổ, thu thập bọn họ vài cái còn không phải dễ như ăn cháo!"
Hắc Long vừa nói lời này, tại chỗ, mọi người Long Tộc đều sắc mặt đại biến.
Mà các đại năng Hồng Hoang đưa mắt nhìn về phía này, lại lộ ra thần sắc như cười như không. Thay Long Tộc cảm thấy bi ai, dĩ nhiên lại xuất hiện cái này.
Một tên cực phẩm như vậy! Thật đúng là cho rằng Long Tộc vẫn còn là bá chủ thượng cổ!
Quảng Thành Tử vẻ mặt tức giận đang chuẩn bị nói gì, nhưng lại bị Thanh Vân ngăn cản.
Thấy được Quảng Thành Tử và Huyền Đô hai người không hiểu, Thanh Vân chậm rãi nói:
"Không vội, ta muốn nhìn xem tên cực phẩm này của Long Tộc làm sao sống đến bây giờ."
Thanh Vân giọng nói rất bình thản, nhưng tại chỗ, chư vị Long Tộc lại dồn dập cảm giác phảng phất có một thanh lợi nhận tràn ngập sát khí xẹt qua lòng mình.
Đông Hải Long Vương sắc mặt liên tục biến ảo, trong nháy mắt này hắn có ý định giao vị huynh đệ này của mình ra, nhưng nghĩ đến tình cảm huynh đệ nhiều năm, hắn lại không nỡ.
Hơn nữa, lời Hắc Long nhắc đến các lão tổ cũng làm cho hắn trong lòng hơi động.
Tuy bây giờ tam giáo thế lớn, trước mắt Thanh Vân đạo nhân cũng lợi hại phi thường, nhưng Long Tộc hắn cũng có các vị lão tổ tồn tại, nói vậy bọn họ nhượng bộ một chút, cùng lắm thì bồi thường thêm, hẳn không có chuyện gì.
Nhìn thoáng qua Hắc Long đang giận dữ trừng mắt nhìn mọi người, Đông Hải Long Vương cắn răng nói:
"Long Tộc Hắc Long phạm sai lầm lớn, lại không biết hối cải, hôm nay ta lấy thân phận Đông Hải Long Vương phạt hắn diện bích hối lỗi, cả đời không được ra ngoài."
Hắc Long sắc mặt đại biến: "Đại ca, ngươi ~"
"Câm miệng!"
Hung hăng trừng mắt liếc Hắc Long, Đông Hải Long Vương lúc này mới xoay người, cười rạng rỡ nhìn về phía Thanh Vân và những người khác, mở miệng nói:
"Chư vị, Hắc Long ta đã trừng phạt, phía sau sẽ bẩm báo các lão tổ, việc này Long Tộc ta nguyện ý bồi thường, chịu nhận lỗi với chư vị!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận