Hồng Hoang Chi Ta Có Thể Hợp Thành Vạn Vật

Chương 246: Di Lặc tính kế, Thánh Nhân chặn đường

**Chương 246: Di Lặc tính kế, Thánh Nhân chặn đường**
Di Lặc trên mặt vẫn giữ bộ dạng tươi cười mỉm, nhìn Lục Áp đang nổi giận đùng đùng, mở miệng nói:
"Đạo hữu cảm thấy Phật Môn so với tam giáo thì thế nào?"
Lục Áp nhất thời có chút không hiểu rõ ý tứ của Di Lặc, hắn vốn chuẩn bị gia nhập Phật Môn, lúc này cũng không thể nói Phật Môn kém xa tam giáo a!!
Di Lặc cười cười, tựa hồ như đang cảm thán mà nói rằng: "Phật Môn mặc dù dưới sự cố gắng của hai vị Thánh Nhân, thực lực cũng không kém, thế nhưng so với tam giáo mà nói thì vẫn kém hơn một chút.
Hiện giờ bọn ta tuy đến đây ngăn chặn đệ tử tam giáo, thế nhưng việc này cần có chừng mực, mỗi lần xuất thủ không chỉ có Phật Môn chúng ta, giả sử bọn ta một lần hành động tiêu diệt những đệ tử tam giáo này, thì sau đó bọn ta tất nhiên sẽ hứng chịu sự trả thù điên cuồng của tam giáo, loại chuyện như vậy cái được không bù nổi cái mất!"
"Vậy theo ý đạo hữu, chúng ta tiếp theo không làm gì cả sao?"
Lục Áp mở miệng hỏi.
"Không phải, không phải, không phải, chúng ta nên làm thì đã làm rồi, những đệ tử tam giáo này không phải đang bị vây trong đại trận sao? Còn lại thì xem những người khác!"
Di Lặc vẫn giữ bộ dạng tươi cười mỉm, tựa hồ đối với cục diện này đã sớm có dự liệu.
Bên này, Thanh Vân đám người một đường rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo, bởi vì lo lắng cho những đệ tử kia nên một đường phi nhanh.
Người khác không rõ ràng nhưng Thanh Vân há có thể không biết sao? Trong tay Lục Áp có không ít thứ tốt, nếu như đoán không sai, lần này Lục Áp trên người còn có chí bảo trảm Tiên Phi Đao.
Đột nhiên, Thanh Vân dừng lại, đứng giữa không trung.
"Đại sư huynh, làm sao vậy?"
Đa Bảo không hiểu, mở miệng hỏi.
Thanh Vân lạnh lùng nhìn một vòng, sau đó mở miệng nói: "Những người này thật đúng là không hết lòng dạ hiểm độc, lại dám dùng đại trận vây khốn chúng ta! Vậy mà lại mắc lừa!"
Thanh Vân vừa dứt lời, Đa Bảo đám người còn đang nghi hoặc, chỉ thấy chung quanh đột nhiên nổi lên một cột sương trắng dày đặc, trong sát na trời đất tối sầm, nhật nguyệt vô quang.
"Không hổ là đạo nhân Thanh Vân lừng lẫy Hồng Hoang, nhãn lực quả nhiên bất phàm!"
Một thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên, không khí chung quanh dường như trở nên âm lãnh.
Cảm nhận được cổ hơi thở này trong nháy mắt, Thanh Vân biến sắc:
"Khô Cốt?"
Bất quá, ngay sau đó hắn liền cảm giác không thích hợp, Khô Cốt đã chết, bị hắn tự tay giết chết, mặc dù đối phương là Thánh Nhân sẽ không hoàn toàn vẫn lạc, thế nhưng cũng không thể nhanh như vậy đã sống lại.
Quả nhiên, sau một khắc, thanh âm kia vang lên:
"Khô Cốt? Ta không phải phế vật bị ngươi chém giết kia, ngươi có thể gọi ta là U Minh!"
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện ở cách Thanh Vân đám người không xa, mở miệng nói.
"Sư huynh?"
Đa Bảo đám người nhìn người đến, đồng tử co rụt lại, có chút khẩn trương, cho dù kiến thức của bọn họ nông cạn thì lúc này cũng biết bọn họ đã gặp phải cường giả cấp bậc thánh nhân! Hơn nữa còn là địch không phải bạn!
"Không sao cả!"
Thanh Vân khoát tay ý bảo không cần khẩn trương. Sau đó, nhìn về phía gia hỏa tự xưng U Minh, lạnh giọng nói:
"Chắc hẳn đám người Phật Giáo kia có thể có lá gan lớn như vậy, đột nhiên nhảy ra, cũng là có quan hệ với các ngươi a!?"
"Cạc cạc cạc, không sai, nguyên bản chúng ta muốn ở thế giới này làm gì còn có chút bó tay bó chân, lúc này ngược lại là ít nhiều tam giáo các ngươi quá mức cường thế, khiến thế lực khác không thở nổi, vừa lúc để cho bọn ta nhờ vào đó mà có cơ hội một lần hành động tiến vào mảnh thế giới này. "
U Minh cười quái dị, mở miệng nói.
Thanh Vân tự tiếu phi tiếu nhìn U Minh, mở miệng nói:
"Ngươi biết đây là cơ hội ư, muốn ở thế giới này chia một chén canh cũng không dễ dàng đâu, trước tiên các ngươi phải gánh chịu hậu quả khi dám chặn ta, Thanh Vân! Còn có bao nhiêu người thì mau ra đây hết đi! Ta muốn xem chỉ dựa vào một mình ngươi thì liệu có đủ tư cách hay không!!"
"Hừ, bất quá chỉ là một tiểu tử gặp may mắn mà thôi, không thành thánh thì chung quy cũng chỉ là con kiến hôi, cũng không biết Khô Cốt tên kia làm thế nào lại chết trên tay ngươi, thức thời thì giao ra Bàn Cổ Phủ, nếu không ngày hôm nay nơi này chính là nơi chôn thân của các ngươi. "
Không sai, vị U Minh này là vì Bàn Cổ Phủ mà đến, sau khi biết tin tức này hắn liền không thể kìm chế được, nếu không hắn cũng sẽ không ở chỗ này chặn giết Thanh Vân đám người.
Còn việc hành động chung với người khác? Đùa gì thế, Bàn Cổ Phủ chỉ có một, đến lúc đó sẽ thuộc về ai?
Lại nói, hắn cũng không tin Thanh Vân thật sự có thể dựa vào sức một mình chém sát Thánh Nhân, cho nên hắn liền trực tiếp đến đây chặn đường, muốn một lần hành động đoạt được Bàn Cổ Phủ, đến lúc đó dựa vào chí bảo chi lực hắn liền có thể một lần hành động trở thành đứng đầu chúng Thánh.
Cách bên này không xa, có vài bóng người đứng ở đó, sắc mặt không được tốt.
"U Minh tên ngu ngốc này, không phải đã nói cùng động thủ một lượt sao? Bây giờ lại dám ra tay trước!"
"A, còn không phải vì Bàn Cổ Phủ sao, đoán chừng là ham muốn phát điên rồi! Bất quá, chúng ta có nên đi lên hay không?"
"Đi lên? Đi lên làm gì? Vừa lúc để cho hắn thử xem đạo nhân Thanh Vân kia thực lực có phải thật sự lợi hại như vậy hay không."
Hư đứng bình tĩnh đứng ở nơi đó, nghe những lời phía sau, không nói gì, bất quá thái độ đã rất rõ ràng, không chuẩn bị đi hỗ trợ.
Bọn họ cho tới bây giờ không phải là một lòng, đồng bạn? Đó là cái gì? Trong mắt bọn hắn, chỉ có quyền lợi mà thôi.
Bên này, Đa Bảo mấy người nghe đối thoại của hai người, đột nhiên cảm thấy đầu có chút mông lung!
... . . . .
Nghe ý của tên đối diện, đại sư huynh nhà mình từng chém sát Thánh Nhân? Hơn nữa trong tay còn có chí bảo Bàn Cổ Phủ?
Bọn họ tuy chưa từng nhìn thấy Bàn Cổ Phủ, nhưng cũng từng nghe nói qua chuyện năm đó Bàn Cổ cầm cự phủ trong tay khai thiên tích địa, nhất thời mọi người đều kinh ngạc nhìn đại sư huynh nhà mình.
Mà Thanh Vân thì sắc mặt thản nhiên nhìn U Minh trước mắt:
"Các ngươi nếu toàn bộ tới đây, nói không chừng ta, Thanh Vân, còn có thể e ngại vài phần, thế nhưng bây giờ chỉ có một mình ngươi mà cũng dám đến đây chặn đường ta, không biết ai cho ngươi dũng khí?"
Nói xong, cả người hắn phóng ra một cổ khí thế khổng lồ, trong khoảnh khắc phong vân biến ảo.
"Rắc rắc!"
Dưới cổ khí thế khổng lồ này, không gian xung quanh phát ra tiếng rắc rắc, phảng phất như giây tiếp theo sẽ vỡ nát.
U Minh đồng tử co rụt lại, phất tay, mấy đạo hắc ảnh từ trong tay bay ra, hóa thành tám hướng cờ đen to lớn.
Trên mỗi lá cờ đen, đều có một thân ảnh nhe nanh múa vuốt, từng cổ khí tức tà ác tràn ngập ra.
Trong khoảnh khắc, cờ đen chia làm tám phương hướng, cắm xuống, phảng phất như cắm vào trong hư không, từng đạo sương mù màu đen phiêu tán ra.
Nhìn thấy những thứ này tràn về phía mình, Đa Bảo đám người nhanh chóng né tránh, nhưng mà sương mù thật sự quá nhiều, trong nháy mắt toàn bộ không gian đều tràn ngập loại khí tức này.
Dần dần, từng luồng khí đen quấn quanh thân thể Đa Bảo, đám người, nhất thời sắc mặt mấy người đều trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận