Hồng Hoang: Bắt Đầu Ta Là Một Con Kim Thiền

Chương 95: Hồng Quân thu đồ đệ, Dạ Bắc từ chối

"Bần đạo sắp lấy thân dung nhập thiên đạo, vì lẽ đó vì tráng đại Huyền môn, chuẩn bị thu sáu đồ đệ..."
Hồng Quân vừa nói liền nhìn về phía Dạ Bắc.
"Dạ Bắc, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?"
Dạ Bắc hơi ngớ ra, nhìn Hồng Quân một lúc lâu rồi hỏi: "Ta bái ngươi làm thầy, có chỗ tốt gì không? Ví dụ như mấy món Tiên Thiên Chí Bảo như của Tam Thanh?"
Sắc mặt Hồng Quân tối sầm lại, cuối cùng cũng nói: "Không có!"
Không có?
Ta bái ngươi làm cái gì, lúc trước sư phụ La Hầu của Lão Tử còn cho ta một cây Thí Thần Thương, lại còn giúp ta đột phá lên Đại La cảnh.
Ngươi đến một cái linh bảo cũng không cho ta, còn muốn ta bái ngươi làm thầy, được cái rắm gì?
"Đạo tổ, xin thứ lỗi, ta đã bái người khác làm sư phụ rồi, không thể bái ngươi làm thầy."
Hồng Quân vẫn giữ nụ cười trên mặt, dường như đã biết trước Dạ Bắc sẽ không bái mình làm thầy.
Ba ngàn khách khứa phía dưới, nghe Dạ Bắc nói vậy thì trợn tròn mắt, bọn họ không dám tin lại có người không muốn bái Đạo tổ làm thầy.
"Cái thằng Kim Thiền này ngông cuồng quá, dám từ chối bái Đạo tổ làm thầy."
"Cái thằng Kim Thiền này to gan thật, lại đi bỏ qua cơ hội tốt như vậy."
"Nếu cơ hội này mà cho ta thì tốt biết bao!"
Hồng Quân chuyển ánh mắt sang Tam Thanh, hỏi: "Tam Thanh các ngươi có bằng lòng nhận ta làm sư, làm đệ tử thân truyền của ta không?"
Ba người lập tức quỳ xuống đất: "Đệ tử đồng ý!"
Ba người bọn họ mà không muốn thì còn ai muốn, Hồng Quân ban cho bọn họ bảo vật đều là thứ tốt nhất.
Bàn Cổ Phiên, Tru Tiên Tứ Kiếm, Thái Cực Đồ, toàn là Tiên Thiên Chí Bảo.
"Nữ Oa, ngươi có bằng lòng làm đệ tử ký danh của ta không?"
Nữ Oa vội vàng đứng dậy, bái tạ nói: "Cảm tạ lão sư, đệ tử đồng ý!"
Hai người phương Tây vội vã quỳ xuống, nói: "Lão sư, chúng ta cũng đồng ý làm đệ tử của ngươi!"
Hồng Quân liếc nhìn Dạ Bắc, thở dài nói: "Cũng được, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề sẽ làm đệ tử ký danh của ta."
Hai người mừng rỡ như điên, không ngừng dập đầu.
Cứ như vậy, sáu đệ tử đã được phân định, Tam Thanh là thân truyền, Nữ Oa, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề làm đệ tử ký danh.
Lúc này, có mấy người vẫn muốn làm đệ tử của Hồng Quân nhưng đều bị từ chối.
Sau này muốn bái sư, có thể bái Tam Thanh, Nữ Oa hoặc hai người phương Tây.
Hồng Quân lại nói: "Thiên địa thành tựu Thánh nhân, số chín là số lớn nhất, mà để thành Thánh nhân, Hồng Mông Tử Khí là thứ không thể thiếu."
"Ta có sáu đạo Hồng Mông Tử Khí, có thể thành tựu sáu vị Thánh nhân."
Nói rồi ném ra sáu đạo Hồng Mông Tử Khí, bay thẳng vào người Tam Thanh, Nữ Oa, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề.
Lần này, mọi người đều sốt ruột, nhao nhao quỳ xuống.
"Đạo tổ, chúng ta cũng muốn thành Thánh nhân!"
"Chúng ta cũng muốn có Hồng Mông Tử Khí."
"Đạo tổ, ngài đem hết thứ tốt phân cho đồ đệ, còn bọn ta bái ngài làm thầy, sao ngài lại từ chối, đây là xem thường bọn ta sao?" Minh Hà nhìn Hồng Quân, rít gào.
Hắn thực sự quá tức rồi, hắn cũng muốn bái sư, Hồng Quân lại từ chối, lại còn đem thứ tốt cho hết đệ tử, vậy những người như mình phải làm sao?
Lẽ nào sau này chỉ có thể cong đuôi làm người?
Hồng Quân liếc nhìn Minh Hà rồi nói tiếp: "Thôi được, ta chỗ này còn một đạo Hồng Mông Tử Khí cuối cùng, ta ban cho các ngươi."
"Còn về việc Hồng Mông Tử Khí chọn ai, vậy xem duyên phận của mỗi người."
Nói xong lại ném ra một tia Hồng Mông Tử Khí, Minh Hà lập tức đưa tay, muốn tóm lấy Hồng Mông Tử Khí, nhưng Hồng Mông Tử Khí lại xuyên qua người Minh Hà.
Hồng Mông Tử Khí bay bay, rồi bay đến bên cạnh Hồng Vân, bỗng chốc tiến vào người Hồng Vân.
Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Hồng Vân.
Đặc biệt là Côn Bằng và Minh Hà, nhưng đúng lúc này Dạ Bắc đang đứng bên cạnh, hai người bọn họ vẫn không dám động thủ.
Một khi Dạ Bắc rời đi, hai người kia chắc chắn sẽ chém g·iết Hồng Vân, đoạt lấy Hồng Mông Tử Khí.
Còn Hồng Vân thì vẫn ngây ngốc cười nói: "Đa tạ Đạo tổ ban thưởng."
Hồng Quân khuyên nhủ: "Có Hồng Mông Tử Khí, không nhất định là có thể thành thánh, phải cố gắng tu luyện, nhớ kỹ lấy."
Ánh mắt Dạ Bắc lạnh đi, hắn vốn chẳng muốn đi cướp mấy thứ Hồng Mông Tử Khí này, thứ này là một cái bẫy, Hồng Mông Tử Khí thành tựu Thánh nhân chẳng khác nào phải xem sắc mặt của Hồng Quân mà làm việc, nói trắng ra là một con rối thôi.
Nhưng lúc này Hồng Quân nói ra lời này, làm Dạ Bắc rất không cao hứng.
Cái lão miệng rộng Hồng Quân này, không biết là cố ý hay vô tình.
Nhưng câu nói này, trong lịch sử vốn dĩ đã h·ại c·hết Hồng Vân.
Dạ Bắc nhìn Hồng Quân rồi hỏi: "Đạo tổ, ta có một vấn đề, muốn hỏi ngài."
Hồng Quân làm tư thế mời.
"Đạo tổ, nếu như, ta nói nếu như, nếu như hai người phương Tây bị người g·iết c·hết, vậy Hồng Mông Tử Khí có thể tách ra không?"
Hồng Quân sững sờ, cười nói: "Đương nhiên có thể!"
Sắc mặt hai người phương Tây tái mét, ý gì đây, Kim Thiền, ta *** tổ tông nhà ngươi.
Con mẹ nó nhà ngươi đây là tạo thêm bao nhiêu kẻ thù cho bọn ta?
Bất kể là Côn Bằng, Minh Hà, hay tất cả đám Yêu tộc, đều dồn hết ánh mắt về phía hai người phương Tây, quên luôn Hồng Vân.
Bởi vì Hồng Vân có Dạ Bắc, thêm Trấn Nguyên Tử, có một Chuẩn Thánh trung hậu kỳ, hai Chuẩn Thánh sơ kỳ, ai dám trêu?
Còn hai người phương Tây thì khác, hai người mới chỉ là Chuẩn Thánh sơ kỳ, huống hồ, Tiếp Dẫn còn mới chém thi thành công.
Dạ Bắc hỏi tiếp: "Đạo tổ, ngài vừa nói, thiên đạo thành tựu Thánh nhân, chín là con số cực hạn, nhưng hiện tại tính cả ngài, mới có tám người thành Thánh nhân, vậy còn một người nữa đâu?"
"Đây là thiên cơ, bần đạo không thể nói, người kia có thể là "số một" trốn thoát."
"Đạo tổ, vậy sáu vị Thánh nhân vị trí có cố định không? Nếu như Tam Thanh hoặc người khác c·hết thì sao? Có người khác thành Thánh được không?"
Khóe miệng Hồng Quân giật giật, mấy vị Thánh nhân đệ tử đều tái mặt, khó chịu nhìn Dạ Bắc.
Dạ Bắc cười nói: "Ta chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác, các ngươi đều là Thánh nhân đệ tử, lại còn có Hồng Mông Tử Khí, tương lai là Thánh nhân, làm sao có thể c·hết?"
Hồng Quân nói một câu: "Không thành Thánh nhân, chung quy là sâu kiến!"
Sáu đệ tử trong lòng đều r·ùng mình, có nghĩa là trước khi thành Thánh nhân, bọn họ có thể c·hết!
Dạ Bắc cười vô tội, ôm bồ đoàn của mình, đi về phía cửa, xem ra sau khi thu đồ đệ, chia Hồng Mông Tử Khí xong, tiếp theo là Phân Bảo Nhai cướp bảo bối.
Vì sao lại nói như vậy, bởi vì tiếp đó, Hồng Quân sẽ thu hoạch ba mối công đức lớn nhất từ trước đến nay, rồi lấy thân dung hợp thiên đạo.
Trước khi dung hợp thiên đạo, chính là lúc rời khỏi Tử Tiêu cung, hắn sẽ nói cho mọi người, Phân Bảo Nhai ở đâu.
Quả nhiên, Dạ Bắc vừa mới đi đến cửa lớn, trong nháy mắt, trời giáng công đức, Hồng Quân toàn thân được ngũ sắc hà quang bao phủ, vàng chói lọi, tường vân vây quanh.
"Ba bài giảng đã kết thúc, ta đã công đức viên mãn, từ nay về sau, ta hòa mình vào thiên đạo, không phải thiên địa đại kiếp, bần đạo sẽ không xuất hiện."
Sáu đệ tử Hồng Quân lập tức cúi người nói: "Cung tiễn lão sư!"
Mọi người cúi người: "Cung tiễn Đạo tổ!"
Dạ Bắc cười nói: "Lên đường bình an, không tiễn!"
Chân đã bước ra khỏi cửa, đi về phía Phân Bảo Nhai.
Kim quang trên người Hồng Quân biến m·ất trong nháy mắt, nhìn Dạ Bắc, nói: "Dạ Bắc tiểu hữu, ta có việc muốn hỏi ngươi, mời ngươi đến đây một chuyến."
Một đạo khí lưu xoay tròn, bao quanh Dạ Bắc, trong nháy mắt bị mang đến hậu viện Tử Tiêu cung.
"Hồng Quân ông lão, thả ta ra, thả ta ra... Ta còn phải đến Phân Bảo Nhai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận